Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thân Thị Ngọc Mai - Một Chuyến Du Hành Khó Quên.

04 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 37845)
Thân Thị Ngọc Mai - Một Chuyến Du Hành Khó Quên.

 

MỘT CHUYẾN DU HÀNH KHÓ QUÊN

 

(Kính tặng hương hồn Thầy Nguyễn Phong Cảnh, để ghi nhớ mãi kỷ niệm này)

 

Thân thị Ngọc Mai

 

 

                         Quý Thầy Cô trong buổi họp mặt tại San Jose 2004.

 

 

                 

 

Một ngày cuối tháng 5 năm 2004, nhóm CHS/NQ/NCA tề tựu lại làm một cuộc viễn du lên miền Bắc Cali. Trước mắt là để xả hơi sau những ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, sau là họp mặt với nhóm CHS/NQ/BCA để cùng ra mắt cuốn Kỷ Yếu CHS/NQ 2004.

Vừa tới điểm hẹn đã thấy người này ơi ới gọi người kia tíu tít cả một góc đường, thảo nào tối hôm qua, ông xã tôi đòi xếp một vali quần áo riêng, sẵn sàng bỏ cả vợ con để theo tiếng gọi củađồng môn”! Đúng giờ n +1, mọi người lục tục kéo nhau lên xe. Bây giờ, mới thấy đủ mặt mọi người, ngoài các Thầy Cô: Đặng Thị Trí, Trần Thị Nguyệt Thu, Phan Thanh Hoài, Mai Kiến Phúc, Nguyễn Phong Cảnh còn có cả cha mẹ, con cái, cháu chắt các CHS, 4 thế hệ cùng đi chung trên chuyến xe này. Nhường chỗ cho thầy cô và những người già yếu, bọn "trẻ" chúng tôi kéo nhau xuống ngồi gác… restroom, ngồi chưa yên chỗ, Ban Tổ Chức đã chu đáo đem xôi và nước đến phát tận tay mỗi người. Xe có 57 chỗ mà tới 58 người đi nên anh Hạnh có cơ hội danh chính ngôn thuận, xin được ngồi vào lòng mấy chị! Bị phản đối dữ dội, anh bèn ngồi đại lên thùng nước ngọt với ý đồ dùng sức nặng của mình để bịt miệng mọi người! Nhưng nhớ lại hai bài hát “Anh Em Ta Về và Con Đường Vui” chưa tập xong, anh đứng bật dậy hô hào mọi người cùng hát:

            - NàoAnh em ta về cùng nhau ta xum họp này 1,2,3,4,5 hai ba…”

            - Ủa! Sao anh đếm kỳ vậy? Sao 1,2,3,4,5 rồi tới 2,3? Để khỏi lộn, tui đề nghị anh đếm 1,2,3,4,5 bằng tiếng Mỹ. Câu kế tiếp mình sẽ hát là: “One, đều chân bước nhé - Two, quay nhìn…

            - Thôi cha, phá hoài! Bây giờ nhìn vào giấy, mình tập tiếp bài Con Đường Vui: “Đoàn người tưng bừng về trong…

            - Trời đất! anh viết ngoáy quá làm nãy giờ tui tưởng là “Đoàn người tửng tửng chớ!

Trong xóm nhà lá kế cầu tiêu có anh Cồn từ đảo Hawaii về tham dự, anh rù rì tâm sự làm cả xóm cười rú lên. Đám nhà ngói nhao nhao gọi anh Cồn lên đứng sau tài xế kể cho mọi người nghe ké. Anh cúi đầu chào rồi tự giới thiệu:

            - Tôi họ Lê, hồi đó nhà tôi ở ngoài cồn nên khi sanh ra tôi, má tôi đặt tên tôi là Lê Văn Cồn. Nhưng tụi bạn tôi thường hay gọi tôi là Cồn Lê! Trong lớp tôi có một anh tên là Nguyễn văn Lặc. hổng biết tại sao khi gọi tôi lên bảng, lúc nào Thầy Cô cũng gọi anh Lặc lên cho có cặp!

Cả đám phá ra cười, có vài chị ngơ ngác, đúng là “ai cũng hiểu, chỉvài người không hiểu!” Nhưng sau khi được rỉ tai, mấy chị cũng phì cười, mở đầu cho một loạt chuyện vui suốt quãng đường dài 400 dặm. Ngày đầu còn e dè, kiêng nể nên anh Cồn, anh Hỏ, anh Lợi và tôi chỉ lên nói cầm chừng, vã lại còn phải để dành hơi đến tối đấu hót với bạn bè nữa chứ.

Thật thế, chiều hôm đó gặp nhau ở nhà hàng, chúng tôi mừng không sao kể xiết. Bạn cũ, Thầy xưa, biết bao nhiêu kỷ niệm đầy ắp trong tim, cuồn cuộn trong từng mạch máu, hừng hực trong từng sớ thịt làm toàn thân tôi nóng ran một cảm giác bồi hồi không sao tả được! Ôi chao, mới chỉ có mấy người bạn thôi mà đã vậy, nếu thật sự mình được sống hoàn toàn với những ngày xưa thân ái thì hạnh phúc biết dường nào! Buổi tiệc hội ngộ thật vui nhờ tài điều khiển của các MC cây nhà lá vườn, các Thầy Cô được mời lên sân khấu nhận lời tri ân sâu xa của CHS và ban lời huấn dụ. Ngước nhìn lên, tôi tưởng chừng như mình đang ngồi trong lớp học và Thầy Cô đang đứng trên bục giảng với bảng đen, phấn trắng sau lưng. Có một chút ngậm ngùi khi nhìn những mái tóc bạc phơ.

Sáng hôm sau, chúng tôi tập trung ở Motel để đi thăm vài thắng cảnh của miền Bắc. Trong chuyến này có vài gia đình vắng mặt vì đã hẹn đi chơi riêng với bạn, nhưng cũng có vài khuôn mặt của San José tham gia với nhóm bạn phương xa. Đúng giờ n+2 chúng tôi lên đường dưới sự hướng dẫn của anh Tài, thổ công đất Bắc. Cầu Golden Gate không xa lạ với chúng tôi, nhưng lần này vẫn gây nhiều phấn khởi vì chúng tôi đến với tâm trạng mới, tâm trạng của những “chàng trai, cô gái tuổi đôi mươi”. Có đâu đó lời trêu ghẹo của bạn bè, ánh mắt nhìn trìu mến của những cặp uyên ương, mà kết quả bây giờ là những “phó bản” đang nhèo nhẹo đòi mua kem hay hambuger!”

Sau một hồi Trưởng Đoàn gào thét, van xin, mọi người cũng quay lại xe đầy đủ. Chúng tôi dự định đến Fisherman's Wharf nhưng nghe nói con heo quay đang nhe răng cười, chờ welcome chúng tôi ở Park nên dù đã đến Cảng rồi, chúng tôi vẫn quyết định quay trở về lo “phục vụ bao tử”. Ở Park, các anh chị Bắc Cali tươi mát, trẻ trung trong những bộ đồ short mùa hè và những khay thức ăn hấp dẫn đang chờ đón làm chúng tôi tỉnh hẳn cả người. Không gian tĩnh mịch của công viên bị khuấy động bởi những tiếng cười ròn rã, bởi những tiếng chào, gọi nhau mừng rỡ và bởi cả những tiếng nhai rau ráu như tằm ăn rỗi. Thôi thì đủ kiểu hình được ghi lại trong phim: đứng cạnh nhau có, ngồi kề nhau có, chỉ… nằm với nhau là không có thôi! Sau màn chụp hình là chương trình văn nghệ bỏ túi. Các tài tử, nghệ sĩ hai miền được gà nhà cổ võ hết mình, đã trình diễn những màn ca tân, cổ và hài hước đặc sắc. Giá ông bầu của một trung tâm ca nhạc nào đó đi ngang qua đây, chắc hẳn sẽ có màn ký hợp đồng độc quyền với tiền cát sê lên tới 6 số (?).

Cuộc vui nào rồi cũng tàn, mọi người đứng lên dọn dẹp chiến trường, lại một màn chèo kéo, hẹn hò, mời mọc xảy ra. Xin cám ơn các bạn miền Bắc đã dành cho chúng tôi sự tiếp đón ân cần, nồng hậu, rất mong sẽ có dịp “trả đũa”, í quên, trả lễ các bạn ở đất nhà, ngày ấy chắc không xa.

