Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG.

13 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 142609)
Nguyễn Thị Minh Thủy - TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG.

TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG

 (gửi hương hồn Võ Thị Tuyết Mai)

 

20080928-img_0014-content


Cho dù đã được Ngọc Dung, cách đây vài hôm, báo tin qua e-mail rằng Dung phải hủy bỏ dự định tham dự buổi họp mặt Truyền Thống Ngô Quyền tại San Jose vì cần qua Utah để nhìn mặt em gái mình lần cuối. Cho dù từng nhắc nhở bạn trong thư hồi đáp rằng “có buồn thương cũng đừng nên bi lụy thái quá nghe Dung”. Vậy mà khi mở e-mail, đọc được dòng tin cho hay Tuyết Mai vừa từ trần, tôi không khỏi lặng người thương cảm.

Mở phần “cáo phó và phân ưu” của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền đọc vội, tôi không ngăn được nước mắt khi trông thấy khuôn mặt tươi tắn dịu dàng của Mai với làn tóc mây xõa mềm phất bay theo gió. Tôi để ý đến mái tóc của em không phải chỉ vì đó là một thành phần ngoại hình làm tôn lên nét đẹp của người phụ nữ. Ở Mai, câu chuyện về mái tóc lại gói ghém cả một tấm lòng. Trời ơi, có mấy ai hiện diện trong buổi họp mặt năm ngoái, “55 Năm Ngày Thành Lập Ngô Quyền”, hoặc có bao nhiêu người xem video về buổi văn nghệ ấy, biết được rằng người nữ ca sĩ (cựu) học trò đó đã trình diễn hoạt cảnh “Tình Đầu Một Thời Áo Trắng” trong bộ tóc giả trùm đầu vì tóc thật của nàng đã tuôn rơi thê thảm sau những lần hóa trị, xạ trị với sức tác hại kinh hồn. Có mấy ai biết được rằng Mai, với tình thương và sự trợ lực của gia đình, đã trải nhiều khó khăn mới có thể từ Utah qua California, bước lên góp tiếng để rồi phải vội vã về sớm hơn dự định vì bệnh tình trở nặng và trên đường về nhà, Mai đã gần như kiệt sức hoàn toàn đến nỗi phải dùng đến bình dưỡng khí để tiếp hơi.

Tôi từng biết Tuyết Mai đã chống chỏi với bệnh ung thư từ nhiều năm nay. Tôi từng nghe Mai, qua điện thoại, đã tự hào một cách dễ thương về đức tính chịu đựng gan lì và bền bỉ của mình. Vì thế tôi tin (hay thầm mong thì đúng hơn) là Mai rồi sẽ vượt qua, như bao nhiêu lần trước đã vượt qua. Tôi làm sao ngờ được Mai đã say sưa cất cao tiếng hát như một niềm hạnh phúc khó tả, bất kể bệnh hoạn, bất kể mệt nhọc, vì em đã sớm có linh cảm rằng đây là lần cuối trong đời được đứng hát trên sân khấu trường nhà!

Hôm ấy, tha thướt trong tấm áo dài trắng nữ sinh, Mai vẫn xinh đẹp tuy hơi xanh. Nhớ ngày nào còn học dưới mái trường Ngô Quyền, giọng hát ngọt ngào cùng vóc dáng cân đối và khuôn mặt dễ nhìn của Mai đã từng làm rung động bao chàng. Là em kế của Ngọc Dung, Mai học sau tụi tôi một lớp. Hồi xưa, mỗi lần tới nhà Dung chơi, gặp Mai tôi chỉ nói chuyện qua loa thôi vì nghĩ “dân văn nghệ” như Mai chắc không ưa tuýp cù lần như tôi. Mãi về sau Dung mới “bật mí” cho tôi biết “Mai nó ‘thần tượng’ tụi mình lắm vì ‘chỉ’ cũng khoái viết lách nữa”. Hèn chi lúc tôi từ Mỹ trở về Việt Nam thăm nhà lần đầu tiên sau 12 năm xa xứ, cầm quà của má Dung nhờ mang về dùm để bổ sung cho tiệm cho thuê áo cưới của Mai, tôi đã được Mai đối xử thật thân tình. Sau đó, Mai có tới nhà thăm trước khi tôi lên đường và chuyện trò tâm sự khá lâu. Tôi còn nhớ Mai đã may tặng cho tôi một cái quần trắng để mặc với áo dài có viền đăng ten do chính Mai thêu.

