Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Trần Diệu Hương - TƯỞNG LÀ DỄ QUÊN...

10 Tháng Chín 202110:58 CH(Xem: 7375)
Nguyễn Trần Diệu Hương - TƯỞNG LÀ DỄ QUÊN...

Tưởng Là Dễ Quên...

9-11-rememberance



Hai mươi năm trước, vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, ở một một góc Fitness 24 ở Sunnyvale, vào khoảng hơn sáu giờ sáng Pacific time, chúng tôi ngạc nhiên và đau buồn biết tin chuyến bay số 11 của  American  Airline bị không tặc đâm thẳng vào tòa nhà phía Bắc của World Trade Center của thành phố New York.


Chuyến bay 11 của American Airlines vừa rời Boston (Massachusetts)  không lâu, là một chuyến bay thẳng đến Los Angeles (California) với bình xăng 20 ngàn gallons còn đầy lao thẳng vào một tòa building của World Trade Center (New York)  gây ra một cơn ác mộng kéo dài mãi đến bây giờ.

Với người lớn đã khó, với con nít, nỗi đau còn sâu hơn, ngay cả sau hai mươi năm.


***


Năm 2001, Max Giaccone 10 tuổi, đủ khôn để nhận biết lằn ranh vô hình, nhưng rõ ràng giữa sống và chết. Ba của Max là một trong 2,996 nạn nhân của biến cố không tặc ngày 11 tháng 9 năm 2001, ông qua đời ở tuổi 43.


blank

 Max and his Dad (Courtesy of Max Giaccone  and www.waaytv.com)


Buổi sáng định mệnh đó, thầy giáo lớp 5 của Max, nhận được một cú điện thoại. Max còn nhớ khuôn mặt thầy tái đi sau cú điện thoại đó, Thầy bảo Max thu dọn cặp sách lên ngay văn phòng của trường. Max kinh ngạc nhưng vâng lời Thầy thu xếp ra về. Ở cửa văn phòng, Mẹ của Max đứng đó, khuôn mặt nhợt nhạt, thất thần còn hơn cả Thầy giáo.


Cho đến tận bây giờ, mỗi khi có ai đó nói với Max "chúng tôi rất tiếc, ba của bạn đã qua đời", người đàn ông 30 tuổi buồn bã trả lời "Không, ông bị giết chết bởi không tặc"

Mỗi năm, ít nhất là hai lần, Max đến đài tưởng niệm, nhớ đến Ba. Nỗi đau mất cha tưởng là đã giảm đi, lại nhói lên như chuyện mới xảy ra hôm qua. Với Max, cuộc đời của anh có ba giai đoạn : "Với cha, mất cha, và cuộc sống không còn cha".



***



Ngày 11 tháng 9 năm 2001 là sinh nhật thứ 7 của Amanda Tempesta. Sáng hôm đó, cô bé ngủ dậy muộn, Ba của Amanda đã đi làm.

 Anthony Tempesta gọi về cho con từ nơi ông làm việc ở tầng thứ 105, building phía Bắc của World Trade Center. Ông chúc mừng sinh nhật cô con gái đầu lòng, dặn Amanda phải ngoan để chiều đi làm về ông sẽ có quà cho con.


Đó là lần cuối cùng Anthony còn nói chuyện với con, chỉ vài tiếng sau, ông đã tan vào cát bụi, không lâu sau khi chuyến bay số 11 bị không tặc , và đâm vào tòa nhà nơi Anthony làm việc.


Tối hôm đó, Amanda vẫn có bánh sinh nhật do một số bạn bè của cha mẹ mang tới. Không màng đến thổi nến sinh nhật, cô bé 7 tuổi, dõi mắt ra cửa sổ mong thấy cái dáng quen thuộc của cha, nhưng không phải chỉ đêm đó, mà cả cuộc đời còn lại của Amanda, Ba của cô mãi mãi không về.


