Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hà Thu Thủy - BỒNG BỀNH MÂY THU

15 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 51723)
Hà Thu Thủy - BỒNG BỀNH MÂY THU

BỒNG BỀNH MÂY THU


aotimchieumay-03-large-content

 

Người qua đường và xe cộ bị tắt nghẽn lại vì ngồi giữa đường là một người điên. Anh ta còn trẻ, dáng gầy trong bộ đồ tươm tất sạch sẽ. Không biết tại sao anh ta cứ nhìn mãi lên trời, nhìn mê man vào một cái gì đó của riêng anh ta. Thỉnh thoảng, anh lại mỉm một nụ cười vô tư của người không lý trí. Tôi cũng như mọi người đều nhìn lên trời theo anh ta. Một vòm xanh vời vợi với bồng bềnh mây trắng bay bay. Mây từng cụm ,từng cụm bay về một góc trời nào đó. Anh ta cười thõa mãn vì những đám mây đó sao? Có gì ở những đám mây lang bạt ấy mà anh nhìn đến mê say, nồng nàn?... Tôi dắt đám học trò đi qua chỗ anh để sang công viên. Phía sau đám học trò nhỏ của tôi là một nhóm nữ sinh áo dài trắng của trường Ngô Quyền. Đột nhiên anh ta thôi không nhìn trời nữa mà chuyển ánh nhìn vào những tà áo trắng bay bay trong gió và dừng lại thật lâu trên tà áo dài tím của tôi. Người điên đứng dậy thật lẹ. Mấy bé học trò bám vào tay tôi và nhóm áo trắng cũng tụm lại gần tôi cảnh giác. Anh ta bước theo tôi vào công viên. Anh ta quì gối lên bãi cỏ và đọc thơ. Giọng Huế trầm bỗng não nề nói về một cõi tiêu dao nào đó có dòng sông trăng lạnh, có rừng hoa vàng và áo tím đã xa xôi. Bỗng dưng tôi cảm thấy bồi hồi và trào dâng một nỗi thương cảm. Dặn học trò ngồi dưới bóng mát xong, tôi trở ra định đưa anh ta vào chỗ mát vì bấy giờ nắng vàng rực lên. Từ đầu đàng kia Vũ Hạ chạy tới. Mặt nó đỏ bừng và trán lấm tấm mồ hôi:

 - Bố con, bố con đấy cô ạ!

 Định hỏi lại một lần nữa và định không tin, tôi bỗng thấy đôi mắt của hai bố con giống hệt nhau. Vũ Hạ nắm lấy tay bố và theo tôi vào ngồi dưới bóng mát của cây hoa nắng. Trời thôi mưa, có nắng lên là hoa nắng nở. Trên cây chỉ còn thấy vài chiếc lá, còn tất cả là hoa. Những đóa hoa tròn xinh như cái chuông kết lại thành chùm dài đong đưa vàng rực trong nắng. Ngày nào tôi cũng cùng học trò chờ bố mẹ của các em đến đón ở đây. Học trò hỏi hoa gì mà đẹp quá tôi chẳng biết nhưng thấy giống những đốm nắng quần tụ bên nhau nên nói với các em đấy là hoa nắng. Bố Vũ Hạ đã bình thường trở lại. Anh ta hiền lành ngồi trên bãi cỏ nhìn đăm đăm lên cây hoa vàng rực rỡ. Bé Hạ hỏi bố:

 - Bà đâu rồi, sao bố lại ra đây?.

Anh ta nhìn Vũ Hạ và dường như ra khỏi cơn mê, anh lúng túng:

 - Bà ốm, bố đi đón con mà trời nhiều nắng nhiều mây quá. Con có bị nóng không, mà hết nóng rồi . Ôi hoa vàng đẹp quá.

 Anh ta lại nhìn lên cây hoa nắng. Vũ Hạ cầm lấy tay bố:

 - Con đưa bố về nhá.

