Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng Duy Liệu - LAN MAN TRÊN TÀU ĐIỆN TOKYO

16 Tháng Giêng 201512:53 SA(Xem: 26902)
Hoàng Duy Liệu - LAN MAN TRÊN TÀU ĐIỆN TOKYO


Lan man trên tàu điện Tokyo

 xe bus

Trong tiếng Mỹ có chữ Silly có nghĩa là Diễu dở hay Cà chớn theo lối dịch của tui. Cả một quảng đời qua tui đã bao lần vô tình hay cố ý mà đã đưa bản thân mình lâm vào hoàn cảnh silly dở khóc dở cười để rồi mếu máo gậm nhấm nỗi buồn.

 

Mấy lúc gần đây xem trên mạng thấy những tin tức ở VN như sắp có tàu điện ngầm, xe bus dành riêng cho phái nữ này nọ làm tui nhớ đến những chuyện buồn vui trong tàu điện vào thập niên 70 lúc tui đang đi học ở Tokyo, ngày ngày dùng xe lửa điện chật cứng như nêm đi về bao bận.

 

Mỗi độ đi về tui thường phải chịu cảnh chen lấn, chèn ép đến độ ngộp thở nát xương giữa một khối thịt người đủ mùi vị trong cái hòm sắt cứ không ngừng xục xà, xục xịch lắc lư con tàu đi. Bất kể từ độ Đông tàn tuyết phủ hay đưa em vào Hạ thì mùa nào cũng có cái khổ sở riêng của nó.  Hôm nào trời lạnh người ta mặc quần áo nhiều nên có thêm một lớp đệm mềm ngăn cách giữa mấy khúc xương của tui với cái thằng bên cạnh thì đỡ đau hơn, cái mùi hôi nách cũng chỉ thoang thoảng tình tôi nhưng bù lại thì có cái mùi khăm khẳm của quần áo ẩm ướt hay long não làm nghẹt mũi cả tuần và chật chội hơn trong toa tàu do sự gia tăng thể tích của số lượng vải vóc dày cộm mà mọi người đang quấn khắp toàn thân.

 

Hè về lỏng thỏng hai dây trên vai em gầy thì có phần rộng rãi thoải mái hơn một chút lại có thêm cái cảm giác phê phê cho một thằng đang tuổi thích cày bừa qua những cái lắc cái dằn cú sốc mang những cái mềm mại tròn tròn ấn vào người để rồi đôi khi ngạt thở tưởng chừng như Xuân này con không về với má khi bị tàu lắc xém té đưa nguyên cái mặt vô ngay giữa nách của một em nào đó, vội vàng nín thở sàng qua bên kia để kịp thấy mình vừa bị hất ấn cái mông dẹp lép xuống ngay cái đầu gậy của một bà già đang ngồi. Thật là diễu dở phải không ? Tuy là đau thấy Tía nhưng lại méo mó cười vi kịp nhớ đến cái câu … Gái ngồi phải cọc?  Cái mặt tui lúc đó chắc hẳn là diễu dở không giống ai.

 

Khi nào hên gặp bữa thánh nhân đãi kẻ khù khờ có được một chỗ ngồi trên băng ghế nệm êm ái thì khá hơn nhiều nhưng cũng không hẳn là an toàn trên xa lộ trăm phần trăm em ơi. Chẳng hạn như đôi lần đang ngủ gà ngủ gật mơ màng đếm hàng cột điện bên đường thì đã bị tàu hất đập mặt vô ngay bụng dưới của một em hay bà nào đó đang đứng dạng chân xuống tấn ngay trước mặt. Một lần tui bị cái nút sắt quần jean in nguyên con chữ Lee hằn lên trán đỏ lòm như bò bị đóng dấu chẳng biết làm sao mà gỡ ra đành phải xin cô y tá trong trường một miếng băng keo che kín nỗi buồn.

 

Cũng nhờ đó mà tui khám phá ra cái chiện những người ngồi họ đều đọc sách báo chi đó suốt cuộc hành trình. Không phải là họ chỉ thích đọc sách cho qua thời giờ đâu nha, mà là một công hai ba chiện. Họ cần có cái gì để bảo vệ gương mặt hay cái lỗ mũi mà thôi. Quả không phí công đi du học, nếu còn ở trong lũy tre làng quê xưa thì làm gì mà biết được cái sáng kiến bảo vệ tiền đồ dòng tộc một cách nho nhã trí thức thanh tao này. Thế là từ dạo chiến chinh chiều Thu ấy tui luôn thủ sẳn một cuốn Playboy trong cặp có in hình một cái ruộng Mỹ to tổ chảng. Xin đừng nghĩ lầm tội nghiệp tui, chỉ là một chiêu… Dĩ độc công độc, còn nếu nói theo khoa học thì tui áp dụng kiến thức hai cực đẩy nhau về nam châm. Âm đụng Âm. Xin phép cho tui giải bày tâm sự lòng thòng thêm một khúc là thuở đó tui mang phận học trò nghèo làm gì có tiền mà mua mấy cuốn tạp chí đó, tui moi ra từ thùng rác hay tìm thấy trên kệ sách “Chia nhau đọc“ ở sân ga. (Người Nhật có cái sáng kiến recycle sách báo cũ rất hay là thiết lập những cái kệ cho mình để những gì đã xem qua cho người khác đọc đỡ tốn tiền mua lại ít rác). Tui ưa tìm đến đó mà lấy sách đọc để dành tiền lâu lâu đi coi thứ thiệt cho biết cái sự đời tròn méo ra sao.

