Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Trần Mộng Tú - NGƯỜI THẦY VÀ CHIÊC ÁO

24 Tháng Ba 20181:54 SA(Xem: 16833)
Trần Mộng Tú - NGƯỜI THẦY VÀ CHIÊC ÁO

Ng
ười Thầy và chiếc áo

nguoiThayvaChiecAo

Thy và trò ca mt lp hc trong tiu chng vin nhưng năm 1960-1965.
(H
ình minh ha: Gia đình Cu Chng Sinh Huế)



LI TÒA SON: Một kỷ niệm nhỏ của nhà thơ Trần Mộng Tú thời còn là một “nữ sinh Lớp Tám” cho chúng ta thấy tư cách ca mt thy giáo và lòng tôn kính ca ph huynh hc sinh đi vi thy, Sài Gòn trước đây hơn na thế k. Thi đó không có cnh ph huynh hc sinh de da thy, cô, hc trò tn công cô giáo, hoc bt cô giáo quỳ ly trước công chúng, như đang din ra nước ta hin nay!

***

Tôi rt rè đng trước khung ca s văn phòng, trong khu nhà ni trú ca các Thy và các Linh Mc chng vin.


Thy Khoan đng bên trong ca s hi ra:

- Con cn gì?


- Thưa thy, m con nói con thưa vi cha Tùng đưa áo cho con đem v đ m con thay cái ng tay áo cho cha.


Thy Khoan bo tôi ra ngoài văn phòng nhà trường ngi ch, thy đi tìm cha Tùng. Khong hai mươi phút sau, thy mang ra cái áo gói trong mt t báo cũ, đưa cho tôi đem v.


Cha Tùng là thy dy tôi môn Anh văn. Cha luôn luôn mc áo cũ; hoc sn vai, hoc rách khuu tay. Tôi đi hc v li k cho m nghe, khoe hôm nay con thy cha mc cái áo rách ch nào! M tôi nghe mãi chc cũng mi lòng, nên bo tôi vào trường mang chiếc áo chùng đen ca cha v cho m mng li hay m vá giúp nhng ch rách.


Tôi nh mãi câu chuyn ngày hôm đó (tôi mi hc lp đ Ngũ) cho ti bây gi sau hơn 50 năm.


Tôi hc trường tư thc Công Giáo, do chng vin Nguyn Duy Khang-Th Nghè lp.Trường ch có t đ Tht đến đ T. Thi xong Trung Hc Đ Nht Cp tôi phi ra trường khác hc.


Mt s các thy là Linh Mc, hay Tu Sinh trong chng vin, còn mt s giáo sư được mi t bên ngoài vào dy.


Chng Vin và trường hc cùng trên mt miếng đt, tôi hi đó không biết miếng đt rng bao nhiêu, ch biết có hai dy nhà, mt dy cho các cha và các thy , mt dy làm trường hc, có h cá và vườn rau. Trường có nhà nguyn nh cho các thy, chúng tôi không được vào đó bao gi.


Thy dy Anh Văn ca chúng tôi là Linh Mc Đinh Cao Tùng, dy Vit Văn và Âm Nhc là thy Đinh Ngc Khoan, tu sinh, em rut ca cha Tùng, thy Cu dy Toán, thy Tiếng dy Lý Hóa, linh mc Nguyn Khoa C là Hiu Trưởng.


Ngoài tu sinh và linh mc trong chng vin, cha hiu trưởng còn mi mt s sinh viên Văn Khoa hay Lut Khoa mi ra trường “dy gi” cho nhng lp nh, đ Tht, đ Lc.


Chng Vin nghèo, các linh mc, tu sĩ cũng nghèo. M tôi là cô giáo dy thêu đan nên vá mng rt khéo, m giúp thì các cha ch biết cm ơn. Nhưng mt chiếc áo cũ đem mng hay vá mãi cũng hết cách, nht là cánh tay áo, b phn được c đng nhiu nht, mng vô nó li rách ra! Cho nên, có khi m thay c cái ng tay áo mi, ghép vào cái áo đã bc màu!


Ri đến mt năm, trước l Giáng Sinh, nhìn cái áo vá chng vá đp chc không còn dùng được my tháng na, chc chn cn thay bng áo khác, m bàn vi tôi mua vi v, m ct, may cho cha Tùng mt cái áo chùng đen mi.


Tôi nh cái ngày hai m con tôi đem cái áo chùng đen đó ti biếu cha. Sau gi hc, hai m con tôi xin được gp riêng cha văn phòng nhà trường. Cha ra tiếp, nghĩ là m con tôi đến xin tr tin hc tr tháng này (thnh thong vn có ph huynh ti xin phép đóng tr tin hc cho con). Khi thy m tôi xin biếu cha cái áo mi, cha cm đng lm. Nhưng cha không bày t tình cm ca mình vi thái đ vui mng, vn vã, như người khác khi được tng quà. Cha vn đng cách m con tôi mt khong khá xa, ming nói li cám ơn, ging nh nh, t tn. C m và tôi cũng không biết nói gì, ch đng khoanh tay cúi đu; nhưng trong lòng chúng tôi vô cùng sung sướng. Trên đường v m tôi nói là ch s cha không nhn, và khi mc cái áo mi chc cha s lúng túng lm.


Tôi nhc m là chiếc áo cũ đã hết ch đ thay, đ mng ri m , đ cha mc mt cái áo dòng vi nhiu miếng vá, con thy ti nghip cha quá.


Nhưng ti sao khi cha nhn được cái áo m tng, cha li không t ra vui mng, h m?


M tôi nói. “Cha gi lòng t trng ca mt người thy giáo.”


Bui hc đu sau my ngày ngh l Giáng Sinh năm đó, tr li lp, tôi thy cha (người thy đáng kính ca tôi) mc chiếc áo mi đi dy. Nét mt cha vn t tn, nghiêm ngh. Trước v bình thn ca cha, các hc sinh cũng không ai dám hi đùa, “Cha mc áo mi?” Sau gi hc, tôi ph thu góp bài làm ca các bn đt lên bàn giy giáo sư. Cha Tùng ngng mt lên nhìn tôi, nói:

- Cám ơn con.


Tôi nghe trong ging nói vn gin d như mi khi, nhưng hình như cũng cha c mt nim biết ơn đm đà. Bng nhiên hai git nước mt tôi a ra, tôi vi vàng quay nhanh v ch.


V nhà tôi k li cm xúc mình cho b m nghe. B tôi nói:


- Con ơi, Thy giáo là cha m th hai ca mình. Các con phi luôn luôn kính trng Thy. Các con sai thì Thy pht, các con đúng thì Thy khen thưởng. Phi biết công ơn ca Thy. Như b m đây cũng phi kính trng và mang ơn Thy, vì Thy đã giúp b m giáo dc các con. Thy dy chúng con có nhiu điu b m không biết nhưng căn bn là các con hãy l phép và biết tôn kính Thy như tôn kính cha m.


Ri b tôi k li truyn v mt người hc trò ngày xưa, hết lp làng lên tnh hc, thi đ làm quan huyn ri v thăm quê. Trước tiên là thăm người Thy dy mình thi thơ di. Ông Thy già đã được lính ti tn nhà báo trước là có quan huyn ghé thăm. Khi quan Huyn khom lưng bước vào ngôi nhà tranh, vách đt, thy Thy mình ngi trên tm phn, vn tm phn ngày xưa, ch có Thy là già đi và m yếu. Quan khoanh tay, cúi ly Thày. Thy vn ngi yên trên phn, kh gt đu, giơ tay mi anh hc trò cũ ca mình ngi xung ung chén trà. Ông quan tr đó trước sau vn không dám ngi ngang vi Thy mình, ông khoanh tay đng sut bui hu trà Thy, cho ti khi cúi đu chào đi git lùi ra ca.(*)


Cha tôi nói: đó là truyn thng đo đc ca người Vit mình con . “Tôn Sư Trng Đo”. Người hc trò biết gi cái l vi Thy, người Thy biết gi cái lòng t trng ca mình, vi c nhng người làm quan, có chc có quyn.


Như Linh Mc Tùng, Thy ca con, khi nhn được chiếc áo mi, Thy biết là mình rt cn, vì cái áo cũ rách quá ri. T trong thâm tâm Thy con rt cám ơn, nhưng không t ra biết ơn mt cách quá v vp. Vì lòng t trng ca mt người thy giáo nghèo.


Mt người nghèo mà quá vui mng khi được mt cái áo mi thì t ra là mình đang thèm mun cái áo đó lm. Mt ông thy t trng thì dù mc cái áo cũ hay áo mi cũng không coi là quan trng. Ai cho áo mi thì cm ơn, nhưng không vn vã quá. Bây gi các con còn nh, nếu không được giáo dc như thế, khi ln lên con không th nào tr thành mt người cha, người m tt trong gia đình và mt người công dân tt cho xã hi được.


Bây gi thì c cha m tôi và Thy Tùng, v linh mc kh kính ca tôi đã qua đi. Tôi đã thay vào ch ca cha m, đến lượt đưa con ti trường. Ri các con tôi li đưa con ca chúng ti trường. Chúng tôi cùng c gng dy cho tr nh biết kính trng thy cô như chính chúng tôi cũng biết kính trng nhng người dy d con cháu mình, vì cái gương đp nht bao gi cũng t cha m.


Ơ
n cha nghĩa m công thy
sao cho xng phn này làm con.


