Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS Trần Minh Đức - Hồi Ký Của Một Người Yêu Biên Hòa: Cuộc Đời Đi Dạy Và Đi Học, Đi Làm.

04 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 47214)
GS Trần Minh Đức - Hồi Ký Của Một Người Yêu Biên Hòa: Cuộc Đời Đi Dạy Và Đi Học, Đi Làm.

 

 

HỒI KÝ CỦA MỘT NGƯỜI YÊU BIÊN HÒA:

 

CUỘC ĐỜI ĐI DẠY, VÀ ĐI HỌC, ĐI LÀM.

 

3_2thay_tranminhduc-content

L.S. Trần Minh Đức

 

Lời giới thiệu:

 

Luật sư Trần Minh Đức là một trong 4 vị Giáo Sư đầu tiên khai giảng Trung Học Ngô Quyền, Biên Hòa, vào năm 1956. Sau khi đi Pháp để soạn luận án Tiến Sĩ Văn Chương vào năm 1960, và tốt nghiệp Viện Khoa Học Chính Trị của Đại Học Paris, ông đã được mời sang Hoa Kỳ làm việc cho Cơ Quan Thông Tin Mỹ. Sau đó, ông tiếp tục học lấy bằng Tiến Sĩ Luật Khoa Hoa Kỳ (Juris Doctor) và đậu vào Luật Sư Đoàn Tòa Thượng Thẩm thủ đô Washington. Sau khi hồi hưu tại đài Tiếng nói Hoa Kỳ, ông nhận làm Cố Vấn Pháp Luật cho một công ty lớn của Hoa Kỳ là Industrial Associates International, và sau 2 năm, được đề bạt lên chức Phó Chủ Tịch của công ty. Công ty này hoạt động tại Trung Quốc và Singapore về việc xây cất các hạ tầng kiến trúc như cầu đường, xa lộ, chung cư....

Về mặt sinh hoạt Cộng Đồng, ông từng giữ các chức vụ sau đây:

- Chủ Tịch Hội Sinh Viên Quốc Gia tại Pháp (1961)

- Chủ Tịch Hội Ái Hữu Việt Kiều tại Hoa Thạnh Đốn (1968)

- Chủ Tịch Hội Luật Gia Việt Nam tại Hoa Kỳ (1980)

- Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại Hoa Thạnh Đốn (1982)

 

 

 

Vào năm 1956, tôi mới là một sinh viên Đại Học Văn Khoa, ban Cử Nhân Giáo Khoa Pháp Văn, đậu được 3 chứng chỉ là Propédeutique de Lettres Francaises, Grammaire et Philologie Francaises, và Littérature Francaise, thì nảy ra ý định đi dạy học vì đã đậu được 3 chứng chỉ chính của bằng Cử Nhân.

Tôi nộp đơn tại Nha Học Chánh thuộc Bộ Quốc Gia Giáo dục, và được bổ làm Giáo Sư Đệ Nhứt cấp công nhựt, dạy môn Pháp Văn tại trường Trung Học Pétrus Ký, ở Sàigòn.

 

Trong lúc đó, tôi lại được ông Hồ Văn Tam, Hiệu Trưởng trường Nguyễn Du, Biên Hòa, cho biết rằng ông đang cần một giáo sư dạy Anh Văn cho trường Ngô Quyền vừa được phép khai giảng vào năm 1956. Ông cho biết sẽ biệt phái một số giáo viên Tiểu Học dạn dày kinh nghiệm qua Trung Học Ngô Quyền để dạy cấp Trung Học. Cái khó của ông là phải tìm một Giáo Sư Anh Văn, vì vào thời 1956, có rất ít Giáo Sư dạy Anh Văn, tương đối là một ngôn ngữ mới trong chương trình giảng dạy.

 

Điều này làm tôi suy nghĩ, vì tôi có gốc gác lâu đời tại Biên Hòa, từ thời ông Cố của tôi là Tri Huyện Trần văn Tứ, sinh quán tại đây. Người con trưởng của ông Cố tôi là ông Trần Văn Thông, gốc Biên Hòa, đi Pháp du học, sau về được bổ làm Tổng Đốc tỉnh Nam Định ở Bắc kỳ, có đến 3 dòng con, mà những người nổi tiếng nhất là Luật sư Trần Văn Chương, Bộ Trưởng Ngoại Giao của Chính Phủ Việt Nam đầu tiên, là Chính Phủ Trần Ttrọng Kim. Người thứ hai là Bác Sĩ Trần Văn Đỗ từng nhiều lần tham chính, và từng là Bộ Trưởng Ngoại Giao vào lúc Hiệp định Genève năm 1954, mà ông phản đối, không ký. Người thứ 3 là Chánh Án Trần Văn Trí, Chánh Thẩm của Tòa Phá Án Việt nam.