Lúc đầu, cô bé  tự dằn vặt mình, cho là vì mình không ngoan nên Ba không về với quà sinh nhật như đã hứa. Mẹ của Amanda, làm cùng nơi với chồng, nhưng hôm đó vì bận việc, bà xin nghỉ buổi sáng, không ngờ đó là định mệnh an bài để bà sống sót nuôi hai chị em của Amanda 


Vào cuối ngày sinh nhật 11 tháng 9 của Amanda, hai chị em (Amanda và Matthew) được Mẹ ôm chặt vào lòng, thì thầm vào tai: 


- Mẹ, và không một ai, biết Ba con đang ở đâu. Ba có thể bị thương nặng, có thể chết , nhưng hai con phải nhớ là dù ở đâu, sống hay chết, Ba con vẫn luôn ở bên cạnh, thương yêu và chăm sóc Mẹ con mình.


Những giọt nước mắt ấm của Mẹ chảy xuống, đọng lại trên tóc, trên tay của hai chị em. Lần đầu tiên trong đời, Amanda khóc trong ngày sinh nhật. Và từ đó đến giờ, năm nay, đã 27 tuổi, Amanda luôn có những sinh nhật lặng lẽ, âm thầm, vì đó cũng là ngày hai chị em mất cha vì khủng bố.


blank

Amanda Tempesta, at around 3 or 4, with her father Anthony
(Courtesy of Amanda Tempesta)
 

Lúc sinh thời, ông Anthony vẫn khuyên các con nên nhìn trăng khi nào có thể vì trăng đẹp dịu dàng, không làm cho người ta chói mắt như mặt trời. Ngày nhỏ, Amanda vẫn nhìn trăng vào những đêm trăng tròn nhưng không thấy hết vẻ đẹp của trăng. Sau khi Ba mất, Amanda nhìn trăng cả vài tiếng đồng hồ không chán, vì với Cô , mỗi lần nhìn trăng, Cô lại nghe văng vẳng bên tai lời khuyên của Ba, và hình như ánh sáng dịu dàng của trăng rằm đưa Cô về gần với linh hồn của người cha quá cố.


***


Mỗi năm cả gia đình Wisniewski đều đến đài tưởng niệm những người thiệt mạng vì khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001 ít nhất là vài lần. 


blankblank

     Courtesy of en.wikipedia.org     Courtesy of  newyork.cbslocal.com



Như trên dưới ba ngàn gia đình khác, Ba của Matt Wisniewski đã mãi mãi không bao giờ về sau ngày 11 tháng 9. Không có tang lễ, không có cả tro bụi, mà chỉ có giấy khai tử chứng nhận Ba của Matt đã chết vì khủng bố SEP 11 2001. Xác thân của ông đã cháy tan, hòa vào tro bụi của các tòa building ở World Trade Center, New York, lẫn vào cát bụi của building, của gần ba ngàn người khác.


blankblank

World Trade Center before 9/11/2001   World Trade Center lights 9/11/2001

     Courtesy of businessinsider.com          Courtesy of observer.com



Đến thăm đài tưởng niệm, và đặt những bông hoa hồng màu trắng ở đó,  với Matt như là cách đi thăm bia mộ của người cha quá cố.


Hai mươi năm sau, Matt đang theo học chuyên ngành "global affairs" với ước vọng sẽ được làm trong ngành kỹ thuật an ninh quốc phòng. Đó là cách một cậu bé mất cha vì khủng bố Al Qaeda tưởng niệm và nhớ đến người cha hàng ngày. Matt hy vọng sẽ không còn một em bé nào phải chịu nỗi đau không cùng như cậu đã trải qua từ hai mươi năm nay.


***


Theo bà Terry Sears, Giám đốc của tổ chức bất vụ lợi Tuesday’s Children, có đến 3,051 trẻ em mất cha, mẹ, hoặc cả hai trong vụ khủng bố bằng không tặc ngày 11 tháng 9 năm 2001 như Max, như Amanda, như Matt...


Các em đã lớn lên, già hơn tuổi từ ngày 11 tháng 9 năm 2001. Hai mươi năm trôi qua, ký ức của người lớn có thể đã nhạt nhòa, nỗi đau không còn mới, nhưng với các em, dù năm mươi năm nữa trôi qua, đến cuối cuộc đời, các em vẫn còn nỗi đau mất đi bóng mát lớn nhất của cuộc đời từ ngày 11 tháng 9 năm 2001. 



Nguyễn Trần Diệu Hương 

SEP 11, 2021

 
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80572)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74037)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65715)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78495)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68790)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76223)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76817)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73853)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73946)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72691)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72029)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75564)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74251)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80523)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74111)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75856)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69113)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73768)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69364)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66537)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .