Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG.

13 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 142614)
Nguyễn Thị Minh Thủy - TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG.

TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG

 (gửi hương hồn Võ Thị Tuyết Mai)

 

20080928-img_0014-content


Cho dù đã được Ngọc Dung, cách đây vài hôm, báo tin qua e-mail rằng Dung phải hủy bỏ dự định tham dự buổi họp mặt Truyền Thống Ngô Quyền tại San Jose vì cần qua Utah để nhìn mặt em gái mình lần cuối. Cho dù từng nhắc nhở bạn trong thư hồi đáp rằng “có buồn thương cũng đừng nên bi lụy thái quá nghe Dung”. Vậy mà khi mở e-mail, đọc được dòng tin cho hay Tuyết Mai vừa từ trần, tôi không khỏi lặng người thương cảm.

Mở phần “cáo phó và phân ưu” của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền đọc vội, tôi không ngăn được nước mắt khi trông thấy khuôn mặt tươi tắn dịu dàng của Mai với làn tóc mây xõa mềm phất bay theo gió. Tôi để ý đến mái tóc của em không phải chỉ vì đó là một thành phần ngoại hình làm tôn lên nét đẹp của người phụ nữ. Ở Mai, câu chuyện về mái tóc lại gói ghém cả một tấm lòng. Trời ơi, có mấy ai hiện diện trong buổi họp mặt năm ngoái, “55 Năm Ngày Thành Lập Ngô Quyền”, hoặc có bao nhiêu người xem video về buổi văn nghệ ấy, biết được rằng người nữ ca sĩ (cựu) học trò đó đã trình diễn hoạt cảnh “Tình Đầu Một Thời Áo Trắng” trong bộ tóc giả trùm đầu vì tóc thật của nàng đã tuôn rơi thê thảm sau những lần hóa trị, xạ trị với sức tác hại kinh hồn. Có mấy ai biết được rằng Mai, với tình thương và sự trợ lực của gia đình, đã trải nhiều khó khăn mới có thể từ Utah qua California, bước lên góp tiếng để rồi phải vội vã về sớm hơn dự định vì bệnh tình trở nặng và trên đường về nhà, Mai đã gần như kiệt sức hoàn toàn đến nỗi phải dùng đến bình dưỡng khí để tiếp hơi.

Tôi từng biết Tuyết Mai đã chống chỏi với bệnh ung thư từ nhiều năm nay. Tôi từng nghe Mai, qua điện thoại, đã tự hào một cách dễ thương về đức tính chịu đựng gan lì và bền bỉ của mình. Vì thế tôi tin (hay thầm mong thì đúng hơn) là Mai rồi sẽ vượt qua, như bao nhiêu lần trước đã vượt qua. Tôi làm sao ngờ được Mai đã say sưa cất cao tiếng hát như một niềm hạnh phúc khó tả, bất kể bệnh hoạn, bất kể mệt nhọc, vì em đã sớm có linh cảm rằng đây là lần cuối trong đời được đứng hát trên sân khấu trường nhà!

Hôm ấy, tha thướt trong tấm áo dài trắng nữ sinh, Mai vẫn xinh đẹp tuy hơi xanh. Nhớ ngày nào còn học dưới mái trường Ngô Quyền, giọng hát ngọt ngào cùng vóc dáng cân đối và khuôn mặt dễ nhìn của Mai đã từng làm rung động bao chàng. Là em kế của Ngọc Dung, Mai học sau tụi tôi một lớp. Hồi xưa, mỗi lần tới nhà Dung chơi, gặp Mai tôi chỉ nói chuyện qua loa thôi vì nghĩ “dân văn nghệ” như Mai chắc không ưa tuýp cù lần như tôi. Mãi về sau Dung mới “bật mí” cho tôi biết “Mai nó ‘thần tượng’ tụi mình lắm vì ‘chỉ’ cũng khoái viết lách nữa”. Hèn chi lúc tôi từ Mỹ trở về Việt Nam thăm nhà lần đầu tiên sau 12 năm xa xứ, cầm quà của má Dung nhờ mang về dùm để bổ sung cho tiệm cho thuê áo cưới của Mai, tôi đã được Mai đối xử thật thân tình. Sau đó, Mai có tới nhà thăm trước khi tôi lên đường và chuyện trò tâm sự khá lâu. Tôi còn nhớ Mai đã may tặng cho tôi một cái quần trắng để mặc với áo dài có viền đăng ten do chính Mai thêu.

