Đợi một cánh buồm
NGUYỄN VĂN VINH
Mãi đến bây giờ, Quân cũng chưa hiểu tại sao mình lại dửng dưng đến thế khi nhìn cái địa danh xa lạ trên tờ Quyết Định bổ nhiệm. Vì lời hứa sẽ phục vụ bất cứ nơi đâu khi ra trường? Vì Hà Di đã theo gia đình ra nước ngoài? Hay là vì nỗi buồn chán sau bao năm học hành, rong chơi trong cái thành phố chật chội, ồn ào này? Quân không tìm được lý do nào xác đáng cả, chỉ biết rằng trong lòng mình có một ước muốn mãnh liệt: ra đi!
Ông trưởng phòng Tổ Chức bình thường vẫn trưng ra trước đám sinh viên một bộ mặt lạnh như tiền, nhưng khi chìa tờ Quyết Định cho Quân, cũng phải nhếch mép nở một nụ cười thương cảm! Thì ra U Khuất là tên một thị trấn cách thành phố Quân ở hơn hai ngày đường, trước mặt nhìn ra biển mênh mông đến tận chân trời, sau lưng dựa vào dãy núi đá xám xỉn, lạnh lẽo, cây cối mọc lưa thưa. Dân ở đây phần lớn sinh sống bằng nghề chài lưới, một số khác lặn lội đến tận sau rặng núi có chút đất canh tác được để phát nương làm rẫy, còn lại một số ít người sống bằng nghề buôn bán loanh quanh cái chợ ở trung tâm thị trấn. Nơi đây, quả thực tràn trề cát, gió và ánh nắng mặt trời.
Trường trung học nơi Quân dạy chỉ cách biển vài phút đi bộ, nên ngoài thời giờ dành cho công việc dạy học, vào buổi chiều Quân thường leo lên một ngọn đồi, ngồi dựa lưng vào một tảng đá để đọc sách, hoặc vẩn vơ nhìn những con chim biển đang chao lượn thảnh thơi trong một buổi chiều êm ả. Có một lần Quân đang ngồi như thế, thì nghe một giọng nói ở sau lưng.
- Thày cũng đang chờ một cánh buồm?
Quân xoay người, ngó lại. Đó là Trúc, con của ông chủ tiệm tạp hóa ở phố chợ. Đã là dân chợ, thì dù chợ nhỏ, cũng thường lanh lẹn, tháo vát hơn người. Và nếu là con gái, thì cũng chưng diện hơn, thời thượng hơn con cái của một nông dân, hay một ngư phủ. Mặt trời buổi chiều ánh lên màu nắng mềm mại trên khuôn mặt của một cô bé mười bảy.
Quân chợt nhớ, có lần trong một tiết học, Quân đã kể cho lớp nghe truyện Cánh Buồm Đỏ Thắm. Từ ấy, có lẽ trong mắt cô con gái của ông chủ tiệm tạp hóa, đã phảng phất bóng dáng của một cánh buồm trong mơ.
- Cánh buồm của thày đã lưu lạc mãi tận bên kia đại dương, không biết còn đủ gió để quay về không!
Chắc hẳn, Hà Di đang ở đâu đó trong tiềm thức của Quân khi anh trả lời Trúc như vậy. Trúc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Quân và cùng nhìn về phía biển.
Mặt trời thật dịu dàng trong những khoảnh khắc cuối ngày. Những con chim biển đang chao những vòng rộng hơn, điệu nghệ hơn. Một cơn gió vô tình thổi ngang, nên Quân phải nghiêng người tránh sợi tóc dài của Trúc vướng ngang mặt.
Quân chợt thấy biển đang gợn lên một ngọn sóng rất lãng mạn! Và buổi chiều nay, trong thinh không như có mùi thơm của một loài dị thảo.
- Thày ơi, có phải mỗi người chỉ chờ đợi một cánh buồm duy nhất?
Mấy con chim biển thảng thốt vỗ cánh bay lên cao, rồi tản ra như một ngọn pháo bông trong đêm giao thừa. Quân cảm thấy tâm thần của mình cũng chấp chới với những cánh chim trên kia. Hà Di này, có phải thế không? Làm sao có thể chờ mãi một người không hẹn ngày trở lại?