Hãy thật khẽ cho tôi tìm rất nhẹ
Bên thềm hiên từ thuở ánh trăng về
Tiếng guốc nào ngày tháng rất u mê
Em bước vội vào hương hoa còn trẻ.
Sân trường nữ ngồi làm thơ hoa phượng
Rơi ngoài sân nắng rụng xuống dại khờ
Trong gió buồn tôi chở những ngu ngơ
Chở tiếng chim gọi tên người rất nhớ.
Em còn nhớ tiếng chim về cửa sổ?
Có tiếng nào tôi gọi khẽ tên em
Tôi gọi đời qua đôi lần rất nhẹ
Tôi gọi tôi mây ngủ rất êm đềm.
Rồi ngày tháng quê mình vương khói lửa
Tôi chinh nhân qua rừng núi thật gần
Tôi dẫm từng luống đất khổ quê hương
Nên viết vội dăm bài thơ nước mắt.
Chân tôi bước vào hoang tàn đổ nát
Chuông Chùa chiều vắng lặng tiếng chim kêu
Những Giáo Đường gạch ngói đổ chân xiêu
Thơ tôi lại thêm nỗi buồn thế kỷ.
Rồi ngày tháng trôi qua đời tuổi trẻ
Như giòng sông chảy mãi chẳng quay về
Em tóc dài theo ngày tháng say mê
Cùng với gió bay về miền hoang tưởng.
Ngày với tháng chở theo thời gian trắng
Ngự mái đầu,xuyên buốt tuổi thơ ngây
Tôi vẫn nhớ em ngồi bên khung cửa
Tiếng chim về hoa phượng đỏ bay bay.
Thơ vẫn đến giữa hồn tôi cằn cỗi
Thời gian nào theo vận nước đong đưa
Có bao giờ giữa đời thơ héo úa
Em có còn nhớ lại Tiếng Chim Xưa ./.
Võ Đình Tuyết.
Cánh Đồng Nón, Đông 2004
* Tên thật là Võ Đình, thi sĩ Võ Đình Tuyết góp mặt cả thơ lẫn văn trên nhiều báo chí ở hải ngoại và đã tuyển in thành tập “Đến Từ Phương Đông”. Bút hiệu Võ Đình Tuyết chính là tên ghép của anh với một nàng thơ mà cũng là bạn đời của anh, một nữ sinh khả ái của trường Ngô Quyền.