 

Ba tôi là Bác sĩ Trần Văn Châu, làm việc tại nhà thương Chợ Rẫy, thành hôn với má tôi là cô giáo Phan Thị Nữ, người phụ nữ đầu tiên có bằng Diplôme, tại tỉnh nhà, và là bà con cô cậu với các ông Chương, Đỗ và Trí. Vì gốc gác cố cựu tại Biên Hòa, tôi lên Nha Học Chánh xin đổi sự vụ lệnh, về dạy Anh Văn tại Ngô Quyền, vì tôi có vốn liếng 6 năm học Anh Văn tại Lycée Yersin Đalat, và một năm luyện giọng Anh Văn tại tổ chức tiền thân của Hội Việt-Mỹ tại Saigòn.

 

Ba vị Giáo Viên già dặn kinh nghiệm được phái qua dạy Trung Học Ngô Quyền cũng là bậc chú bác, bậc Thầy của tôi. Thầy Đinh Văn Sái đã dạy tôi ở lớp Moyen 2 và Supérieur tại trường Tiểu Học Biên Hòa, lúc đó còn theo chương trình Pháp, học tiếng Pháp từ lớp chót (enfantin). Thầy đã thương yêu tôi, nên bỏ công trong 2 tháng nghỉ hè, luyện tôi thêm về Pháp Văn để thi tuyển vào Pétrus Ký. Tôi nhớ đã học với Thầy hàng ngày, nơi bộ ván để sau garage của ông Đỗ Cao Lụa, thân sinh ra bạn đồng học với tôi là anh Đỗ Cao Thanh.

 

Giáo Sư thứ 2 có bà con với tôi, tôi gọi là Dượng Hai. Đó là thầy Bùi Quang Huệ. Ở gần nhà Dượng Hai Huệ, trong một căn phố ở đường Hàng Dương, là thầy Phạm Văn Tiếng, thân phụ của 2 anh Sĩ quan Không quân Phạm Kim Ngôn và Phạm Kim Lân, bạn của tôi.

 

Như thế, tôi đã liên tiếp dạy 2 niên khóa tại Ngô Quyền, năm đầu tại trường Tiểu Học Nguyễn Du, năm sau dọn lại trường Nữ Công Gia Chánh. Vì đây là những ngày tôi bắt đầu cuộc đời Sư Phạm, nên cố gắng rất nhiều, dạy liên tục không hề nghỉ một phút. Tôi dùng sách Anh Văn của chương trình Pháp, (sixième et cinquième bleu) và luyện giọng Anh Văn theo đúng phương pháp mà tôi đã học được nơi tổ chức tiền thân của Hội Việt-Mỹ. Vì quá hăng hái, tôi dạy hơi nhanh, nên có lúc đã nghe thầy Sái phê bình: “ông Đức dạy cho học trò giỏi thôi, chứ học trò trung bình thì khó theo kịp.” (từ khi làm Giáo Sư, Thầy Sái đổi cách xưng hô với tôi, luôn gọi là ông Đức, chứ không phải là em Đức, như trước.) Tôi thành khẩn chấp nhận khuyết điểm, và từ đó, tôi dạy chậm lại, dành thì giờ giảng nghĩa rõ hơn, cho các học sinh trung bình theo kịp.

 

Tôi rất kính và thương yêu Thầy Sái, vì Thầy đã dạy tôi 2 năm ở lớp Nhì (cours Moyen 2) và lớp Nhất (cours Supérieur). Lúc đó, Thầy còn rất trẻ, chuyên thêm việc làm Moniteur cho chúng tôi luyện tập thể thao. Thầy có đi học khóa Moniteur ở Phan Thiết, cùng với thầy Miên. Hai Thầy chung phụ trách việc tập thể thao cho học sinh. Thầy Sái còn dạy cho chúng tôi hát một bài hát mà đến ngày nay, tôi còn nhớ mãi: ”Ngừng chèo lại đây, cô lái đò ơi, ngừng chèo lại đây giây phút ngừng bơi...” Tôi nhớ mãi đến ngày nay, khi Thầy đã ra người thiên cổ.

 

Một điều tôi còn nhớ nữa là Thầy rất tin cẩn tôi. Mỗi lần đọc Dictée Francaise, Thầy chấm điểm cho tôi trước tiên, cho biết những chỗ sai phạm, rồi Thầy cho tôi quyền chấm điểm các bạn học khác.

 

Khi còn trẻ, tôi rất ham chơi đá banh (bây giờ, họ gọi là bóng đá!) Tôi gia nhập Đội banh Tỉnh nhà, đội Biên Hùng. Thầy Sái cũng rất ham coi đá banh, tuần nào cũng có mặt tại khán đài. Tôi đá được vài lần, một bữa Thầy Sái vào trường nói với tôi: ”Ông Đức đừng đá banh nữa, làm Giáo Sư Ttrung Học rồi, mà còn đá banh, coi không được.” Tuy không đồng ý, tôi cũng theo ý kiến Thầy, đổi qua đá cho Hội Banh Cercle Sportif ở Sàigòn. Lúc còn trẻ, tôi ham vui, chơi với bạn bất kể là bình dân hay có học, và nơi nào trong tỉnh Biên Hòa cũng đều có tôi lui tới. Nhận lời khuyên bảo của Thầy Sái, tôi cũng ít đi chơi với bạn bè.

 

Dượng Hai Bùi Quang Huệ là người dễ tính, vui vẻ, hề hà, không bao giờ chỉ trích ai. Tôi nhớ Dượng Hai rất mê bài Tứ sắc, cứ lâu lâu gây sòng một lần. Bây giờ Dượng Hai, Cô Hai tôi cũng đã quá vãng, đời người coi vậy mà nhanh quá!

 

Thầy Phạm Văn Tiếng là một giáo viên mẫu mực, khoan hòa. Thầy là cha của 2 anh Phạm Kim Ngôn, đá banh chạy trung phong rất giỏi, cũng vào cỡ trung phong Trần Văn Ràng, chủ tiệm vàng của ông Sáu Kiêu, nay cũng đã mãn phần, và anh Phạm Kim Lân, bạn đồng lớp với tôi ở Pétrus Ký. Anh Lân hiện còn sống tại Việt Nam, dù có thể hưởng quy chế H.O. Lần nào về Việt Nam, tôi đều đến thăm anh, vì anh là người bạn học duy nhất còn lại ở Biên Hòa. Tôi nhớ khi tôi dời lên trường Lycée Yersin ở Đà Lạt, mỗi lần về Sàigòn, tôi và anh Lân đèo nhau chạy mobylette đến Hồ Con Rùa, đã rất khuya mà còn kể chuyện Tiêu Sơn tráng sĩ cho nhau nghe. Ôi! Thời bình sao mà êm đẹp quá!

 

Đến năm 1958, tôi đậu đủ các chứng chỉ cần thiết cho bằng Cử Nhân Giáo Khoa Pháp Văn, và được Nha Học Chánh cải ngạch làm Giáo Sư Trung Học Đệ Nhị Cấp, dạy từ lớp đệ Tam trở lên. Tôi buộc lòng từ giã các học sinh và đồng nghiệp ở Ngô Quyền, vì vào năm đó, lớp cao nhất ở Ngô Quyền chỉ là lớp Đệ Ngũ. Tôi về Sàigòn, dạy trường Pétrus Ký và dạy thêm ở các trường Les Lauriers và Âu Lạc.

 

Tôi dạy ở Sàigòn được 2 năm, đến năm 1960, tôi được Phái Bộ Văn Hóa Pháp (Mission Culturelle Francaise) cho biết bang giao Việt-Pháp được cải thiện, và Tổng thống Ngô Đình Diệm không còn cấm chỉ việc du học tại Pháp nữa. Phái Bộ Văn Hóa cũng cho biết, tôi được học bổng của Phái bộ, đi Pháp để soạn luận án Tiến Sĩ Văn Chương tại Đại Học Sorbonne, trong chương trình đào tạo Giáo Sư Đại Học cho Việt nam. Thật là một tin mừng rất lớn, vì vào thời đó, không khí chính trị ở Sàigòn đã bắt đầu ngột ngạt, và tôi cảm thấy đường học vấn bị cản trở, không được tự do. Được du học tại Sorbonne là một giấc mơ rất lớn, đến với tôi trong sự bất ngờ.

 

Tôi lên phi cơ trong niềm phấn khởi hân hoan. Trường mới, không khí tự do thoải mái, sách vở Thư Viện Quốc Gia và Thư viện Sorbonne đầy đủ, Giáo Sư nổi tiếng thế giới, cảnh sinh viên sinh hoạt cũng rộn ràng vui tươi tại Quartier Latin.

 

Trong 5 năm sống tại Paris, ngoài phần chuẩn bị Dự Án Tiến Sĩ Văn Chương Pháp, tôi còn thử thi tuyển vào một trường lớn của Pháp (Grandes Ecoles) mà tôi đã từng nghe danh tiếng lâu nay, đó là Viện Khoa Học Chính trị Paris, nơi đào tạo các công chức cao cấp và giới lãnh đạo công nghiệp doanh thương của Pháp. Tôi chú trọng về ngành Luật và Bang Giao Quốc Tế, với hy vọng sẽ làm cho Bộ Ngoại Giao sau này.

