Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Văn Vinh - ĐỢI MỘT CÁNH BUỒM

07 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 8738)
Nguyễn Văn Vinh - ĐỢI MỘT CÁNH BUỒM

Đợi một cánh buồm

 

 

70__nguyen_van_vinh-content

NGUYỄN VĂN VINH

 

 

 

 Mãi đến bây giờ, Quân cũng chưa hiểu tại sao mình lại dửng dưng đến thế khi nhìn cái địa danh xa lạ trên tờ Quyết Định bổ nhiệm. Vì lời hứa sẽ phục vụ bất cứ nơi đâu khi ra trường? Vì Hà Di đã theo gia đình ra nước ngoài? Hay là vì nỗi buồn chán sau bao năm học hành, rong chơi trong cái thành phố chật chội, ồn ào này? Quân không tìm được lý do nào xác đáng cả, chỉ biết rằng trong lòng mình có một ước muốn mãnh liệt: ra đi!

 

 Ông trưởng phòng Tổ Chức bình thường vẫn trưng ra trước đám sinh viên một bộ mặt lạnh như tiền, nhưng khi chìa tờ Quyết Định cho Quân, cũng phải nhếch mép nở một nụ cười thương cảm! Thì ra U Khuất là tên một thị trấn cách thành phố Quân ở hơn hai ngày đường, trước mặt nhìn ra biển mênh mông đến tận chân trời, sau lưng dựa vào dãy núi đá xám xỉn, lạnh lẽo, cây cối mọc lưa thưa. Dân ở đây phần lớn sinh sống bằng nghề chài lưới, một số khác lặn lội đến tận sau rặng núi có chút đất canh tác được để phát nương làm rẫy, còn lại một số ít người sống bằng nghề buôn bán loanh quanh cái chợ ở trung tâm thị trấn. Nơi đây, quả thực tràn trề cát, gió và ánh nắng mặt trời.

 

 Trường trung học nơi Quân dạy chỉ cách biển vài phút đi bộ, nên ngoài thời giờ dành cho công việc dạy học, vào buổi chiều Quân thường leo lên một ngọn đồi, ngồi dựa lưng vào một tảng đá để đọc sách, hoặc vẩn vơ nhìn những con chim biển đang chao lượn thảnh thơi trong một buổi chiều êm ả. Có một lần Quân đang ngồi như thế, thì nghe một giọng nói ở sau lưng.

 

 - Thày cũng đang chờ một cánh buồm?

 

 Quân xoay người, ngó lại. Đó là Trúc, con của ông chủ tiệm tạp hóa ở phố chợ. Đã là dân chợ, thì dù chợ nhỏ, cũng thường lanh lẹn, tháo vát hơn người. Và nếu là con gái, thì cũng chưng diện hơn, thời thượng hơn con cái của một nông dân, hay một ngư phủ. Mặt trời buổi chiều ánh lên màu nắng mềm mại trên khuôn mặt của một cô bé mười bảy.

 

 Quân chợt nhớ, có lần trong một tiết học, Quân đã kể cho lớp nghe truyện Cánh Buồm Đỏ Thắm. Từ ấy, có lẽ trong mắt cô con gái của ông chủ tiệm tạp hóa, đã phảng phất bóng dáng của một cánh buồm trong mơ.

 

 - Cánh buồm của thày đã lưu lạc mãi tận bên kia đại dương, không biết còn đủ gió để quay về không!

 

 Chắc hẳn, Hà Di đang ở đâu đó trong tiềm thức của Quân khi anh trả lời Trúc như vậy. Trúc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Quân và cùng nhìn về phía biển.

 

 Mặt trời thật dịu dàng trong những khoảnh khắc cuối ngày. Những con chim biển đang chao những vòng rộng hơn, điệu nghệ hơn. Một cơn gió vô tình thổi ngang, nên Quân phải nghiêng người tránh sợi tóc dài của Trúc vướng ngang mặt.

 

 Quân chợt thấy biển đang gợn lên một ngọn sóng rất lãng mạn! Và buổi chiều nay, trong thinh không như có mùi thơm của một loài dị thảo.

 

 - Thày ơi, có phải mỗi người chỉ chờ đợi một cánh buồm duy nhất?

 

 Mấy con chim biển thảng thốt vỗ cánh bay lên cao, rồi tản ra như một ngọn pháo bông trong đêm giao thừa. Quân cảm thấy tâm thần của mình cũng chấp chới với những cánh chim trên kia. Hà Di này, có phải thế không? Làm sao có thể chờ mãi một người không hẹn ngày trở lại?


10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24855)
vớt vầng trăng chết trên hồ cũ mai táng cùng ta-với-nỗi-buồn? Em vất vả trôi theo đời huyên náo Còn nhớ gì… thuở tháng bảy mưa ngâu.
10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 30115)
Và như một thói quen không bỏ được, những hàng cây phượng vĩ trong ký ức luôn hiện hữu trong các câu chuyện tôi kể, vẫn rực rỡ như bao giờ.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 10142)
Chuyện tình cảm thời đi học tuy lãng mạn nhưng nhẹ nhàng, có thể chấp nhận được, chứ những chuyện tình nho nhỏ thời đi lính nếu dại dột kể ra, chắc chắn không yên thân đâu.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 11518)
Tôi về dẫn theo hồn tôi lạc phong phanh như thể chiếc áo nhầu tóc xưa đã trở màu - thiên lý hỏi người còn có nhận ra nhau?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8926)
Bao nhiêu nước mắt-nụ cười Bao nhiêu tiếc nuối - ngậm ngùi chưa vơi Ngô Quyền ơi… Ngô Quyền ơi... Làm sao em giữ một thời đã qua?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8036)
Điều sau cùng, tôi muốn nói là chúng ta nên cảm ơn Thượng Đế đã tạo ra quả đất tròn. Nhờ đó, chúng ta mới có dịp gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách để sống lại những kỷ niệm mà suốt đời chúng ta không thể nào quên.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 27317)
vì Ngô Quyền nay không chỉ còn là một danh từ riêng rất trân trọng, mà đã trở thành một danh từ chung, một danh dự chung và là niềm thương nhớ đời đời của tất cả chúng ta.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 114075)
Tôi xa người, buồn như tiếng ve Nỉ non vang trong gió trưa hè Tóc thôi bay, bờ vai nắng gội Nghiêng xuống đời, một bóng đơn côi!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 28707)
Chung quanh tôi còn biết bao tình thương ràng buộc vây quanh mà ngẫu nhiên, người đầu tiên nhắc nhở cho tôi điều ấy khi tôi từ đường ranh sống-chết trở về chính là thầy Sái.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8034)
Ngày nay cả Thầy và trò cùng nghỉ hưu trên đất người, cách xa quê hương nửa quả địa cầu; và nhớ, viết bằng khung cảnh ngôi Trường Ngô Quyền chỉ còn trong ký ức.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8396)
Xa nhau mang nỗi nhớ mong Ngô Quyền hình ảnh phượng hồng còn vương Biên Hòa phố nhỏ giọt buồn Mái đầu trắng điểm cầu sương mây ngàn
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 26516)
Nghĩ về một thời tuổi trẻ băn khoăn Là thấy lại phía Tây ngôi trường cũ In dấu chân ai xanh bìa vạt cỏ Hạt cát dãi dầu đau gót guốc cao
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24724)
Thầy Cô ơi! Bạn bè ơi! Xin giữ cho tôi những kỷ niệm vàng son mà tôi đang giữ dù mai nầy dòng đời tiếp tục chia xa!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25522)
Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh (Trần Dạ Từ)
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 22947)
Tôi xa Ngô Quyền đã từ lâu Tóc xanh giờ cũng đã phai mầu Nhớ cô tôi bước đi trong nắng Thấy áo lam che mát mái đầu.