Lần đó Mai làm tôi khá ngạc nhiên khi nghe em nói “Trong gia đình, ai cũng tưởng em cứng cỏi khô khan lắm, ai cũng tưởng chỉ có chị Dung là tình cảm vì chị ấy biết làm văn làm thơ, chứ đâu có ai biết em rất là mềm yếu, em dễ khóc lắm. Bây giờ cả nhà đi Mỹ hết rồi, còn có một mình em ở lại, tuy là có chồng con bên cạnh nhưng em cũng buồn, cũng tủi thân lắm chứ chị...” Lúc đó là năm 1990. Nhiều năm sau, nghe tin tiểu gia đình của Mai được đoàn viên với đại gia đình đầy đủ ba má anh chị em ở Mỹ, tôi mừng Mai đã có “happy ending”. Nhưng định mệnh không ngưng thử thách người thiếu phụ năng động và đa cảm ấy. Qua Dung tôi biết Mai bị bệnh nan y, đã được điều trị khá hiệu quả nhưng vẫn không hết hẳn. Thỉnh thoảng tôi gọi điện thoại thăm Mai, không biết nói gì hơn ngoài an ủi, khích lệ tinh thần.

Với thói quen ngồi yên một chỗ trong suốt buổi tiệc, tôi chỉ vẫy tay chào khi thấy Mai từ xa. Chưa kịp tới hỏi thăm thì Mai đã tìm tới bàn tôi sau khi em hát xong. Câu chuyện hàn huyên chưa được bao lăm lại bị cắt đứt nửa chừng vì tôi phải bận bịu tiếp chuyện một người quen cũ vừa nhận ra nhau. Mai đứng dậy chào từ biệt. Tôi định bụng sẽ tới bàn Mai, hay ít nhất cũng sẽ điện thoại tới nhà Dung để han hỏi nhiều hơn. Ai ngờ Mai lên đường trở lại Utah quá sớm và phải nhập viện ngay sau đó. Hỏi thăm Dung thì được biết má của Mai luôn túc trực bên con để chăm sóc. Nóng ruột con, bà muốn hạn chế những cú điện thoại thăm hỏi của những người không phải cật ruột để bảo vệ sức khỏe của Mai (vì theo lời Dung kể, Mai rất thích tiếp chuyện với tất cả mọi người dù không đủ sức để nói nhiều nữa). Nghe vậy tôi cũng ngại gọi cho Mai và chỉ gửi lời thăm hỏi qua Ngọc Dung, hy vọng khi nào Mai khỏe hơn thì sẽ nói chuyện trực tiếp.

Ngày đi đêm tới, lật bật một năm trôi qua nhanh như cơn gió, tôi vẫn chưa có dịp nói chuyện lại với Mai. Ai có ngờ đúng ngày Họp Mặt Truyền Thống Ngô Quyền một năm sau đó, ngày 7 tháng 7, lại là ngày Mai được đặt trong áo quan để những người thân lần lượt viếng thăm. Năm nay vì bận việc, tôi không tham dự tiệc hội ngộ được, nhưng tôi bỗng mường tượng ra nếu tôi đang ngồi đâu đó trong bữa tiệc ấy, biết đâu sẽ có dáng Mai khẽ khàng ngồi xuống chào tôi “Chị Minh Thủy”. Sự quý mến của Mai dành cho tôi qua câu chuyện hàn huyên năm ngoái vẫn còn làm lâng lâng trái tim tôi mỗi lần nhớ lại. Bữa đó, vừa ngồi vào bàn, Mai đã ngắm tôi và nói thật hồn nhiên: “Chị mới cắt tóc hả? Em có một bộ tóc giả demi-garcon y như kiểu tóc của chị vậy đó. Ngày hôm qua em đội tóc đó đi dợt nhạc. Tiếc ghê, phải em biết trước, em cũng đội bộ tóc đó bữa nay cho giống chị.” Chỉ lên đầu, Mai nói tiếp “Tóc này cũng là tóc giả đó. Bây giờ em toàn là đội tóc giả chị ơi, tóc thiệt rụng hết rồi còn đâu…” Câu nói thật lòng của em đã làm tôi bồi hồi xúc cảm với những buồn vui lẫn lộn. Hình như tôi vừa thương cảm cho bệnh tình của Mai mà vừa mừng vì có người đồng điệu. Thú thật, từ lúc quyết định cắt tóc thật ngắn, xem đó như một dấu mốc cho sự chuyển hướng đời mình, là cố gắng tu tập, là bớt chú trọng ngoại hình càng nhiều càng tốt, hình như tôi chỉ nhận được những lời nhận xét tiêu cực mà thôi. Ngoài chồng tôi là người đã biểu đồng tình ngay từ khởi thủy việc cắt tóc này, hầu như ai trông thấy mái tóc mới của tôi cũng đều tỏ vẻ… thất vọng. Dù không mấy bận tâm đến những lời bình phẩm của người chung quanh, có lẽ tôi cũng chưa đủ “đạo lực” để dứt bỏ lục dục thất tình, cho nên khi gặp Mai, người đầu tiên và duy nhất không những không “chê” mà còn bảo muốn để tóc giống tôi, làm sao tôi không ấm lòng và thầm nghĩ mơ hồ, “biết đâu chừng đây cũng là một cái duyên tu?”

