Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Phan Phú Hiệp - AMERICAN DREAM

20 Tháng Ba 202311:13 CH(Xem: 6449)
Phan Phú Hiệp - AMERICAN DREAM

AMERICAN DREAM

Photo1

Vào buổi tối March 12th 2023, tại hí viện Dolby ở Los Angeles, đã diễn ra buổi lễ trao giải điện ảnh OSCAR lần thứ 95, và lần đầu tiên, một diễn viên điện ảnh gốc “Thuyền Nhân” tên Quan Kế Huy đã được trao tặng giải thưởng danh giá này.

Khi được trao tượng vàng OSCAR, lời phát biểu nghẹn ngào của anh đã khiến cho tôi xúc động.

“Tôi bắt đầu trên một chiếc tàu. Tôi sống một năm ở trại ty nạn và ngày hôm nay tôi đã đứng trên sân khấu lớn nhất của Hollywood. Điều này chỉ có thể xảy ra trên phim thôi, tôi không thể tưởng tượng được nó đã xảy ra trên chính cuộc sống của tôi. Đây là giấc mơ của người Mỹ. (This is American Dream)”.

Lời nói này của anh cũng là suy nghĩ chung của nhiều người Việt định cư tại Mỹ về “American Dream”

Sau năm 1975, rất nhiều người VN đã rời bỏ quê hương đến nước Mỹ với hai bàn tay trắng, họ phải bắt đầu từ con số 0, khó khăn trăm bề, nhưng tinh thần của nước Mỹ-- American Dream— không có gì là không thể, đã giúp cho họ có được tinh thần tự lập và ý chí quyết tâm vươn lên để đi đến thành công.

 Nước Mỹ là miền đất hứa đã luôn mở rộng vòng tay chào đón và tạo cơ hội tốt cho bất kỳ ai, miễn là họ có khát vọng vươn lên và phải nỗ lực thực hiện bằng được khát vọng ấy. Chính nhờ tinh thần này đã giúp cho Quan Kế Huy đoạt giải OSCAR.

Sự thành công của anh tiêu biểu cho câu chuyện của rất nhiều người Việt ty nạn ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Từ các đứa trẻ được bốc lên những chiếc trực thăng vội vã di tản khỏi Sài Gòn những ngày cuối tháng 4/75 , nay đã đeo hàm tướng lĩnh trong các binh chủng của nước Mỹ. Từ những người Việt có xuất phát điểm là cuộc sống tận cùng dưới đáy xã hội ở quê nhà, trải qua những chuyến vượt biên sinh tử và cuộc sống tạm bợ lây lất trong các trại tỵ nạn... Hôm nay, họ đã trở thành khoa học gia, tướng lĩnh, tài tử nổi tiếng, tỉ phú, thương nhân thành đạt, bác sĩ-kỹ sư-chuyên gia tài giỏi, các chính trị gia dòng chính …


Photo2

Thật vậy, không thiếu những câu chuyện thực tế đã xảy ra như: từ cậu bé nhà nghèo phải bỏ học, đạp xích lô, lam lũ mưu sinh tại quê nhà, đến Mỹ bắt đầu từ con số 0, Võ Tá Đức đã vượt khó trên miền đất mới với ước mơ cháy bỏng là được trở lại học đường để trao giồi kiến thức, nay anh đã trở thành Khoa học gia nguyên tử hàng đầu của Mỹ. Hay từ một câu bé mồ côi mẹ sống vất vả tại một làng chài nghèo ở Vịnh Hòn Khói- Nha Trang, Nguyễn Xuân Nam sang Mỹ miệt mài vừa học, vừa làm mưu sinh, nỗ lực vươn lên từ gian khó để trở thành Bác sĩ phẫu thuật nhi giỏi nhất nước Mỹ (The Best Doctor in America do Harvard University bình chọn), hay từ cô bé 4 tháng tuổi Ngọc Bích nằm bên xác mẹ ở “đai lộ kinh hoàng” năm 1972, được cứu sống bởi một sĩ quan VNCH, sau đó một nhà hảo tâm bảo trợ sang Mỹ lúc 6 tháng tuổi, lớn lên trên quê hương mới, với nổ lực không ngừng để thực hiện ước mơ tang bồng trên con đường binh nghiệp , nay cô đã trở thành Trung tá Kimberly Michell tài giỏi của Hải Quân Hoa Kỳ và còn muôn vàn những tấm gương thành công của di dân người Việt trên nước Mỹ.

