Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Khánh Vy - Đưa Tôi Về Dưới Mưa.

02 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 65479)
Khánh Vy - Đưa Tôi Về Dưới Mưa.

 

 

ĐƯA TÔI VỀ DƯỚI MƯA

 

Khánh Vy

 

                                                    (Tặng các nữ sinh trường Ngô Quyền Biên Hòa)

 

Tôi cứ mơ ước là có ngày tôi cũng được khoác lên người chiếc áo dài trắng dịu dàng thướt tha đó ôm cặp đến trường. Thật là mơ mộng làm sao!

 

Tôi biết... tôi biết... Hễ nói tới chiếc áo dài trắng là mọi người đều nghĩ ngay đến sự ngây thơ hồn nhiên, vẻ dịu dàng xinh xắn của các cô nữ sinh. Nhưng nào có ai biết được nỗi khổ của bọn con gái tụi tôi. Nhất là tôi. Này nhé, hễ mặc áo dài mà gặp ngày trời quang mây tạnh thì “tà áo bay bay như bướm lượn” nhưng hễ trời buồn rơi lệ “giọt vắn giọt dài” thì tôi cũng “vắn dài lệ rơi”.

Lúc mới nghe nữ sinh Ngô Quyền bắt đầu mặc áo dài khởi đầu niên học mới, tôi mừng như mở cờ trong bụng. Ôi chao, tánh tôi vốn ghiền tiểu thuyết. Đọc những cuốn tiểu thuyết Tuổi Hoa với những hình ảnh những cô nữ sinh mặc áo dài thon thả là tôi mê chết người đi. Tôi cứ mơ ước là có ngày tôi cũng được khoác lên người chiếc áo dài trắng dịu dàng thướt tha đó, ôm cặp đến trường. Thật là thơ mộng làm sao!

Tôi chờ hoài, chờ mãi… cuối cùng thì ngày khai giảng cũng đến. Bởi vì đó là ngày đầu tiên bọn tôi mặc áo dài nên tôi và vài nhỏ bạn rủ nhau đi bộ đến trường để… khoe dáng. Cứ trông thấy những chiếc Honda, những chiếc xe đạp dừng hẳn lại, đưa mắt nhìn theo bọn tôi là lòng cả bọn cảm thấy thích thú rồi.

Cứ như thế suốt mấy tuần liền, bọn nữ sinh cứ như là sống trên mây. Các “chàng” tự nhiên cũng ga-lăng với bọn tôi hơn. Tan học là tụi tôi có “tài xế” xung quanh chở về, nếu hôm nào bọn tôi đi bộ. Vui hết biết. Rồi cơn mưa đầu tiên đến. Tôi vốn rất yêu mưa. Hễ mưa xuống là tôi xỏ chiếc áo mưa vào, thả bộ đi trong mưa, cảm thấy lòng mình như thoát tục, nhẹ bổng hẳn đi. Đó là trước khi tôi biết mưa chẳng ưa gì chiếc áo dài trắng của tôi. Hay là chiếc áo dài trắng của tôi không ưa mưa?

 

 

Mưa ở Việt Nam là trời mưa “bong bóng phập phồng” mưa dai dẳng, mưa không ngớt hột. Chuông báo hiệu giờ tan học đã reo lâu rồi nhưng tôi vẫn còn chưa về. Tần ngần đứng ở hành lang, tôi đưa mắt nhìn ra sân trường, nhìn những hạt mưa tí tách rơi, rồi quay lại nhìn xuống bộ đồ dài trắng của mình, ngao ngán. Chiếc áo mưa bé nhỏ không thể nào che hết bộ đồ dài của tôi từ đầu đến chân. Biên Hòa là miền đất đỏ. Phen này chắc chiếc áo dài trắng sẽ trở thành chiếc áo dài vàng quá. Cả bọn con gái cứ đứng ngẩn người ra, không biết phải làm gì. Bạch Nga lên tiếng:

- Thôi bây giờ lội mưa về chứ biết sao bây giờ. Hổng lẽ cứ đứng đây hoài sao?

Tâm Anh nói:

- Nhưng mà mưa lớn như vầy, dơ đồ hết sao?

- Thì đành vậy thôi, chứ chờ hoài sao được? Ai mà biết chừng nào mưa mới tạnh mà về.