Tôi giật mình. Làm sao mà một con bé sáu tuổi lại có thể đưa một người cha lãng đãng tâm thần về nhà được trong trời trưa nắng thế này. Không chừng khi ra khỏi vòm cây mát mẻ này anh ta lại lên cơn, lại ra đứng giữa đường nữa cũng nên. Tôi trách thầm mẹ của Vũ Hạ, làm gì mà lại để cho người bố tâm thần đi đón con học lớp một. Vũ Hạ lấy khăn tay ra rồi rót nước từ bình nước uống thấm vào khăn rồi nhè nhẹ lau lên trán bố. Anh ta cười vụng dại:

 - Bố làm được mà con gái.

Tôi mở cặp tìm quyển sổ ghi lý lịch học sinh. Thấy nhà Vũ Hạ cũng gần nhà tôi. Tôi nói

 - Cô đưa hai bố con về nhé.

Anh ta đứng lên rồi lại ngồi xuống và lấy trong ngực áo ra một tập giấy và hộp bút màu:

 - Để bố vẽ xong áo tím và hoa vàng rồi về

Anh ta nhìn tôi. Như có một ma lực gi đó, tôi lùi vào gốc hoa nắng và đứng đó nhìn anh ta kê giấy vẽ lên bậc tam cấp của Đài Kỷ Niệm và hí hoày vẽ. Một cơn gió ùa tới, hoa vàng rụng đầy trên tóc tôi và Vũ Hạ. Những cánh hoa màu vàng như những đốm nắng từ trời rơi xuống nằm ngoan trên cỏ xanh . Tôi tới gần nhìn vào bức vẽ . Trên tờ giấy trắng là một mảng màu tím mênh mông và một đốm nhỏ màu vàng nằm chông chênh ở giữa. Anh ta trao bức tranh cho tôi bằng hai tay:

 - Bố Vũ Hạ tặng cô giáo đấy.

Tôi cầm lấy bức tranh và nói với Vũ Hạ:

 - Con ở đây chờ cô đi lấy xe nhé.

Tôi gọi chiếc xích lô cho hai bố con và đạp xe theo. Đường vào nhà Vũ Hạ rợp mát bởi hai hang cây sầu đông lao xao gió. Xe dừng lại trước căn nhà nhỏ xinh trồng thật nhiều hoa tím. Bà cụ mở cổng đón con trai và cháu xuống xe. Bà nhìn tôi, giọng Huế thật ngọt ngào:

 - Cảm ơn cô giáo. Mời cô giáo vào nhà một chút

Tôi nhìn bà và chợt nhớ hôm đầu tiên đưa Vũ Hạ vào lớp, bà xin tôi tờ giấy và mượn bút để ghi thời khóa biểu. Lúc trả tôi cây bút bà có nhờ tôi lưu ý dùm Vũ Hạ. Công việc đầu năm học bề bộn làm tôi trở thành cô giáo vô tình đối với đứa học trò tội nghiệp Vũ Hạ. Bà cụ bảo cháu:

 - Hai bố con có đói thì ăn cơm trước nhé. Bà nói chuyện với cô giáo một chút. Bà ân cần rót cho tôi tách trà vàng óng và thơm lừng hương hoa nhài. Qua bà cụ tôi biết được Vũ Hạ sinh ra từ nước Đức xa xôi. Mẹ bé là một nhạc sĩ tài hoa. Bố là họa sĩ. Hai vợ chồng tương đối thành công và sống rất hạnh phúc, đầy đủ nơi xứ người. Mẹ Vũ Hạ chết trong một tai nạn xe cộ. Chưa hết bàng hoàng thì biến động Đông Tây xảy ra. Anh đưa con về nước nhưng tâm thần bất ổn và mắc chứng trầm uất từ đó. Sau nhiều năm chạy chữa, bây giờ anh đã đỡ rất nhiều, anh dần nhớ lại quá khứ và hành động có ý thức hơn. Bà nói tiếp

 - Sáng nay tôi bị cảm. Nó đòi đi đón cháu Hạ. Chắc đã xảy ra điều gì nên mới phiền cô giáo thế này.