Lần đó Mai làm tôi khá ngạc nhiên khi nghe em nói “Trong gia đình, ai cũng tưởng em cứng cỏi khô khan lắm, ai cũng tưởng chỉ có chị Dung là tình cảm vì chị ấy biết làm văn làm thơ, chứ đâu có ai biết em rất là mềm yếu, em dễ khóc lắm. Bây giờ cả nhà đi Mỹ hết rồi, còn có một mình em ở lại, tuy là có chồng con bên cạnh nhưng em cũng buồn, cũng tủi thân lắm chứ chị...” Lúc đó là năm 1990. Nhiều năm sau, nghe tin tiểu gia đình của Mai được đoàn viên với đại gia đình đầy đủ ba má anh chị em ở Mỹ, tôi mừng Mai đã có “happy ending”. Nhưng định mệnh không ngưng thử thách người thiếu phụ năng động và đa cảm ấy. Qua Dung tôi biết Mai bị bệnh nan y, đã được điều trị khá hiệu quả nhưng vẫn không hết hẳn. Thỉnh thoảng tôi gọi điện thoại thăm Mai, không biết nói gì hơn ngoài an ủi, khích lệ tinh thần.

Với thói quen ngồi yên một chỗ trong suốt buổi tiệc, tôi chỉ vẫy tay chào khi thấy Mai từ xa. Chưa kịp tới hỏi thăm thì Mai đã tìm tới bàn tôi sau khi em hát xong. Câu chuyện hàn huyên chưa được bao lăm lại bị cắt đứt nửa chừng vì tôi phải bận bịu tiếp chuyện một người quen cũ vừa nhận ra nhau. Mai đứng dậy chào từ biệt. Tôi định bụng sẽ tới bàn Mai, hay ít nhất cũng sẽ điện thoại tới nhà Dung để han hỏi nhiều hơn. Ai ngờ Mai lên đường trở lại Utah quá sớm và phải nhập viện ngay sau đó. Hỏi thăm Dung thì được biết má của Mai luôn túc trực bên con để chăm sóc. Nóng ruột con, bà muốn hạn chế những cú điện thoại thăm hỏi của những người không phải cật ruột để bảo vệ sức khỏe của Mai (vì theo lời Dung kể, Mai rất thích tiếp chuyện với tất cả mọi người dù không đủ sức để nói nhiều nữa). Nghe vậy tôi cũng ngại gọi cho Mai và chỉ gửi lời thăm hỏi qua Ngọc Dung, hy vọng khi nào Mai khỏe hơn thì sẽ nói chuyện trực tiếp.

Ngày đi đêm tới, lật bật một năm trôi qua nhanh như cơn gió, tôi vẫn chưa có dịp nói chuyện lại với Mai. Ai có ngờ đúng ngày Họp Mặt Truyền Thống Ngô Quyền một năm sau đó, ngày 7 tháng 7, lại là ngày Mai được đặt trong áo quan để những người thân lần lượt viếng thăm. Năm nay vì bận việc, tôi không tham dự tiệc hội ngộ được, nhưng tôi bỗng mường tượng ra nếu tôi đang ngồi đâu đó trong bữa tiệc ấy, biết đâu sẽ có dáng Mai khẽ khàng ngồi xuống chào tôi “Chị Minh Thủy”. Sự quý mến của Mai dành cho tôi qua câu chuyện hàn huyên năm ngoái vẫn còn làm lâng lâng trái tim tôi mỗi lần nhớ lại. Bữa đó, vừa ngồi vào bàn, Mai đã ngắm tôi và nói thật hồn nhiên: “Chị mới cắt tóc hả? Em có một bộ tóc giả demi-garcon y như kiểu tóc của chị vậy đó. Ngày hôm qua em đội tóc đó đi dợt nhạc. Tiếc ghê, phải em biết trước, em cũng đội bộ tóc đó bữa nay cho giống chị.” Chỉ lên đầu, Mai nói tiếp “Tóc này cũng là tóc giả đó. Bây giờ em toàn là đội tóc giả chị ơi, tóc thiệt rụng hết rồi còn đâu…” Câu nói thật lòng của em đã làm tôi bồi hồi xúc cảm với những buồn vui lẫn lộn. Hình như tôi vừa thương cảm cho bệnh tình của Mai mà vừa mừng vì có người đồng điệu. Thú thật, từ lúc quyết định cắt tóc thật ngắn, xem đó như một dấu mốc cho sự chuyển hướng đời mình, là cố gắng tu tập, là bớt chú trọng ngoại hình càng nhiều càng tốt, hình như tôi chỉ nhận được những lời nhận xét tiêu cực mà thôi. Ngoài chồng tôi là người đã biểu đồng tình ngay từ khởi thủy việc cắt tóc này, hầu như ai trông thấy mái tóc mới của tôi cũng đều tỏ vẻ… thất vọng. Dù không mấy bận tâm đến những lời bình phẩm của người chung quanh, có lẽ tôi cũng chưa đủ “đạo lực” để dứt bỏ lục dục thất tình, cho nên khi gặp Mai, người đầu tiên và duy nhất không những không “chê” mà còn bảo muốn để tóc giống tôi, làm sao tôi không ấm lòng và thầm nghĩ mơ hồ, “biết đâu chừng đây cũng là một cái duyên tu?”

Tôi nhớ có lần đã đọc được ở đâu đó ý tưởng này, “sự bắt chước chính là lời khen lớn lao và thành thật nhất”. Nhưng ngẫm lại, câu nói của Mai cũng không hẳn nằm trong phạm trù khen/chê, rằng cái này đẹp hay xấu, rằng cái kia hợp hay không hợp. Dường như nó đã vượt lên trên để từ trái tim đi thẳng đến trái tim, để chỉ gửi đi một niềm thông cảm và nhận lại một sự cảm thông. Một biểu tỏ tự nhiên mà chan chứa chân tình, một hé lộ nhỏ bé mà đầy ắp lòng thương quý. Câu nói ấy của Mai không phải ai cũng thốt lên được nếu tâm người đó chưa hề rộng mở. Cho nên, Mai ơi, dù đời luôn vô thường, ngăn tim của chị sẽ cất giữ mãi sự tỏ bày yêu thương mà em dành cho trong lần gặp cuối. Cầu mong sao với tâm từ sẵn có ấy, một khi đã trút bỏ xác thân tứ đại vay mượn này, em sẽ tiếp nhận được ánh sáng từ bi rực rỡ từ Nguồn Sáng Vô Lượng của Đức Phật A Di Đà để thăng hoa và an trú thiên thu nơi miền đất Tịnh Lành.


-thuy_2011-2-content 

Nguyễn Thị Minh Thủy

(July 9, 2012)