Nghe Nga nói, cả bọn cũng gật gù đồng ý. Tôi cúi xuống cuộn hai cái ống quần rộng thùng thình lại, xắn lên đến đầu gối “trời… sao mà nhìn mình giống mấy bác nông dân”, tôi thầm nghĩ. Tôi đưa tay kéo lại chiếc áo mưa, rồi rón rén đi vào trong cơn mưa để đến bãi đậu xe. Mưa quất mạnh vào người tôi. Gương mặt tôi chẳng mấy chốc đã ướt đẫm. Đi gần đến chiếc xe đạp của tôi, người tôi run cầm cập. Tôi ráng chạy lúp xúp đến chiếc xe của tôi, đưa tay dắt xe ra khỏi cổng trường. Vừa mới chuẩn bị tư thế để leo lên xe thì…“xoạt”… hai cái ống quần của tôi chẳng chịu nằm yên buông thõng xuống. Trong nháy mắt hai cái ống quần nhuộm đầy một màu vàng. Tôi đứng đó như bị trời trồng, cúi nhìn bộ đồ dài của mình bị mưa hủy hoại, ứa nước mắt. Một bàn tay đặt lên vai tôi:

- Trân, sao không về đi mà cứ đứng đó hoài vậy? Mưa lớn mà.

Tôi quay lại nhìn Nghĩa, anh bạn học cùng lớp, nói như khóc:

- Áo dài của Trân bị mưa lem hết rồi.

Nghĩa cười:

- Vậy thì càng về nhà sớm nữa, chứ Trân đứng đây hoài đâu có hết lem đâu nè.

- Trân biết mà. Chỉ tại bất ngờ quá nên Trân… Tôi bỏ lửng câu nói, cảm thấy mình vô duyên lạ. Tự dưng đứng ở đây than phiền về chiếc áo dài của mình. À, mà sao mấy cuốn tiểu thuyết Tuổi Hoa không bao giờ nhắc đến chuyện các cô nữ sinh bị mắc mưa hết vậy. Trong lúc tôi còn mải suy nghĩ, Nghĩa cúi xuống giúp tôi xắn lại ống quần:

--Thôi, để Nghĩa đưa Trân về nhà.

Đỏ bừng mặt tôi lí nhí đáp:

--Cám ơn Nghĩa nha.

Trên suốt con đường về, tôi cứ lặng thinh, chú ý đến những vũng nước đọng trên đường nhiều hơn là chú ý đến Nghĩa. Mỗi khi chạy ngang một vũng nước là tôi lại đưa chân lên, khiến Nghĩa bật cười. Tôi lại lật đật bỏ chân xuống, ngượng chín người.

Về đến nhà, tôi vội bỏ ngay bộ đồ dài của tôi vào ngâm nước để cho ra những vết bùn và để khỏi bị thâm kim bởi nước mưa. Chiếc áo dài của tôi sống sót qua được cơn mưa đầu tiên. Tôi thì không. Sau lần đó, mỗi lần “mưa rơi rơi trên đường, mưa rơi khắp phố phường” là tôi ngồi trong lớp buồn cho chiếc áo dài của mình lại bị hành hạ. Và mỗi lần mưa, Nghĩa lại xuất hiện để “Đưa tôi về dưới mưa”.

 

