Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Quốc Thái - Viết ở Starbucks với Đinh Cường và Quang Dũng

31 Tháng Bảy 201410:39 CH(Xem: 17931)
Nguyễn Quốc Thái - Viết ở Starbucks với Đinh Cường và Quang Dũng

Viết ở Starbucks với Đinh Cường và Quang Dũng

blank

Quang Dũng-Đinh Cường-Nguyễn Quốc Thái


Trưa ngày 7 tháng 7, 2014

Trên xe đò Hoàng từ Sài Gòn Nhỏ đi San Jose với Đinh Cường, khi qua Casa de Fruta tôi nhận được cell phone của Ngô Thế Vinh từ Long Beach

-Bạn có nhớ hôm nay ngày gì?

-Tôi qua Mỹ được 5 ngày.

-Hai bạn đi San Jose thăm Nguyễn Xuân Hoàng?

-Đúng vậy

-Còn gì nữa?

-Còn gì nữa?

-Hôm nay sinh nhật của Hoàng đấy.

Tôi chưng hửng đưa điện thoại cho Đinh Cường nói chuyện với Vinh.

Chúng tôi quyết định sẽ thăm Nguyễn Xuân Hoàng ngay chiều tối nay.

Hoàng ngồi trên xe lăn, tóc bạc trắng, áo pull đen, gầy yếu, thăm thẳm, tôi nghe thấy hơi ấm mỏng len qua những ngón tay của hai đứa tôi siết nhẹ. Lặng người, nhớ những ngày tháng xưa Hoàng ở Sài Gòn, đâu xa, mấy năm trước đây ở toà soạn Việt Mercury News thôi mà!

Quanh Hoàng là Vy, Đinh Cường, Lữ Quỳnh, Hải Phương, cháu Quang Dũng con của Nguyễn Quang Chơn, và tôi, mừng mừng tủi tủi. Hoàng bật gọi—Thái, nhìn tôi với ánh mắt làm nhớ lại những lần chúng tôi gặp nhau trong quán café ở Đà Lạt trong thập niên 60 của thế kỷ trước.

Hoàng kê sách trên đùi gầy guộc, ký tặng chúng tôi Người Đi Trên MâyBụi và Rác mới phát hành tháng trước, nét chữ đanh, vội, như sợ mất điều gì. Đôi vai co lên, môi mím nhẹ.


nxh2 Đinh Cường–Nguyễn Xuân Hoàng–Nguyễn Quốc Thái

Lặng lẽ bỏ ra ngoài sân, nhìn nắng sũng vàng rặng núi bên kia thung lũng.
Tôi nhìn đồng hồ- 7 giờ tối.

blank

Đinh Cường–Nguyễn Xuân Hoàng



Nguyễn Quốc Thái

San Jose 7.7.2014

Nguồn: Việt Tribune


09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41740)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 43676)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52392)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 66480)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49083)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 36243)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 56006)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55189)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 43292)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 51916)
VÌ EM LÀ NỖI NHỚ - Nhạc và Lời: Ngô Càn Chiếu - Hòa âm: Ngô Càn Chiếu - Ca sĩ trình bày: Ngô Càn Chiếu Vì em là nỗi nhớ Là Sài gòn nắng ấm bình minh Bên phố phường rôn rã thanh âm Là ngựa xe trong ngày đang đến
10 Tháng Mười 2013(Xem: 63849)
Xin cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, cho một người bạn văn chương của tôi. Anh là một homo literatus với ý nghĩa đáng trân trọng của nó.
08 Tháng Mười 2013(Xem: 42518)
Tôi được biết nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng khi anh là giáo sư dạy môn triết tại trường Pétrus Ký. Lúc ấy, anh Hoàng tuổi ngoài hai mươi, còn trẻ lắm.
03 Tháng Mười 2013(Xem: 60091)
Nhớ anh, tôi thèm đọc một cuốn sách. Tôi tìm chữ, tìm tôi cũ trong những ngày tháng miệt mài viết bài gửi cho anh. Những ngày thân thiết vô cùng. Những ngày của chữ, của Văn …
03 Tháng Mười 2013(Xem: 46035)
Có làm cha làm mẹ, tôi càng biết quý trọng, mang ơn và thông cảm những nỗi khó khăn của những người đã ra công dạy dỗ mình và giờ đây là con cái mình từ truyền trao kiến thức cho tới uốn nắn tính tình.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 62437)
Biết được tin tức thầy, em mừng rỡ lắm. Gặp được thầy lại càng vinh hạnh hơn. Bàn chân "trần" của thầy chắc có lẽ cũng dừng chân nơi bến đỗ "trung học Ngô Quyền" để cùng đồng liêu theo dõi nhịp thở của học trò.
28 Tháng Chín 2013(Xem: 49584)
Thì ra tôi đã già rồi. Già thật rồi nên cứ loay hoay nhìn về quá khứ. Hãy cho tôi một nụ cười. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ
21 Tháng Chín 2013(Xem: 59301)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62768)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53547)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57375)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.