Sáng thứ Hai, cũng là ngày cuối cùng của chuyến đi. Lại một màn tiễn đưa, quyến luyến diễn ra, ông xã tôi biền biệt hai đêm theo bạn bè đi ngủ, sáng nay mới thấy lại bản mặt tiêu điều của ổng, thôi thì sắp đến lễ Phật Đản, tôi cũng đành hỉ xả một phen. Lại đúng giờ n+1 ½ (giờ dây thung), chúng tôi lục tục kéo nhau lên xe, thấy Thầy Hoài và Thầy Phúc đổi chỗ xuống cuối xe, nhường cho những người mà ngày đầu tiên đã phải ngồi dưới. Tôi vội thu xếp chỗ để mời hai Thầy lên phía trên, tôi nói:

_ Hai Thầy lên trên này ngồi đi, ở dưới hai Thầy điếc tai lắm. Tụi em nói toàn chuyện “bậy” không hà.

Thầy Phúc trấn an:

_ Không sao đâu, tôi còn “bậy” hơn mấy em nữa kìa!!!

Được lời như cởi tấm lòng, thế là bao nhiêu chuyện vui được chúng tôi đem ra kể xả láng. Mỗi danh từ trong câu chuyện, với bao nhiêu ý nghĩa súc tích đều được đem ra áp dụng cho từng trường hợp. Nào là “2 tấn lông”, “cãi nhau”, “Mô Phật”, “vo ve” được nhắc đi, nhắc lại với những tràng cười không dứt. Thầy Phúc sau khi được tôi tặng câu chuyện “Mật Ong Chúa” đã bật cười ha hả, vừa xuống trạm nghỉ đầu tiên đã vội đề nghị:

- Năm tới mình tổ chức họp mặt bên Texas đi, mình cũng đi bằng xe bus cho nó lâu!

Cô Trần Thị Nguyệt Thu thì phát biểu một câu rợn người:

- Chuyến xe này vui quá! Cô mong chuyến xe này không bao giờ tới bến để Thầy trò chúng ta được ở bên nhau mãi mãi!

Báo hại mọi người đua nhau niệm Phật Di Đà (không dám Mô Phật nữa!) phù hộ, độ trì cho đi đến nơi, về đến chốn bình an, “A Di Đà Phật”.

 

Đi chơi được mấy ngày, mặt mày ai nấy đều giống trái bí “lông”. Lạ một điều là ở nhà tha hồ uống nước mà đến nửa ngày mới phải chui vô restroom, nhưng khi đi chơi thì mới có một tiếng đồng hồ đã thấy tưng tức bụng dưới. Vì thế nên không ai dám uống nước nhiều, mà không uống nhiều thì “bí” là phải! Có lẽ nắm bắt tâm lý đó nên ngày đầu tiên tài xế chơi rất sang, đã cho xe chay vòng thêm 30 miles đến Solvang, một thị trấn nổi tiếng có kiến trúc theo lối Đan Mạch cổ, để mọi người…trút bầu tâm sự! Xe chờ nửa tiếng, chỉ đủ để chúng tôi xếp hàng vào restroom xong lên xe là vừa. Thế là từ đó trở đi, không ai dám cầu kỳ đòi đến những nơi đô hội để “ấy” nữa! Kinh nghiệm bằng vàng đấy các bạn ạ!

Trở lại chuyện trên xe bus, sau một điệu Nam Ai nỉ non của anh Cồn, chị Chung được mời lên song ca với anh Cồn bài Võ Đông Sơ, Bạch Thu Hà thì anh Cồn lại bỏ chạy, chúng tôi cản lại hỏi sao không dám hát cặp với chị Chung thì anh trả lời:

_ “Chỉ” hát Võ Đông Sơ, Bạch Thu Hà là Võ Đông Sơ phải chết, mà tui thì chưa muốn chết!!!

Tiếp theo là chị Sỹ Cư, chị Mỹ, cô Trí, “bé” Minh Tâm lần lượt lên góp vui bằng những bài hát trữ tình thật hay khiến “sân khấu” không lúc nào bị bỏ trống. Thầy Cảnh thấy vậy nóng máu, cướp micro kể chuyện bí mật phòng the của mình khiến thêm một câu “cắn lỗ tai” lại đi vào lịch sử!

