Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - NGỌN ĐUỐC LƯƠNG XUÂN VIỆT

02 Tháng Tám 201412:37 SA(Xem: 28511)
Nguyễn Thị Thêm - NGỌN ĐUỐC LƯƠNG XUÂN VIỆT


NGỌN ĐUỐC LƯƠNG XUÂN VIỆT

LXV-1

Tôi nhận được cú phone của Hương báo tin:
-Cô ơi! Ngày 6 tháng 8 Việt đi dự lễ gắn lon rồi cô. Tôi vui mừng trả lời.
- Chúc mừng Việt và đại gia đình em. Thế ai được đi dự lễ?
-Anh Vũ, chị Cúc, anh Lạc và một số người trong gia đình.
Thế là từ nay người Việt mình chính thức có một vị tướng đầu tiên trong quân đội Hoa Kỳ. Chúc mừng Chuẩn tướng Lương Xuân Việt.
Thật ra tôi cũng không biết gọi Việt là thiếu tướng hay chuẩn tướng. Vì theo một số người biết về quân hàm trong quân đội Hoa Kỳ thì Hoa Kỳ không có quân hàm Chuẩn Tướng. Nhưng thôi! tôi không rành về chuyện này. Mọi người đều nói là Chuẩn tướng thì tôi cũng vậy.
Nói tới Lương Xuân Việt thì báo chí, đài phát thanh đã đưa nhiều tin, nhiều cuộc phỏng vấn rồi. Nếu lại ca tụng người ta bảo “Thấy người sang bắt quàng làm họ”. Tôi không bà con, họ hàng gì với Việt, tôi cũng chưa hề gặp mặt em. Chưa một lần bắt tay hay đứng chụp hình chung như nhiều người đã làm. Trong mắt tôi Việt là một người cháu, người em, một hậu duệ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Tôi hảnh diện về em cũng như mấy triệu người Việt Nam lưu vong trên khắp thế giới.
Cơn sóng đỏ tàn bạo hất tung mọi niềm vui và cuộc sống của người dân miền Nam. Đã đẩy hàng vạn chiến sĩ quân lưc VNCH vào chỗ chết trong lao tù CS. Đã làm biết bao gia đình tan tác, con mất cha, vợ mất chồng. Đã khiến bằng mọi cách người yêu tự do phải đổi mạng sống của mình chạy trốn khỏi đất nướcViệt Nam.
Xa rời quê cha đất tổ với hai bàn tay trắng làm lại từ đầu, người tị nạn Việt Nam đã làm nên lịch sử. Thế hệ thứ hai đã và đang làm cho thế giới ngạc nhiên và công nhận về sự thành công vượt bực. Sự gan lì, mưu lược, anh dũng của những hậu duệ quân lực Việt Nam Cộng Hòa làm người Mỹ phải thán phục.
Có nhiều đêm tôi đang ngon giấc. Trong giấc mơ tôi thấy mình đang đi trên con đường dài hun hút, leo trèo qua nhiều đồi dốc, xuyên qua rừng cao su bạt ngàn để về nhà. Căn nhà người ta đã ở. Hàng xóm nhìn mình nữa lạ lẫm, nửa ngại ngùng. Người ta hỏi tôi sao cô lại về đây?. Tôi cuống cuồng nhìn quanh. Làm sao tôi sống, gia đình tôi sẽ ở đâu? Làm sao tôi xin được việc làm. Làm sao tôi có đủ tiền lo cho ông chồng bệnh hoạn. Làm sao? làm sao?. Người tôi run lên, mồ hôi tươm ra ướt áo. Tôi bừng tỉnh giấc mơ trong mệt nhọc. Ngồi bật dậy, nhìn bên cạnh người lính già đang say giấc, tui thở ra nhẹ nhỏm. Mừng quá đi thôi. Tạ ơn nơi này đã cho tôi cuộc sống cuối đời êm ấm. Tạ ơn nơi này đã cho những con người Tị nạn Cộng Sản có một chỗ nương thân và phát triển. Tạ ơn quốc gia với những tấm lòng nhân ái đã cho các con, các cháu chúng tôi có điều kiện đến trường. Để trở thành những người có ích cho xã hội, hiểu biết những tiên tiến vượt bực của thế giới.
Bây giờ thế hệ thứ hai, thứ ba của chúng ta đã đền ơn đáp nghĩa nước Mỹ. Ngoài những đóng góp cho nền kinh tế đất nước, các cháu đã gia nhập quân đội và làm rạng danh cho người Việt Nam. Không hổ danh "Con nhà nông, không giống lông cũng giống cánh" Các sĩ quan trẻ tuổi người Mỹ gốc Việt đã cho người Mỹ thấy sự nổi bật của tài thao lược trên chiến trường.
Có ai ngờ rằng, cậu bé 10 tuổi theo cha mẹ chạy trốn thiên đường xã hội chủ nghĩa Cộng Sản đã thành một chuẩn tướng của Lục Quân Hoa kỳ. Là niềm hảnh diện của gia đình và của người Việt Nam Tị nạn trên khắp thế giới .
LXV-2
Tôi viết bài này vì tôi nghĩ đến Việt và những hậu duệ con cái của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đang là những sĩ quan ưu tú của Quân đội Hoa kỳ. Các cháu, các em đã trả lời một cách dõng dạc với thế giới, với người Mỹ là:
- Cha anh chúng tôi không hèn nhát, chúng tôi không chạy làng CS, mà vì thế giới đã bỏ rơi chúng tôi. Cha anh chúng tôi bị bẻ tay tay súng, hất chân té nhào một cách thê thảm. Máy bay, xe tăng không có xăng dầu. Súng không có đạn và những tên đâm sau lưng chiến sĩ chỉ chờ có hội bấm cò. Cha anh chúng tôi đã chịu nhục nhằn, sống không bằng chết dưới lao tù Cộng Sản chỉ với hy vọng: Đem con ra khỏi cái thiên đường tối tăm mất cả tính người của CS. Để chúng tôi đứng thẳng lưng, kiêu hảnh nói với thế giới về sự oai hùng của cha anh chúng tôi đã chiến đấu cho lý tưởng Tự Do. Để chúng tôi sống đúng với nhân cách và lý tưởng của mình.
Cha của Việt, các chú bác đều là những sĩ quan ưu tú trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến và Nhảy Dù của quân lực VNCH.
Bùi Đức Lạc một Mũ Đỏ Pháo Binh Nhảy Dù đã tả lại cuộc chiến Hạ Lào trong quyển “Cơn uất Hạ Lào” đầy bi thống. Một quyển sách mà những cựu quân nhân binh chủng Nhảy dù hân hoan đón nhận. Anh Lạc là bác họ và anh Lê Xuân Vũ là cậu ruột của Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt.
Cám ơn Thiếu Tá Lương Xuân Đương đã cho chúng tôi một Lương Xuân Việt để tự hào. Cám ơn cháu Quyên đã làm một người vợ lính hiền thục, đảm đang lo cho các cháu để Việt yên tâm ra trận. Cám ơn Lương Xuân Việt đã thắp lên ngọn đuốc sáng đầu tiên để thế hệ thanh niên trang lứa Việt tiếp bước.
Trong quân đội Hoa kỳ có rất nhiều con em người Mỹ gốc Việt chúng ta nhận những chức vụ cao. Nhưng cao nhất là Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt. Một người hùng của quân lực Hoa kỳ. Một Lữ đoàn trưởng không kỵ tài ba xuất sắc. Ngọn đuốc của Việt sẽ là mồi lửa cho những đàn em người Mỹ gốc Việt thắp sáng niềm tin.
Khi tôi viết những dòng này thì đại diện gia đình đang chuẩn bị để lên những chuyến bay về tham dự buổi lễ gắn lon Chuẩn Tướng cho Việt.
LXV-3

Chúc mừng chuẩn tướng Lương Xuân Việt.
Chúc mừng gia đình quân lực VHCH có một hậu duệ tài ba.
Chúc Việt luôn thăng tiến trên con đường binh nghiệp và xin chia vui cùng gia đình .

Nguyễn thị Thêm.
01/8/14


30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53517)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình...
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 46618)
Con gái Ba đây chỉ muốn nói với Ba lòng biết ơn Ba đã nuôi dạy con khôn lớn, đã yêu con bằng tình yêu không điều kiện, đã để lại cho con một di sản tinh thần vô cùng quí báu.
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 38850)
Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt, những người đi làm xa nhà đều trông đợi vào ngày này để cùng về nhà xum họp, quây quần bên bữa cơm gia đình.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41213)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50755)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41610)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 54042)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55897)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40023)
Riêng Nguyễn Thế Hùng, đây là lần gặp lại sau 43 năm, khi bè bạn rời ghế học của trường trung học Ngô Quyền, để bước chân vào giảng đường đại học.
09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 42013)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 43900)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52645)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 66912)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49405)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 36478)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 56173)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55380)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 43483)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 52066)
VÌ EM LÀ NỖI NHỚ - Nhạc và Lời: Ngô Càn Chiếu - Hòa âm: Ngô Càn Chiếu - Ca sĩ trình bày: Ngô Càn Chiếu Vì em là nỗi nhớ Là Sài gòn nắng ấm bình minh Bên phố phường rôn rã thanh âm Là ngựa xe trong ngày đang đến
10 Tháng Mười 2013(Xem: 64008)
Xin cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, cho một người bạn văn chương của tôi. Anh là một homo literatus với ý nghĩa đáng trân trọng của nó.