Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Đào Nam Hòa - VIẾT CHO NGÀY FATHER'S DAY

16 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 101736)
Đào Nam Hòa - VIẾT CHO NGÀY FATHER'S DAY



Viết Cho Ngày Father's Day


happy_father_day-content


Quái lạ, chỉ đọc 10 phút là hoa cả mắt, lảo đảo (giống như viêm thần kinh tiền đình...) vậy mà ngồi viết cả giờ lại thấy... không sao cả, là sao trời?

Nhiều người điếc hoàn toàn mà vẫn sáng tác nhạc hay, còn tôi… đọc thì ít mà viết thì nhiều! Chỉ lúc này thôi nhá, lúc trước có biết viết gì đâu, còn sau này ra sao chưa biết!

Viết đến đây tôi quên mất cái đề tài vừa nghĩ cho ngày Father's Day, hay mình bệnh Alzheime chăng, không 100%, vì nếu Azlheime làm sao viết đúng chính tả chữ đó. Thôi thì đụng đâu viết đó, cứ tưởng tưọng như trên bàn đại tiệc, đụng gì là quất vô bụng thôi.

Tôi nghĩ đến ba tôi mà thương ổng quá chừng, ngoài 80 mà phải sống cô đơn mặc dù không đói nghèo. Về già cái người ta sợ nhất là cô đơn và đói nghèo.

Những tháng ngày cuối của ông cụ, ông ở một mình trong Trại dưỡng lão, việc duy nhất có ý nghĩa với ông là trông chờ con cháu vào thăm dù vài ba phút, lúc đó tôi thương ông không bằng bây giờ! Không hiểu sao lúc này tôi can đảm và nghị lực vô bờ... bến. Tôi có thể nói tất cả những gì mà ngày trước không nói hay không dám nói và nói với tất cả lòng thành.

Năm ngoái đám giỗ ông cụ, tôi làm 1 bài thơ dài, khuya quá, lúi húi sao quên không save vào máy, ngày hôm sau không làm sao viết lại được, chỉ còn nhớ mang máng:

Rồi mỗi chiều khi muôn chim về tổ
Ba nặn dần từng giờ phút ngược trôi
Những phút giây thật xa xỉ vô cùng
Khi sự sống lét leo đèn dầu cạn…



Chiều Đông khóc dâng hương Ba Mẹ
Cũng là con khóc để cho con
Sao kiếp trần gian Bèo - Bọt- Khổ
Ngàn năm mây trắng vẫn còn bay
 
Kính dâng Ba Mẹ và xin lỗi Ba Mẹ, ai con cũng có thể viết cho họ đ
ược, viết thư tình, viết công văn, viết thơ tán gái, viết... tùm lum, mà chả mấy khi viết được giòng nào cho Ba Mẹ. Ngày giỗ cũng chỉ vài câu thơ ngắn là cùng. Bây giờ con cũng có con, nó cũng đâu có viết được câu nào cho con, mặc dù có khi hai cha con nói chuyện hay tranh luận rất lâu...

Tới đây nếu bạn thấy đủ cho ngày Father's Day, xin cứ dừng lại, còn tôi xin phép gõ chút xíu nữa...

Mẹ tôi cũng ngoài 80, mới mất. Tôi không biết ông bà có cảm thấy mình có 1 cái thật quý, quý vô cùng mà không biết.

Tới năm tôi 40 tuổi, lần đầu tiên tôi biết thế nào là... bệnh. Buổi sáng hôm ấy, đang ăn sáng cùng vài người bạn trong cơ quan, tự nhiên tôi cảm thấy đau bên hạ sườn phải, mỗi lúc một tăng dần, vào làm tới 10 giờ chịu hết nổi, một đồng nghiệp gái vạch áo rồi cạo gió cho tôi, và cho uống 2 viên Paracetamon, nhưng chả nhằm nhò gì. Tới 11 giờ, đau quá, tôi phải nhờ người chở vào Bệnh viện phòng cấp cứu, nằm ở Phòng cấp cứu mấy tiếng thấy có ai nói năng gì đâu, tôi đau muốn ngất. Mãi đầu giờ chiều, Bác Sĩ và Y Tá mới làm việc, bà Bác Sĩ đến hỏi vài câu, đau ra sao, có sốt không, đau bao lâu rồi… rồi vạch mắt tôi ra và nói:
- Mắt và da không thấy vàng.
Rồi bà cho Y Tá đẩy tôi vào phòng siêu âm. Cầm cái cây có cái đầu to đùng, bà rà đi rà lại rồi phán:
- Viêm túi mật.
Tôi hỏi:
- Viêm túi mật mà sao em thấy đau dữ quá, có phải ung thư không chị?
Bà hỏi lại tôi:
- Tôi là Bác Sĩ hay em là Bác Sĩ?

Sau đó tôi được chích thuốc giảm đau. Một chút thì cơn đau giảm nhiều. Bà cho toa ra ngoài mua uống 3 ngày, rồi cho tôi xuất viện. Sau này, qua Mỹ tôi mới thấy nước Việt Nam mình nghèo thiệt! Ở Mỹ ít nhất với bệnh vậy cũng phải thử máu và rất nhiều xét nghiệm khác...

Sau lần vào bệnh viện đó, tôi mới cảm nhận được cái mà trước kia mình có mà không bao giờ để ý, mà thứ đó lại vô cùng quý giá: SỨC KHOẺ.

Tôi còn nhớ, những năm tôi khoảng 20 tới... 35, tôi có thể làm việc chỉ trừ lúc ngủ, có thể ngồi học hằng tháng dưới ngọn đèn nhỏ, cho tới khi gà gáy mới biết là sáng; có thể một mình tháo nguyên 100% chiếc xe Honda, rồi đem cái máy ra tiệm ép “dên”, rồi về lắp lại trong ngày; có thể 1 mình leo lên nóc nhà gác 2 tầng cao hơn 7 mét, nạy mấy tấm tôn lủng, rồi 1 mình dùng dây kéo mấy tấm tôn mới lên lợp lại, việc này ít nhất là 2 người mới có thể làm được.

Nãy giờ bạn đọc có thể thắc mắc tại sao làm những việc vậy không có anh em bà con giúp sao, tôi chỉ nói gọn, chứ nói đủ thì cả trăm trang nữa... là sau 30.4.75, nhà tôi mười hai anh em, tản đi mỗi người một phương kiếm sống. Sau khi tất cả tài sản lớn nhỏ trong nhà đã bán sạch chỉ còn 4 bức tường và mái tôn, chỉ một mình tôi ở lại căn nhà đó mà thôi.

Mười lăm năm sau, tôi đã thành triệu phú, không nổ 1 chút xíu nào, mua được nhà lầu, xe hơi riêng và cưới vợ sau 11 năm... hẹn hò.

Trở lại, chứ không thì tôi lại lan man sang không biết bao chuyện khác,...

Tôi nghĩ có những người cả đời chả bao giờ biết bệnh tật là gì, cứ từ từ khô dần rồi... rụng như chiếc lá. Như vậy cũng... hơi chán vì họ không biết mình đang sở hữu cái quý giá nhất, người ta chỉ biết mình có sau khi đã mất!

Thằng bạn tôi nó cự liền:
- Vậy chiếc Lexus đậu ngoài kia mày thấy có không?
- Bây giờ mày đang hỏi câu đó thì tao cảm thấy có, chứ đi làm về, đậu xe ngoài, vào nhà là tao không cần nhớ là mình đang có cái xe.

Thằng bạn tôi lâu lắm mới thấy nó khôi hài một câu:
- Chắc thỉnh thoảng tao phải hỏi mày xem mày có... vợ chưa?

Cái này thì không phải thằng bạn tôi hỏi nữa, mà tôi... tự hỏi tôi, vậy khi mình biết mình bệnh thì còn cái gì khác để quý ngoài sức khoẻ?
Có chứ, cái quý là biết mình còn đi lại, ăn uống, và… gõ computer .