26 Tháng Bảy 2021(Xem: 9893)
. Chú dừng chổi và chợt hỏi mình ên: -Ông nội ơi! bài vở ở trường có phải là tạp niệm không ông nội?
26 Tháng Bảy 2021(Xem: 11224)
Theo em ướt dấu trăng mờ Loanh quanh thấy bóng dại khờ trong nhau. Nợ em một nửa lời chào Để dành mai mốt biết đau với người.
26 Tháng Bảy 2021(Xem: 11235)
Còn tôi. Già rồi bất lực. Một chút quà Như cát giữa biển khơi
26 Tháng Bảy 2021(Xem: 10310)
Thế mà em vội bước sang sông Pháo nổ vu qui tắt lửa lòng Thời gian qua mãi nào trở lại Niệm khúc cho ai buổi tàn đông
23 Tháng Bảy 2021(Xem: 11834)
Dấu chân vừa bước qua in dấu Bụi thời gian đã phủ mất rồi Nhìn quẩn quanh những điều tốt xấu Chỉ thấy toàn mờ mịt mây trôi.
15 Tháng Bảy 2021(Xem: 9487)
Chương Trình Nhạc Tình Chọn Lọc với chủ đề "Mùa Phượng Vỹ" do Như Hương và bạn hữu tổ chức tại Herndon, Virginia ngày Chủ Nhật July 4th - 2021
14 Tháng Bảy 2021(Xem: 9133)
Người yêu ấy có phải là tôi không? Chỉ có anh trả lời được. Tiếc thay anh đã chết không thể trả lời.
10 Tháng Bảy 2021(Xem: 11909)
Giờ... Xa biền biệt phương nào Hương hoa bưởi vẫn dạt dào... Người ơi. Bài thơ mực tím mồng tơi. Nồng nàn giữ mãi nghìn lời nhớ thương.
10 Tháng Bảy 2021(Xem: 11854)
GPS định vị trong chừng mực Khi trật đường em đã vội kêu lên Không quay đầu bão tố sẽ kề bên Con đường ấy một mình anh riêng lối.
09 Tháng Bảy 2021(Xem: 10393)
Cuộc tình sao quá mong manh Còn đây màu mực tuổi xanh hẹn thề Bên giòng sông vắng chiều quê Chỉ còn anh đứng triền đê đợi chờ
05 Tháng Bảy 2021(Xem: 6587)
Chị lúc nào cũng nhớ em, cám ơn em đã cho chị nhiều niềm vui trong những mùa tranh giải. Hãy yên bình trong thế giới của em nghe Phúc.
03 Tháng Bảy 2021(Xem: 12413)
Quỳ lạy Chúa... Con là người ngoại đạo Nhưng trong con Thiên Chúa rất dạt dào Cầu xin Chúa giúp con bình tâm lại Vì lòng con luôn sóng cuộn dâng trào.
28 Tháng Sáu 2021(Xem: 12488)
Ta về hỏi lại đồng môn Bao nhiêu người cũ mất còn biết không? Sĩ phu còn nợ non sông Hồn quê thổn thức nỗi lòng chia xa
27 Tháng Sáu 2021(Xem: 9664)
Tôi đã làm một chuyến đi chơi xa bằng xe van kéo dài 16 ngày. tổng cộng 6.600 miles (10.560 km).
27 Tháng Sáu 2021(Xem: 12402)
Nửa trăm năm vẫn chưa hề gặp lại Quên nhiều điều nhưng vẫn nhớ dòng sông Bến xưa giờ lá rũ buồn tê tái Tiễn tình xưa vào nỗi nhớ chùng lòng.
25 Tháng Sáu 2021(Xem: 12982)
46 năm đã trở thành quá khứ Mà thời gian vẫn chưa đủ chôn vùi Xác chúng mình tro rải biển anh ơi! Hồn theo gió cùng trăng soi đầu núi.
24 Tháng Sáu 2021(Xem: 11562)
Bóng dáng nhân từ Cha vẫn đó Hình dung hiền thục Mẹ còn đâu Nhớ thương há chỉ Ngày Từ Phụ Đau xót tàn canh ngấn lệ sầu
24 Tháng Sáu 2021(Xem: 11271)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn nghe giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường nên gió phải lang thang.
20 Tháng Sáu 2021(Xem: 9862)
Tôi viết bài này để lật lại trang ký ức của mình và tri ân họ. Tri ân những người cha đã cho tôi nhiều ân sủng. Tri ân người chồng từng là lính bảo vệ đất nước và cho tôi một mái ấm gia đình.
19 Tháng Sáu 2021(Xem: 11840)
Ước gì có một ngày như thế Bọn chúng mình, già mấy cũng thấy vui Lỡ mai kia đứa lìa đời Cũng có đám bạn già Ngồi trên xe lăn nắm tay nhau mà khóc.
12 Tháng Sáu 2021(Xem: 11963)
Chiều buồn nợ áng mây bay Đêm về... Nợ bóng trăng lay hiên nhà Cuối cùng ta nợ cả ta Nợ điều đã hứa... Nhớ ra chưa làm.
11 Tháng Sáu 2021(Xem: 11727)
Gió đem hương chan vào vườn cây trái Để hoa thơm quả ngọt chín tràn trề Hạ nồng nàn khắp núi sông đồng bãi Ơn gió hiền hòa dong ruỗi say mê.
11 Tháng Sáu 2021(Xem: 9559)
Tôi ở Cali đồi núi khô khan, cây cỏ không xanh tươi. Dọc đường về hướng Florida cây xanh bát ngát. Một màu xanh mướt đẹp mắt và trải rộng tới chân trời.
10 Tháng Sáu 2021(Xem: 11800)
Có gì đó ở Sài Gòn nhớ mãi Đi thật xa vẫn quay quắt hướng về Sài Gòn bây giờ tháng sáu nhiêu khê Sài Gòn đắp mền ủ mình trốn dịch.
06 Tháng Sáu 2021(Xem: 14482)
Sài Gòn cơn bệnh rồi sẽ qua Hòn Ngọc Viễn Đông lại điệu đà " Sài Gòn tốt bụng " câu cửa miệng Để thương để nhớ kẻ phương xa.
06 Tháng Sáu 2021(Xem: 10049)
Florida với trái cây miền nhiệt đới như ở VN. Tôi là dân miệt vườn nên mơ ước được đi đến đó, tận tay hái những cây trái sai oằn như ở vườn nhà ngày xưa. Tôi nôn nao lắm Florida ơi!
16 Tháng Năm 2021(Xem: 8963)
Mẹ ơi! Ơn nghĩa sinh thành biết chừng nào con đền đáp được. Con nguyện cầu cho mẹ khỏe mạnh, an lạc để sống đời với con.
11 Tháng Năm 2021(Xem: 11211)
Nắng đã lên bầu trời đẹp lạ Ôm vào lòng bao nỗi ước mơ Bây giờ ta đếm từng giờ. Chờ cả thế giới hoàn toàn mở cửa.