Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Gs Nguyễn Thị Hoa - Ấm Áp Một Ngôi Trường.

24 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 68006)
Gs Nguyễn Thị Hoa - Ấm Áp Một Ngôi Trường.

 

ẤM ÁP MỘT NGÔI TRƯỜNG

 

Gs Nguyễn Thị Hoa

 

Tôi tưởng chừng sẽ không tìm thấy những kỷ niệm của trường khi sống ở Mỹ, nhưng sau hai lần gặp lại bạn bè, thân hữu và các học sinh cũ, tôi thấy ấm áp quá với những gì cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho nhau

 

- Thầy Tâm nè!

- Gì đó cô Hoa?

- Thầy có thấy qua khung cửa nhìn những chiếc lá phượng nhè nhẹ rơi dễ thương quá phải không?

- Wow! Hôm nay sao cô Hoa lãng mạn thế! Có tâm sự gì phải không?

- Ừ! Có chút chút.

Rời phòng làm việc, lần bước qua các dãy hành lang, tôi thường dừng lại vài ba phút ở mỗi lớp học. Âm thanh vẫn là giọng giảng bài của thầy cô, vẫn những gương mặt đang chăm chú lắng nghe, vài cái nhìn len lén của các cô cậu trao cho nhau, những cái gật đầu thích thú khi chúng nó hiểu ý nhau bằng những dấu hiệu riêng trong giờ học .Nét mặt u buồn của vài đứa học trò cho tôi biết chúng vừa bị thầy cô khiển trách, và cũng có những lúc lớp học ồn lên vì tiếng cười của thầy trò, thầy cô giáo chúng tôi thường tạo không khí thoải mái cho học sinh sau những giây phút tập trung học tập.

Bước nhẹ trong sân trường, ánh nắng thật dịu dưới những tàng cây to lớn, nhìn cánh hoa sao phất phơ rơi trước cơn gió, từng chiếc lá vàng bay bay, dơ hai cánh tay tôi đón bắt những tia nắng và rồi từng cánh hoa sao nhỏ nhắn xinh xinh nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay, đưa lên mũi tôi ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa. Ôi! Đẹp làm sao! Và bất chợt cho tôi biết thời tiết đang vào Thu.

Thế là đã qua rồi mùa Hè oi ả, qua rồi những giọt nước mắt khi các em học sinh lớp mười hai quyến luyến chia tay thầy cô, bạn bè, nắng sân trường. Hành trang của các em mang theo khi rời mái trường thân yêu là những lời dặn dò của thầy cô, những kỷ niệm vui buồn của tuổi học trò và những tình cảm dễ thương của tuổi vừa biết yêu. Còn tôi, khi không còn đứng trên bục giảng nữa, hành trang có lẽ nhiều lắm, liệu tôi có mang theo hết không?

Những lúc nhìn thấy tôi đăm chiêu và biết tôi đang nhớ về Việt Nam, chồng tôi thường hát bài Phượng Hồng, nhắm mắt lại tôi vẫn thấy được hình ảnh của các cô cậu học trò chở nhau trên chiếc xe đạp chạy lòng vòng trong sân trường, trên xe chất đầy những nhánh phượng đỏ thắm sắc hoa mà chúng len lén hái ở trước cổng trường. Cuối góc dãy hành lang những mái đầu chụm vào nhau thầm thì tâm sự. Khi những chiếc giày được ném lên cây phượng, rồi thì hàng loạt chiếc lá, cánh hoa đỏ rực và những búp hoa chưa kịp khoe sắc thi nhau rơi xuống sân trường, các em giành nhau nhặt, đứa thì ép hoa vào sách, đứa cài hoa lên tóc, bọn con trai thường lấy búp hoa chơi đá gà. Ngày cuối cùng của năm học, màu trắng của áo được điểm thêm bởi màu mực, hơn năm mươi ch ký màu tím, màu xanh các em để lại cho nhau, với thời gian có thể phai nhòa nhưng không bao giờ nhạt phai trong ký ức của các em. Riêng tôi, có lần sau mùa Hè nhận tấm thiệp trong đó có ép một con bướm thật đẹp và dễ thương được làm từ hoa phượng, không biết của ai đã gửi qua đường bưu điện.

 

 

Giờ đây trước cổng, hai cây phượng vỹ vẫn còn đó, nhưng sân trường đã vắng bóng mát của các cây sao, dầu. Nếu ai đã từng dạy và từng học ở đây sẽ ngậm ngùi luyến tiếc cho hình ảnh thân yêu của mái trường Ngô Quyền với các dãy hành lang quen thuộc, với tàn cây rộng lớn của các cây sao, dầu. Ngô Quyền vẫn còn là tên của trường nhưng hình ảnh cũ không còn nữa. Một chút gì xót xa trong tôi khi quay trở lại thăm trường sau chỉ mới một năm xa Quê Hương, ngỡ ngàng và xa lạ quá, may mà vẫn còn hai cây phượng trước cổng trường, nếu không tôi không nghĩ đó là ngôi trường mà tôi từng giảng dạy hơn hai mươi năm.

