Cuối năm, tiếng thời gian gọi nhớ...
Tưởng như không gian ngừng trôi. Tưởng như những giọt sương sớm mai đọng trên những chiếc lá hanh hao kia đã trở thành viên đá nhỏ, long lanh dưới những cọng nắng chen mình trong khoảng không gian lạnh buốt những ngày cuối năm.
Có phải quanh đây đang đông cứng theo cái lạnh mê mỏi tàn năm, cho tôi vạch bóng thời gian rưng rức lòng chiêm ngưỡng. Ở đó, có con sông với những phu đò sống bình yên trên mái đò nhà quanh năm dập dềnh sông nước, những con đường duỗi rong chở mưa nắng hai mùa, những gánh hàng rong dặm dài phố xá, nhớ lại mà nghe ngây ngất với tiếng rao hàng của những ngày xa xưa ấy.
Đôi khi sự nhớ làm mình rơi vào tâm trạng chờ đợi mong ước viễn vông , rồi cảm thấy chơi vơi vì biết rằng không tưởng. Phải rồi, làm sao có thể chứ ! Làm sao có thể nhìn thấy lại cơn mưa đổ rạt rào bất chợt để làm xanh thêm hàng lá ven đường, làm con đường trở nên loang loáng sau mưa.
Có quá nhiều điều để nhớ để ngưỡng vọng trong thinh lặng, và lắm khi sự nhớ làm hụt chân mệt nhoài, tựa như mình đã bước chân lên một chuyến tàu, biết rằng mình muốn ghé những đâu, nhưng lại không thể bước xuống dù chuyến tàu đã qua bao nhiêu ga dừng. Tự dưng nghe trong đầu vang vang tiếng còi tàu, nghe như tiếng thúc giục của thời gian... buồn sao đâu!
Cuối năm, lại nói chuyện về thời gian, và ở vào lứa tuổi này tôi thấy dễ chịu bình yên khi nhớ về quê nhà. Vâng, chỉ bằng hai tiếng ấy thôi là đã chất chứa đủ bao nhiêu điều, cho bao nhiêu thời gian đã trải qua của tôi của anh của chị.
Cuối năm, tôi ngồi xuống với tách trà trong làn hơi nóng thoảng đưa mùi thơm dịu, tôi ngắm hàng bông vạn thọ xanh um lá với những búp non vừa nhú, mấy chậu bông cúc vàng tươi sắc nắng, những nhành mai chi chít nụ với lũng lẵng dây đỏ dây xanh treo ở trên cành ...
Tôi vẫn như im lặng, vẫn như an nhiên, nhưng thật ra lòng tôi đang đu đưa với cảm xúc, tôi nghiêng đầu nhảy chân sáo như trẻ thơ trong tâm tưởng, rồi tôi hát nho nhỏ theo những bài hát tết mà năm nào tôi cũng mở lên trong nhà để nghe, rồi nhớ dạt dào từng hình ảnh ở quê nhà ...
Giờ mới thật sự cảm giác tôi đang tết ở quê tôi.
Tôi biết, đó vẫn là những điều không thật.
Nhưng lòng tôi đầy ắp cảm xúc!
Tôi nhớ quê tôi. Tôi nhớ Biên Hòa.
Tôi nhớ mùi sên đường mứt tết ngào ngạt của bếp nhà, tôi nhớ ra nắng chiều muộn của những ngày cuối năm nhuộm vàng thơm hết cả không gian, gió hanh hao khô, những bước chân thoăn thoắt, giọng nói tiếng cười, bông hoa tràn khắp lối, nhớ cơn mưa xuân đổ rào thoáng qua làm đất âm ẩm dậy nồng mùi hăng hăng ...
Nhớ đường vắng, trời cao hơn và gió se se của rất riêng ngày tết, nhớ bổi hổi bồi hồi của mùi thơm áo mới, nhớ bịt chặt hai tai cười hớn hở mà vẫn nghe tiếng pháo nổ vang rần, pháo đã nổ dứt dây rồi mà mùi pháo kia vẫn còn vướng đầy trên từng ngọn lá nhành cây, tưởng như có thể với tay là khều được, cho làn khói tết kia rơi xuống sân nhà ...
Và cuối cùng tôi nhớ ra rằng, tất cả chỉ là tôi đang nhớ!
Nhớ ngôi nhà sum vầy êm ấm tuổi thơ, nhớ hàng xóm láng giềng nhớ bạn bè chung lớp, nhớ đường nhớ phố, nhớ nắng nhớ mưa, nhớ hàng cây nhớ bóng lá. Nhớ cả từng ngã ba ngã tư hè phố quê nhà, nhớ ánh trăng lên chênh chếch đêm về ...
Ừ, thì dù cho tất cả chỉ là tôi đang nhớ, nhưng tôi không phung phí nỗi niềm.
Tôi sẽ ngồi xuống, an nhiên với tách trà trong làn hơi nóng thoảng hương thơm dịu, tôi để mặc lòng mình đu đưa với cảm xúc khi ngắm hàng bông vạn thọ xanh um lá với những búp non vừa nhú, mấy chậu bông cúc vàng tươi sắc nắng, những nhành mai chi chít nụ với lũng lẵng dây đỏ dây xanh treo ở trên cành ... rồi tôi sẽ hát nho nhỏ theo những bài hát tết mà năm nào tôi cũng mở lên trong nhà để nghe, rồi tôi sẽ nhớ chăm chút nhớ dịu dàng từng hình ảnh ở quê nhà...
Khi ấy, thật sự cảm giác tôi đang tết ở quê tôi. Tôi biết, đó vẫn là những điều không thật. Nhưng lòng tôi vẫn sẽ ắp đầy cảm xúc!
Tiếng thời gian xưa còn đang gọi tôi vào giấc chiêm bao mộng mị...
Tôi nghe hình như lác đác tiếng mưa rơi, và chỉ phút trong phút chốc mưa ào ạt tuôn rơi, mưa không kịp ngại ngần, mưa không kịp bâng khuâng, mưa hối hả như thể đến với ai đang đợi đang chờ.
Sao mưa cuối năm mà không chút dịu dàng!
Mưa ngoài kia đẩy tôi trôi đi trôi đi, mưa xô tôi trượt ngã cho cảm xúc òa vỡ theo mưa, bây giờ thì ngay cả tôi cũng không biết đâu là mưa trời và đâu là cơn mưa nhớ ở quê nhà!
Quê nhà tôi ơi, Biên Hòa tôi ơi!
Bùi TuyếtMai