Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi Tuyết Mai - CUỐI NĂM TIẾNG THỜI GIAN GỢI NHỚ

12 Tháng Hai 201910:56 CH(Xem: 15126)
Bùi Tuyết Mai - CUỐI NĂM TIẾNG THỜI GIAN GỢI NHỚ


Cuối năm, tiếng thời gian gọi nhớ...

 
TiengThoiGian

 

 

Tưởng như không gian ngừng trôi. Tưởng như những giọt sương sớm mai đọng trên những chiếc lá hanh hao kia đã trở thành viên đá nhỏ, long lanh dưới những cọng nắng chen mình trong khoảng không gian lạnh buốt những ngày cuối năm.

 

Có phải quanh đây đang đông cứng theo cái lạnh mê mỏi tàn năm, cho tôi vạch bóng thời gian rưng rức lòng chiêm ngưỡng.  Ở đó, có con sông với những phu đò sống bình yên trên mái đò nhà quanh năm dập dềnh sông nước, những con đường duỗi rong chở mưa nắng hai mùa, những gánh hàng rong dặm dài phố xá, nhớ lại mà nghe ngây ngất với tiếng rao hàng của những ngày xa xưa ấy.

 

Đôi khi sự nhớ làm mình rơi vào tâm trạng chờ đợi mong ước viễn vông , rồi cảm thấy chơi vơi vì biết rằng không tưởng. Phải rồi, làm sao có thể chứ ! Làm sao có thể nhìn thấy lại cơn mưa đổ rạt rào bất chợt để làm xanh thêm hàng lá ven đường, làm con đường trở nên loang loáng sau mưa.

 

Có quá nhiều điều để nhớ để ngưỡng vọng trong thinh lặng, và lắm khi sự nhớ làm hụt chân mệt nhoài, tựa như mình đã bước chân lên một chuyến tàu, biết rằng mình muốn ghé những đâu, nhưng lại không thể bước xuống dù chuyến tàu đã qua bao nhiêu ga dừng. Tự dưng nghe trong đầu vang vang tiếng còi tàu, nghe như tiếng thúc giục của thời gian... buồn sao đâu!

 

Cuối năm, lại nói chuyện về thời gian, và ở vào lứa tuổi này tôi thấy dễ chịu bình yên khi nhớ về quê nhà. Vâng, chỉ bằng hai tiếng ấy thôi là đã chất chứa đủ bao nhiêu điều, cho bao nhiêu thời gian đã trải qua của tôi của anh của chị.

 

Cuối năm, tôi ngồi xuống với tách trà trong làn hơi nóng thoảng đưa mùi thơm dịu, tôi ngắm hàng bông vạn thọ xanh um lá với những búp non vừa nhú, mấy chậu bông cúc vàng tươi sắc nắng, những nhành mai chi chít nụ với lũng lẵng dây đỏ dây xanh treo ở trên cành ...

 

Tôi vẫn như im lặng, vẫn như an nhiên, nhưng thật ra lòng tôi đang đu đưa với cảm xúc, tôi nghiêng đầu nhảy chân sáo như trẻ thơ trong tâm tưởng, rồi tôi hát nho nhỏ theo những bài hát tết mà năm nào tôi cũng mở lên trong nhà để nghe, rồi nhớ dạt dào từng hình ảnh ở quê nhà ...

 

Giờ mới thật sự cảm giác tôi đang tết ở quê tôi.

Tôi biết, đó vẫn là những điều không thật.

Nhưng lòng tôi đầy ắp cảm xúc!

 

Tôi nhớ quê tôi. Tôi nhớ Biên Hòa.

Tôi nhớ mùi sên đường mứt tết ngào ngạt của bếp nhà, tôi nhớ ra nắng chiều muộn của những ngày cuối năm nhuộm vàng thơm hết cả không gian, gió hanh hao khô, những bước chân thoăn thoắt, giọng nói tiếng cười, bông hoa tràn khắp lối, nhớ cơn mưa xuân đổ rào thoáng qua làm đất âm ẩm dậy nồng mùi hăng hăng ...

 

Nhớ đường vắng, trời cao hơn và gió se se của rất riêng ngày tết, nhớ bổi hổi bồi hồi của mùi thơm áo mới, nhớ bịt chặt hai tai cười hớn hở mà vẫn nghe tiếng pháo nổ vang rần, pháo đã nổ dứt dây rồi mà mùi pháo kia vẫn còn vướng đầy trên từng ngọn lá nhành cây, tưởng như có thể với tay là khều được, cho làn khói tết kia rơi xuống sân nhà ...

 

Và cuối cùng tôi nhớ ra rằng, tất cả chỉ là tôi đang nhớ!

Nhớ ngôi nhà sum vầy êm ấm tuổi thơ, nhớ hàng xóm láng giềng nhớ bạn bè chung lớp, nhớ đường nhớ phố, nhớ nắng nhớ mưa, nhớ hàng cây nhớ bóng lá. Nhớ cả từng ngã ba ngã tư hè phố quê nhà, nhớ ánh trăng lên chênh chếch đêm về ...

 

Ừ, thì dù cho tất cả chỉ là tôi đang nhớ, nhưng tôi không phung phí nỗi niềm.

 

Tôi sẽ ngồi xuống, an nhiên với tách trà trong làn hơi nóng thoảng hương thơm dịu, tôi để mặc lòng mình đu đưa với cảm xúc khi ngắm hàng bông vạn thọ xanh um lá với những búp non vừa nhú, mấy chậu bông cúc vàng tươi sắc nắng, những nhành mai chi chít nụ với lũng lẵng dây đỏ dây xanh treo ở trên cành ... rồi tôi sẽ hát nho nhỏ theo những bài hát tết mà năm nào tôi cũng mở lên trong nhà để nghe, rồi tôi sẽ nhớ chăm chút nhớ dịu dàng từng hình ảnh ở quê nhà...

 

Khi ấy, thật sự cảm giác tôi đang tết ở quê tôi. Tôi biết, đó vẫn là những điều không thật. Nhưng lòng tôi vẫn sẽ ắp đầy cảm xúc!

 

Tiếng thời gian xưa còn đang gọi tôi vào giấc chiêm bao mộng mị...

Tôi nghe hình như lác đác tiếng mưa rơi, và chỉ phút trong phút chốc mưa ào ạt tuôn rơi, mưa không kịp ngại ngần, mưa không kịp bâng khuâng, mưa hối hả như thể đến với ai đang đợi đang chờ.

Sao mưa cuối năm mà không chút dịu dàng!

 

Mưa ngoài kia đẩy tôi trôi đi trôi đi, mưa xô tôi trượt ngã cho cảm xúc òa vỡ theo mưa, bây giờ thì ngay cả tôi cũng không biết đâu là mưa trời và đâu là cơn mưa nhớ ở quê nhà!

 

Quê nhà tôi ơi, Biên Hòa tôi ơi!

 

 

Bùi TuyếtMai            

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76193)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76786)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73833)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73935)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72675)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72019)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75545)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74216)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80499)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74097)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75840)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69096)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73740)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69342)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66518)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73071)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65427)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76746)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!