Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng Duy Liệu - ANH CÓ BỒ CHƯA?

08 Tháng Mười Hai 20173:34 CH(Xem: 18202)
Hoàng Duy Liệu - ANH CÓ BỒ CHƯA?

Anh có bồ chưa?

anh co bo chua 1

Đang chập chờn ngủ gà ngủ gật trên chuyến xe đò Biên Hòa- Vũng Tàu tui bỗng giựt mình ngơ ngác mở mắt nhìn quanh, hình như có tiếng con gái thoáng nhẹ bên tai:
- Anh có bồ chưa ?
Chưa kịp tìm ra câu trả lời cho hợp tình hợp lý thì tui đã kịp nhận ra đó là con bé ngồi bên cạnh đang tán tỉnh cái thằng bé phía bên kia chứ không phải hỏi tui. Hứ! Già mà ham ha.
Lạ ha! Gái tán trai dai như đĩa.

Nhắm nghiền mắt lại tuồng như cố ngủ tiếp cuộc hành trình nhưng thật ra tui cố vểnh tai lên mà theo dõi chuyện hiếm thấy trên đời.

Cái băng có 3 ghế ở khoảng giữa xe, lúc xe rời bến chỉ có mình tui ngồi sát bên cửa sổ. Đến quãng Tam Hiệp thì có thêm một đứa con gái cùng một người đàn ông trung niên bước lên. Cái màn khó hiểu bắt đầu từ lúc này.
Người đàn ông chỉ cái ghế kế bên tui nói như ra lệnh:
- Con ngồi đây chú ra phía đàng sau!
Nói xong anh ta chen vô giữa 2 chị đàn bà rồi ngồi ngay sau lưng con bé. Hai chú cháu đi chung với nhau sao lại ngồi riêng rẻ khi còn nhiều ghế trống kế bên nhau? Hay là cái ông chú đó thích bà nào ở phía sau? Tui quay đầu lại ngó.
Oh No ! Không lẽ nào . . . trừ phi chú thích thịt mở.
Tuy hơi thắc mắc nhưng là chuyện của người ta chẳng dính dáng chi đến mình nên tui tạm bỏ qua mà ngắm phố xá hai bên đường cho qua ngày tháng dìa quê. Con bé khoanh tay trước bụng ngồi im lặng một quãng khá dài, gương mặt đã không mấy đẹp lại thêm vẽ trầm tư tuồng như không có ai trên cõi đời này trước mặt.

Xe đến ngã ba Vũng Tàu thì có thêm một đứa con trai có vẻ như sinh viên lên ngồi vào cái ghế trống còn lại sát bên con bé hồi nảy. Xe máy lạnh chẳng có bụi bậm nắng nôi gì mà thằng bé này cứ giữ nguyện cái khăn che mặt cùng cặp kiếng mát đen thùi không chịu tháo ra. Lại thêm một chuyện hơi là lạ.

Trời đỗ cơn mưa tui ngủ thiếp đi cho đến khi nghe tiếng con bé bên cạnh thốt lên cái câu hỏi ở trên:
- Anh có bồ chưa?
À thì ra con bé này đang trổ tài tán tỉnh anh chàng thư sinh bên cạnh một cách tới bến qua những câu hỏi cùng những lời mời mọc có nhiều ẩn ý du dương như:
- Anh cho em số của anh nha.
- Tối nay anh hướng dẫn em tham quan Vũng Tàu được không ?
- Anh không có xe hả? Không sao em sẽ đón anh bằng xe của chú em ….
- Em mới ở quê lên ...
Này nọ.

Bây giờ thì tui đã tỉnh ngủ hẳn và tính tò mò trổi dậy ầm ì theo mưa. Cái anh chàng này từ nãy đến giờ chẳng những mặt mày che kín mít như là điệp viên Không Không Thấy mà còn ậm ừ trả lời cho những lời ve vãn của con bé thì tại sao cô nàng lại cứ hăm hở như thế kia?

Một thoáng nhìn qua thì tui cũng có thể biết được là cái chị nhỏ này thuộc dạng con nhà đại lý bánh tráng hay màn hình mặt phẳng gì đó. Vậy thì thằng bé sinh viên không chịu là cũng phải thôi. Còn trai trẻ ai lại không thích phấn đấu xây mộng đời trên những núi bự đồi cao nhấp nhô uốn lượn…
Nhưng cái cô nàng bé bỏng kia? Gì mà tán sát một anh chàng gầy gò, mặt mũi chẳng thấy đâu quần áo cũng xềnh xoàng lại chẳng có nổi một cái xe Honda?


Long Thành. Từ nãy giờ ngồi im thinh thít cái ông chú bỗng dưng đứng lên ra lệnh tiếp:

- Xuống !
Con bé lắc tay thằng bé van nài cú chót trước khi xách giỏ đi theo ông chú:
- Nhớ gọi cho em nha!
Thằng bé lại ... ậm ừ.

Bà Rịa. Thằng sinh viên xuống xe lầm lủi đi dưới cơn mưa phùn lất phất. Cặp kiếng đen vẫn còn che hai mắt. Xe vừa lăn bánh trở lại tui nghe tiếng của cái chị nào đó thì thầm từ phía sau:
- Dân mỗ nội tạng!
Trời !
Vừa van vái cho thằng bé an toàn bình yên dưới thế, tui vừa thoang thoáng nỗi buồn.

Chú cháu nó chê nội tạng của mình.

Hoàng Duy Liệu
( Vũng Tàu 2017)

03 Tháng Hai 2009(Xem: 80547)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74014)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65696)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78467)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68761)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76195)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76788)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73838)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73936)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72681)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72022)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75556)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74226)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80509)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74102)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75851)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69100)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73748)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69347)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66523)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .