Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hạnh Phạm - BÀ SỐ 7

11 Tháng Chín 20155:04 CH(Xem: 37402)
Hạnh Phạm - BÀ SỐ 7

Bà Số 7

mother daughter 3

Tôi không rõ tên bà là gì. Chỉ biết bà nằm giường số 7, đối diện giường của mẹ tôi nên tôi gọi bà là bà Số 7. Bà khoảng chừng 80 tuổi, người Úc. Mái tóc bạc bà trắng như bông, khuôn mặt đầy đặn, hồng hào phúc hậu. Bà mới nhập viện mấy ngày nay, sau mẹ tôi cả tuần. Tôi không thấy bà có thân nhân đến thăm. Mỗi lần vào nhà thương thăm mẹ là tôi thấy bà nằm một mình, đôi mắt xanh lơ dịu dàng, lặng lẽ quan sát những sinh hoạt trong phòng. Do ảnh hưởng của thuốc giảm đau, Mẹ thường thiếp ngủ vào những buổi chập tối tôi đến thăm. Để giết thì giờ trong khi chờ mẹ tỉnh dậy, tôi hay loay hoay dọn dẹp đồ đạc quanh giường hay ngồi đọc báo. Thỉnh thoảng bất chợt nhìn sang giường bà Số 7 thì lại chạm ngay vào đôi mắt long lanh và hiền dịu của bà. Những lần như thể tôi lại khe khẽ gật đầu chào trong khi bà nhoẻn miệng cười đáp lễ. Những hôm gặp mẹ tỉnh táo thì tôi luyên thuyên kể cho mẹ nghe những  tin tức cập nhật của gia đình mình và của các anh chị em. Nhiều khi hai mẹ con say sưa nói, quên cả giữ yên lặng cho các bịnh nhân khác. Lúc sực nhớ ra nhìn quanh phòng thì chỉ thấy những giường bịnh nhân khác đã được kéo màn kít mít, đèn ngủ vặn lờ mờ, ngoại trừ giường bà Số 7. Bà vẫn còn thức, đôi mắt chúng tôi lại chạm nhau. Tôi bẽn lẽn nói khẽ " Sorry" và bà lại mỉm cười gật đầu, nhìn thông cảm.

Trong thời gian mẹ nằm nhà thương, một số người bạn của tôi cũng quen biết cả với mẹ có làm những bài thơ tặng mẹ. Những bài thơ với lời lẽ chân thành, cầu nguyện và chúc tụng " Bác" chóng khỏi bịnh. Các bạn email cho tôi rồi tôi in ra, đem đến nhà thương cho mẹ đọc. Những bài thơ như thế đã đem đến những niềm vui nho nhỏ, sự động viên tinh thần trong những ngày cuối của cuộc đời bà. Nằm trên giường, mẹ cầm những bài thơ tôi in trên giấy, ngâm nga đọc, thỉnh thoảng ngừng lại phê bình như:
- Hay đáo để đấy chứ.
- Thằng này làm thơ vần ra phết.
Thể là hai mẹ con phá ra cười một chặp cho đến khi tôi giật mình, chợt nhớ là các binh nhân khác đang yên lặng ngủ, ngoại trừ.... bà Số 7.

Một hôm, tôi mon men qua giường bà số 7 để làm quen với bà. Bà Số 7 được 85 tuổi. Bà sống một minh ở một thị trấn nhỏ, cách thành phố Adelaide tôi ở khoảng 4 tiếng lái xe. Bà có một trai duy nhất nhưng  người con trai ấy chẳng may đã qua đời mấy năm rồi. Con trai bà ly dị với vợ nhưng không có con nên chẳng để lại cho bà một đứa cháu nào. Bà Số 7 thật sự là "mồ côi". Rồi buổi sáng hôm đó, trong khi tắm rửa, bà bỗng dưng ngã đột quỵ tại nhà. Vì nơi bà ở không có bịnh viện lớn nên bà đã được máy bay trực thăng của đội cứu cấp chuyển đến đây. Một thân, một mình. Hoàn cảnh cô đơn của bà đã khiến bà thèm khát những cuộc thăm viếng thường xuyên của thân nhân. Bà bảo là mẹ tôi là người rất hạnh phúc, được các con thay nhau đến chăm sóc,  đem đồ ăn nấu ở nhà vào cho mẹ để mẹ không phải ăn đồ nhà thương. Bà thích nhìn cảnh chị em tôi ngồi bóp chân, xoa bóp cho mẹ. Bà vui lây mỗi khi thấy mẹ và tôi nói cười, to nhỏ với nhau. Tuy không hiểu hai mẹ con tôi đang chia sẻ những gì nhưng qua khung cảnh gần gũi đó, lòng bà cũng cảm thấy ấm cúng theo. Bà còn nói thêm là bà rất xúc động khi thấy những buổi tối tôi đến thăm trễ và mẹ đã đi ngủ. Thay vì đi về thì bà thấy tôi ở lại, ngồi cạnh giường, lặng lẽ quan sát mẹ cho đến khuya. Tôi lặng người nghe bà nói. Tiếng bà đều đều, thì thầm bên tai. Biết nói gì đây ? Chỉ biết nắm lấy đôi bàn tay mềm mại, ấm áp với tình người của bà mà rưng rưng nước mắt.