Tôi nắm tay bà cụ lắc đầu và cười nhẹ để bà yên tâm.Tôi nhìn lên bức tranh khá to trên tường. Tranh vẽ đồi hoa quỳ vàng và dáng áo dài tím đứng lẻ loi dưới chân đồi. Cuối trời là mênh mang mây trắng. Tôi không hiểu nhiều về hội họa nhưng thấy bức tranh thật có hồn và chất chứa nhiều tâm sự. 

 Bà đưa tôi ra thăm vườn. Cây trái được chăm bón cẩn thận nên mượt mà tươi tốt. Nhất là vườn hoa nhỏ, hiện diện đầy đủ các loại hoa.

 - Bố con nó trồng và chăm sóc đấy cô ạ.

Vũ Hạ từ đâu đó đi ra trên tay cầm quả lựu to vàng nắng:

 - Con tặng cô

Tôi nhận quả lựu và cầm bàn tay nhỏ xíu của Vũ Hạ nhìn sâu vào mắt bé. Đôi mắt đen tròn thăm thẳm. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao tập vở của bé lúc thì không bao bìa, lúc lại không dán nhãn đề tên. Ngần ấy tuổi, bé phải tự lo cho mình lại phải cùng bà lo cho người bố lúc lên cơn bệnh thì hành động như tẻ con. Tôi hơn hai mươi tuổi đi dạy về vẫn ôm mẹ nũng nịu. Vắng mẹ một ngày thôi tôi làm bếp đã bị ba bốn vết đứt tay. Cơm thì nhão nhoét và canh thì nhạt thếch bờ môi. Chỉ một ngày vắng mẹ căn nhà đã quạnh quẽ buồn. Bàn tay mẹ là đôi đũa diệu kỳ biến ra cơm ngon canh ngọt, là ngọn gió mát lành ru giấc ngủ cho con… Vậy mà… Vũ Hạ mới ngần ấy tuổi đầu đã mất mẹ. Tôi phải làm gì để phần nào bù đắp những thiệt thòi cho bé đây? Tôi nói:

 - Mỗi chiều cô đến đây cùng học bài với Hạ nhé.

Mắt con bé sáng rực lên:

 - Eo ôi thế thì thích quá.

Nó nắm tay tôi nói ríu rít như chim:

 - Cô đi theo con, con cho cô xem cái này hay lắm.

Cái hay lắm của nó là căn nhà búp bê bằng cỏ, hang rào màu đỏ cắm bằng những que nhang đan chéo vào nhau. Nó mở cánh cửa rào. Hai cô trò cúi xuống nhìn vào. Trên nền lá khô là bà, bố mẹ và cô bé nhỏ xíu nặn bằng đất sét.

Vũ Hạ lại nói:

 - Cô chờ con một chút nhé.

Nó chạy vào nhà và trở ra cùng đĩa khoai mì luộc thơm lừng hương lá dứa:

 - Cô và con ăn tiệc nhá .Khoai này là bố và con trồng. Bà luộc đấy.

Nhìn vẻ hồn nhiên và ánh mắt thông minh của Vũ Hạ tôi tin là bé sẽ không khổ. Cầu mong bố bé sẽ sớm khỏi bệnh. Bằng đôi tay tài hoa anh sẽ làm được nhiều việc có ích cho đời và nhất là cho ''cơn mưa hè yêu dấu'' của anh luôn trọn vẹn nụ cười. Một ngày nào đó chắc không xa tranh của anh sẽ bừng bừng sắc màu nhịp sống chứ không mịt mờ u uất như hôm nay. Tôi ôm chặt Vũ Hạ vào lòng. Không hẹn mà cả hai cô trò cùng nhìn lên khoảng trời vời vợi mây thu bồng bềnh. 

HÀ THU THỦY

03 Tháng Hai 2009(Xem: 80670)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74127)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65793)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78571)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68870)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76288)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76876)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73917)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 74024)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72750)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72106)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75615)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74313)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80565)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74155)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75918)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69271)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73860)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69440)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66620)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .