Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Gs Nguyễn Thị Hoa - Ấm Áp Một Ngôi Trường.

24 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 68003)
Gs Nguyễn Thị Hoa - Ấm Áp Một Ngôi Trường.

 

ẤM ÁP MỘT NGÔI TRƯỜNG

 

Gs Nguyễn Thị Hoa

 

Tôi tưởng chừng sẽ không tìm thấy những kỷ niệm của trường khi sống ở Mỹ, nhưng sau hai lần gặp lại bạn bè, thân hữu và các học sinh cũ, tôi thấy ấm áp quá với những gì cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho nhau

 

- Thầy Tâm nè!

- Gì đó cô Hoa?

- Thầy có thấy qua khung cửa nhìn những chiếc lá phượng nhè nhẹ rơi dễ thương quá phải không?

- Wow! Hôm nay sao cô Hoa lãng mạn thế! Có tâm sự gì phải không?

- Ừ! Có chút chút.

Rời phòng làm việc, lần bước qua các dãy hành lang, tôi thường dừng lại vài ba phút ở mỗi lớp học. Âm thanh vẫn là giọng giảng bài của thầy cô, vẫn những gương mặt đang chăm chú lắng nghe, vài cái nhìn len lén của các cô cậu trao cho nhau, những cái gật đầu thích thú khi chúng nó hiểu ý nhau bằng những dấu hiệu riêng trong giờ học .Nét mặt u buồn của vài đứa học trò cho tôi biết chúng vừa bị thầy cô khiển trách, và cũng có những lúc lớp học ồn lên vì tiếng cười của thầy trò, thầy cô giáo chúng tôi thường tạo không khí thoải mái cho học sinh sau những giây phút tập trung học tập.

Bước nhẹ trong sân trường, ánh nắng thật dịu dưới những tàng cây to lớn, nhìn cánh hoa sao phất phơ rơi trước cơn gió, từng chiếc lá vàng bay bay, dơ hai cánh tay tôi đón bắt những tia nắng và rồi từng cánh hoa sao nhỏ nhắn xinh xinh nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay, đưa lên mũi tôi ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa. Ôi! Đẹp làm sao! Và bất chợt cho tôi biết thời tiết đang vào Thu.

Thế là đã qua rồi mùa Hè oi ả, qua rồi những giọt nước mắt khi các em học sinh lớp mười hai quyến luyến chia tay thầy cô, bạn bè, nắng sân trường. Hành trang của các em mang theo khi rời mái trường thân yêu là những lời dặn dò của thầy cô, những kỷ niệm vui buồn của tuổi học trò và những tình cảm dễ thương của tuổi vừa biết yêu. Còn tôi, khi không còn đứng trên bục giảng nữa, hành trang có lẽ nhiều lắm, liệu tôi có mang theo hết không?

Những lúc nhìn thấy tôi đăm chiêu và biết tôi đang nhớ về Việt Nam, chồng tôi thường hát bài Phượng Hồng, nhắm mắt lại tôi vẫn thấy được hình ảnh của các cô cậu học trò chở nhau trên chiếc xe đạp chạy lòng vòng trong sân trường, trên xe chất đầy những nhánh phượng đỏ thắm sắc hoa mà chúng len lén hái ở trước cổng trường. Cuối góc dãy hành lang những mái đầu chụm vào nhau thầm thì tâm sự. Khi những chiếc giày được ném lên cây phượng, rồi thì hàng loạt chiếc lá, cánh hoa đỏ rực và những búp hoa chưa kịp khoe sắc thi nhau rơi xuống sân trường, các em giành nhau nhặt, đứa thì ép hoa vào sách, đứa cài hoa lên tóc, bọn con trai thường lấy búp hoa chơi đá gà. Ngày cuối cùng của năm học, màu trắng của áo được điểm thêm bởi màu mực, hơn năm mươi ch ký màu tím, màu xanh các em để lại cho nhau, với thời gian có thể phai nhòa nhưng không bao giờ nhạt phai trong ký ức của các em. Riêng tôi, có lần sau mùa Hè nhận tấm thiệp trong đó có ép một con bướm thật đẹp và dễ thương được làm từ hoa phượng, không biết của ai đã gửi qua đường bưu điện.

 

 

Giờ đây trước cổng, hai cây phượng vỹ vẫn còn đó, nhưng sân trường đã vắng bóng mát của các cây sao, dầu. Nếu ai đã từng dạy và từng học ở đây sẽ ngậm ngùi luyến tiếc cho hình ảnh thân yêu của mái trường Ngô Quyền với các dãy hành lang quen thuộc, với tàn cây rộng lớn của các cây sao, dầu. Ngô Quyền vẫn còn là tên của trường nhưng hình ảnh cũ không còn nữa. Một chút gì xót xa trong tôi khi quay trở lại thăm trường sau chỉ mới một năm xa Quê Hương, ngỡ ngàng và xa lạ quá, may mà vẫn còn hai cây phượng trước cổng trường, nếu không tôi không nghĩ đó là ngôi trường mà tôi từng giảng dạy hơn hai mươi năm.

Rời Việt Nam, từ giã người thân, bạn bè, đồng nghiệp, các học sinh thân yêu của tôi, tôi tưởng chừng sẽ không tìm thấy những kỷ niệm của trường khi sống ở Mỹ, nhưng sau hai lần gặp lại bạn bè, thân hữu và các học sinh cũ, tôi thấy ấm áp quá với những gì cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho nhau dù đã sống xa quê hương, trường Ngô Quyền vẫn vĩnh viễn có trong lòng mọi người dù có đi đến đâu và ở nơi đâu.

