Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Non - NƯỚC MẮT MẸ TÔI

13 Tháng Năm 20151:26 CH(Xem: 24935)
Cỏ Non - NƯỚC MẮT MẸ TÔI


NƯỚC MẮT MẸ TÔI
.

                                                                                                                                    CN.

 
nuoc_mat

Tôi được kêu lên Văn phòng Ông Hiệu Trưởng trong lúc tôi đang chuẩn bị bài thi trong lớp. Khi tôi bước vào phòng, Ông Hiệu Trưởng, với gương mặt có vẻ nghiêm trọng, nhìn gật đầu chào tôi và quay lưng ngay, dù Ông vẫn còn đứng đó. Vài giây sau, Ông Hiệu Trưởng quay lại nhìn tôi, mời tôi ngồi xuống ghế. Trong phòng Ông Hiệu Trưởng, xung quanh tôi, hôm nay có thêm ba anh du kích trẻ (hay du kích Cách Mạng 30) đang hờm tay súng, một anh nhìn tôi rồi cũng quay đi. Tôi thực tình không hiểu gì cả. Bất chợt một anh du kích khác trong bọn quát lên: “Nghiêm! Mọi người đứng dậy - nghe lệnh bắt giam!”, rồi anh ta cất giọng đọc lệnh. Tôi ngỡ ngàng khi nghe Lệnh Công An “mời” tôi lên Huyện “để làm việc”, còng tay lại trước khi dẫn độ đi. Một trong hai tên du kích hơi chùn bước, tên kia tiến lại gần tôi, bắt đầu làm theo lệnh, giật chiếc còng trên tay lấy lại từ anh du kích chùn bước, định còng khóa tay tôi lại. Ông Hiệu Trưởng tôi lớn giọng: “Các đồng chí không được còng tay Cô nầy”. Trên gương mặt Ông tôi thấy rõ nét tức giận, không hài lòng. “Nếu muốn mời Cô ấy lên làm việc thì các đồng chí cứ dẫn Cô ấy đi, một cách bình thường, không còng tay gì cả”. Tên du kích dừng tay nhưng vẫn còn cầm chiếc còng và đang lưỡng lự. Anh cố gắng giải thích: “Lệnh án có còng tay” - “Không còng tay gì cả”. Ông Hiệu Trưởng lớn giọng và hậm hực. Ông quay lưng đi lần nữa, Ông không dám nhìn tôi? Cuối cùng Anh du kích phải nhường bước cho Thầy Hiệu Trưởng (mãi đến hôm nay tôi vẫn chưa quên được nét mặt và giọng nói cứng rắn, bực tức của Ông Hiệu Trưởng tôi lúc đó). Tôi không sợ hãi. Tôi chỉ ngỡ ngàng. Tôi không hiểu gì hết. Vô tư tôi nói: “Muốn tôi đi lên Huyện cũng được, nhưng tôi phải trở lại lớp để sắp xếp và dặn dò các em học sinh của tôi vì chúng đang chờ tôi trong lớp. Tôi phải cho chúng làm bài tập trong khi đợi tôi lên Huyện và trở lại”. Tôi đang chuẩn bị cho chúng thi kiểm tra chu kỳ. Ông Hiệu Trưởng nhẹ nhàng nói với tôi: “Không được đâu. Đừng lo. Cứ lên Huyện sớm rồi về tính sau”. Để trấn an tôi, Thầy lại nhỏ nhẹ: “Học sinh lớp Cô, tôi sẽ lo thế cho Cô”.

 

   Tôi bước ra khỏi Trường Trung Học trong chiếc áo dài màu xanh nước biển dợt của tôi với chiếc quần len trắng và đôi guốc vông. Tôi có vẻ rảo bước nhanh, tên du kích cứ phải nhắc nhở tôi “Đi chậm lại, đi chậm lại” đôi ba lần. Mặc! tôi vẫn bước đi nhanh và nhanh hơn. Một vài người đứng hai bên đường tò mò nhìn theo. Tôi chỉ muốn trở lại lớp để lo cho học sinh của tôi vì chúng đang chờ tôi trong lớp, vì tôi đang chuẩn bị cho chúng thi kiểm tra. Tôi không muốn mất quá nhiều thời gian để đi lên Huyện làm việc. Không phải trong lúc nầy. Tôi càng đi nhanh, ba tên du kích đi phía sau tôi càng ôm chặt tay súng với tư thế như sẵn sàng ra tay nếu cần (sau nầy tôi chỉ nghe lại từ những người chứng kiến cuộc diễn đi của tôi lúc đó. Những người đi hai bên đường nhìn tôi rất ngạc nhiên, lo âu, sợ hãi vì nhìn thấy những nòng súng của ba tên du kích cứ nhắm thẳng vào tôi như đang sẵn sàng. Nếu nghĩ rằng tôi có ý đồ đi nhanh để vượt chạy trốn hay muốn chạy trốn thì ba tên nầy sẵn sàng lên đạn). Tôi vô tư nào biết, tôi cứ lủi thẳng phía trước mà đi, … đi, đi thật nhanh để còn về lại Trường giúp các em học sinh không mất phải bài vở. Tôi cứ càng như rảo bước nhanh hơn, nhanh hơn. “Đứng lại!”. Tôi cứ bước tới (không màng để ý đến phía sau lưng tôi, có chuyện gì đang xảy ra). May thay tôi cũng tới được Huyện.

 

        Tôi nhanh bước vào trong văn phòng. Tên Công An có vẻ lớn tuổi hơn, nhìn chăm bẩm vào tôi rồi quát giọng: “Ngồi xuống đó, chờ!”. Tôi ngồi chờ. Anh ta đang làm gì đó trên bàn viết, thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi, không thiện ý chút nào, rồi lầm bầm trong miệng gì đó tôi không rõ. Chờ 10 phút, 15 phút, 30 phút, tôi bắt đầu nóng ruột. Lớp các học sinh tôi sẽ kết thúc trong 15 phút, tôi phải đi về chứ!. 45 phút trôi qua, vô tư tôi nào biết, tôi sốt ruột và đứng dậy hỏi tên du kích: “Xin lỗi, Anh mời tôi lên làm việc? Làm việc gì? Anh cần tôi giúp điều gì, Anh nên nói lẹ lên, tôi giúp xong tôi phải về Trường ngay vì học sinh tôi đang chờ tôi” - “Tư bản hả! Trí thức hả! Nói chữ hả!”, hắn hất mặt, quắc càm, gằn giọng. Tôi chẳng hiểu. - “Làm bộ ta đây trí thức hả?!”. Anh ta liếc xéo, liếc xiên, gườm gườm. “Lột kiếng xuống, làm bộ trí thức hả?!”, Tôi mơ màng nhanh hiểu được  Anh nầy chắc học thức chẳng là bao, không phải dân thành phố. “Tao biểu mầy lột kiếng xuống, mày có nghe không? Tỏ vẻ trí thức hả!?”. Tôi vô tư nhẹ nhàng trả lời Anh: “Tôi cận thị mà, tôi lột kíếng xuống làm sao tôi thấy Anh?” - “Mang kiếng để chứng tỏ trí thức, ta đây?”. Tôi lại cải bướng: “Đây là kiến thuốc giúp tôi thấy được xa hơn. Anh cứ thử đeo xem”. - “Không có kiếng thuốc gì cả, lột bỏ” - “Anh cần gì? Tôi làm việc gì để giúp Huyện? như Anh bảo “mời lên Huyện làm việc”, Anh nói nhanh lên vì tôi không còn nhiều giờ và tôi phải trở lại Trường vì Trường sắp tan học”. – “Nói xỏ, nói xiên hả?, làm chánh trị hả? CIA hả?”. Anh ta hất đầu ra lệnh cho một tên du kích đứng cạnh đâu đó. “Lột kiếng nó xuống, dắt nó xuống dưới kia”. Tôi thật mừng trong bụng lúc bấy giờ, vì tôi không màng anh ta nhờ tôi làm bao nhiêu công việc để giúp anh ta, miễn anh ta bắt đầu sớm để tôi còn giờ về. Càng chờ tôi càng nóng ruột.

 

        Anh du kích nầy dắt tôi ra ngoài sân, dắt tôi qua nhiều nơi, đi sâu hơn, rồi Anh dừng lại nơi phòng kế đó, nhẹ nhàng bảo tôi đưa kiến cho Anh cầm. Anh bảo: “Dơ hai tay Cô ra”. Anh lấy còng, còng hai tay tôi lại rồi đẩy tôi vào trong phòng trong tương đối tối, tôi nghe thấy có tiếng người đàn ông nhận diện ra tôi: “Ồ! Cô Giáo cũng vào đây nữa sao?”. Anh ta là một người đàn ông, nghe giọng như quen thuộc, tôi cũng trong ánh sáng mờ ảo đó, thấy có thêm hai người đàn ông khác nữa. Anh lên tiếng chào tôi, một chân Anh bị siết bằng xiềng. Dây xích dày, nặng và dài khoảng 6 tấc. Chớp nhanh, Anh du kích đẩy tôi vào trong phòng trong với hai tay tôi bị còng. Trong phòng đã có sẵn một người đàn bà rồi. Tôi nhớ lúc đến đồn Công An, trời vẫn hãy còn ban ngày sáng, nhưng sao nơi đây không thấy ánh sáng đâu cả. Trời tối om, chỉ nghe tiếng người đàn bà chào tôi và nhanh nhẩu giới thiệu: “Chị, Em mình có đôi cũng vui”. “Đây là phòng giam đàn bà, bên ngoài là phòng giam đàn ông”. Tôi như quay cuồng! Tức tưởi!         Phòng tối om, tay bị còng, tên du kích đẩy tôi vào trong, tôi không có kiếng trên mắt. Trên người tôi còn đang mặc chiếc áo dài, quần trắng, mang đôi guốc vông đến Trường. Khoảng 10 phút sau, đôi mắt tôi quen dần với bóng tối lờ mờ trong căn phòng, nhìn thấy người đàn bà cùng phòng, lớn tuổi hơn tôi. Phòng chiều rộng khoảng 1 thước, chiều dài khoảng 3 thước. Bên ngoài tiếng văng vẳng của Anh tù (biết tôi) búa xua ra: “Ủa! Cô Giáo như Cô vậy mà cũng bị tù sao? Làm gì vậy?. Có dạy mà. Chúng nó muốn Cô “mất dạy” đó”. “Tụi nó là vậy đó”. “Allez, Cochon!”, “Nhưng không sao đâu, Anh, em đây sẽ giúp Cô, ở đây nhiều người tốt lắm. Gia đình tôi có thăm nuôi đều và đem đồ ăn vô nhiều lắm, chúng tôi sẽ chia xẻ cho Cô Giáo, không sao đâu, không lo chết đói đâu. Hiền như Cô mà cũng bị bắt thì hết nói rồi. Tư bản hả? Trí thức hả? Phá hoại hả? (làm như Anh đã quá quen những giọng điệu nầy rồi) – biết quá mà”. “Chỉ có bao nhiêu đấy thôi, đồng chí ạ!, Gia đình có biết chưa?”. Rồi Anh liên tục nói và giới thiệu về Anh với tôi. “Cô còn nhớ tôi không? Tôi là thằng Hai lang bạt, giang hồ, bụi đời, nhà phía dưới mé sông, con bà Bảy bán mắm đó, nổi tiếng quậy khắp làng đó. Nó đó. Nó là tui đây. Tui vô đây lần nầy là lần thứ 3 rồi. Lần nầy tụi nó còng tôi bằng sợi dây xích chuyền móc sắt, dính đây luôn, không đi đâu xa được. Cũng vậy thôi. Có sao đâu? Đời mà. C’est la vie!. Tôi tội đánh bài, cờ bạc, uống rượu, say sưa, phá làng, phá xóm. Nó nhốt đã, rồi thả tôi ra, tôi tiếp tục, nó nhốt lại, rồi cũng vậy thôi, chẵng thay đổi tí nào, chẵng làm gì được nhau, chẳng làm gì được tôi”. Rồi Anh bắt đầu ca nghêu ngao. Anh lại an ủi: “Cô Giáo đừng có lo, ở đây có tụi tui lo cho Cô, ca hát tối ngày, vui lắm, không buồn đâu. Có chè ăn mệt nghỉ mỗi ngày. Cô Giáo có thích ăn chè không? Nếu có cần gì tôi nhắn gia đình mang vô cho, gia đình biết chưa? Cô có cần nhắn gia đình, sẽ nhờ gia đình tôi nhắn cho …”. Người đàn bà cùng phòng giam tôi bị bắt vì tội trộm cắp, cướp giựt, … Tôi như đang trong mơ!. Tôi ngồi xổm dưới đất, tựa lưng vào tường, nước mắt tôi rớt xuống dạt áo dài màu xanh biển của tôi đã bị cuốn nhăn nheo.

 

        Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra ở nên ngoài. Hy vọng ngày mai được ra ngoài rồi thì cũng không sao. Ba, Mẹ, gia đình tôi sống ở thành phố. Tôi đi dạy học ở tỉnh nhỏ. Mỗi cuối tuần tôi về nhà. May quá mới đầu tuần. Chắc gia đình chưa biết đâu.

 

    Sáng hôm sau, người du kích mở cửa phòng, ánh sáng mặt trời làm chói mắt tôi. Anh du kích trẻ đến bên tôi và mở còng sắt cho tôi ra ngoài rửa mặt, … Tôi hỏi Anh, “Anh hỏi dùm tôi, tôi tội gì? Tại sao lại nhốt tôi?  Và khi nào tôi được thả ra?''. Anh cúi đầu, thì thầm, dặn dò, nói nhỏ với tôi: “Dạ, thưa Cô, Cô chưa được ra đâu. Em để còng lỏng cho Cô để dễ xoay xở, nhưng Cô đừng cố gắng tháo nó ra, vì càng gở tháo, thì nó sẽ tự động siết chặt tay Cô, chặt hơn, đau lắm. Cô đừng nói với ai. Em là học trò của Cô đó”.  Rồi Anh vội vã bước ra đi. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt Anh du kích nầy với nhiều xúc động và lời biết ơn tôi trong giọng nói của Anh. Hôm sau, Anh trở lại cũng mở còng cho tôi ra ngoài rồi lại khóa nới lỏng còng khi đưa tôi lại vào phòng giam tôi: “Em tiếc không thể thả còng cho Cô được, lệnh phải khóa còng Cô” và buông câu: “Họ nói Cô làm chính trị, tình báo CIA, rất nguy hiểm, tội nặng lắm”.