 

Với sự sung sướng tràn ngập, tôi được tuyển đậu vào Viện Khoa Học Chính Trị, và chọn ban Bang Giao và Luật Quốc Tế của Viện.

 

Sau 3 năm học tập, với những vị Giáo Sư danh tiếng đương thời như Thanh Tra Tài Chính Giscard D'Estaing (sau này làm Tổng Thống Pháp) dạy môn tài chính, Giáo Sư Raymond Barre (sau này làm Thủ Tướng Pháp) dạy môn Economie Internationale, và Le Comte Jean Jacques de Bresson (Cố Vấn Pháp Lý của Tổng Thống De Gaulle) dạy Droit Internationnal, vân vân, tôi đã tốt nghiệp Viện Chính Trị Paris vào năm 1964.

 

Tôi liền được tuyển vào làm Bộ Thông Tin dưới quyền Bộ Trưởng Alain Peyrefitte, với điều kiện là trong 2 năm, phải vào quốc tịch Pháp. Tôi rất ngần ngại, hoang mang về việc này, vì không muốn bỏ quốc tịch Việt Nam.

 

Nhân dịp tham dự một cuộc tiếp tân tại Tòa Đại Sứ Mỹ ở Paris, tôi gặp vị Tham Vụ Báo Chí của Tòa Đại Sứ là ông Schneider. Sau khi chuyện vãn, ông mới hỏi tôi là người Việt Nam, sao lại làm cho chính phủ Pháp. Tôi thật tình nói rằng nay đã học xong, nhưng tình hình chính trị bên nhà bi quan quá, cứ đảo chính này đến đảo chính khác, nên tôi ngần ngại không muốn về lúc này. Ông có ý kiến, hay là tôi thử đi làm với người Mỹ, cho quen việc ứng xử với công việc làm của người Mỹ, mai sau về Việt nam hợp tác với người Mỹ thuận lợi hơn. Tôi nhận đề nghị của ông, và bắt đầu làm việc tại Trung tâm Văn Hóa Mỹ ở Paris.

 

Vài tháng sau, có cuộc thi tuyển làm Phóng viên đặc biệt của cơ quan Thông Tin Mỹ tại Paris. Tôi dự thi và được tuyển, vì tiếng Anh, dù lúc sau này không dạy, và chỉ lo học văn chương Pháp, tôi vẫn còn nắm rất vững. Làm chỉ được 6 tháng, tôi lại được Cơ Quan Thông Tin Hoa Kỳ (USIA) tuyển dụng đưa sang Washington làm việc.

 

Đó là vào năm 1965. tôi được đưa vào Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ, đặc trách phần Bình Luận Chính trị.

 

Rồi đến năm 1975 đã đến, với nhiều bất trắc xảy ra cho Miền Nam. Tôi gần như bị cô lập, xa rời Tổ Quốc thân yêu. Tôi chỉ còn niềm an ủi là vẫn được dùng Tiếng Việt dễ nói chuyện với thính giả bên nhà hằng ngày, biết rằng thính giả rất mong tin bên ngoài cho biết về tình hình Việt Nam và thế giới. Sau này, có những tù nhân cải tạo cho biết đã nhờ gia đình theo dõi những bài tường thuật của tôi trên Đài VOA, dưới bút hiệu Trần Quân. Họ đã quen tôi, qua giọng nói, lời bình luận, qua bút hiệu Trần Quân.

 

Một đóng góp đáng kể của tôi là trong vòng 3 năm, lúc có cuộc đàm phán giữa Thứ Trưởng Ngoại giao Funseth và nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam cho phép các tù nhân cải tạo được ra đi đến Hoa Kỳ định cư, để đổi chác lấy một vài quyền lợi cho Cộng Sản, tôi đã thường xuyên hướng những bài tường thuật, phỏng vấn về quê nhà, để tù nhân cải tạo và gia đình vững tâm mong đợi. Sau cùng đã có kết quả thuận lợi, mở đường cho các cựu tù nhân ra đi làm lại cuộc đời.

 

Từ đó đến sau này, không lúc nào tôi bỏ lơi việc học thêm. Có thì giờ, tôi ghi danh vào Ban Cao Học về Ngôn Ngữ của Đại Học Georgetown, để trau dồi thêm tiếng Anh. Và sau cùng, vì thấy môn Luật là một môn khá thịnh hành ở Hoa Kỳ, nhiều ngành cần đến, và lợi tức cũng cao, nên tôi đã thi tuyển vào ban học tối, học 4 năm thay vì là 3 năm, sau khi đi làm ban ngày về.