Giả sử, nếu chỉ nằm một chỗ thì lấy gì quý. Vẫn có chứ, vẫn còn biết đang sống ngay cả khi hấp hối vẫn biết sẽ có người đưa mình ra ngoài bãi vắng mà ở đó "chỉ có loài chim thôi " (lời trong bài “Cho Một Người Nằm Xuống”của TCS)


Ông Du Tử Lê viết bài "Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển", (mấy chục năm rồi mà ổng vẫn còn... chưa chết, cứ viết tiếp) tôi chắc rằng chả có ai sẽ thủy táng ổng cả, ổng viết cho bạn đọc... buồn chơi thôi và đó cũng là niềm vui của ông.

Tôi thì không mộng ảo gì cao xa, chỉ gõ vài ba chữ rồi post lên cho bạn đọc, buồn vui gì cũng được, nhưng cái mà tôi vui nhất, không giống như Ông Du Tử Lê, vì hồi ổng làm thơ viết sách, lo thấy mẹ, lo đem đi giao nhà xuất bản in ấn, lo lời lỗ... chứ còn tôi thì có viết 100 tác phẩm cũng chẳng phải lo mất xu nào.

Đào Nam Hòa

CHS NQ BH, Khóa 11

23 Tháng Ba 2009(Xem: 72759)
Vẫy tay chào hang yên chi hoa đỏ Chào khuôn sân đá cuội trắng rì rào Chào hàng sao chim tụ về làm tổ Chào tượng Ngô Quyền nắng ngủ trên cao
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72940)
Về lại Biên Hòa thăm con đường xưa Dốc học trò vẫn mang tên Kỷ Niệm
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72368)
Vẫn là mưa nghiêng nghiêng giăng trắng Trên hàng cây bãi cỏ sân trường Sao không giống ngày xưa sâu lắng Chiều tan trường bè bạn thân thương
23 Tháng Ba 2009(Xem: 70017)
Biên Hòa em vẫn thương hoài Ngô Quyền ngày trước, áo dài màu xanh.
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72281)
Nếu một mai tôi chết, Xin đừng khóc cho tôi. Đường đời chia đôi ngả, Hãy chôn tình phai phôi.
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72319)
Saigon ơi, xa rồi ta vẫn nhớ Những chiều xưa hai đứa lén hẹn hò!
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72128)
Lưu bút ngày xưa kỷ niệm đầy, Tình thân bạn cũ hãy còn đây! Ngây ngô ghi vội đôi dòng chữ Đầy ấp yêu thương mỗi phút giây.
02 Tháng Ba 2009(Xem: 71873)
ôi, mùa hè tuổi nhỏ hóa thân giữa màu hoa ôi, mùa hè êm ả phục sinh từ đôi ta!
24 Tháng Hai 2009(Xem: 32811)
  Trong tuyển tập “Giữa Hai Miền Mưa Nắng” của nhà văn Hoàng Mai Ðạt, tác giả đã kể lại một chuyến về Việt Nam vào năm 1998, đặc biệt là ở vùng đất Biên Hòa, quê vợ của anh. Sau đây là trích đoạn tác giả về thăm một nơi chốn đã khiến anh bồi hồi với bao cảm xúc, đó là trường Ngô Quyền của vợ anh cũng như của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, người viết những bài thơ tình bất hủ mà anh yêu thích từ lâu.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 80369)
  ( Kính tặng Thầy Toán Nguyễn Văn Phố)
24 Tháng Hai 2009(Xem: 72892)
  Nay đất khách quê ngưòi: Thân biệt xứ. Áo công khanh rách nát giữ trong tim. Chút hương xưa là chút lửa êm đềm, Dùng sưởi ấm niềm riêng, chờ Hội lớn.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 35431)
  Rời Sài Gòn tháng Tư năm 75. Đến Mỹ, Thượng Châu hợp tác với nhà văn Võ Phiến, Lê Tất Điều, ký giả Nguyễn Hoàng Đoan xuất bản tờ báo Việt ngữ đầu tiên tại Hoa Kỳ tên Hồn Việt, do nữ ca sĩ Khánh Ly làm chủ nhiệm. Sau đó, hội nhập đời sống Mỹ, đi làm việc ở SanDiego đã được 28 năm và sắp về hưu. Lâu lắm, không viết lách gì, nhưng bây giờ với tiếng gọi trường cũ Ngô Quyền, Thượng Châu rất sẵn sàng và vui vẻ đóng góp