 

Hôm sau, khoảng giữa trưa, giờ cơm, tôi được bên ngoài đưa vào phòng giam tôi một gói đồ: quần, áo để thay, bàn chải, kem đánh răng, một đôi dép xẹp cuộn thêm một lon “guigot” cơm bên trong và bảo là của gia đình gởi vào. Tôi muốn khóc. Gia đình đã biết rồi sao? Ai vậy?. Mẹ tôi  bận làm ăn ở thành phố làm gì biết lẹ thế? Và ai là người đã đưa tin? Tôi mừng rỡ thay bộ áo dài, quần trắng của tôi ra, thật thoải mái vô cùng. Mở lon “guigot” cơm trắng, bay mùi gạo Jasmine mà gia đình tôi và tôi thích ăn, phía trên có gói muối tiêu thật lớn, đủ thức ăn cho một lon “guigot” cơm trắng như thế. Không có thịt, cá gì hết. Nước mắt tôi cứ chảy dài, không kiềm được. Nuốt sao trôi đây? Ai gởi cơm trắng vào cho tôi? Anh tù kế phòng la lên: “Trời ơi! Mùi cơm Jasmine thơm quá, bức hơi luôn, bức cả ruột tôi. Tư bản thật!”. “Có đồ ăn không?. Bên nầy nhiều lắm.” Rồi Anh cố gắng lết thân Anh đến sát tường phòng giam tôi, sợi dây xích nặng nề mà Anh kéo theo sột soạt dưới đất nghe rợn người, phía trên có lỗ thông hơi nhỏ, đủ có thể chuyền thức ăn vào như người du kích đưa cơm vậy, nhét cho tôi một gói khô sặc đã nấu chín: “Ăn đi! ngon lắm!”. “Bon appetit”. Rồi Anh ngân nga cất tiếng hát: “Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!”. “Cô Giáo ăn cơm xong, tôi sẽ đưa chè qua cho Cô Giáo ăn tráng miệng”. Người đàn bà cùng phòng dành lấy hộp “guigot” cơm của tôi và tự sớt ra một phần cơm phía trên mà không màng (cần) phải hỏi xin tôi một tiếng nào. Xong bà đưa lại cho tôi lon cơm, mở gói muối tiêu và rắc lên bàn tay đang cầm cơm. Bàn tay kia bốc cơm cho vào miệng, ăn ngấu nghiến. Bà tự than thở: “Thèm cơm mấy hôm nay không ai đi thăm nuôi hết”. Tôi còn đang miên man suy nghĩ và nhìn vào lon cơm còn lại. Cơm có vẻ được ép chặt xuống lon như cơm vắt. “Ăn đi! Ăn đi!, cơm ngon quá chịu hết nỗi” -  Người đàn bà hối thúc tôi. Gia tài tôi chẵng còn gì  ngoài hai bàn tay bị còng của tôi. Trong nầy không có muỗng, nĩa gì hết, cứ tự chế. Tôi lần tay trong chiếc hộp “guigot”. Một tay nâng hộp, một tay cố gắng đưa ngón tay vào trong hộp, nâng cơm lên miệng. Thật không dễ chút nào với chiếc còng tay nầy. Tôi văng vẳng nhớ lại lời dặn dò của Anh du kích: “Cô nhớ đừng đụng đậy chiếc còng nhiều nhá, vì càng động đậy, càng rút tay ra vô, chiếc còng ‘ô tô ma tíc’ sẽ siết tay Cô chặt thêm hơn”. Thật vậy, tay trái tôi ráng không lay mạnh, chuyền qua cổ tay mặt tôi, nhẹ nhàng và chậm rãi để không bị siết chặt. Nhưng rồi có một phút vô ý, thật vậy chiếc còng sắt siết chặt vào cổ tay tôi chật hơn. Nước mắt tôi tức tưởi chảy xuống. Bụng đói cồn. Bàn tay ôm cứng lon cơm vào mình, dùng ngón tay trỏ mặt để móc lấy vài miếng cơm bỏ vào miệng. Quả thật là quá gian nan. Bụng tôi càng cồn cào nhiều hơn, mùi gạo Jasmine thật chết người, dù tôi không có cảm giác đói và muốn ăn. “Thôi ráng ăn đi đừng khóc nữa, giữ gìn sức khỏe để mai mốt ra về”. Thật tình tôi muốn hét lên thật to để bảo người đàn bà đó im miệng lại, ồn ào quá, xen vào chuyện người khác nhiều quá; đầu tôi muốn nổ tung ra với nhiều chuyện quá ngỡ ngàng trước mắt tôi. Tôi chưa kịp định thần lại. Ngón tay tôi đụng vào một vật gì rất cứng cùng lúc người đàn bà lại thêm: “Cơm ngon không chịu được”. Tôi giật nẩy mình, hết hồn như tôi đang phạm vào một tội gì đây? Tôi nghiêng người ra phía sau và bình tĩnh, ôn tồn với người đàn bà mà tôi muốn biến mất đi khỏi mắt tôi lúc nầy. “Thôi tôi đi ngủ đây nhé!”. Người đàn bà dạy khôn tôi. “Ráng ăn miếng cơm đi, để khỏi phụ lòng người đã cực khổ mang vào và còn được yên ngủ chứ. Đói không ngủ được đâu”. Trời lúc nầy chắc đã về đêm.

 

Bóng tối mờ ảo vẫn luôn hiện diện trong căn phòng nầy, sáng hay tối, ngày hay đêm? Nào tôi có biết ra sao ở bên ngoài kia? Chỉ cảm thấy mệt mỏi, mắt muốn nhắm lại, tôi buồn ngáp nhiều lần để có thể tin rằng trời bên ngoài có lẽ đã xụp tối. Tôi ôm chặt bình “guigot” cơm vào người. Tôi bỏ vài miếng cơm trong miệng. Ừ có lẽ tôi đói thật!. Từ sáng đến giờ tôi có ăn được gì đâu. Tôi lại đụng miếng vật cứng trong lon. Vẫn lo sợ người đàn bà nhìn tôi mà tôi không thấy bà. Tôi như đang là một tên trộm… May sao tiếng ngái của bà ấy vang lên, … càng đều đặn hơn. Tôi đở lo, nhưng hơi sợ. Tôi bắt đầu tìm hiểu… Dường như đó là một cái muỗng. Ngón tay tôi cố khiều những hạt cơm qua một bên: chiếc muỗng nhỏ trong cái bọc nylon, rồi một miếng sườn nướng – không – hai miếng sườn nướng, trong một bọc ny lông khác. Lại thêm có một bọc ny lông nhỏ khác nữa, tuốt dưới đáy lon “guigot”, dưới hai miếng sườn nướng. Người đàn bà đã ngủ say. Tiếng ngái trong đêm của bà làm tôi rợn người , khiếp sợ. Tôi muốn khóc. Tôi biết đây là “guigot” cơm của Mẹ tôi đã giở vào trong tù cho tôi. Tôi vội rút miếng giấy nhỏ đựng trong bọc ny lông phía dưới cùng để cố tìm hiểu là gì. Nôn nao, thất vọng vì tôi không thấy gì cả. Bóng tối đã bao trùm. Tôi biết Mẹ tôi đang mang thông điệp đến cho tôi. Phải kiên nhẫn đợi đến ngày mai thôi. Tôi múc cơm bỏ vào miệng, cắn miếng thịt sườn Mẹ tôi đã nướng cho tôi. Nước mắt chan hòa! Mẹ ơi! Con thương Mẹ nhiều lắm. Tôi nuốt miếng sườn nướng chung với những dòng nước mắt mằn mặn của tôi. Thật tức tối! Thật khổ sở vì đôi tay không thể động đậy một cách tự nhiên và thoải mái được. Tôi có tội tình gì??? Tôi như người bị tàn tật. Hai bàn tay tôi cố xoay sở để khều cơm, múc cơm, đưa lên miệng. Rồi lại buông muỗng ra, cố cầm lấy miếng thịt đưa lên miệng để cắn tiếp. Tôi nuốt cơm và nuốt lẫn cả nước mắt, nước mũi tôi bao giờ vào trong cổ họng với nhiều uất nghẹn không thể diễn tả được. Tôi cố gắng dấu miếng bao ny lông có miếng giấy nhỏ bên trong cuộn lại trong lưng quần tôi để chờ đến ngày mai, hay khi ánh sáng có thể giúp được mắt tôi đọc thông điệp của Mẹ tôi. Cổ tay tôi bị siết chặt lại vì di động quá nhiều. Tôi biết đau. Đau thật! Đau quá! Lời đứa học trò nói quả không sai. “Cô ráng đừng có động đậy tay nhiều, còng sẽ bị siết chặt hơn. Càng cựa quậy, còng sẽ càng siết chặt hơn. Sẽ đau tay lắm!” … Giờ đây, ngồi dựa tường, trong bóng tối bao trùm, tiếng ngái của người đàn bà cùng phòng, tiếng ngái của Anh tù chung hộ, nhưng ở phòng cạnh bên, cổ tay tôi rát quá, đau nhói, tôi hãi hùng thật. Tôi thắc mắc, tôi tủi thân. Trái tim tôi như muốn ngừng đập. Đôi tay mất tự do, cố bám lấy mảnh giấy nhỏ cuộn trong mình cùng lúc ôm lấy lon “guigot” cơm, ráng ngồi cuộn tròn mà nhắm mắt cho qua cơn sợ hãi, cho qua thêm một đêm. Đêm quả thật là dài!....

 

Tôi chìm vào giấc ngủ không biết lúc nào, thật bình an. Tôi ước muốn có được một giấc mơ, trong đó tôi sẽ thấy được Mẹ tôi, người đàn bà lam lũ, thương con vô cùng tận, có lẽ cũng đang khóc, khổ sở vì đứa con bỗng nhiên bị tù đày, biến mất đi không biết tại sao? Tôi giận mình bất lực!.

 

Ánh sáng xuyên qua phòng bên ngoài, lờ mờ, len lỏi trong phòng tôi. “Cơm hôm qua ngon quá, ăn hết chưa? Cho tôi “ké” thêm một chút đêm nay nhé”. Cửa phòng bên ngoài mở, tôi nghe tiếng vươn vai của Anh tù kế bên: “Một ngày nữa đã trôi qua. Không biết còn bao nhiêu tờ lịch nữa ta?. Cô Giáo đêm qua ngủ ngon không?”.  Đứa học trò du kích bước vào. “Trời ơi!, còng tay Cô bị siết chặt quá!. Chắc Cô đau lắm phải không?” Anh quay vội mặt đi. Tôi nghĩ có lẽ  Anh cũng xúc động và cảm thấy được cơn đau của tôi, nhưng anh cũng bất lực. Biết nói gì và sao đây với Anh?. Tôi muốn ở lại trong phòng, không muốn ra ngoài và làm gì hết. Xấu hổ thật! Tại sao tôi lại bị giam? Tội tình gì? Ấm ức không lường được! Anh cai tù mở còng cho tôi để ra bên ngoài thoáng khí, rửa mặt. “Cô ra ngoài sáng cho thoải mái một chút, mặt trời đang lên”. Rồi Anh vội quay đi. Khi Anh trở lại, trước khi bỏ tôi lại phòng tù, tôi nói Anh ta rằng, tôi có tội gì? tại sao lại giam tôi? Tôi muốn ra nói chuyện với cấp trên của Anh! - “Không được đâu Cô ơi! Họ đang căm thù Cô. Cô ráng chờ từ từ”. Và Anh kề sát tai tôi và dặn dò, “Em không còng tay Cô thực sự nữa. Em chỉ giả bộ thôi. Có nghĩa là em không khóa còng. Khi có ai vào gặp Cô, Cô làm bộ như Cô bị còng. Cô để tay Cô vào còng che dấu mối khóa còng và làm như đang bị còng thực sự, làm như vầy nè (Anh làm dấu chỉ cách cho tôi), nếu họ ra ngoài, Cô tháo còng ra để qua cạnh bên; khi có ai bước vào, Cô lại lại làm bộ máng còng vào trở lại, nếu kẹt thế quá Cô tự bóp còng tay Cô lại như Cô đã bị còng như mấy ngày qua. Khi đến giờ thăm Cô lại, Em sẽ mở còng lại cho Cô. Đừng để cho ai thấy và biết việc làm nầy Cô nhá!”. “Em thả còng lỏng cho Cô để Cô được tự do xoay sở và thoải mái hơn trong phòng. Khi người nhà Cô mang cơm vào, Em sẽ ra lấy đem vô cho Cô”. Tôi lặng người nhìn Anh du kích học trò, không biết nói sao hơn? Lần nào Anh đến, tôi cũng nhìn thẳng vào trong mắt Anh. Đôi mắt Anh có vẻ cay cay. Đôi lúc tôi thấy Anh bối rối khi áp dụng một luật hình nào cho tôi. Dường như chưa bao giờ tôi nhớ đến Anh như một người học trò nào trong lớp tôi. Nhưng Anh đã nói Anh là học trò tôi khi ngày đầu tiên Anh mang còng đến để còng tay tôi tại phòng giam. Anh vẫn luôn tỏ ra rất lễ phép và như muốn làm một điều gì để trả ơn lại cho tôi. Nỗi đau tôi đôi lúc được xoa dịu vì dường như có người đang hiểu được tôi. Người đó lại là một người học trò trong Trường tôi và đang là người thi hành việc Anh chẳng muốn làm bao giờ đối với tôi.

 

Tay tôi vẫn ghì chặt miếng giấy nhỏ trong bao ny lông nhỏ trong bàn tay tôi đêm qua, như một bảo vật vô giá và vô cùng tò mò, hồi hộp. Làm sao tôi có thể mở ra xem đây? Người tù cạnh phòng vẫn vui vẻ nói chuyện, kể chuyện, ca hát, đánh chẻn ầm vang. Người đàn bà tù cùng phòng cứ mon men, cạnh bên tôi để vuốt ve và như đang chờ tôi sẽ có thêm lon “guigot” cơm mới cho hôm nay để được cùng ăn. Tôi chỉ muốn được yên lặng, chỉ một mình, và được bỏ rơi vì tôi đang xốn xang muốn đọc thông điệp của Mẹ tôi.

