Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hạnh Phạm - ĐÊM HỘI AN

25 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35163)
Hạnh Phạm - ĐÊM HỘI AN

Đêm Hội An


hoi_an-large-content


Cũng gần đến khoảng 8 giờ tối, chúng tôi mới lục đục rời khách sạn để đạp xe vào phố cổ. Khách sạn ở cách xa phố cổ vài cây số nên không tiện cho việc đi bộ. Để bù lại sự bất tiện này, khách sạn đã khôn khéo cung cấp dịch vụ xe bus và cho khách mượn xe đạp miễn phí. Không ai bảo ai, cả ba chúng tôi gồm hai vợ chồng và thằng con trai út mười tám tuổi đều hăng hái chọn phương tiện xe đạp. Tha hồ nhẩn nha đi, nhẩn nha về mà không phải gò bò vào thời gian đón đưa nhất định của xe bus.

Đường phố lác đác bóng xe. Mưa lất phất bay. Cơn mưa tháng chạp rả rich suốt từ chiều đến giờ. Từ khi chúng tôi xuống máy bay ở Đà nẵng chiều nay và rồi vẫn đeo đuổi chúng tôi đến mãi tận Hội An. Cái lạnh đầu đông len lỏi theo những giọt mưa thấm vào người làm tôi se se lạnh. Thằng con thấy mẹ co ro nên thương hại, thúc tôi đạp xe nhanh để bớt lạnh trong khi ông chồng cho tôi mượn đỡ cái khăn quàng cổ. Lạnh thế này thú vị chứ có sao đâu. Ngửa mặt lên trời, tôi lì lợm để mặc những gịot mưa rơi lăn tăn rơi trên mắt, trên môi, trên miệng. Ôi, cái hương vị ngọt ngào của nơi chôn nhau cắt rốn mà bao nhiêu năm qua mới tìm thấy lại. Hồi nãy, lúc làm thủ tục check in ở khách sạn, cô gái nhỏ sau bàn tiếp tân đã không dấu được sự ngạc nhiên khi nhìn vào passport của tôi và thấy hai chữ Hội An gọn lọn trong hàng nơi sanh đẻ. Cô ngẩng mặt lên, nhìn tôi trân trối rồi từ sự ngạc nhiên cô nhoẻn một nụ cười rạng rỡ, đón chào.

-Cô người Hội An thiệt sao cô?

 Tôi nheo mắt nhìn cô, cười cười, không trả lời. Cô bé ơi, nếu theo định nghĩa, quê hương là nơi mình chôn nhau cắt rốn thì tôi đây chẳng phải là người Hội An đó sao?

 

Hội An quả thật là nhỏ. Không cần bản đồ hay người hướng dẫn. Chỉ đi loanh quanh rồi cũng đến. Đạp xe qua mấy con đường nhỏ, ngang qua những ngôi nhà nho nhỏ cổ kính, mái ngói rêu phong của thành phố làm tôi nhớ đến một bài hát xưa thật dễ thương, đề cập đến một thị trấn nhỏ miền cao nguyên, thị trấn Pleiku “…Đi dăm bước đã về chốn cũ, một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng…”. Đến bây giờ mà vẫn chưa có một bài hát nào sáng tác cho cái thành phố Hội An nhỏ bé và êm đềm của tôi. Em Hội An buổi chiều đông về cũng má đỏ môi hồng, mắt ướt long lanh. Chàng lãng tử đa tình với tâm hồn thi sĩ vẫn còn lạc lối nơi nao? Sao vẫn vô tình chưa một lần ghé đến?

 Chẳng mấy chốc gia đình tôi đã đến trung tâm Phố Cổ. Trước mắt tôi, một vùng trời lấp lánh xanh đỏ, tím vàng. Như một khung trời thần thoại trong những câu chuyện cổ tích mà tôi đã từng say mê đọc. Ngây người ra nhìn, lòng tôi rộn ràng náo nức. Sự náo nức như của một người do tình cờ đang sắp sửa bước vào một cuộc phiêu lưu ngược thời gian vô cùng hào hứng.

Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là mấy gian hàng bán lồng đèn. Những chíếc lồng đèn bằng lụa hình quả trám, hình bầu dục hay hình tròn được treo liền khít nhau trước cửa mỗi tiệm tạo thành những bức tranh rực rỡ trong đêm. Người mua thì ít mà người ngắm xem hoặc chụp ảnh thì nhiều. Khác với những nơi khác, những người bán lồng đèn vẫn không vì thế mà tỏ thái độ khó chịu mà thay vào đó là những nụ cười, cử chỉ nhã nhặn khi tiếp xúc với du khách.

Sau khi ngắm gần như hết mọi gian hàng lồng đèn trên đường, gia đình tôi dắt xe về khu vực nhà hàng vì ai cũng nhận thấy cái bụng của mình đang đói cồn cào. Con đường đối diện với dòng sông Thu Bồn san sát với những quán ăn. Thật là khó biết chọn nhà hàng nào vì tất cả đều lộng lẫy, thi nhau khoe sắc duới những bóng đèn lấp lánh muôn màu. Cô tiếp viên tươi tắn ra chào khách và hướng dẫn gia đình tôi đến một cái bàn trống ở ngoài trời. Trưóc mắt chúng tôi là một cái thực đơn đầy những món ăn địa phương lạ hoắc nhưng với cái tên thật hấp dẫn mà món nào chúng tôi cũng muốn thử. Cô tiếp viên dịu dàng giải thích tỉ mỉ rồi kiên nhẫn đứng đợi cho đến khi chúng tôi quyết định. Người Hội An thật là hiền hòa và dễ mến. Thảo nào đây là thành phố mà lúc còn sinh tiền mẹ tôi thường xuyên nhắc đến. Những lúc như thế khuôn mặt mẹ nhìn thật hạnh phúc. Đôi mắt mẹ long lanh, mơ màng, trở lại với những kỷ niệm thật thân thương, khó quên của bà trong thời gian sinh sống tại đây.

 

Ăn tối xong thằng con trai rủ bố đi mua đồ lưu niệm. Cảm thấy còn hơi mệt bởi chuyến bay hồi chiều nên tôi ở lại nhà hàng ngồi đợi. Mưa đã ngừng rơi tự lúc nào. Con đường chỉ dành cho người đi bộ trước mặt dập dìu với du khách, với những cặp tình nhân trẻ, dạo phố về đêm.Tiếng nói chuyện, cười đùa hòa lẫn với tiếng giày, tiếng dép lạo xao trên đường hình như là những âm thanh duy nhất ở đây. Vắng hẳn tiếng xe cộ, cái ồn ào, bon chen, náo nhiệt đêm cũng như ngày của những thành phố Việt Nam mà tôi đã đi qua. Bên kia đường, dọc theo dòng sông, trong những bóng tối lờ mờ của những ngọn đèn dầu là những quán hàng rong như bắp nướng than, cơm gà Hội An….. Mùi thơm của những món ăn theo gió toả bay, thơm ngạt ngào. Cách đó không xa, một bà cụ ngồi quay quần giữa những cái lồng đèn giấy lung linh với những ngọn đèn cầy, đang khẩn khoản mời người qua lại mua đèn. Thỉnh thoảng lại có một du khách dừng chân ngắm nghía hay mua một vài cái rồi đem xuống thả trôi dưới sông. Dòng sông bàng bạc, lấp lánh dưới ánh trăng rằm. Lốm đốm trên sông là những chiếc lồng đèn giấy lờ lững, bập bềnh trôi . Một hình ảnh, một không gian thật thanh bình, huyền diệu choáng ngợp cả hồn tôi. Có phải chăng sự thần thoại, sự quyến rũ của thành phố này đã theo từng giọt sữa mẹ truyền vào cơ thể, thấm vào từng mạch máu của tôi để rồi tạo dựng tôi thành một con người của mộng mơ. Cuộc sống giữa thật và mơ làm con tim của tôi lúc nào cũng ướt át, chan chứa với cảm xúc. Cũng có những lần mải mê ngước nhìn ánh trăng mơ mộng để rồi ngã vào những vũng nước lầy lội, trở thành nạn nhân của chính mình. Nhưng rồi tôi lại vẫn là tôi. Lồm cồm ngồi dậy để rồi tiếp tục mơ với mộng. Chỉ có điều là hình ảnh về khung trời thần thoại của tôi cũng vì đó mà đổi thay theo năm tháng. Không còn những công chúa ngủ ngàn năm, chờ chàng hoàng tử với tình yêu tuyệt vời đến đánh thức mà là một thế giới huyền ảo, tuy xa nhưng rất gần. Nơi mà tình yêu của con người, của vũ trụ dạt dào, lai láng khắp nơi. Một thứ tình yêu chân thật, hoàn toàn không tính toán và... tương đối.

Trăng đã lên cao. Bà cụ bán lồng đèn bên kia đường đang thu dọn ra về vì chỉ còn có vài chiếc. Tôi quơ vội cái ví, băng qua đường, mua hết mấy cái đèn còn lại của bà. Bà nhìn tôi cười sung sướng rồi lầm thầm nói cám ơn. Cầm mấy cái lồng đèn trên tay, tôi lững thũng đi ra phía bờ sông. Đang phân vân chưa biết làm sao thì cô lái đò đêm đang ngồi chờ khách ở gần đấy đã mau mắn đưa tay nhận lấy. Nghiêng người qua mạn thuyền, cô thả từng cái đèn xuống nước rồi dùng mái chèo, nhẹ nhàng đẩy chúng ra giữa dòng. Nhìn những ngọn đèn lung linh, theo thủy triều dần dần lướt xa, tôi bỗng nhớ đến cái phong tục thả đèn trôi sông để cầu nguyện cho người đã mất vào ngày lễ Vu Lan. Cố ngăn lại những giọt lệ như chỉ chực tuôn rơi, tôi thì thầm, chỉ cho đủ mình nghe “Mẹ ơi con đã về!”

Tháng tư, 2014

Hạnh Phạm

04 Tháng Hai 2009(Xem: 47248)
Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 82061)
  Như mây xuống phố chiều nay , Nhớ về trường cũ những ngày xa xưa. Môt mình lê bước trong mưa, Mang theo kỷ niêm trường xưa Ngô Quyền .  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 37872)
  Một ngày cuối tháng 5 năm 2004, nhóm CHS/NQ/NCA tề tựu lại làm một cuộc viễn du lên miền Bắc Cali. Trước mắt là để xả hơi sau những ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, sau là họp mặt với nhóm CHS/NQ/BCA để cùng ra mắt cuốn Kỷ Yếu CHS/NQ 2004.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 73751)
  Bốn mươi năm lẻ: nửa bóng câu. Em biết đến ta bạc mái đầu. Lầu chiều Hoàng Hạc còn đứng đợi. Mang hết niềm riêng tới muôn sao.    
04 Tháng Hai 2009(Xem: 77555)
Mưa rơi trên phố vắng, Mưa rơi trên đường xưa Ta, nỗi buồn sâu lắng, Ngồi quạnh hiu, nghe mưa!
04 Tháng Hai 2009(Xem: 36162)
  Dù biết rằng viết những lời tán tụng nhan sắc của cô, tôi đã làm một việc quá thừa, nhưng tôi vẫn muốn cô biết những ý nghĩ của tôi và biết đâu của nhiều bạn khác cùng lứa đã “say mê” cô như tôi vậy!    
03 Tháng Hai 2009(Xem: 40414)
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp không nói ra lời. Đối với bạn bè là những điều trân quý và đối với học trò là những kỷ niệm. Đời tôi sinh ra là như thế với nhiều mảnh vụn làm nên cuộc sống hiện sinh. Hiện sinh trong cuộc đời và hiện sinh trong đời người.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 75539)
  Gặp nhau truyện cũ vui như tết, Nhắc lại ngày xưa, đẹp tựa hoa.  
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39216)
  Cho đến nay 50 năm trôi qua với bao nhiêu biến động khủng khiếp của lịch sử, được diễm phúc là một học sinh lớp B3 của trường Ngô Quyền thuở sơ khai tôi xin ghi lại đây bằng ký ức của mình và vài bạn trong ba lớp Ngô Quyền I hình ảnh Trường Ngô Quyền chúng ta được khai sanh giữa thời đất nước chuyển tiếp từ chế độ thuộc địa Pháp sang nền Đệ Nhất Cộng Hòa
03 Tháng Hai 2009(Xem: 34082)
  Tất cả kỷ niệm về trường Ngô Quyền là nỗi ngậm ngùi của những cựu học sinh, vì trường cũ còn đâu!
03 Tháng Hai 2009(Xem: 36930)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 69186)
  Ta vẫn là ta tự thủa nào Môi hồng, mắt sáng, mộng trăng sao… Trùng Phùng mở hội, mười phương nhạc , Xuân ngát một trời, tình vời cao !                                
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39330)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80589)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74053)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65718)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 33863)
  Phải chi dòng sông Đồng Nai chảy ngược, có thể tôi đã thấy lại mình trong sân trường ngày trước, thuở học trò vô tư
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42930)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38608)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46394)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 71770)
Ngày nay con đã là cô giáo, "Mộng" đã thành rồi!...Mẹ thấy đâu? Đầu xanh bao mái nhòa trong mắt, Vẳng nghe tiếng mẹ ở nơi nao?...
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34547)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78505)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68806)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 66891)
*   Viết kính tặng thầy Nguyễn Xuân Hoàng với lòng Yêu Thương, Kính Trọng và Cảm Thông sâu xa nhất .  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76235)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38747)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 81471)
(Thân tặng các em cựu học sinh Ngô Quyền, đặc biệt các em Ban Văn Nghệ Hiệu Đoàn thời 69-71 )