Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - VĨNH BIỆT LỘC

25 Tháng Mười Một 20165:44 CH(Xem: 16131)
Nguyễn Thị Thêm - VĨNH BIỆT LỘC


VĨNH BIỆT LỘC.

Loc Ho

Đêm qua vừa lên giường thì nhận được tin nhắn.”Chị Lộc đã mất rồi cô ơi!”
Tôi chết lặng một giây. Tự dưng hai hàng nước mắt lăn dài.
Tôi thương em quá, cô em gái nhu mì mà lâu lắm, thật lâu tôi chưa hề gặp lại.
Phải rồi, kể từ khi tôi rời mái trường THLT, tôi đã bặt tin tức của em. Khi vào Face Book kết bạn với Rốt tôi mới thấy lại hình ảnh em và gia đình 
Mừng em và Rốt có một gia đình hạnh phúc, con cháu hòa thuận, yên vui. Nhìn em rạng ngời bên Rốt, rất đẹp đôi tôi thật sự chúc mừng.
Em có một đàn cháu rất đẹp và dễ thương. Cháu quấn quít yêu thương ông bà nội ngoại.
Tôi nhớ có một lần em comment cho tôi: "Chị ơi ! Em rất nhớ chị và thương mến chị lắm”

Vậy mà bây giờ em bỏ tất cả để ra đi. Lâu rồi khi thấy Rốt và các cháu lên chùa cầu an cho em, Tôi cũng thầm lo và ơn trời, mọi việc đều qua đi một cách tốt đẹp. Tôi mừng cho em đã được tai qua nạn khỏi. Những bức hình em đi chơi rất tươi tắn được Rốt gửi vào cho bạn bè cùng xem.

Mừng nhất là tháng 8 vừa rồi em và Rốt đi dự Hội Ngộ THLT tại Florida. Em tươi cười xinh đẹp trong chiếc áo dài thi hoa hậu. Em hân hoan cùng các bạn vui chơi họp mặt. Em và Rốt thật đẹp đôi chụp hình chúc mừng sinh nhật chung với gia đình. Khi em đến Cali du lịch, tôi rất muốn lên gặp mặt em một lần. Muốn ôm lấy em và bắt tay Rốt, người em trai học chung một lớp với Thông em tôi. Nhưng tôi không thể nào thu xếp được gia đình đành lỡ hẹn. Bây giờ thì không thể nào gặp mặt em nữa rồi. Chị xin lỗi em.

Mới vài ngày đây thôi, chị đã viết những lời cầu nguyện cho em. Bức hình Rốt chụp em trong hành lang bệnh viện đã làm chị thật xúc động thật nhiều.Em lẻ loi đi trong chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình. Sự cô độc nhỏ nhoi của một sinh mạng trước sự hoành hành của bệnh tật thật kinh khiếp. Đối diện với sự chia xa quả đau xót tột cùng. Chị như thấy được tâm sự của em, chị đã nhìn bức ảnh ấy nhiều lần và lo sợ. Lo sợ cho em, lo sợ tuổi già của chị, lo sợ cho bệnh tật và lo sợ cho giây phút trước giờ cận tử.

Em đã thật sự ra đi, điều đó không thể chối cải. Sự thật bất ngờ làm trái tim bao người bị bóp lại thương cảm. Em giã từ thế gian ngay những ngày của lễ Tạ Ơn. Ôi ! Lễ Tạ Ơn năm nay đối với gia đình em không thể nào quên. Rốt vắng đi người vợ diu hiền, xinh đẹp. Các con vắng đi người mẹ bao dung. Các cháu vắng đi người bà yêu thương hòa đồng và rất mực cưng chiều.
Khi bạn bè, mọi người quây quần ăn tiệc gia đình vui vẻ, chị tin chắc em sẽ đến bên họ với một nụ cười. Nụ cười yêu thương và chào vĩnh biệt.

Hãy an nghĩ đi em. Hãy thảnh thơi ra đi vì em đã làm được điều tốt đẹp của một đời người. Em đã để lại cho thế gian nhiều sự luyến tiếc mến thương. Khi nghĩ đến em là nhớ đến nụ cười và sự hòa ái.

Bay lên đi em, bầu trời cao rộng.
Cuộc đời này rồi cũng thế mà thôi.
Kẻ trước người sau, có lúc phải lìa đời.
Bỏ tất cả những yêu, thương, giận, ghét.
Vĩnh biệt em, cô em xinh đẹp.
Với nụ cười, những ỷ niệm dễ thương.
Thế gian này mọi sự rất vô thường.
Nguyện Đức Phật rước em về Tịnh Độ.

Tưởng nhớ đến Trần Lộc Hồ. 
Em đã ra đi vào ngày 22/11/2016

Nguyễn Thị Thêm

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76190)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76780)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73829)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73927)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72669)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72009)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75530)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74207)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80496)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74074)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75834)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69094)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73729)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69337)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66510)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73069)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65423)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76740)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!