 

Cuối cùng tôi phải giả mệt, buồn ngủ và muốn cuộn mình dưới đất trong phòng giam tôi để được một giấc ngủ ban ngày lấy lại sức khỏe vì hơn ba ngày qua, giấc ngủ cứ chập chờn, mộng mị. Người đàn bà cùng phòng vội la lên: “Ban ngày mà ngủ được sao?”. Tôi trả lời: “Đêm qua bị mất ngủ, hơi mệt, do đó cần ngủ bù lại”. Trong phòng chật chội, quá ẩm, nóng. Người đàn bà cầm quạt, quạt luôn cả tôi. Tôi cuộn mình như con tép, lấy áo dài xanh, quần len trắng (quần áo đi dạy học của tôi) làm mền che thân. Hai tay được tự do, tay đã xuất còng nhờ đứa học trò tình nghĩa, tôi co ro ôm hai đầu gối, xoay mình, lưng đưa về phía người đàn bà cùng phòng, nằm lặng yên được một chút, chờ có dịp, cơ hội để mở bức thông điệp của Mẹ tôi đêm qua. Miếng giấy đang nằm gọn trong bàn tay tôi. Hai chiếc còng vẫn cạnh bên. Tôi mơ màng, giật nẩy mình khi người đàn bà đưa tay sờ nhẹ lên cánh tay tôi, lên vai tôi và vào cổ áo tôi. Chị nắm lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ áo tôi: “Vào đây thì đừng có mang những thứ quý giá nầy, để Chị cất dấu dùm cho”. Tôi chỉ muốn được một mình yên nghỉ và được đọc thông điệp của Mẹ tôi. Trời lại sắp sụp tối. Tôi rướm nước mắt . Miếng giấy được xếp nhỏ lại, theo 4 lần gấp, giấy không được thẳng, ngay lắm, viết bằng bút chì, với vài chữ “giữ gìn” thật đậm mực chì (như bút chì đã được thắm nước trong miệng), vài chữ hơi lợt hơn. Sau dấu chấm cuối cùng, giọt nước vẫn còn ầm ĩ: Giọt Nước Mắt Của Mẹ Tôi - “Con ráng giữ gìn sức khỏe! Yên tâm. Mẹ đang lo”

 

Nhớ lại Mẹ tôi - Nhân Ngày Hiền Mẫu - MD – Tháng Năm, Hai Không Một Năm.

 

                                                                                               
Cỏ Non
                                          MD, ThángNămHaiKhôngMộtNăm

 

12 Tháng Ba 20181:33 SA(Xem: 16794)
Anh thả hồn mình về với dĩ vãng của một năm nào đó khoảng đầu thâp niên năm 7O. Năm đó Hoàng vừa được thuyên chuyển từ một nhiệm sở ở miền Tây về trường Ngô Quyền, Biên Hòa.
11 Tháng Ba 20188:59 CH(Xem: 11469)
Thực vậy cả năm qua từ khi TT Trump cầm quyền, cả hai bên Mỹ và Bắc Hàn có rất nhiều hành động và lời nói khiêu khích đối chọi thiếu điều muốn tấn công bằng võ khí nguyên tử giết nhau.
11 Tháng Ba 20188:38 CH(Xem: 18730)
Tôi xin trân trọng tri ân, Tôi xin cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình để được vui với gia đình và bạn bè dài lâu. Tôi sẽ sống tốt hơn để xứng đáng với tình yêu thương ấy.
11 Tháng Ba 20188:29 CH(Xem: 34172)
Tám tháng ba vừa đến. Những món quà muôn phương. Tuy ảo nhưng dễ thương. Bạn bè cùng chúc tụng. Xin cám ơn nhiều lắm. Cuộc đời này thật vui. Sẽ giữ mãi nụ cười. Đón mừng ngày sinh nhật.
10 Tháng Ba 20182:58 CH(Xem: 22384)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Đẹp Giấc Mơ Hoa" -- Hoàng Trọng (Khánh Ly) "Hoa Rụng Ven Sông" -- Thơ Lưu T. Lư - Phạm Duy phổ nhạc Tiếng hát Vũ Khanh & Ngọc Lan Kiều Oanh thực hiện youtube
10 Tháng Ba 20182:53 CH(Xem: 32242)
Những vòng xe quạnh vắng Hoàng hôn xuống nhạt nhòa. Hoàng hôn buông màu tối Xóm nhỏ hắt hiu đèn Một mình và một cõi Rồi cũng sẽ dần quen.
09 Tháng Ba 201810:08 CH(Xem: 17354)
Nếu còn có duyên hội ngộ thì thật may mắn và là niềm vui của tuổi xế chiều khi có cơ hội nhắc nhớ những kỷ niệm xưa và kể cho nhau nghe những dâu bể của cuộc đời.
09 Tháng Ba 201810:03 CH(Xem: 20297)
Nam mô thọ lượng vô cương Tìm vui trong cõi tịnh nhường hạnh thông Gác tay đỉnh nhớ xuân hồng Nghe chiều xuống chậm Phiêu Bồng Gió Mây...
09 Tháng Ba 20189:58 CH(Xem: 20916)
Tiễn Anh về với Đất Trời, Chúng tôi đồng đội cuối đời nhớ Anh. "Chiều mưa biên giới" đứng canh, Tiếng ca đồng vọng: "Hà Thanh" vẫn còn?
09 Tháng Ba 20189:49 CH(Xem: 9111)
Ngày nay nhìn lại, chúng ta mới thấy được tư tưởng tiến bộ của giám mục Adriano, quyết tâm bảo vệ cho tính “chính đáng” cũng như “ tính chất cùng tồn tại” ...
04 Tháng Ba 20181:41 SA(Xem: 15423)
Tôi thấy như mình đang ngược dòng thời gian, cùng các bạn hạnh phúc tung tăng vui đùa trong con suối mát trong ở sau trường Tiểu học Dưỡng Trí Viện Biên Hòa của hơn 50 năm về trước.
04 Tháng Ba 20181:25 SA(Xem: 17723)
Mùa xuân này chắc chắn hoa không nở nơi vườn nhà mình. Chị mãi còn trong nỗi nhớ của những người thân thương và đặc biệt trong nỗi nhớ em”
03 Tháng Ba 201810:26 CH(Xem: 22233)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Nhớ Một Chiều Xuân" & "Sắc Hoa Màu Nhớ"-Tiếng hát Lệ Thanh Kiều Oanh thực hiện youtube
02 Tháng Ba 201810:39 CH(Xem: 22595)
Tôi ở đây gom hương nồng quê cũ Giọt yêu thương cùng nắng lụa ngọt ngào Mây trời bay theo gió xuân phủ dụ Gửi cho người phương ấy chút xôn xao.
02 Tháng Ba 201810:33 CH(Xem: 20484)
Hai tuần lễ Tết trôi qua Tháng giêng nằm ngủ lượt là trên tay Tết nguyên tiêu đến ngày mai Tháng giêng lễ hội theo dài với Xuân.
02 Tháng Ba 201810:28 CH(Xem: 19541)
Ngẩn ngơ nhớ nước, nhớ nhà, Bao năm viễn xứ biết là về đâu? Đón Xuân nô nức vẫn sầu, Biển Đông dậy sóng vì Tầu mà ra.
02 Tháng Ba 201810:18 CH(Xem: 8577)
Giám mục Adriano thuộc tu hội dòng Augustine chân đất, hay còn được gọi là Dòng Augustine Chiêm niệm.
02 Tháng Ba 20188:31 CH(Xem: 23058)
Một ngày hành hương nhiều lợi ích cho bản thân tôi. Ý nghĩa HÀNH HƯƠNG TU TẬP đã làm chuyến đi mang một sắc thái đúng nghĩa nhất mà tôi đã có duyên được thực hành
02 Tháng Ba 20187:10 CH(Xem: 26437)
Em hỡi em, Cô thiếu nữ Việt Nam Hãy yêu mến, bảo tồn văn hóa Việt Bài thơ này gửi đến em tha thiết Xin hãy mặc chiếc áo dài truyền thống Việt Nam
01 Tháng Ba 201810:54 CH(Xem: 24161)
Từ dạo phân ly... tôi cũng đi, Khung trời kỷ niệm, thương nhớ gì? Phương xa vẫn nghĩ rằng Em đã... Mãi mãi... Em là em của tôi.
25 Tháng Hai 201810:41 CH(Xem: 16103)
Thực ra rất dễ dàng nếu nắm vững 1 điểm căn bản là trường Ngô Quyền được thành lập vào năm 1956 và khóa 1 bắt đầu từ thời điểm đó để "tính lần mò" ngược lại ra khoá của mình.
24 Tháng Hai 20182:10 CH(Xem: 16385)
Cô giáo tên Nhứt, dạy lớp Nhứt năm 1967, lúc trước nhà cô ở gần ga Biên Hòa… Lần này trở lại quê xưa, Hiếu rất ước ao thăm cô giáo Nhứt.
23 Tháng Hai 201810:56 CH(Xem: 22468)
Dù Xuân có đi nhưng tuổi Xuân vẫn nằm trong trái tim mỗi người. Nếu chúng ta biết giữ lấy cho mình và mang đến cho những người xung quanh thì hạnh phúc biết mấy.
23 Tháng Hai 201810:11 CH(Xem: 22745)
Mấy ngày Tết lại qua nhanh Như là trái đất vờn quanh mặt trời Xuân cười rạng rỡ nghiêng trôi Quay lưng đã thấy một đời gió sương.
23 Tháng Hai 201810:01 CH(Xem: 20229)
Chẳng còn chia cách đôi nơi, Gia đình đoàn tụ thảnh thơi tuổi vàng. Các con thành đạt rỡ ràng, Quãng đời còn lại Thiên Đàng hoan ca...
22 Tháng Hai 20189:34 CH(Xem: 25857)
Tết đến rộn ràng quê hương ta Tết vui cùng khắp nẻo gần xa. Từ Âu sang Á. Người dân Việt Đón Tết hân hoan khắp mọi nhà
22 Tháng Hai 20188:07 CH(Xem: 29895)
Nắng lên cao, bao người về lần lượt, WESTERN INSURANCE, pháo vang đón Xuân nồng. Bai ca Xuân... gợi nhớ mênh mông, Tình ca ấy, làm sao quên được
21 Tháng Hai 201812:44 SA(Xem: 12575)
Đầu Xuân Mậu Tuất 2018 Sơn Ca phiêu lưu Nguyễn Quang Minh lặng lẽ lìa rừng, đặt dấu chấm hết cho một quãng đời tang bồng hồ hải…
20 Tháng Hai 20183:18 CH(Xem: 8751)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Sáng tác: NGÔ CÀN CHIẾU Hòa âm: QUANG ĐẠT Trình bày: DUY LINH
19 Tháng Hai 201810:57 CH(Xem: 18322)
Xin trả lại tôi thời thơ dại Chẳng biết yêu thương, chẳng biết buồn Mùa Đông xứ lạnh cay nghiệt quá Xuân đến nhưng lòng vẫn không tươi.
18 Tháng Hai 201812:27 SA(Xem: 19692)
Bài hát “Anh Đến Thăm Em Đêm 30” của NS Vũ Thành An (VTA) phổ thơ của Nguyễn Đình Toàn đã được nhiều người, nhiều thế hệ viết và phân tích về nó
17 Tháng Hai 201810:13 SA(Xem: 20187)
Tự dưng trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ông Phật thật hiền với một nụ cười. Tâm tôi cũng vang lên những câu tụng niệm hàng ngày của các vị tăng: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