Tới đây chắc hẳn có bạn thắc mắc, không hiểu “vo ve”, “Mô Phật”, “2 tấn lông”, “cắn lỗ tai” là gì mà thiên hạ cười như điên thế phải không? Từ từ, muốn biết những chữ đó có ý nghĩa gì, xin mời các bạn tham gia những cuộc picnic sắp tới của CHS/NQ sẽ rõ. Các bạn có thể yêu cầu kể lại hoặc không chừng còn được nghe thêm nhiều câu đầy ẩn ý khác. Vậy đi nhé các bạn.

 

24 Tháng Mười 2020(Xem: 12561)
Căn nhà như chiếc áo rách toang Mưa tuôn, gió thổi sẽ tan hoang Tôi thân các cháu chờ người cứu Xin trời thương xót kiếp cơ hàn.
18 Tháng Mười 2020(Xem: 12996)
Khi xe lửa rời bến, tôi đứng ở cửa sổ để nhìn lại Huế một lần cuối thì khói xe lửa tạt vào mặt tôi và từ đó bụi khói vào mắt tôi làm tôi chảy nước mắt suốt một đoạn đường dài.
18 Tháng Mười 2020(Xem: 12463)
vẫn cằm vuông. vẻ cương nghị nét phong trần, theo thời gian, phủ dầy vai áo chiếc chemise carreaux thầy thường mặc như một chọn lựa dấn thân ngày tuổi trẻ cho tuổi trẻ lần cuối cùng tôi gặp lại thầy, đã quá tám năm...
18 Tháng Mười 2020(Xem: 13346)
Thế đành... dang dở... âu đành thế Thôi vậy... ngậm ngùi... cũng vậy thôi Bạn hỡi! Hãy quên đi bạn hỡi Đời vui như thuở mới vui đời!
10 Tháng Mười 2020(Xem: 11009)
Màu da ngâm ngâm hơi rám nắng, mũi không cao, mắt mí lót, mặt có những nốt tàn nhang li ti. Nụ cười cũng chẳng làm nghiêng nước nghiêng thành nhưng biểu cảm sự thành thực và thân thiện.
10 Tháng Mười 2020(Xem: 13462)
Thôi nhé! Nghìn thu em ngủ yên Nỗi đau chị không muốn khêu thêm Tiễn em bàn phiếm buồn rưng rức Những dòng chữ viết cũng ưu phiền.
09 Tháng Mười 2020(Xem: 13267)
Thôi thì trước mặt sông sâu Lá xuôi dòng nước biệt sầu thế gian Đẹp thay chiếc lá thu vàng Bềnh bồng trên nước thênh thang giữa trời...
04 Tháng Mười 2020(Xem: 12455)
Những giọt nước mắt của mùa thu yêu thương và hoài niệm. Rồi mọi thứ sẽ qua, rồi tôi cũng sẽ đi vào hư vô. Mọi vật đều vô thường. Hãy nghĩ như vậy để yên vui.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 14284)
Dĩ vãng chợt về ta đứng lặng. Chuyện của ngày xưa, thu của Thu. Ta đến giữa mùa thu lá vàng. Ta đi màu sắc vẫn ngập tràn. Giữ mãi trong tim vàng, tím, đỏ Như giữ một thời đã sang trang.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 13483)
Người đi vượt chốn ba đào Mùa thu ở lại ngắm sao nguyên cầu Thời gian cõi tạm bao lâu? Mùa thu ở lại ngậm sầu lá rơi! Mong người đến chốn đúng nơi Thành tâm chung sức giúp đời an yên
24 Tháng Chín 2020(Xem: 15010)
Trăng viễn xứ trở về trên bến đợi Lòng thuyền xưa rời bến đã lâu rồi Trăng viễn xứ mờ mờ trên bến cũ Lòng thuyền nào đã chứa nửa vầng trăng?!
24 Tháng Chín 2020(Xem: 12959)
Trăng Thu đủng đỉnh qua vườn Chén trà hỏi bánh người thương đâu rồi? Gió thu lùa vạt mây trôi Để trăng in đậm dáng người phương xa
19 Tháng Chín 2020(Xem: 12212)
Nguyện cầu cho sân si con người dịu lại, thấy được sự vô thường của cuộc sống. Nguyện cầu cho lửa mau tàn, cho người dân trở về nhà sinh sống bình an. Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát.
