Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS Đặng Thị Trí - NGÔ QUYỀN, NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI

24 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 8717)
GS Đặng Thị Trí - NGÔ QUYỀN, NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI

NGÔ QUYỀN, NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI


11__co_dangthitri-content

 

 

“Tại sao cô Trí vẫn thường hiện diện trong các buổi họp mặt Ngô Quyền?”

Một học sinh Ngô Quyền đã hỏi thầy Phố như vậy. Tôi đã không trả lời Thầy Phố khi thầy nói với tôi điều này. Làm sao các em biết được, các đồng nghiệp từng dạy Ngô Quyền hầu như không ai biết. Các học sinh có em biết nhưng số đó không nhiều.

Tôi về trường NQ khi mới tốt nghiệp trường Sư Phạm và dạy ở đó 12 năm. Trường công lập thứ nhì tôi dạy là trường Nữ Trung Học Đoàn Thị Điểm, Cần Thơ.

Sau 75, các trường tôi dạy đều là trường tư công lập hóa và môn dạy của tôi lúc nầy không còn là môn Văn mà là môn Địa Lý. Chuyện kể dài dòng…

Trở lại, các em thắc mắc sao tôi gắn bó với cựu học sinh NQ mà không là Đoàn Thị Điểm, trường mà khi tôi mới đến Mỹ, một em đã nhìn ra tôi và mời tôi đến họp mặt Cần Thơ. Hôm ấy, tôi thẳng thắn từ chối vì tôi còn nhớ những ngày ở đó: Các học sinh đều ngoan và thân thiện nhưng những người khác mà tôi có dịp tiếp xúc thì không làm cho tôi lưu luyến.

Tôi gặp lại một số các cựu học sinh NQ trong những lần buồn cũng như vui …- tình cảm lâu nay hầu như bị thời gian và những biến động đổi đời làm mình không còn muốn nhìn lại -, quá khứ như sống lại.

 

 co_tri_va_phan_ba_thinh_nguyen_van_tan-large

Cô Trí, Phan Bá Thịnh, Nguyễn Văn Tấn

Quên sao được 12 năm dưới mái trường này và còn nữa, quên sao được đây là quê hương của hai đấng sinh thành của tôi (điều này là điều các em không biết).

Ba má tôi không có một dĩ vãng vẻ vang như những người khác, chỉ là dân sống trong những vùng quê hẻo lánh ở Biên Hòa. Tôi sinh trưởng ở Sài Gòn, và khi dạy học ở Biên Hòa, tôi chỉ ở lại vài hôm và trở lại Sài Gòn khi hết giờ để có thể tiếp tục việc học. Nhưng tình cảm với quê hương Biên Hòa thì lúc nào cũng đầm ấm.

Sau 75, tôi có trở về quê để tạm giữ ruộng vườn chờ ngày về của người đi… Tôi chỉ gặp thân nhân gần trong khoảng thời gian ấy tại Tân Uyên. Còn ở Công Thanh, thì thật chỉ còn nghe mà không bao giờ gặp lại, dù là bà con gần.

Mười hai năm dạy học ở Biên Hòa, các học sinh của tôi ngoan có, nghịch phá có, đôi khi bướng bỉnh và hỗn hào nhưng chưa có lần nào tôi vì thế mà “đì” các em. Tất cả những phạt vạ chỉ xảy ra khi các em tái phạm nhiều lần và một khi đã phạt thì nhất định các em phải thi hành hoặc các em tỏ ra biết lỗi. Không học bài: một, hai, ba lần thì chép bài phạt, không phải chỉ chép câu: “Tôi phải học bài” mà còn chép lại chính bài mà các em không học. Đại loại là như thế. Đó là cách mà tôi và các bạn đồng nghiệp cùng trọ đều làm. Chủ yếu là giúp các em cố gắng hơn.

 

 11_1_nq__nhung_ngay___co_loan__co_tri__chi_uyen-large

Từ trái sang phải: 1 học sinh không nhớ tên, Cô Hà Bích Loan, Cô Trí, Uyên

 

Dạy lâu như vậy tôi có dịp tiếp xúc với một số phụ huynh và thấy rằng các phụ huynh cũng rất hỗ trợ chúng tôi trong việc giáo dục con em họ. Điều này, tôi không cảm nhận được từ các học sinh và phụ huynh sau 75. Tôi không trách… vì họ, kể cả học sinh phải chịu nhiều áp lực trong cuộc sống. Nhưng phải nói tôi đến với các em NQ vì các em khơi dậy trong tôi tình thầy trò, tình đồng hương và cho tôi sống lại những kỷ niệmđẹp của một thời quá khứ. Các em yêu tuổi học trò bao nhiêu thì tôi cũng yêu thuở bước chân vào nghề giáo với bao nhiêu hoài bão xây dựng bấy nhiêu.