Tôi nhớ có lần đã đọc được ở đâu đó ý tưởng này, “sự bắt chước chính là lời khen lớn lao và thành thật nhất”. Nhưng ngẫm lại, câu nói của Mai cũng không hẳn nằm trong phạm trù khen/chê, rằng cái này đẹp hay xấu, rằng cái kia hợp hay không hợp. Dường như nó đã vượt lên trên để từ trái tim đi thẳng đến trái tim, để chỉ gửi đi một niềm thông cảm và nhận lại một sự cảm thông. Một biểu tỏ tự nhiên mà chan chứa chân tình, một hé lộ nhỏ bé mà đầy ắp lòng thương quý. Câu nói ấy của Mai không phải ai cũng thốt lên được nếu tâm người đó chưa hề rộng mở. Cho nên, Mai ơi, dù đời luôn vô thường, ngăn tim của chị sẽ cất giữ mãi sự tỏ bày yêu thương mà em dành cho trong lần gặp cuối. Cầu mong sao với tâm từ sẵn có ấy, một khi đã trút bỏ xác thân tứ đại vay mượn này, em sẽ tiếp nhận được ánh sáng từ bi rực rỡ từ Nguồn Sáng Vô Lượng của Đức Phật A Di Đà để thăng hoa và an trú thiên thu nơi miền đất Tịnh Lành.


-thuy_2011-2-content 

Nguyễn Thị Minh Thủy

(July 9, 2012)