 

Để giúp cho phái nữ tránh khỏi sự làm phiền của những bàn tay lông lá trong đám đông người Nhật đã nghĩ ra cánh gắn thêm các toa tàu dành riêng cho nữ giới. Chúng ta lại thấy những gì Việt Nam đang nghĩ đến thì Nhật Bản đã làm hơn nửa thế kỷ trước.

 

Trên cái cõi đời ô trọc này thì không có cái gì đơn giản nếu có dính líu đến con người. Những toa tàu này cũng không thoát ra khỏi cái quy luật đó. Sau một tháng thử nghiệm thì dân Nhật có được những trận cười vỡ bụng. Cả một toa tàu sạch sẽ đầy đủ tiện nghi vắng hoe, thỉnh thoảng mới có một vài bà già ngồi ngủ gà ngủ gật.

Đàn bà con gái trẻ đẹp hấp dẫn thì ngày ngày vẫn cứ cố chen lấn trong những toa tàu đông nghẹt mà chờ một bàn tay, hỏi ra thì là như thế này :

Ngồi riêng ở đó sẽ bị bạn bè bà con kêu là “Chảnh“, quê lắm. Bạn em tụi nó nói : - Mày có bao nhiêu đâu mà sợ?

Thế là họ đều chọn Rờ thay cho Riêng.

 

Còn mấy bà già?

 

Ha ha … Còn vui hơn nữa với mấy bà này.

 Một ngày kia tui thấy bà chủ nhà vừa bước ra từ toa tàu dành riêng cho “bà già“ đó bèn lân la tán dóc trên quãng đường từ ga về nhà trọ.

- Bà ngồi đó không sợ bị người ta chọc quê hay sao?

Bà ta nắm cánh tay tui lắc lắc:

- Đi qua bên kia thì cũng có ma nào thèm rờ tao đâu?

À, thì ra bà chọn Riêng mặc dù không sợ Rờ. Có mấy cục thịt mà người công kẻ thủ sao rắc rối quá ha!

Phải chi ở đời muôn sự của chung.

 

0o0

 

Còn lâu lắm mới ra trường bái tổ vinh quy về làng không lẽ cứ phải nhẫn nhục chịu đựng ngày ngày bị chèn ép, hất qua hất lại ngửi đủ thứ mùi vị chẳng có gì là thơm tho này mãi hay sao? Mình phải làm một cái gì để sống còn trong những cái hộp thịt Made in Japan này.

 

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng mấy tháng trời tui đã tìm ra chân lý.  Nhận thấy tại vì mình thấp lại nhẹ ký hơn nên cứ bị lấn bay vô nách của người ta, tui đi đến quyết định Ta lùn ta tìm nơi em nhỏ. Thế là tui cố gắng tìm cách xếp hàng chung với những nữ sinh trung tiểu học, khi vô trong tàu là tự nhiên tui đứng giữa một đám Nhật lùn, tuy là hơi nhức đầu vì tụi nó bi bô liên tục nhưng … Thơm hơn nhiều và tui có quyền lựa chọn nữ sinh trường nào.

 

Thỉnh thoảng nhìn trên những mái tóc đen tuyền óng ả với những cái nơ cái kẹp đủ màu đủ loại hiện ra nét ngây thơ thánh thiện hồn nhiên của tuổi dậy thì làm tui nhớ đến mấy đứa em gái ở quê nhà mà thầm nghĩ ngợi chắc bây giờ  cũng cao lớn cở con này con kia … không biết tụi nó có thích cái kẹp gắn cái bông hồng hay là con chó nhỏ hoặc cái xe cút kít … Cũng có đứa chơi đôi đũa với vài sợi mì, mấy nhỏ này thường trông có vẻ bệ vệ phúc hậu. Đứng nhìn mấy món đồ trang sức đó cùng nghe lóm chuyện con gái thấy vui vui mà tui đã đi quá bến trễ học bao lần.

 Không đứng chỗ nam sinh là vì tụi nó khi đi học thường hay mang theo đồ nghề lỉnh kỉnh để tập trong Club sau giờ học như kiếm cung, banh chày đờn địch chẳng những chật chội hơn mà còn tốn thì giờ khi lên xuống xe chớ hổng phải tui mê gái còn non.

 

Bẳng đi một dạo ngày ngày tui cứ tà tà rề rề đến chỗ mấy con bé mà chơi cái chiêu đó, khoan khoái tận hưỡng thành quả xỏ lá của mình cho đến một buổi chiều kia khi Thượng đế giở chứng chiếu phim Ngày tàn của bạo chúa trên đời tui thì than ôi Khỗ đời cô Lựu. Cái ngày diễu dở nhứt trong đời.

 

Hôm đó cũng như thường lệ tui nghênh ngang đứng xếp hàng chờ tàu chung một chỗ với mấy con bé học trò trung học áo trắng jupe đen. Tàu đến đang chầm chậm ngang qua trước mặt, bên trong hơi vắng hơn ngày thường tui khoan khoái nghĩ đến một chỗ ngồi ấm cúng trên băng ghế có sưởi điện. Vì là trạm cuối nên con tàu mở tung tất cả cửa ở hai bên, chờ cho mọi người xuống hết tui đang thong thả tính bước vô thì một tràng gào như cọp rống vang lên từ đàng sau. Khi kịp hiểu ra cái chuyện gì thì tui đã bị mấy con nhỏ đó đẩy văng ra khỏi toa tàu bay từ cửa này xuyên qua cửa kia mà té nằm tô hô trên sân tàu phía sàn bên kia, sách vở bút mực văng tứ tung. Hồi nãy vì đứng ở phía trước nên tui không nhận ra mấy con bé này đeo cái huy hiệu Đông Kinh đô vật nữ. Cái tụi này lùn lùn nhưng mà phụ tùng đầy đủ, hai cái bắp vế của tụi nó bự hơn cái bụng của tui, cánh tay thì như cái chày cối vì suốt ngày chuyên môn luyện cái môn Đẩy với Kéo.

Quê một cục tui cố gom hết sách vở chỉ bỏ lại cuốn Playboy đang nằm khiêu gợi ở phía xa xa vì tàu sắp chạy, chuông điện đã reng. Thôi thì đành giã biệt tình em. 

 

Cố sức bình sanh ôm cặp phóng vô trở  lại toa tàu thì tui lại bị dội ngược trở ra, lại té bật ngửa. Lại một phen đồ đạc bay tứ phía nhưng lần này thì cái lỗ mũi đau nhức vô cùng. Tui đã phóng mặt mình vô ngay cánh cửa kiếng trong suốt đang đóng kín. 


Uể oải đứng lên tay sờ lỗ mũi tui buồn bã như người tiễn em đi mà muốn dộng cho một phát mấy con nhỏ đang đứng trong kia che miệng nhìn tui cười ngỏn ngoẻn lại còn gởi theo vài cái hôn gió.

Từ đó về sau tui tự đặt mình vào vị thế phòng thủ mỗi khi thấy ... Tàu đến.


Hoàng Duy Liệu

 

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 73079)
Khi nắng đổ trên cành hoa phượng đỏ Là lúc mặt trời đòi đùa cợt mái tóc em Tuổi ngây thơ mắt môi xinh bỏ ngỏ Cuộc vui đùa chẳng phân biệt gái hay trai!
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73816)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73910)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72640)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 81028)
  Hôm nay “Hội Ngộ Trùng Phùng”, Thầy trò, bè bạn, vui mừng gặp nhau. Thỏa lòng mong ước bấy lâu, Tha phương hội ngộ cố tri Ngô Quyền.
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 71983)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73834)
Nếu dân ca được đặt lại khúc Mười Thương Mình sẽ hát Thương Trường Tôi Thứ Nhất Em sẽ hát Một Thương kỷ niệm một thời còn xanh ngắt Những thương nhớ khác nào cũng xếp thứ hai, ba …..
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75307)
    Năm mươi ngọn nến, thắp lung linh, Sinh nhật trường ta thắm đượm tình.  
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75511)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74189)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80485)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74044)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75821)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69301)
  Để tưởng nhớ Anh Nguyễn Phong Cảnh và  chia sẻ nỗi buồn với chị Ma thị Ngọc Huệ,  cựu học sinh Ngô Quyền .  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69076)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73707)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 71383)
    Ảnh xưa nhìn thật đâu ngờ, Thầy, Cô, Bạn cũ bây giờ nơi đâu ?
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69325)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66487)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 36038)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 72061)
Mừng Vui Hội Ngộ Ngô Quyền Cựu Chúc Nhau Giai Lão Bách Niên Lưu.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34789)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 70159)
Mười năm trên đất Mỹ Dẫu có nhiều cuộc vui Nhưng tận cùng nỗi nhớ Vẫn ngậm ngùi chưa nguôi.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 74342)
ĐÓN mấy Đông qua nơi đất khách, CHÀO Xuân tuổi hạc mãi dần cao, NGÀY tháng trôi nhanh vẫn ước ao HỘI ngộ cùng nhau sẽ có ngày, TRÙNG dương bão nổi gây ngăn cách.... PHÙNG thời sẽ giúp gặp cố tri
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73045)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42138)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65402)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73659)
Ai thắp trong tôi niềm tin tuổi dại Tin ngày mai đường ngọc mát chân son.