Câu thơ trên tôi được hc t nh, vn nh ti bây gi

 

Trn Mng Tú

 

(*) Phng theo Quc Văn Giáo Khoa Thư ngày xưa
06 Tháng Tư 2013(Xem: 70561)
Đọc xong tập sách mỏng, gấp sách lại, tôi cảm thấy một cái gì nhẹ nhõm len vào tâm hồn. qua những dòng tâm bút của một cô gái trẻ..
06 Tháng Tư 2013(Xem: 71970)
Quãng đường đó có lẽ là con đường đạo nhiệm mầu mà chúng tôi đang lần đi giữa đêm hoang vu không bờ bến của kiếp nhân sinh.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 73608)
Như Hát bình Phương đã nói với tôi, diễm phúc thay cho những ai đã tuổi hoàng hôn mà còn mẹ để chăm sóc và phụng dưỡng.
05 Tháng Tư 2013(Xem: 70866)
Cô Minh Nguyệt và chị Sĩ Cư ân cần tiển chân chúng tôi tận nơi đậu xe. Tình thương mến thương luôn tràn đầy, làm sao chúng tôi hững hờ được, để không đến với nhau.
30 Tháng Ba 2013(Xem: 84697)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MÂY XƯA- Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Quỳnh Dao
29 Tháng Ba 2013(Xem: 96288)
Chắc chắn và không thể chối cãi được sự có mặt trong Hoàng Cung của Bà đã thay đổi bộ mặt Hoàng Cung. Nhưng điều quan trọng hơn cả, Bà trở thành biểu tượng, mẫu hình lý tưởng ...
28 Tháng Ba 2013(Xem: 71942)
Tôi giơ tay hứng lấy chiếc lá vàng nhỏ bé, chao đảo lượn lờ rớt vào lòng bàn tay tôi, ôi mong manh, ôi tội nghiệp, ôi tàn tạ như cuộc đời mẹ yêu dấu của tôi.
28 Tháng Ba 2013(Xem: 65963)
Một vinh dự nhớ đời cho ba đứa chúng tôi và cho cả lớp năm đó. Đó cũng là kỷ niệm vinh dự riêng tư nhất trong suốt 6 năm theo học ngôi trường thân thương Ngô Quyền.
23 Tháng Ba 2013(Xem: 82487)
Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Minh Trí ( Việt Khang) - Ngày đó em đi vào đời ngất ngây cho tháng ngày là những tha thiết êm đềm cơn say
22 Tháng Ba 2013(Xem: 103475)
Phạm Duy là một con người, như mọi người. Ông đã sống tận cùng đời sống của ông, ông đã hiến tận cùng những gì ông có trong trái tim ông và thân xác ông.
22 Tháng Ba 2013(Xem: 109776)
Hẹn gặp ngày họp mặt truyền thống Ngô Quyền ngày 4/7/2013, nhất là các bạn trẻ các khóa đàn em cùng về tham dự, cùng góp bàn tay để nhận ra mình không hờ hững với trường xưa.
21 Tháng Ba 2013(Xem: 101066)
Cầm chắc lá thư trong tay tui đứng đợi mà sao hai cái chưn có cảm giác run lên từng chập. Chỉ còn độ mươi gốc cây nữa là em sẽ ngang qua. Tui dựa vô gốc cây đứng thở dốc mà chờ.
18 Tháng Ba 2013(Xem: 148125)
Tác phẩm Ngô Quyền Một Thời Để Thương Để Nhớ, không chỉ là một bộ sưu tập của những kỷ niệm đã theo chân những lữ khách Ngô Quyền khắp chân trời góc bể...
17 Tháng Ba 2013(Xem: 99501)
Dù rằng bây giờ con dốc Kỷ niệm trên đường đến trường Ngô Quyền hoặc dốc Cây Chàm đã bị bào mòn, không còn cao như xưa, nhưng trong từng ngăn ký ức đời mình thì “những kỷ niệm một thời học sinh Ngô Quyền” đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc nhất
17 Tháng Ba 2013(Xem: 81366)
Bạn bè tôi, người còn, người mất, kẻ ở lại, kẻ tha phương. Tôi vẫn ở đây, vẫn đi qua ngôi trường Ngô Quyền xưa cũ, giờ đã đổi mới hoàn toàn,
17 Tháng Ba 2013(Xem: 65768)
Xin các anh chị Khóa 13 miễn thứ cho tôi cái tội "phạm thượng" như kể trên của những ngày xưa thân ái... (không bao giờ có lại được nữa)!
17 Tháng Ba 2013(Xem: 101528)
Và như vậy tôi mãi mãi là người vợ lính, vui buồn chung với những suy tư và cảm giác của chồng. Những người chỉ huy, đồng đội của chồng dù không ở trước mặt, nhưng là những người bạn vô hình đem lại niềm vui cuối đời cho chồng tôi
16 Tháng Ba 2013(Xem: 99404)
Với chín mươi năm cuộc đời cô còn hai mươi bảy lần sinh nhật, chúng tôi lại còn dịp tham dự mừng năm mươi lăm năm và sáu mươi năm ngày cưới của cô; để còn được nghe bản nhạc “THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM''
15 Tháng Ba 2013(Xem: 81413)
Sáng nay bừng mắt dậy, con nhớ ra mình đã mất ba hơn mười lăm năm nay rồi, chỉ như mới hôm qua thôi, vết thương vẫn còn tươi rói, chảy những giọt máu lớn dồn dập. Nỗi đau này biết bao giờ nguôi ngoai?
09 Tháng Ba 2013(Xem: 117769)
Bài viết của Bảo Trần đã khắc họa khá rõ nét chân dung nhân hậu của bác Lê Văn Nhơn, một “thần tượng” luôn luôn cận kề bên cạnh cuộc đời con cháu.