20 Tháng Hai 2009(Xem: 81567)
Ba mươi năm chờ đợi Hoa tàn, trăng tận, sông quằn mình trăn trở Ba mươi năm nhớ mong Lá héo, sao mờ, biển cồn cào dậy sóng
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76767)
  Đứng trước biển mùa Đông thêm cô quạnh Cánh hải âu đơn lẻ chập chờn bay Hải đăng xa nhạt nhòa trong sương lạnh Đá chập chùng, mong mỏi đợi chờ ai  
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76725)
  Nhớ sao cứ nhớ quắt quay Ngô Quyền bạn cũ giờ đây ai còn?                  
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76234)
Một chút mây trời, để nhớ thương, Bay qua thật nhẹ, trước cổng trường.  
16 Tháng Hai 2009(Xem: 76549)
Tặng Mai Trọng Ngãi, Đinh Hoàng Vân, Tiêu Hồng Phước, Tô Anh Tuấn và Phan Kim Phẩm.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 24414)
Sự cư xử giản dị nhưng đầy tình chân thật của em là một món quà vô giá mà không dễ gì tôi nhận được một lần thứ nhì trong đời.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 38030)
... và như thế, Ngô Quyền hôm qua, hôm nay, mãi mãi vẫn là tổ ấm của chúng ta miên viễn, đời đời...
05 Tháng Hai 2009(Xem: 90901)
Năm mươi ngọn nến hồng đang rực sáng, hân hoan mừng phút giây hạnh ngộ, trùng phùng. Hãy cùng nhau sớt chia, gìn giữ vì ngọt bùi nào rồi cũng sẽ chóng qua…
05 Tháng Hai 2009(Xem: 39374)
  Trường Trung Học Ngô Quyền được điều hành bởi một Ban Giám Đốc, đứng đầu là Hiệu Trưởng
04 Tháng Hai 2009(Xem: 87974)
  Con xin phép được viết đôi dòng kỷ niệm trong lứa tuổi học trò của con vớI những câu nói của Thầy mà gần 50 năm qua vẫn còn in đậm trong trí con.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 35482)
  Chúng tôi trưởng thành trong một nền giáo dục “NHÂN BẢN và KHAI PHÓNG”, mà tinh thần “Tôn sư trọng đạo” thể hiện trong câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, với Thầy, một lòng tôn kính, với bạn, một dạ chân tình, xin mượn nơi nầy thắp nén tâm hương tri ân quí Thầy đã quá vãng, tưởng nhớ quí Bạn đã qua đời.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 75338)
  Này em còn nhớ hay quên ? Lời Thầy Cô dạy chớ nên lơ là. Vì đâu mà có thân ta, Công Cha, Nghĩa Mẹ bài ca dao này;  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 39793)
Dĩ nhiên, đám học trò chúng tôi thích lắm, vì ý tưởng lạ đó không tìm thấy được trong Việt Nam Sử Lược của sử gia Trần Trọng Kim hay trong Việt Sử Toàn Thư của sử gia Phạm Văn Sơn.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 40963)
  Trường Trung học Ngô Quyền là một trường sinh sau đẻ muộn, so với các trường Pétrus Ký, Gia Long ở Sàigòn, và các trường Nguyễn Đình Chiểu (được gọi là Le Myre de Vilers thời thuộc Pháp) ở Mỹ Tho, và Phan Thanh Giản ở Cần Thơ.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 83596)
Nhìn em dáng nhỏ hao gầy Cho tôi nghe tiếng thở dài buồn tênh
04 Tháng Hai 2009(Xem: 47229)
Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.