17 Tháng Hai 201810:08 SA(Xem: 25998)
Hôm nay là ngày lễ tình nhân. Chẳng hoa, quà cáp như mọi lần. Sao em lại nhớ anh nhiều thế Hương linh anh hỡi. Biết hay không?!
17 Tháng Hai 20189:18 SA(Xem: 21032)
Ta ngồi nhớ lại câu ca Ngày mùng một tết, tết Cha dưỡng từ Mùng hai ngày tết Mẹ ru Ngày mùng ba tết Thầy Cô cao dầy.
16 Tháng Hai 20189:29 CH(Xem: 23587)
Đầu năm sớm đón mừng người bạn quý, Chén Trường Xuân chưa nhắp đã say rồ Chúc thân thương, bằng hữu một tâm vui, Một Năm Mới An Khang tràn Hạnh Phúc.
16 Tháng Hai 20189:05 CH(Xem: 28754)
Cho Thi nhân, thả vần tơ vướng, Trách người đi, sao quá hững hờ! Mấy Xuân rồi, đất khách bơ vơ! Bao lâu nữa? Xuân về đoàn tụ.
16 Tháng Hai 20189:00 CH(Xem: 27535)
Đón Xuân Ăn Tết Vui Mừng, Mong rằng dân Việt ta đừng có quên. Giầu ,nghèo cả nước cũng nên, Lưu truyền con, cháu Rồng Tiên giữ gìn.
16 Tháng Hai 20187:17 CH(Xem: 21411)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới "LY RƯỢI MỪNG" Phạm Đ. Chương & ''XUÂN VÀ TUỔI TRẺ " La Hối Kiều Oanh thực hiện youtube
15 Tháng Hai 20187:00 CH(Xem: 15375)
Người Mỹ có ngày “Lễ Tình Nhân” thật lãng mạn và rất ý nghĩa, đã có rất nhiều cuộc tình gắn bó keo sơn cũng vào mùa “Lễ Tình Nhân” này.
15 Tháng Hai 20182:38 SA(Xem: 15792)
Chúng tôi cầu mong cho bạn có hạnh phúc, một hạnh phúc muộn màng ở tuổi hơn nửa đời người.
13 Tháng Hai 201812:06 SA(Xem: 19835)
Lại về Ngày Lễ Tình Nhân Tháng hai mười bốn lượt lần đến đây Valentine đỏ tình say Bên nhau tháng rộng năm dài yêu đương.
11 Tháng Hai 201812:39 SA(Xem: 21425)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Sáng tác & trình bày: NGÔ CÀN CHIẾU Hòa âm : QUANG ĐẠT
10 Tháng Hai 20182:42 CH(Xem: 25874)
Tờ trình đã hết Ta cho Táo lui Gửi lời chúc vui Toàn dân thiên hạ Ngô Quyền, Biên Hòa Đồng hương gần xa An vui, sức khỏe.
09 Tháng Hai 201811:53 CH(Xem: 16389)
Thân chúc các cựu đồng nghiệp cùng các em một mùa xuân mới Mậu Tuất 2018 nhiều an vui, sức khỏe và hạnh phúc.
09 Tháng Hai 20189:51 CH(Xem: 17996)
Xuân lại về đây, nơi đất khách Trong tiết Đông hàn, lạnh buốt căm Tuyết đọng, đong đưa, cành trụi lá Ngóng về quê Mẹ, mịt mù tăm…
09 Tháng Hai 20189:44 CH(Xem: 23875)
Xuân ơi Em hỡi ở đâu? Trời cao đất rộng biển sâu sao tìm? Hình Em ghi dấu trong tim, Hương Xuân bát ngát đã chìm nơi nao?
09 Tháng Hai 20188:22 CH(Xem: 16380)
Xem vậy không phải cứ lớn mạnh là có quyền hà hiếp kẻ yếu. Phần kẻ yếu, nếu biết đoàn kết, mưu trí vẫn tạo được sức mạnh để chống trả hữu hiệu
09 Tháng Hai 20187:16 CH(Xem: 19443)
Ngày Tết, thật trang trọng đốt nén hương trên bàn thờ gia tiên. Ta sẽ cảm nhận được những người muôn năm cũ đang hiện diện trong tâm ta. Đang lắng nghe ta tâm sự và cùng ta vui Xuân đoàn tụ.
09 Tháng Hai 20185:30 CH(Xem: 27902)
Tiếng chim én gọi nhau tìm nắng ấm Tiếng chiều rơi trên sân cỏ hiền hòa Tiếng hoàng hôn nhẹ nhàng buông thăm thẳm Tiếng chuông chùa xa vắng cuối trời xa.
09 Tháng Hai 20183:52 CH(Xem: 32576)
Một vòng qua chợ... Anh thấy gì ? Ghé quán cả phê để nhâm nhi... Những bài ca Xuân, còn vang vọng... Lan trong nỗi nhớ, nhẹ nhàng đi...
03 Tháng Hai 20188:34 CH(Xem: 23733)
Tình đôi ta đẹp như mơ, Xuân này sẽ hết bơ vơ một mình. Thầy,Cô chứng kiến mối tình Bạn bè, quyến thuộc chúc mình Trăm năm.
03 Tháng Hai 201812:52 CH(Xem: 17721)
Một mình giữa đồi thông Nghe hương xuân nồng ấm Nghiêng tóc cỏ bềnh bồng Quanh dốc đồi thăm thẳm.
03 Tháng Hai 201812:21 SA(Xem: 10280)
Con người do Thân và Tâm hợp lại mà thành nên Thân và Tâm lúc nào cũng đi liền với nhau như hình với bóng, vì thế hễ Thân đau thì Tâm khổ.
03 Tháng Hai 201812:04 SA(Xem: 15280)
Ngày tháng đang dần trôi về phía cuối năm, nghe như có một chút giật mình thảng thốt, thời gian kia chẳng bao giờ dừng bước!
02 Tháng Hai 201810:33 CH(Xem: 22588)
Người ta không tin vào tình yêu. Nhưng theo tui. Quả có một tình yêu hiến dâng, tha thứ và hy sinh như vậy.
02 Tháng Hai 201810:28 CH(Xem: 28278)
Ai lại không có cội nguồn, Đêm thầm nhung nhớ... đẫm lệ tuôn! XUÂN, thiếu quê hương, không đoàn tụ, Cảnh nào buồn hơn? Luống đoạn trường!
02 Tháng Hai 201810:23 CH(Xem: 29399)
Ngày Xuân đoàn tụ lạy ông bà. Áo quần trịnh trọng lễ mẹ cha Chúc nhau sức khỏe nhiều tài lộc. Giữ gìn truyền thống Việt Nam ta.
02 Tháng Hai 20189:43 CH(Xem: 18243)
CUNG kính nghiêng mình đón chúa Xuân CHÚC phúc gieo an lạc tâm thần TÂN niên bách lão giai trường thọ XUÂN vui đầu ngõ, pháo vờn lân.
02 Tháng Hai 20189:34 CH(Xem: 18528)
Ở bên nầy đầu sắp sửa pha sương Nghĩ bên đó tóc ai còn óng mượt Rồi ngày qua tóc trổ màu hoa tuyết Như màu mỡ gà áo mỏng tối hẹn nhau!
02 Tháng Hai 20189:28 CH(Xem: 28590)
Đón Xuân vui, bớt ưu phiền, Mở lòng hỷ xả tăng niềm yêu thương. Xuân về gợi nhớ quê hương, Việt Nam yêu dấu bốn phương một nhà.
02 Tháng Hai 20189:20 CH(Xem: 9388)
Trương Vĩnh Ký không cho biết voi “xuất trận” từ đâu? Đây là câu hỏi thiết yêu quan trọng nhất mà người viết bài này không bao giờ tìm được câu trả lời thỏa đáng.
28 Tháng Giêng 20184:52 CH(Xem: 18735)
Tưởng chừng như cổ tích - Chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
28 Tháng Giêng 20181:10 SA(Xem: 18586)
cuộc chiến vô hình vô tình cướp mất anh khi tháng ngày đau cũ. đã xa... anh ra đi... hay đã trở về bình an bên nước Chúa... Rest in peace anh HĐK.
26 Tháng Giêng 201810:36 CH(Xem: 34864)
Cho anh mượn nhé nụ cười Cho lòng đông lạnh đâm chồi nụ xuân Gọi về ngọn gió lâng lâng Xua tan phiền muộn gót trần đa đoan
26 Tháng Giêng 201810:22 CH(Xem: 19944)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MỘT CHỀU ĐÔNG & MÙA ĐÔNG CHIẾN SĨ - Nhạc Tuấn Khanh & Phan H Điểu Sĩ Phú & Khánh Ly trình bày
26 Tháng Giêng 201810:17 CH(Xem: 19926)
Xuân Yêu Thương ấm tình trao Cầu mong gia đạo ngọt ngào hạnh yêu Xuân tươi khắp ngõ sớm chiều Mọi người vui vẻ nâng niu lộc tồn...
26 Tháng Giêng 201810:11 CH(Xem: 30304)
Không gian cách trở sơn khê, Đông, Tây đôi ngả tình quê nhớ nhiều. Chiều đi đêm tới cô liêu, Nhớ thương xin gởi đôi điều thăm nhau.