Hy vọng vài điều tâm tình này đã giải thích được “vì sao tôi thường góp mặt trong các cuộc hội họp với NQ và vì sao tôi lên tiếng khi có những sự kiện mà theo tôi là “không công bằng”, vì tôi tiếc cho những ngày xưa thân ái đã bị làm hoen ố.

Chúc các em thành công và xây dựng được tình thân ái với nhau mãi mãi để các thầy cô còn thấy vui vẻ, ấm lòng khi đến với các em.

GS Đặng Thị Trí
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 9575)
Sống nơi quê mẹ thuở lọt lòng Biên Hòa xứ bưởi, cạnh dòng sông Quê hương, hình ảnh còn ghi khắc Tiếng sáo vi vu, trẻ mục đồng
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 9084)
người phụ nữ tôi thương yêu, gần gũi nhất trong đời, làm tôi xốn xang trong lòng mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm thuở ấu thơ, mãi mãi không bao giờ phai nhòa trong tâm trí tôi là Ngoại.
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 9612)
Nỗi nhớ như đợt sóng tràn về, ấm áp thân thương. Ngô Quyền ơi! Mãi mãi tôi vẫn là tên lính nhỏ trong đoàn quân vĩ đại năm nào.
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 8600)
Trang sách cũ lần tìm trong ký ức Tuổi học trò, ơi! tuổi ngọc thần tiên. Áo thư sinh tâm sự vẫn triền miên Màu xanh lá, ôi! sắc màu kỷ niệm
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 8513)
Một ngày đẹp trời, có một quyển Đặc san Ngô Quyền bay nửa vòng trái đất đến tay tôi. Mừng đến rơi nước mắt.
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 8416)
Với đôi dòng tùy bút ghi trên, ước mong với tình cảm thân thương của các bạn sẽ là chất keo kết dính toàn thể chúng ta để cùng góp sức xây dựng một tập thể Đại Gia Đình Ngô Quyền ngày càng vững mạnh.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 8751)
Quân cảm thấy tâm thần của mình cũng chấp chới với những cánh chim trên kia. Hà Di này, có phải thế không? Làm sao có thể chờ mãi một người không hẹn ngày trở lại?
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9704)
Ngô Quyền thương lắm, áo dài ơi! trong trắng tình ai dại một thời một thời và một đời để nhớ Ngô Quyền mãi mãi ở trong tôi ...
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 8707)
Chiếc lá vàng vừa cắm xuống trong vườn Một chấm than vừa nằm nghiêng cuối vở Tôi mò về dòng sông cuộc tình lỡ Soi bóng mình và tìm lại bóng em xưa
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 10013)
(Kính dâng cô Võ Thu Thủy, người thầy, người chị mà tôi thương quý nhất)
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 8703)
Thầy viết bài thơ cho em, Khi máy bay đã rời phi đạo, Bỏ lại từng ô vuông, xoay tròn điên đảo, Cũng như em, theo lốc xoáy đã bay cao.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 10280)
Sau hơn 30 năm phiêu bạt nơi xứ người, mỗi đêm khuya một mình một bóng mệt mỏi lái xe đi làm về, tôi vẫn ngậm ngùi nhớ về kỷ niệm ở quê nhà với những ân tình người này, người nọ đã dành cho mình.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9831)
Trường Ngô Quyền bây giờ, thầy cô tôi không còn dạy nữa, bạn bè tôi cũng mỗi đứa một nơi, nhưng mỗi khi nhắc đến tên trường thì tôi lại thấy cả một miền thương nhớ...
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9619)
Gần năm mươi năm qua rồi Tóc hai ta tuổi đời như sóng dội Nếu ai hỏi em về những kỷ niệm Xin hãy đáp: Một thời ta có yêu em.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9161)
Về nhìn lại Trường xưa Bóng em không còn nữa Bến cũ vắng em tôi Thương biết mấy cho vừa!