 

 hoa nguyen

12 Tháng Tám 2023(Xem: 3319)
Tôi viết bài này như một lời chia tay, chưa biết ai là kẻ thắng cuộc, ai là kẻ thua cuộc. Hẹn kỳ World Cup bốn năm tới với nhiều hứa hẹn mới.
11 Tháng Tám 2023(Xem: 4059)
Xin vĩnh biệt người thầy đáng kính của nhiều thế hệ và chúc thầy an bình thanh thản nơi cõi vĩnh hằng sau khi đã hoàn thành sứ mạng cao cả của một lương sư.
11 Tháng Tám 2023(Xem: 3507)
Vậy đó, tự bao giờ mà chúng ta, những bạn bè quen biết từ lâu, bỗng dưng nghi ngờ cảnh giác lẫn nhau? “Hiện đại là hại điện” đấy thôi, mọi sự phát triển luôn kèm theo những bất cập, những sơ hở hiểm nguy,
11 Tháng Tám 2023(Xem: 3761)
Một nén hương lòng để tưởng nhớ đến Dì Sáu - một bà tiên giữa đời thường trong lòng tôi. Nguyện cầu cho Dì được an nghỉ đời đời trong tình yêu của Chúa, nơi Dì suốt đời nương tựa và dâng lên niềm tin tuyệt đối.
11 Tháng Tám 2023(Xem: 4305)
Do có năng khiếu về âm nhạc, giỏi về nhạc lý, Ba tôi được tuyển chọn làm giáo sư âm nhạc của trường trung học Ngô Quyền từ những năm 1960…
05 Tháng Tám 2023(Xem: 3972)
Tôi gấp sách lại vì đã đọc đến chữ cuối… và tôi nhớ lại tôi trong cái đêm cuối thăm thẳm, thinh lặng, tôi lên sân thượng nhà tôi và bật khóc một mình.
29 Tháng Bảy 2023(Xem: 3193)
Những năm sau này, ván đã đóng thuyền, tôi vẫn theo chồng về quê Biên Hoà, nhìn dòng sông chảy, nhìn lục bình trôi, tôi nói với chàng “dòng sông này vẫn là dòng sông Định Mệnh,
28 Tháng Bảy 2023(Xem: 2988)
Chính nhờ những người dám đứng ra gánh vác ngà voi như vậy, mà những người như chúng ta mới có cơ hội được đến gặp lại những người thân quen,
20 Tháng Bảy 2023(Xem: 5638)
Tham dự buổi Picnic hôm nay, gồm cựu học sinh NQ, thân quyến và một số thân hữu của Anh Phẩm, Chị Lynh khóa 6, vốn có cảm tình đặc biệt với NQ,
12 Tháng Bảy 2023(Xem: 8800)
chuyến đi Mũi Đôi - Cực Đông lần này rất ý nghĩa với tôi. Rằng thế giới này dù đảo điên hỗn loạn đến đâu, vẫn còn nhiều lắm những người trẻ tuổi có tri thức có ý thức, cư xử tử tế ...
02 Tháng Bảy 2023(Xem: 3032)
Ta về họp mặt trường Ngô Quyền Để nghe vừa nhớ lại vừa thương Website gửi đến người muôn ngã Nhớ lại một thời ta vấn vương
28 Tháng Sáu 2023(Xem: 9347)
Suy cho cùng “trong nguy rồi cũng có cơ…” mà, ông bà xưa đã dạy vậy rồi. Chuyến đi Mỹ vừa qua của tôi có 16 ngày, thì vợ chồng bạn Trần Thanh Châu đã “cưu mang” tôi hết 9 ngày.
28 Tháng Sáu 2023(Xem: 5774)
Trong chỗ riêng tư, tôi chia xẻ những tâm tình với Bùi Giáng, với Phạm Công Thiện trong sự ngậm ngùi về số phận không may dành cho họ.
18 Tháng Sáu 2023(Xem: 3041)
Ngày mai là ngày Father's Day, tôi nhớ ba tui quá nên viết bài này. Đứa con gái ông yêu thương đã là một bà già, nhưng có lẽ dưới mắt ông tui mãi mãi là con gái nhỏ ông yêu thương chiều chuộng.
17 Tháng Sáu 2023(Xem: 3454)
Việc gắn bó gần gũi với chợ LB ngay từ hồi niên thiếu đã cho tôi một miền ký ức ngọt ngào khó quên dù đã nhiều năm sống xa quê hương.
15 Tháng Sáu 2023(Xem: 3522)
Bây giờ dù đã bước đến buổi hoàng hôn của cuộc đời ta vẫn ước ao có phép mầu nào đưa ta đi ngược thời gian trở về tuổi học trò mơ mộng
11 Tháng Sáu 2023(Xem: 3414)
Cho đến bây giờ, tôi cũng không biết làm sao Ông có đủ thì giờ và sức khỏe để hoàn thiện tất cả mọi chuyện, mọi vai trò từ trong gia đình ra đến xã hội.
11 Tháng Sáu 2023(Xem: 3493)
“Người con gái phi thường” đó là cô Nguyễn Thị Oanh, một người con gái 27 tuổi, cao 1 thước 50, nặng 45 kí. Tuy trước đó cô đã 8 lần đoạt huy chương trong nhiều lần tranh giải SEA Games
10 Tháng Sáu 2023(Xem: 4286)
Năm nay ban Tân Chấp Hành Ngô Quyền đứng ra đảm nhiệm tổ chức. Kính mong được sự hổ trợ tích cực của Thầy Cô và tập thể Cựu học sinh NQ chúng ta,
09 Tháng Sáu 2023(Xem: 3584)
Cuộc nội chiến Hoa Kỳ cho chúng ta một bài học: đó là bài học của người lính dũng cảm cả hai phe trong chiến tranh và người chiến thắng quân tử của thời hậu chiến.