 

Tôi đậu Tiến Sĩ Luật (Juris Doctor), và thi đậu vào Luật Sư Đoàn Tòa Thượng Thẩm Thủ Đô Washington. Tôi hành nghề Luật Sư song song với việc làm cho Đài Tiếng Nói Hoa kỳ, cho đến hết hạn kỳ 32 năm, tôi mới hồi hưu ở Đài VOA, và chỉ hành nghề Luật thôi.

 

Bắt đầu từ năm 1996, tôi bắt đầu hợp tác, Cố Vấn Pháp Lý cho một công ty tạo tác Mỹ, xây dựng cầu đường và hạ tầng kiến trúc, cao ốc cho Trung Quốc, Singapor và cũng có dự kiến muốn vào Việt Nam. Tôi có dịp đi Á Châu, mỗi lần, tôi đều để thì giờ ghé thăm Việt Nam vài tuần.

 

Năm 1996 là lần đầu tôi về Việt Nam, 36 năm sau khi đi du học và lập nghiệp nơi xứ người. Nỗi đau đớn nhất trong đời, là tôi thấy quê hương nhỏ bé của tôi, tỉnh lỵ Biên Hòa, làng Bình Trước, đã thay hình đổi dạng. Cảnh cũ không còn nữa, mà người xưa nay đã vắng bóng. Những bà dì, ông cậu của tôi, những người thân thương đã quá vãng. Số đông là những người mới ở miền Trung, miền Bắc vào cư ngụ, tạo nên một không khí hỗn độn, xô bồ. Biên Hòa nay chỉ là một vùng phụ cận của Sàigòn, xây cất nhà cửa hỗn độn, nhà giầu mới, các cán bộ, cất lầu sơn xanh, sơn đỏ chóa mắt, người nghèo thì sống chui rúc trong những con hẻm tồi tàn. Những gia đình cố cựu ở Biên Hòa nay không còn nữa, từ ông Đốc Vĩnh, Thầy Ba Hiệp, Thầy Ba Tri, ông Đốc Chức, ông Thanh Tra Nga, Thầy Hai Lụa, ông Đốc Tam, và 3 người Thầy thân thương đồng nghiệp của tôi, đã ra đi vĩnh viễn.

 

Mỗi lần về Biên Hòa, tôi chỉ còn thăm anh bạn cố cựu Phạm Kim Lân, nay cũng còn sống với nghề dạy học và tóc đã bạc trắng rồi. Mỗi lần tôi đều nhờ em Trương Minh Sang, học lớp Đệ Thất của tôi, liên lạc với các em học sinh đầu tiên của tôi ở lớp Đệ Thất, và Đệ Lục Ngô Quyền, cùng hội họp, ăn uống tại nhà tôi, hay tại nhà hàng Quyết Thắng, hay Tam Hiệp (nay đã trở thành nhà hàng quốc doanh!)

Nhìn đa số các em, nay đều đã 64, 65 tuổi (chỉ thua tôi 5, 6 tuồi, vì lúc đi dạy, tôi còn rất trẻ) đầu bạc, sún răng, da ngăm đen, thân thể gầy còm, mà lòng tôi thấy buồn vô tận. Vào năm rồi, một học sinh giỏi của tôi, em Trần Thị Đức, có cho tôi biết em bị ung thư nặng, đến giai đoạn chót. Tôi còn dịp liên lạc với em bằng điện thoại, hàng ngày, trong 4 tháng cuối cùng, trước khi em mất. Đau đớn thay!

 

Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.

 

 

 