19 Tháng Chín 2020(Xem: 14056)
Từ biệt Portland về Cali Hai nơi cháy lớn ở và đi Tàn tro mắt đỏ tôi xoa mãi. Tháng chín năm nay thật ai bi.
12 Tháng Chín 2020(Xem: 12799)
Viết vài dòng này để tạ tội với dì tôi đã một thời mù đôi mắt vì tình lụy và nhất là tạ tội với ông Nghị Nguyễn Bá Kỳ vì tôi đã hiểu lầm ông. Hắt hơi là tình hận chứ không phải muốn hù dọa, khoe danh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 15633)
..Mỗi người sống chết an bài? Tin buồn loan tới Anh Hoài đã đi Một tuần Vĩnh biệt chia ly Thanh Hoài, Tường Cát viết chi, nói gì? Sinh hữu hạn, tử vô kỳ? Bạn hiền thân ái sầu vì mất Anh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12092)
Gió Thu nhè nhẹ vẫy tay chào Nàng Thu xinh đẹp đã bước vào Lá đỏ nghiêng mình soi dòng nước Trăng vàng lộng lẫy giữa ngàn sao
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12942)
Xuân đi, Xuân tới bao lần, Nhớ mùa Xuân cũ tần ngần ngóng trông Đất Trời, Biển rộng mênh mông? Niềm vui, hy vọng sẽ không phai mờ.?
04 Tháng Chín 2020(Xem: 11951)
Bây giờ Tháng Chín Mùa Thu Trăng treo đỉnh núi vọng mù tóc bay Biển đời gió đọng mưa lay Cầu mong được phút giây này bình yên...
29 Tháng Tám 2020(Xem: 11946)
. Các Tăng Ni dù không được tập trung cầu nguyện như những mùa Vu Lan trước, nhưng năm nay bà Tâm tin tưởng Thầy, Sư Cô và các vị Sư sẽ trì chú tụng kinh nhiều hơn ở mỗi đêm.
27 Tháng Tám 2020(Xem: 13986)
Cám ơn cháu cho ta giác ngộ Một lạy thôi rực rỡ hào quang Cử chỉ khiêm cung bát ngát sen vàng Ta học Phật, học từ đứa bé.
26 Tháng Tám 2020(Xem: 13804)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn thấy giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường vì gió mãi lang thang.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 9958)
Buổi tưởng niệm kết thúc qua phần tri ơn của gia đình “Chúng con vô cùng tri ơn quý Thầy Cô và quý anh chị cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho ba chúng con một cuộc đời, một cuộc sống đầy ý nghĩa”.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 9400)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 14441)
Khủng khiếp ngoài trời lửa bốc nhanh Cali hỏa hoạn đã tung hoành Mây đen chế ngự vùng trời rộng Lửa cháy tràn lan khắp núi xanh
14 Tháng Tám 2020(Xem: 15285)
Ta đã mệt nhoài bao năm tháng Buông tay rủ sạch, ta rút lui. Ta nghe văng vẳng những hồi chuông. Tiếng mõ ngân nga vọng vô thường Khoan thai ta bước vào vô tận Một kiếp phù du chẳng vấn vương.
12 Tháng Tám 2020(Xem: 13800)
Tai nghe chim hót ngất ngây. Hồ Thu in bóng rừng cây muôn mầu. Vui lên xin chớ u sầu! Hẹn ngày tái ngộ bắt đầu thu sang ? Viễn du thế giới thênh thang . Ngày Xưa Thân Ái kiên gan đợi chờ...
09 Tháng Tám 2020(Xem: 12811)
Con tạ ơn Thầy Cô đã cho chúng con qua sông yên bình, cho chúng con có căn bản đạo đức và kiến thức làm người hữu dụng. Ở nơi xa không thể về đốt hương tưởng niệm. Con xin kính gửi đến Thầy cô tất cả lòng kính yêu trân trọng nhất.