Rời Việt Nam, từ giã người thân, bạn bè, đồng nghiệp, các học sinh thân yêu của tôi, tôi tưởng chừng sẽ không tìm thấy những kỷ niệm của trường khi sống ở Mỹ, nhưng sau hai lần gặp lại bạn bè, thân hữu và các học sinh cũ, tôi thấy ấm áp quá với những gì cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho nhau dù đã sống xa quê hương, trường Ngô Quyền vẫn vĩnh viễn có trong lòng mọi người dù có đi đến đâu và ở nơi đâu.

 

 hoa nguyen

16 Tháng Giêng 2015(Xem: 26934)
Cả một quảng đời qua tui đã bao lần vô tình hay cố ý mà đã đưa bản thân mình lâm vào hoàn cảnh silly dở khóc dở cười để rồi mếu máo gậm nhấm nỗi buồn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 26483)
nhưng điều đáng trân trọng và quý mến là chị đã để lại cho tha nhân cho bạn bè cả tấm lòng của chị. Sự ra đi của chị là chấm dứt cơn đau, nguyện cầu chị an bình nơi miền miên viễn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 27953)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 32590)
Ước mong sao trong những Hội Hoa Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì mới đúng bản sắc VN.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 24182)
Trân cảm được sự trìu mến tự thâm tâm chứ không phải còn bởi bất cứ lý do nào khác. Tình yêu là phép mầu phải không Vượng. Phép mầu xoá lấp những khổ đau.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 25388)
Giọng anh khàn và đục, anh không phải là ca sĩ nhà nghề, nhưng tiếng hát của anh diễn tả ngôn ngữ âm nhạc của chính anh viết ra có một sức thuyết phục kỳ diệu.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28202)
những ngày vui hồn nhiên của một cô gái nhà quê lên tỉnh học. Ước gì được sống lại thời thanh xuân của tuổi học trò…Gần năm mươi năm rồi sao
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28453)
Mong các bạn cũng như tôi vui trong mỗi ngày niềm vui tự tại. Chúc các bạn luôn đạt được mọi điều mơ ước trong năm mới.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28664)
chúng ta đã đến với nhau bằng những chân tình, nói tiếng "chia tay" nghe hơi buồn buồn nhưng sao chúng mình lại cười vui thoải mái
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 31654)
Họp mặt truyền thống lần thứ chín, gần một trăm cựu học sinh Ngô Quyền khóa mười lăm chuyển về địa điểm mới, khách sạn Hòa Bình trên đường Công Lý năm xưa.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 24545)
Mình đã đi bên nhau không biết bao nhiêu lần trên con đường bóng mát ấy. Anh đã bỏ một ngày công tác nơi trại tạm cư. Trân đã nói dối ba má đến nhà một người bạn.
31 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 24067)
Cái tiểu sử của Mười Tân được thêu dệt bằng nhiều câu chuyện kể hơn là bằng chữ viết. Mười Tân trong thời kỳ cao điểm của cuộc chiến Việt Nam ...
26 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 16435)
Anh ơi ! Có phải đời em là bất hạnh triền miên ? Có phải những niềm vui chỉ lan nhẹ vào đời em rồi vội vã nhường chỗ cho những biến cố đau buồn. Dành cho bác ba của con một vành khăn tang.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 27144)
Xin cám ơn đất nước Mỹ đã cho chúng tôi một cuộc sống an bình hạnh phúc như hôm nay. Cho chúng tôi hưởng được ngày lễ Giáng Sinh đầy ý nghĩa.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 29602)
Đời ông nội tôi nhờ có vật thiêng cứu mạng, đến đời tôi cũng có phần có phước lớn như vậy. Năm đó tôi mua được một khối... đá, trên đó có một con cá hóa thạch lộ rất rõ, chỉ phần đầu bị che khuất chút xíu.
18 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 24397)
Anh ơi, em nghĩ chỉ có tình cảm mới giúp người ta thấy con đường người ta đi đúng là tươi đẹp, là đáng đi. Vượng đã thay đổi vì em. Thủy, rồi tới anh, nói với em như thế. Phải chi chính Vượng nói với em như thế ?
18 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 15357)
Nhị Hà có lần nói thẳng với mấy bạn trai, những học sinh của Saigon cũ, rằng cô rất ghét người Saigon, “giống dân bạc tình bạc nghĩa, chỉ biết chạy theo vật chất mà quên cái phần tinh túy là tâm hồn.”
12 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 36617)
Tôi lại nghĩ tôi thua xa những em bé ấy. Chúng coi trâu như bạn, chúng chơi đùa và coi giữ trâu như một niềm vui. Còn tôi, chỉ một năm giữ trâu thôi mà tôi coi là một móc ngoặc đời mình thì quả tôi còn thua một đứa con nít.
12 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 27553)
cảm tác theo bài viết "Nước Mắt" của Nguyễn Thị Thêm đăng trên Web Site Ngô Quyền ngày: 6 tháng 12, 2014 và thưởng thức tiếng hát Ngọc Lan qua "Giọt Nước Mắt Ngà", sáng tác của Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 23953)
Trân mong ước chuyện tình cảm giữa Thủy và anh An Trân có thật, và sẽ thành tựu vào một ngày không xa. Nhìn hạnh phúc của người khác để cảm thấy mình hạnh phúc. Đó là trường hợp của Trân chăng?