25 Tháng Chín 2015(Xem: 19004)
1/ Ngân hàng đầu tư Goldman Sachs của Mỹ đã bất ngờ đưa ra thông báo quyết định ngưng đầu tư vào Trung Cộng. 2/ Tập đoàn Lý Gia Thành đã chuyển dần tài sản từ Trung Quốc sang Châu Âu
28 Tháng Tám 2015(Xem: 17855)
Liệu Đế quốc Trung Cộng có "may mắn" thoát được số phận tan vỡ ra từng mảnh hay không và phe nào sẽ thắng thế trong cuộc tranh chấp quyền lực đẩm máu ?
07 Tháng Ba 2015(Xem: 43235)
Và mặc dầu còn có những bất cập đủ thứ, tôi vẫn phải nhìn nhận rằng, những năm tháng còn lại, kể từ ngày ấy, mỗi giây phút năm tháng sống, học hành, lớn lên thành người thời đệ nhất Cộng Hòa Việt Nam vẫn là những năm tháng ân sủng cho tuổi trẻ của tôi và những bạn bè cùng trang lứa.
27 Tháng Hai 2015(Xem: 19636)
Luận đề của "Đoạn Trường Tân Thanh" hiển nhiên là thuyết "tài mệnh tương đố"", gọi nôm na là "hồng nhan bạc mệnh".
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 27198)
Phần người viết nhìn bức hình cũ kỹ đã gần nửa thế kỷ với tâm trạng đầy... xúc động. Bởi vì đúng như ông bà mình thường nói rằng nghe cả hàng ngàn lời nói đọc cả hàng vạn chữ viết mô tả cũng không sao bằng...
28 Tháng Mười Một 2014(Xem: 22234)
Sức mạnh của chúng ta là phải biết họ là ai và cho họ biết chúng ta là ai? Sau đó phải biết cất lên tiếng nói. Nói thì sống, không nói thì chết.
14 Tháng Mười Một 2014(Xem: 29803)
Vào ngày chủ nhựt qua mùng 9 tháng 11 , nước Đức và Âu Châu đã ăn mừng kỷ niệm 25 năm Bức Tường Bá Linh Sụp Đỗ (1989 - 2014) .
11 Tháng Chín 2014(Xem: 38235)
Viết cho Nguyễn Xuân Hoàng - người bạn đã một thời cùng chung dưới mái trường của Platon, hiện đang ở bên bờ tử sinh.
05 Tháng Bảy 2014(Xem: 36939)
Đọc sách báo ngày nay viết về cái chết của Hai Bà Trưng tôi hay bị "tẩu hỏa nhập ma" và phân vân tự hỏi: Hai Bà Trưng chết kiểu nào?
28 Tháng Sáu 2014(Xem: 30947)
• Việt Nam trong thế kỷ 20 vừa qua có ba điều bất hạnh xảy ra trùng hợp:... Trong ba cái bất hạnh ấy, cái thứ ba là nguy hiểm và tồi tệ nhất.
23 Tháng Tư 2014(Xem: 21938)
Gabriel Garcia Marquez, 87 tuổi, văn hào người Colombia nổi danh khắp thế giới với tác phẩm “Trăm Năm Cô Đơn,” qua đời hôm Thứ Năm 17 tháng 4, 2014, tại Mexico City, nơi ông đã sống 30 năm cuối đời.
20 Tháng Ba 2014(Xem: 39135)
Với khuôn khổ một tờ Kỷ Yếu có tính cách nội bộ như tờ đặc san này, những dòng “Vẻ Vang Dân Ngô Quyền” (mượn chữ của ký giả Trọng Minh) cũng có thể được hiểu như một sự chia sẻ chút niềm hãnh diện “giống nòi” giữa chúng ta,
02 Tháng Ba 2014(Xem: 16342)
Ôn lại Lịch Sử nước ta với hơn 4000 năm từ Họ Hồng Bàng với truyền thuyết con Rồng Cháu Tiên qua chương trình "Việt Nam Quê hương tôi" vào mỗi tuần với Phương Anh
27 Tháng Hai 2014(Xem: 39923)
Mới đây đọc báo Reader’s Digest thấy người ta nói đến những ích lợi của cái CƯỜI, trong đó có nói là cười nhiều có thể làm cho người ốm bớt đi. Lý do gì mà các nhà khảo cứu lại quả quyết như vậy?
31 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 14158)
Không kể những cuộc xâm lấn nhỏ, đã có 13 lần phương Bắc xua đại quân xâm lấn phương Nam, đặc biệt Việt Nam. Nhưng trong tất cả 13 lần đó, Dân Việt đều đại thắng các đoàn quân Phương Bắc. Đã mười ba lần, Dân ta đại thắng !
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50711)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
13 Tháng Sáu 2013(Xem: 29067)
Có nhiều hình thức phản biện lại một xã hội tùy theo hoàn cảnh mỗi người và tùy hoàn cảnh xã hội và ngày nay tùy thuộc vào tình hình thế giới nói chung.
30 Tháng Tư 2013(Xem: 31562)
Chúng ta hy vọng rằng Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và Linh mục Cao Văn Luận đã đi bước tiên phong tiết lộ những bí ẩn về biến cố 30.4.1975 và trong tương lai sẽ được giới truyền thông báo chí chú tâm nghiên cứu khai triển tích cực
19 Tháng Tư 2013(Xem: 91029)
Trong tầm mắt của tôi thì Tây Nguyên là một Amazon của Việt Nam thu nhỏ lại về mọi mặt. Về mặt lịch sử, nó là di sản của con người Tây Nguyên từ bao đời nay...
06 Tháng Tư 2013(Xem: 70544)
Đọc xong tập sách mỏng, gấp sách lại, tôi cảm thấy một cái gì nhẹ nhõm len vào tâm hồn. qua những dòng tâm bút của một cô gái trẻ..
29 Tháng Ba 2013(Xem: 96283)
Chắc chắn và không thể chối cãi được sự có mặt trong Hoàng Cung của Bà đã thay đổi bộ mặt Hoàng Cung. Nhưng điều quan trọng hơn cả, Bà trở thành biểu tượng, mẫu hình lý tưởng ...
22 Tháng Ba 2013(Xem: 103465)
Phạm Duy là một con người, như mọi người. Ông đã sống tận cùng đời sống của ông, ông đã hiến tận cùng những gì ông có trong trái tim ông và thân xác ông.
30 Tháng Giêng 2013(Xem: 139858)
Nhưng câu hỏi cuối cùng được đặt ra: từ đâu Nguyễn Tất Nhiên lại có tánh lãng mạn đa tình quá vậy để dễ dàng "phóng bút" sáng tác thơ tình cho nhiều nhân vật nữ?.
25 Tháng Giêng 2013(Xem: 154249)
Mới đây, tôi có dịp đọc cuốn ''Bên thắng cuộc'' của Huy Đức do một người bạn trẻ- giáo sư đại học ở Canada- với lời giới thiệu khá nhiệt tình- :Đọc cuốn này chưa? Rất hay, còn nóng hổi.
29 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 120922)
Hầu hết những bé gái sinh ra đều quấn trong một tấm tã... Nhưng có những bé gái ra đời được quấn trong tã bọc điều, biểu tượng của giàu sang phú quý.
08 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 159894)
Xin gởi đến quý vị lời chia sẻ của một triệu phú 40 tuổi là bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, bị ung thư phổi thời kỳ 4, về kinh nghiệm sống của mình vào ngày 19/1/2012. Anh qua đời vào ngày 18/10/2012.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 149163)
Kể từ đó, miền Bắc không có văn học nữa. Đảng qua Tố Hữu, Trường Chinh đã chôn sống các nhà văn như chôn sống địa chủ.
27 Tháng Bảy 2012(Xem: 165164)
Nhưng nói chung, ngồi chuyện ăn uống cẩn thẩn, tập thể dục hàng ngày, chúng ta cần giữ được cho tinh thần thoải mái, ít lo phiền, biết nghỉ ngơi, biết đủ, là thấy mình đi trên con đường tới hạnh phúc.
16 Tháng Bảy 2012(Xem: 158005)
Bài Văn Tế sau đây do cố Kiến Trúc Sư Đỗ Hữu Nam (vừa mệnh chung ngày 13 tháng 7 năm 2012, tại Biên Hòa) viết và đọc nhân ngày Sinh Hoạt Truyền Thống của nhóm Cựu Học Sinh Phan Chu Trinh, để thành kính dâng lên các vị Thầy đã khuất.
19 Tháng Năm 2012(Xem: 160421)
Bài viết sau đây của tôi là để chỉnh sửa và bổ túc thêm thêm vào một bài viết trước đây về Phạm Duy. Đó là bài Phạm Duy còn đó hay đã chết?
04 Tháng Năm 2012(Xem: 168959)
Đây là, chẳng phải ai khác, mà là những người di tản, những rác rưởi 37 năm trước chạy trốn Cộng Sản, hoặc đã bị đi tù, đi cải tạo. Gió chướng đẩy họ ra đi, nay gió nào đẩy họ về?
03 Tháng Năm 2012(Xem: 164363)
Những ngày đầu tiên đi dạy trường trung học tráng niên Ventura, tham dự những sinh hoạt khác lạ của học trò Mỹ, tôi không khỏi so sánh với những ngày tôi còn dạy ở Việt Nam.
23 Tháng Tư 2012(Xem: 27711)
Sự bộc phát hình như là một định mệnh, không thể ngờ trước được, khi tập Thiên Tai ra đời năm 1970 lúc Nguyễn Tất Nhiên vừa 18 tuổi, bỗng nhiên tên tuổi Nguyễn Tất Nhiên bừng vỡ một cách ngoạn mục.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 42798)
Triết lý giáo dục tìm ở đâu ra? Thưa nó nằm ngay trong bộ Sách Dân Tộc, gọi là KINH ĐIỂN tức là Lĩnh nam Trích Quái, Việt Điện U Linh, Ca dao tục ngữ, Tứ Thư Ngũ Kinh.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 44061)
Tôi rời mái trường đại học Đà Lạt để “xuống núi” hành hiệp giang hồ vào giữa năm1963. Năm với nhiều biến động nhất thời tuổi trẻ của tôi. Vậy mà nay đã ngót nghét non nửa thế kỷ trôi qua.
15 Tháng Tám 2010(Xem: 39434)
Nguyễn Văn Lục không là sử gia, không là học giả, không là nhà văn và cũng không bao giờ là chính khách nên không thể quy cho tác phẩm của ông bất kỳ tính chất nào liên quan đến các chức danh đó.
28 Tháng Năm 2010(Xem: 30131)
Phải nói rằng thơ Nguyễn Tất Nhiên là một đóng góp hồn nhiên vào đời sống thi ca của chúng ta, mặc dù chữ nghĩa trong thơ anh - nhiều bài - vẫn còn ở thể quặng mỏ của ngôn ngữ. Nó là một thứ nham thạch ròng chưa bị tính bác học của ngoại lai xâm nhập, thẩm thấu và tác hại như một vài dòng thơ Việt Nam đã và đang chảy ra trong thi ca chúng ta.
06 Tháng Ba 2010(Xem: 43299)
Viết bài này, người viết bày tỏ ở đây một sự nuối tiếc là: Bài viết của nhà thơ Du Tử Lê về Nguyễn Tất Nhiên đã không nói lên được tính chất phối hợp đến kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc. Đó là điều quan trọng nhất cần được nói tới.
18 Tháng Hai 2010(Xem: 87360)
Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97553)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.
06 Tháng Mười Một 2009(Xem: 67335)
Chủ nhật, ngày 6 tháng 9 năm 2009 vào lúc 1 giờ trưa, Hội An Việt tại Vương Quốc Anh đã tổ chức Đại Lễ Kỷ Niệm 30 Năm Người Việt Tị Nạn Đến Anh Quốc. Buổi lễ dưới sự chủ toạ của ông Vũ Khánh Thành, cựu Giáo Sư Trung học Ngô Quyền, Biên Hòa, Giám Đốc Sáng Lập và Điều Hành Hội An Việt, Nghị Viên Thành Phố Hackney;
25 Tháng Sáu 2009(Xem: 93332)
Việc thi cử ở nước ta đã có một truyền thống lâu đời truyền lại. Miền Nam sau này việc thi cử phần nào cũng tiếp nối cái tinh thần của truyền thống ấy. Thật vậy, nước ta đã có gần 20 thế kỷ dùng chữ Hán kể từ thời Bắc thuộc. Và 10 thế kỷ chữ Nôm đánh dấu thời kỳ tự chủ. Việc thi cử tính ra cũng được ngàn năm.
23 Tháng Năm 2009(Xem: 32663)
Trong đại gia đình Ngô Quyền hầu như ít nhiều ai cũng biết đến Thầy Vũ Khánh Thành. Thật vậy, ngoài lãnh vực giáo dục, từng là Giáo sư dạy môn Triết học tại trường Ngô Quyền chúng ta năm xưa. Từ lúc định cư tại Anh Quốc đến nay, Thầy không ngừng tích cực dấn thân hoạt động trên bình diện xã hội, văn hóa và chính trị cho cộng đồng Việt Nam tại đây.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 78093)
  Riêng dòng sông Đồng Nai, với nguồn nước thanh khiết từ trên thượng nguồn đổ xuống, đã tạo nên một môi trường sống cho người dân tỉnh Biên Hòa và các tỉnh lân cận.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 74569)
Bài sưu tầm này được viết vào tháng 4 năm 2004, tức là 48 năm sau ngày trường Ngô Quyền được thành lập vào năm 1956, và chỉ được căn cứ vào trí nhớ của các ông Phan Thanh Hoài, Kiều Vĩnh Phúc, Lê Hồng Sanh, và cựu học sinh Đào Văn Công (khóa đầu tiên). Do đó, không khỏi thiếu sót về thành phần nhân sự giảng dạy, văn phòng v.v…
05 Tháng Hai 2009(Xem: 39358)
  Trường Trung Học Ngô Quyền được điều hành bởi một Ban Giám Đốc, đứng đầu là Hiệu Trưởng
04 Tháng Hai 2009(Xem: 39773)
Dĩ nhiên, đám học trò chúng tôi thích lắm, vì ý tưởng lạ đó không tìm thấy được trong Việt Nam Sử Lược của sử gia Trần Trọng Kim hay trong Việt Sử Toàn Thư của sử gia Phạm Văn Sơn.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46351)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
01 Tháng Mười Một 2008(Xem: 146993)
Ngô Quyền ( chữ Hán : 吳權 ; 898 – 944 ) là một vị tướng và sau này là vua Việt Nam, là người sáng lập ra nhà Ngô . Năm 938 ông cầm quân đánh tan quân xâm lược Nam Hán tại sông Bạch Đằng,
26 Tháng Năm 2008(Xem: 23423)
Nếu không tính nền giáo dục duới thời phong kiến thì Truờng tiểu học Nguyễn Du, Truờng trung học Ngô Quyền, Truờng bá nghệ Biên Hòa là những ngôi truờng đầu tiên trên vùng đất Biên Hòa - Đồng Nai.