26 Tháng Giêng 20181:34 CH(Xem: 21035)
Ngoài kia những giọt mưa vẫn rơi đều đặn. Buổi sáng mùa Xuân Cali đẹp hơn với những cơn mưa. Chúc các bạn một năm mới ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.
26 Tháng Giêng 20181:23 CH(Xem: 27076)
Quê nghèo mái lá đơn sơ Người ơi! Biết đến bao giờ về thăm Hai phương trời...quá xa xăm Mà đời thì: "Bến trăm năm" gần kề
26 Tháng Giêng 20181:19 CH(Xem: 25139)
Chợ Tết Cali, đêm nay thật rộn ràng, Đường phố đông người, nô nức hân hoan. Bắt mắt đèn giăng, trưng bày mọi thứ, Chỉ thiếu tình quê, nỗi nhớ thôn làng.
26 Tháng Giêng 20181:12 CH(Xem: 26701)
Gửi anh lời chào cuối Sót lại tuổi xế chiều Như một câu từ tạ. Xin “Vĩnh Biệt Tình Yêu”
20 Tháng Giêng 201810:42 CH(Xem: 19972)
Mẹ hái lá trầu vàng trên nọc Buồng cau xanh bố trẩy trong vườn Vôi hồng châm vào đầy bình ngọc Chùm hoàng lan ngào ngạt mùi hương.
20 Tháng Giêng 20182:38 CH(Xem: 19995)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Miền Đông Bắc Hoa Kỳ vào Đông---Washington, DC Kiều Oanh thực hiện youtube
20 Tháng Giêng 20182:18 CH(Xem: 17317)
Hy vọng lần này thời gian "trâu bò húc nhau" ngắn hơn để con số "ruồi muỗi" bị thiệt hại ít hơn 17 năm trước,
20 Tháng Giêng 20183:53 SA(Xem: 13846)
tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ, và đã bao lần rồi, tôi vẫn không về kịp... Về, để chia tay cho một chuyến trở về!
19 Tháng Giêng 201811:39 CH(Xem: 21886)
Nắng lên, nắng cháy quanh vòng ngực Nắng rớt phù sa trong mắt em Nắng đậu, trên bờ môi đỏ rực Em cười tan biến những ưu phiền
19 Tháng Giêng 201811:31 CH(Xem: 29829)
Vượt qua đi em. Nỗi buồn hiện tại Tuyết sẽ tan dần vào sáng ngày mai Chị cũng như em. Một người ở lại. Đơn chiếc một mình ở tuổi tàn phai.
19 Tháng Giêng 201811:26 CH(Xem: 32609)
Một chút riêng tư, tận đáy lòng, Một chút buồn, gợi nhớ mênh mông. Một chút tâm tình, chưa muốn tỏ, Một chút quà, trao mãi chưa xong.
19 Tháng Giêng 201810:14 CH(Xem: 18499)
Về đây Tháng Chạp Giao Mùa Huyền vi con tạo nắng mưa giả từ Vần xoay mầu nhiệm thiên thư Mùa Xuân nắng ấm tiếng cười rộn vang...
19 Tháng Giêng 201810:09 CH(Xem: 17880)
Bâng khuâng gặp lại không ngờ, Gió hiu hiu lạnh sương mờ vây quanh. Thời gian trôi thực là nhanh, Giã từ, Em bỏ mặc Anh, ra về.
18 Tháng Giêng 201811:53 CH(Xem: 13608)
Trưởng tham gia sinh hoạt Hướng Đạo liên tục từ năm 1936, cho đến lúc lìa rừng ngày 16 tháng 01 năm 2018, hưởng đại thọ 100 tuổi chẵn…
18 Tháng Giêng 201810:26 CH(Xem: 19535)
Tháng Giêng nghe sóng thét gào Khói bay đạn réo bạc đầu biển Đông Bầu trời lóe lửa thinh không Hờn căm bốc cháy đỏ lòng Hoàng Sa
13 Tháng Giêng 20182:13 SA(Xem: 9472)
Vì thế con người sống ở đời phải sống sao cho xứng đáng. Phải biết sống một cách thiện lương. Làm lành lánh dữ. "Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành".
12 Tháng Giêng 201810:56 CH(Xem: 22244)
Cảm ơn em, Tánh Không hoài biến dịch Đã sinh ra muôn loài và biểu tượng thế gian Được sống cùng em, anh sẽ chẳng cần gì Ngoài niệm Biết rõ ràng tĩnh lặng miên man!
12 Tháng Giêng 201810:47 CH(Xem: 24672)
Khi phải rời xa một thời thơ trẻ Để muộn phiền chạm mặt với hoàng hôn Nhớ nao lòng những điều dù thật bé Bước trở về nhìn nắng ngủ chơi vơi.
12 Tháng Giêng 201810:42 CH(Xem: 33744)
Gặp nhau do một chữ duyên Bởi là kiếp trước nợ tiền oan nhau Ông trời thấy trước thấy sau Để mà trả nợ nghĩa trao tình đầy.
12 Tháng Giêng 201810:34 CH(Xem: 21228)
Để nhìn Xuân thắm Mai vàng, Với bầy chim hót rộn ràng sớm mai. Hai ta sánh bước kề vai, Tay trong tay nắm cùng ai vui cười…
12 Tháng Giêng 201810:27 CH(Xem: 8865)
Nam Cao là một nhà văn nhân bản lớn, một nhà văn vượt mọi kích thước thông thường. Ông mang theo một sứ điệp phản bác tất cả những trào lưu tư tưởng, ...
12 Tháng Giêng 20186:48 CH(Xem: 22315)
Khói lam chiều quyện theo mây la đà... Đèn khuya, bóng lẻ, mình ta Ngồi ôn kỷ niệm - Lệ nhoà mắt cay! Người buồn tóc cũng buồn lây!...
12 Tháng Giêng 20186:38 CH(Xem: 23054)
Nâng ly sum họp, mừng Xuân đến Cầm đặc san Xuân, chúc Tết này Gặp thầy gặp bạn vui năm mới Tái ngộ đồng hương ngây ngất say.
12 Tháng Giêng 20186:28 CH(Xem: 25079)
Chắc mai, Trăng về đến quê nhà? Mang lời nhắn gởi, kẻ phương xa. Vẫn còn ấp ủ: “tình xưa nghĩa cũ”, Dẫu biệt ly rồi, luôn thiết tha.
11 Tháng Giêng 201810:52 CH(Xem: 15651)
Ta gặp gỡ, nơi miền quê êm ả, Bên bờ rào, sóng lúa vẫn tươi xanh. Ngày trong trẻo như tiếng ca năm tháng, Hãy vui đi, tiếng đàn réo rắt vang.
07 Tháng Giêng 20183:40 SA(Xem: 18377)
dấu chân ai. có mờ dần theo ngày tháng… bụi thời gian. vây phủ đời người lá vàng. theo thu về. phủ ngập lối đi quen. ấp ủ vết chân người mưa. những cơn mưa tiếp nối
06 Tháng Giêng 201810:56 CH(Xem: 12524)
Quán café Tip Top ở Garden Grove, hôm nay đông đúc lạ hơn không như mọi ngày thứ Ba vì hôm nay Hội Biên Hòa và Ngô Quyền có một cuộc họp mặt bất ngờ để gặp gỡ lại người em gái tên Duyên,
06 Tháng Giêng 20189:15 CH(Xem: 19708)
Dẫu thời gian thầm lặng trôi xuôi mãi Ơn Thầy Cô vẫn đọng lại trong tôi Chưa một lần, chưa tỏ nỗi thành lời Kỷ niệm dễ chi quên trong tiềm thức
06 Tháng Giêng 20182:57 CH(Xem: 26075)
Theo dòng đời, vận nước nổi trôi... Còn gặp nhau đây, quý lắm rồi. Tình bạn mãi còn, không phai nhạt, Dẩu mai xa rồi... mỗi kẻ một nơi.
06 Tháng Giêng 20181:48 CH(Xem: 20764)
Đây là mùa Xuân đầu tiên của tôi nơi xứ người. Đêm nay tôi sẽ cùng mẹ lisa coundown mừng xuân mới. Mùa Xuân nơi đây, xứ sở hoa Anh Đào sẽ là mùa Xuân thần thoại của tôi.
06 Tháng Giêng 20187:04 SA(Xem: 18326)
NĂM vừa mới nhú lộc non MỚI thêm giọt nắng gió luồn thênh thang MẾN thương xòe cánh hoa vàng CHÚC thầy trò bạn hân hoan nụ cười
05 Tháng Giêng 20189:53 CH(Xem: 17341)
Này bạn trẻ Hãy cầm lên cung kiếm Dân mình đang chờ đợi kẻ Hiếu- Trung. Lớp cháu con của nòi giống Tiên Rồng
05 Tháng Giêng 20189:47 CH(Xem: 21497)
Mùa Xuân nắng ngập phố phường Tháng giêng hoa cỏ đậm hương say tình Một mình góc phố lặng thinh Nghe chừng lạc lõng đôi hình bóng nhau...