28 Tháng Sáu 2022(Xem: 10577)
Người bỗng về theo mùa nhuốm heo may Chút hương thầm xin là gió cứ bay Theo áng mây về cuối trời xa thẳm Đừng cho lòng rung lại những tàn phai…!
10 Tháng Năm 2022(Xem: 5979)
Gió đưa Áo Mẹ Lên Trời Con còn dong duổi áo phơi bụi trần Thiên đường cách mấy bước chân Hay là địa ngục cũng lần tới đây Cù lao chín chữ cao dầy...
06 Tháng Năm 2022(Xem: 6862)
. Khác với người phương Tây, Việt Nam chúng tôi có rất ít các viện dưỡng lão. Khi Cha Mẹ tới tuổi già, con cái luôn muốn được sống kề cận để chăm sóc..
06 Tháng Năm 2022(Xem: 6520)
Các bạn ơi! Sẵn sàng nhé.... Mong đa số đều có ý tưởng đoàn kết, yêu thương và có trách nhiệm để tiếp tục phụ lái con thuyền NQ ra biển lớn.
01 Tháng Năm 2022(Xem: 10794)
Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: ĐIỀU CHƯA BÀY TỎ - Thơ Tưởng Dung, Nhạc Phạm Chinh Đông- Trình bày & Ca sĩ: KaNa Ngọc Thúy
01 Tháng Năm 2022(Xem: 8988)
Xin bấm vào link ở trên hoặc vào giữa hình bìa Giai Phẩm Xuân bên dưới và kéo xuống để xem toàn bộ nội dung Giai Phẩm Xuân NQ 1965
11 Tháng Ba 2022(Xem: 5808)
tiệc Tân Niên 2022 của Hội Ái Hữu Biên Hòa vẫn ngọt lịm tình người đồng hương xứ bưởi, với sự tham dự của nhiều thầy cô, cựu học sinh Trung Học Ngô Quyền cùng gia đình và thân hữu.
05 Tháng Ba 2022(Xem: 8244)
Kính chuyển hình ảnh Tiệc Mừng Xuân Nhâm Dần Hội Ái Hữu Biên Hòa Tổ chức lúc 10:30 Ngày 27/2 /2022 Tại nhà hàng Paracel Seafood.
04 Tháng Ba 2022(Xem: 13186)
Xin mời thưởng thức video " HƯƠNG BƯỞI GỌI NGƯỜI VỀ" Lấy ý tưởng từ 2 bài thơ "Dỗ Dành Hương Bưởi" và "Những Chiếc Ghế Còn Bỏ Trống" của Trần Kiêu Bạc.
24 Tháng Hai 2022(Xem: 6037)
vậy là đúng như mẹ em nói tuổi nào cũng có số mệnh của nó, nhiều khi chỉ ngẫu nhiên mà hoạn nạn rơi vào tuổi Dần rồi gây ra ấn tượng và mang tiếng thêm cho người mang tuổi Dần mà thôi
01 Tháng Hai 2022(Xem: 6225)
Bài sẽ bàn về tục ngữ ca dao dinh dáng ít nhiều đến hổ,
28 Tháng Giêng 2022(Xem: 9363)
Nhưng các loại hoa quả chưng ngày Tết và dịp Tết Trung Thu người ta không thể thiếu bưởi. Bài này tôi chỉ xin bàn về quả bưởi thôi.
27 Tháng Giêng 2022(Xem: 8976)
Hai năm nay chỉ ưu tư vì Covid nên làm gì có xuân thủy tiên. Gửi cho em vài hình thủy tiên cũ, với tựa đề "Xuân này em không về.." Chúc mừng năm mới các em.
22 Tháng Giêng 2022(Xem: 6853)
Tôi ra về lòng vui biết bao Thầy Cô vẫn khỏe như độ nào Ước gì dẹp sạch con Covid Lột khẩu trang tháng bảy gặp nhau.
02 Tháng Mười Hai 2021(Xem: 6683)
Tạ ơn thời có lắm điều Sách dày ghi được bao nhiêu cho vừa; Bao niềm vui mới nên thơ Theo lòng cảm tạ bất ngờ hiện ra Khi ta nhìn khắp gần xa Thấy chân hạnh phúc thăng hoa dạt dào!
24 Tháng Mười 2021(Xem: 6844)
Sau hai năm gián đoạn vì đại dịch COVID-19, một nhóm CHS Ngô Quyền niên khóa 1986 - 1987 đã tổ chức Họp mặt vào ba ngày October 08/09/10 năm 2021 tại Arizona.
04 Tháng Chín 2021(Xem: 10380)
Con đường này đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Đường Trịnh Hoài Đức (THĐ) không dài lắm, độ chừng 2 km, bắt đầu từ Công trường Sông Phố và kết thúc ở bùng binh Biên Hùng.
01 Tháng Chín 2021(Xem: 10574)
Yêu nhau trọn vẹn sắt son Xuân đi đông đến vẫn còn bên nhau Anh xin nguyện ước một câu Đôi ta vẫn mãi bên nhau suốt đời
27 Tháng Tám 2021(Xem: 11648)
Bước chân buồn lặng lẽ trôi Hắt hiu một bóng, luân hồi phù vân Câu kinh nhật tụng vọng âm Một người ở lại thế trần quạnh hiu.
16 Tháng Tám 2021(Xem: 12477)
một nén hương thắp cho người bạn thời thơ ấu, vào ngày giỗ đầu. tháng 8, năm 2021.
14 Tháng Tám 2021(Xem: 10831)
Thương ai tóc rối tơi bời Tình ơi một kiếp rong chơi ta bà Lạy người yên nghỉ nơi xa Sợi buồn ta giữ trăng tà nhớ ai.
14 Tháng Tám 2021(Xem: 11654)
Mùa VU LAN Nhìn màu hoa nhớ MẸ Nhớ cả TRÁI RỪNG đã trôi vào cổ tích nhớ thương.
14 Tháng Tám 2021(Xem: 10715)
Chiều nay em đã đi rồi Bên bờ bến vắng bồi hồi nhớ nhung Triều dâng ngọn sóng ngập ngừng Chờ em quay lại nơi từng bên nhau
08 Tháng Tám 2021(Xem: 10702)
Phận con chữ hiếu chưa tròn Chưa ngày chăm sóc, mỏi mòn cách xa Cho con cúi lạy xin tha Một lời sám hối xót xa cõi lòng
07 Tháng Tám 2021(Xem: 11572)
Gửi dấu yêu vào dạt dào gió lộng Tơi tả bay khăn áo lụa xuân thì Làm lạc mất hình ra xa khỏi bóng Gần cuối đời nước mắt vẫn tràn mi.
01 Tháng Tám 2021(Xem: 11060)
Có lúc tưởng mình chỉ là cái bóng Yêu nồng nàn lại chẳng thể gần nhau Anh... Lặn lội phương xa nhiều lận đận Em... Ẩn mình vào ốc nhỏ long đong.
28 Tháng Bảy 2021(Xem: 9886)
Những cánh chim ẩn mình đã tung bay vào nắng sớm, cây cỏ sau vườn chổi dậy những mầm xanh…