                                              Oklahoma City, 7/ 97

Khánh Vy

30 Tháng Mười 2014(Xem: 32680)
Suốt hai năm sống cùng bệnh tật, chị Khánh gần như trốn tránh sự quan tâm thăm hỏi của bạn bè. Cũng có thể do quá đớn đau vì hóa chất, chị Khánh chỉ muốn tự ru mình trong chiếc kén bình yên.
17 Tháng Mười 2014(Xem: 29121)
Chấp nhận và vui với những gì hiện hữu. Yêu thương sẽ làm mầm xanh trổi dậy sức sống mới. Tôi yêu thu và yêu luôn những gì đang có trong tầm tay mình.
10 Tháng Mười 2014(Xem: 28986)
Tại sao mình không tạ ơn đất trời và tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu, vì mình đã biết rõ tiếp sau nó sẽ là một mùa âm u ảm đạm lạnh lùng. Hãy sống bằng hơi thở nồng nàn cho cái hiện tại đang có.
19 Tháng Chín 2014(Xem: 31122)
''Sinh ký tử quy'' là định luật của đất trời. Nơi ''cõi tạm'' Thầy đã sống xứng đáng với vai trò là một Nhà Văn, Nhà Giáo bằng nhân cách và những cống hiến của mình cho văn học Việt Nam thì hôm nay, trên đường đến ''cõi về'' ....
19 Tháng Chín 2014(Xem: 20309)
Viết đến đây, giờ này... giải lụa vàng đã cùng Thầy bên nhau (hôm qua, chiều thứ bảy 13 tháng 9, nghe tin từ chị Hạnh cho biết:Thầy đã ra đi).
19 Tháng Chín 2014(Xem: 23064)
Cầu nguyện ơn trên trong giấc ngủ an lành, dẫn đưa hương linh của Thầy sớm về cõi Phật.
18 Tháng Chín 2014(Xem: 26292)
Hóa ra, anh và Nguyễn Xuân Hoàng dù rất khác nhau về nhiều điểm nhưng quả đã chung một điều - Cả hai chưa hề nói với nhau về văn chương, chữ nghĩa,
16 Tháng Chín 2014(Xem: 24848)
Sáng nay một lần nữa tôi lại cảm nghiệm được lẽ vô thường của đời sống khi vào thăm Thầy Nguyễn Xuân Hoàng, Thầy dạy Triết của các đàn anh đàn chị Ngô Quyền , Thầy dạy văn chương của tôi.
15 Tháng Chín 2014(Xem: 16904)
Tác giả của “Người Đi Trên Mây” và của “Bụi Và Rác” đã trở về với cát bụi trong sự thương yêu, luyến tiếc của các thân nhân, bạn hữu, bạn văn và các cựu học sinh từng một thời ngồi trong lớp học của “thầy Hoàng.”
13 Tháng Chín 2014(Xem: 31024)
Bốn mươi bốn năm đời sống hôn nhân, bao nhiêu lần em nuốt nước mắt vào lòng câm nín. Niềm riêng canh cánh bên lòng em không thể nói với ai.
13 Tháng Chín 2014(Xem: 24987)
Đường đời dù muôn ngàn lối rẽ – từng xô dạt “ ngũ long” trôi tận cuối đất cùng trời – thì vẫn còn có ngày, nhóm “ngũ long” chúng mình cùng lúc tìm về thăm bến sông xưa…
12 Tháng Chín 2014(Xem: 29477)
Không cần xem lịch hoặc đọc báo, cũng không cần bước ra ngoài sân hoặc lên “nét,” tôi vẫn biết mùa thu đang đến qua ánh mắt buồn hiu hắt của vợ.
11 Tháng Chín 2014(Xem: 38294)
Viết cho Nguyễn Xuân Hoàng - người bạn đã một thời cùng chung dưới mái trường của Platon, hiện đang ở bên bờ tử sinh.
10 Tháng Chín 2014(Xem: 18709)
Tối hôm qua mưa ào ạt tới hai lần. Một lần vào lúc nửa đêm và một lần vào lúc gần sáng. Mưa bay qua cửa sổ tạt ướt chỗ nằm ta đánh thức cơn mê ngủ quá khứ, khơi dậy những hoài niệm tưởng đã chết.
10 Tháng Chín 2014(Xem: 16770)
Hai tay đặt lên trên mặt bàn, chị Thúc nhìn chăm vào tờ giấy. Tôi có cảm tưởng như chị không còn nghe thấy gì ngoài những dòng chữ trên tờ giấy đã viết sẵn kia đang ám ảnh đầu óc chị.
04 Tháng Chín 2014(Xem: 14520)
Hắn bỗng đổi cách ngồi, thả một chân xuống ghế, mặt chồm về phía tôi. Hơi thở hắn nồng nặc mùi thuốc lá nặng.
02 Tháng Chín 2014(Xem: 22568)
Để trân trọng những kết quả sau cùng hiện tại là một mái ấm gia đình bền vững, viên mãn. Anh chị Phương & Loan đã làm được điều đó để cuộc sống vợ chồng luôn tươi mát và nhiều màu sắc.
29 Tháng Tám 2014(Xem: 16943)
Nhưng mà tôi vui, vì tôi biết rằng từ nay tôi sẽ không còn phải đứng trên bục gỗ nói những điều hoàn toàn trái nghịch với những gì tôi đã từng nói trước đây cũng trên cái bục gỗ ấy.
28 Tháng Tám 2014(Xem: 20945)
Cho nên cái áo lính do vải, do hồ, do nhiều thứ của một thời chinh chiến cộng lại. Quyện với mồ hôi chồng tui cho tui có những hồi ức đẹp khó quên trong đời.