Sự thành công đó là sự nỗ lực vươn lên vượt khó của người Việt với tinh thần “American Dream”. Nước Mỹ đã tạo cơ hội không chỉ người Việt mà giành cho tất cả mọi sắc dân trên thế giới, nếu họ biết bám vào ước mơ của mình, đừng bao giờ rời bỏ ước mơ thì họ sẽ thành công. Thật vậy, cũng như người VN, các sắc dân khác đến Mỹ cũng từ hai bàn tay trắng. Họ phải Start up ngay từ đầu như Elon Musk (CEO của Tesla, SpaceX, Twiter), lúc đầu ông cũng là di dân đến Mỹ từ Nam Phi và Canada. Miền đất mới đầy cơ hội đã cho ông tự do thỏa chí tung hoành với những giấc mơ bay bổng vượt không gian và thời gian, rồi miệt mài làm việc trong những công ty Start Up đầy mạo hiểm trên đất Mỹ… Với nổ lực làm việc và sáng tạo không ngừng, ngày nay ông là người giàu nhất trên hành tinh.

Đây chính là ý nghĩa câu nói cuối của Quan Kế Huy trong ngày anh đăng quang giải Oscar: “This is American dream”. Ai cũng có thể gặt hái được thành công nếu họ có ước mơ và nỗ lực để biến giấc mơ thành hiện thực. Nhưng trong quá trình thực hiện những giấc mơ đó,có nhiều khó khăn, thử thách, gian khổ cần phải nổ lực để vượt qua. Thành công không giành cho những người bỏ cuộc trước khó khăn thử thách. Đây cũng chính là giá trị cốt lõi của nước Mỹ: tạo ra sự thịnh vượng và tạo cơ hội cho giấc mơ của mọi người thành sự thật. Miễn là mọi người phải có khát vọng vươn lên và luôn nỗ lực thực hiện bằng được ước mơ của mình với phương châm: “Không được từ bỏ và làm hết sức mình”.

Chúng ta có thể phê phán nước Mỹ với đầy rẫy những tiêu cực như: xung đột chính trị, băng hoại, bạo lực súng đạn, chia rẽ … nhưng không ai phủ nhận nước Mỹ là vùng đất cơ hội tao sự thành đạt cho tất cả mọi sắc dân trên thế giới.

Gần đây có nhiều ý kiến tranh luận về nguồn gốc xuất thân của Quan Kế Huy, khi có người cho anh là người Việt gốc Hoa, người Mỹ gốc Hoa, người Mỹ gốc Việt, người Mỹ gốc Á… Tôi nghĩ điều này không quan trọng và cần thiết lắm.  

Trên quan điểm cá nhân, tôi chỉ biết anh là người tỵ nạn, có ý chí nỗ lực vươn lên, gắng sức để thực hiện ước mơ của mình và đã thành công. Anh là tấm gương sáng về nghị lực vượt khó để thế hệ di dân trẻ noi theo. Anh là hạt giống tốt đã được nẩy mầm trên mảnh đất mầu mỡ của Hoa Kỳ, và luôn cố gắng không mệt mỏi để chăm bón vun xới cho mầm xanh nầy luôn tươi tốt, phát triển thành cây lớn , sau đó nở hoa thơm ngát và trĩu quả ngọt lành.

Và trên mảnh đất cơ hội này, còn rất nhiều, nhiều lắm những hạt giống cũng đã nảy mầm và phát triển tươi tốt thành những cây lành, quả ngọt như vậy...

 

Hiep Phan---3/2023

04 Tháng Hai 2009(Xem: 47266)
Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 82120)
  Như mây xuống phố chiều nay , Nhớ về trường cũ những ngày xa xưa. Môt mình lê bước trong mưa, Mang theo kỷ niêm trường xưa Ngô Quyền .  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 37946)
  Một ngày cuối tháng 5 năm 2004, nhóm CHS/NQ/NCA tề tựu lại làm một cuộc viễn du lên miền Bắc Cali. Trước mắt là để xả hơi sau những ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, sau là họp mặt với nhóm CHS/NQ/BCA để cùng ra mắt cuốn Kỷ Yếu CHS/NQ 2004.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 73855)
  Bốn mươi năm lẻ: nửa bóng câu. Em biết đến ta bạc mái đầu. Lầu chiều Hoàng Hạc còn đứng đợi. Mang hết niềm riêng tới muôn sao.    
04 Tháng Hai 2009(Xem: 77602)
Mưa rơi trên phố vắng, Mưa rơi trên đường xưa Ta, nỗi buồn sâu lắng, Ngồi quạnh hiu, nghe mưa!
04 Tháng Hai 2009(Xem: 36173)
  Dù biết rằng viết những lời tán tụng nhan sắc của cô, tôi đã làm một việc quá thừa, nhưng tôi vẫn muốn cô biết những ý nghĩ của tôi và biết đâu của nhiều bạn khác cùng lứa đã “say mê” cô như tôi vậy!    
03 Tháng Hai 2009(Xem: 40426)
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp không nói ra lời. Đối với bạn bè là những điều trân quý và đối với học trò là những kỷ niệm. Đời tôi sinh ra là như thế với nhiều mảnh vụn làm nên cuộc sống hiện sinh. Hiện sinh trong cuộc đời và hiện sinh trong đời người.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 75569)
  Gặp nhau truyện cũ vui như tết, Nhắc lại ngày xưa, đẹp tựa hoa.  
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39229)
  Cho đến nay 50 năm trôi qua với bao nhiêu biến động khủng khiếp của lịch sử, được diễm phúc là một học sinh lớp B3 của trường Ngô Quyền thuở sơ khai tôi xin ghi lại đây bằng ký ức của mình và vài bạn trong ba lớp Ngô Quyền I hình ảnh Trường Ngô Quyền chúng ta được khai sanh giữa thời đất nước chuyển tiếp từ chế độ thuộc địa Pháp sang nền Đệ Nhất Cộng Hòa
03 Tháng Hai 2009(Xem: 34092)
  Tất cả kỷ niệm về trường Ngô Quyền là nỗi ngậm ngùi của những cựu học sinh, vì trường cũ còn đâu!
03 Tháng Hai 2009(Xem: 36945)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 69200)
  Ta vẫn là ta tự thủa nào Môi hồng, mắt sáng, mộng trăng sao… Trùng Phùng mở hội, mười phương nhạc , Xuân ngát một trời, tình vời cao !                                
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39344)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80613)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74076)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65745)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 33878)
  Phải chi dòng sông Đồng Nai chảy ngược, có thể tôi đã thấy lại mình trong sân trường ngày trước, thuở học trò vô tư
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42956)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38630)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46419)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 71804)
Ngày nay con đã là cô giáo, "Mộng" đã thành rồi!...Mẹ thấy đâu? Đầu xanh bao mái nhòa trong mắt, Vẳng nghe tiếng mẹ ở nơi nao?...
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34573)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78524)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68825)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 66920)
*   Viết kính tặng thầy Nguyễn Xuân Hoàng với lòng Yêu Thương, Kính Trọng và Cảm Thông sâu xa nhất .  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76250)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38764)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 81500)
(Thân tặng các em cựu học sinh Ngô Quyền, đặc biệt các em Ban Văn Nghệ Hiệu Đoàn thời 69-71 )