Từ hôm ấy, tôi trở nên quý mến bà Số 7. Tôi hay chạy sang nói chuyện, thăm hỏi bà mỗi khi ghé nhà thương thăm mẹ. Ngoài nhân viên nhà thương ra có lẽ tôi là người duy nhất ghé thăm nên bà rất vui khi thấy tôi. Nụ cười thân thiện và ánh mắt hiền từ như lúc nào cũng luôn chờ sẵn trên khuôn mặt bà. Tôi cũng thế, rất sung sướng  và hạnh phúc mỗi lần đến nhà thương, gặp được cả hai người đàn bà mà tôi yêu mến. Những  cơn mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, sự lo sợ thường xuyên  mỗi khi phải  lái xe từ nhà đến nhà thương một mình vào đêm tối, trên những con đường thưa thớt xe cộ bỗng dưng chẳng còn là điều đáng quan tâm với tôi nữa.

Một tối, bà Số 7 hân hoan cho tôi biết là sáng ngày sau, bà sẽ được xuất viện. Cô con dâu, vợ cũ của người con trai quá cố sẽ đến nhà thương đón bà về. Bà sung sướng như một trẻ thơ, phần vì đã khỏi bịnh, được về nhà nhưng tôi biết, điều làm bà vui nhất là việc cô con dâu cũ đã liên lạc lại với bà sau bao nhiêu năm không quan hệ. Thì ra bà vẫn còn có một người thân trong đời ! Dù chỉ là duy nhất.

Bà số 7 nói lời chia tay với tôi. Những lời dặn dò thấm thía mà không bao giờ tôi quên được.

Con hãy trân trọng những thời gian ngắn ngủi còn lại của mẹ con. Đây là những giây phút mà con sẽ không bao giờ tìm thấy nữa. Hãy nói lời yêu thương với người thân yêu. Đừng ngần ngại mà giữ lại trong lòng vì biết đâu minh sẽ không còn có cơ hội bày tỏ nữa. Đừng để cuộc sống ám ảnh bởi những nối tiếc, ngậm ngùi con nhé.

Chiều hôm sau tôi đến nhà thương. Bà không còn ở đó nữa. Cái giường số 7 nay đã có bịnh nhân mới. Một cô gái trẻ. Tôi bỗng thấy trống vắng lạ lùng. Lời bà khuyên tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai như nhắc nhở, thúc dục. Không chần chờ, tôi chạy đến cái bàn nhỏ ở đầu giường của mẹ, lục lọi. Trong mớ giấy tờ lỉnh kỉnh như báo chí, toa thuốc, thơ từ tôi tìm thấy một bài thơ mà tôi đã làm cho mẹ khi mẹ mới nhập viện, cách đây hai tuần. Lúc đó, thay vì đưa cho mẹ đọc, tôi chỉ lặng lẽ để trên bàn của mẹ rồi ra về, hy vọng mẹ sẽ đọc khi thức dậy vào sáng hôm sau. Cũng chỉ tại vì mắc cở ! Giờ đây nhìn tờ giấy vẫn còn phẳng phiu, trắng tinh,  tôi đoán là mẹ vẫn chưa hề một lần đọc đến. Thế là nhân lúc này mẹ đang bận nói chuyện trên điện thoại với cô em gái, tôi vội vàng lấy bút ra. Với bàn tay còn run rẩy vì xúc động, tôi nguệch ngoạc viết thêm một câu ở dưới bài thơ mà tôi đã làm. Đợi mẹ dứt nói chuyện với cô em, tôi trao cho mẹ bài thơ và khe khẽ nói:

- Mẹ ơi, đây là bài thơ con mới làm cho mẹ. Mẹ đọc đi nhé.
- Thế à! Đưa tao cặp mắt kiếng xem nào.

Thế rồi mẹ nằm trên giường, bình thường  đọc:

"Trời tháng ba xanh lơ màu hy vọng
Nhưng lòng con âm ỉ một nỗi buồn
Nụ cười đầu môi dấu ngàn giọt lệ
Khóc những ngày sắp tới phải biệt ly

Ráng mẹ ơi, con vẫn không chấp nhận
Thực tế phũ phàng, lảng vảng quanh đây
Cố chiến đấu mẹ ơi đừng bỏ cuộc.
Đi với con thêm một quãng cuộc đời...."

Đọc tới đây thì giọng mẹ bắt đầu run run với cảm xúc.

"Bao năm qua mẹ là cây cổ thụ
Tỏa những cành đem bóng mát, bình yên
Khi gió động con chạy về nương náu
Mẹ dang tay che chở núm ruột mình

Mẹ con ta ngoài tình thương mẫu tử
Lại thêm vào tình tri kỷ, tri âm
Chia sẻ vui buồn, văn thơ, nghệ thuật
Rủ rỉ, rù rì nói chuyện đến nửa đêm

Đừng đi vội, hãy cho con cơ hội
Đưa mẹ về thăm lại xóm làng xưa
Hà Nội, Hải Phòng, Hội An, Đà Nẵng
Mẹ con mình đi cho biết quê hương..."

Đến đây thì mẹ oà lên khóc. Tôi không kềm được nữa nên cũng sụt sịt khóc theo. Qua màn nước mắt, bà nghẹn ngào đọc hết đoạn cuối của bài thơ. Đọc cả câu tôi mới nguệch ngoạc thêm vào lúc nãy!

"Khoan đã mẹ, con vẫn chưa đền đáp
Những năm dài mẹ vất vả nuôi con
Tội bất hiếu vì còn nhiều mê mải
Hứa lần này không để đến ngày mai

Dậy đi mẹ, mây bay ngoài khung cửa
Trời vẫn xanh, chim đang hót ngoài vườn
Thiếu bóng mẹ đời con cô quạnh quá
Bao tuổi đời, con vẫn sợ mồ côi."

Hạnh Pham

P.S  I LOVE YOU MUMMY !!!

Ngày chôn mẹ, tôi cho bài thơ đó vào quan tài. Đặt ngay dưới gối của mẹ. Lạ nhỉ, mất mẹ nhưng sao lòng tôi hôm ấy thanh thản lạ lùng. Sau khi thảy những hòn đất còn ướt nước mưa lên trên quan tài, tôi ngửa mặt lên trời. Nhìn những đám mây đang trôi lãng đãng trên cao, tôi mỉm cười, nhớ lại những lời khuyên thấm thía của bà Số 7 ngày nào:

"Hãy nói lời yêu thương với người mình thương yêu. Đừng ngần ngại mà giữ lại trong lòng vì biết đâu mình sẽ không còn có cơ hội để bày tỏ nữa. Đừng để cuộc sống ám ảnh  với những nối tiếc, ngậm ngùi con nhé."

Hạnh Phạm
September 2015.

03 Tháng Sáu 2009(Xem: 69867)
Nơi đây cũng có dòng sông Tình em chỉ chảy trong lòng sông xưa...
02 Tháng Sáu 2009(Xem: 18462)
Xe đã về bến…chợ ABC bình yên vào lúc 9 giờ tối Chúa Nhật 19 tháng 8. Cám ơn quý Thầy Cô và Ban Tổ Chức Hội CHS Ngô Quyền đã tạo được một chuyến đi “làm nên lịch sử” nối kết hai miền Nam Bắc về chung một mối, một nhà.
02 Tháng Sáu 2009(Xem: 37691)
Ba mươi năm sau, bên đời lưu lạc, ở tuổi nửa đời người, các cô, các bé ngày xưa mới biết một số Thầy Cô cũ đã từng là học trò Ngô Quyền như mình. Dù muộn màng, “Một góc Thầy Trò” xin được giới thiệu “Những CHS NQ trên bục giảng” để vinh danh các CHS NQ cũng là các Thầy Huỳnh Quan Phận, Diệp Cẩm Thu; các Cô Hà Thị Nhung, Liêng Tuấn Tài, Phạm Thị Hạnh.
27 Tháng Năm 2009(Xem: 86899)
  Trong dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường, chúng ta quả thực rỏ ràng thấy được: Gốc cây trường trung học Ngô Quyền đã có nhiều cành ngọn và Nguồn trường xưa đã tỏa rộng khắp nơi.
26 Tháng Năm 2009(Xem: 37545)
Dưới đây là lá thư của CHS NQ Võ Thị Tuyết Mai, và những bạn bè, đồng nghiệp đã gửi cho Cô Ma Thị Ngọc Huệ, khi được tin Thầy Nguyễn Phong Cảnh từ trần vào ngày 4 tháng 1 năm 2006 tại California.
23 Tháng Năm 2009(Xem: 32672)
Trong đại gia đình Ngô Quyền hầu như ít nhiều ai cũng biết đến Thầy Vũ Khánh Thành. Thật vậy, ngoài lãnh vực giáo dục, từng là Giáo sư dạy môn Triết học tại trường Ngô Quyền chúng ta năm xưa. Từ lúc định cư tại Anh Quốc đến nay, Thầy không ngừng tích cực dấn thân hoạt động trên bình diện xã hội, văn hóa và chính trị cho cộng đồng Việt Nam tại đây.
17 Tháng Năm 2009(Xem: 67453)
Tình ta như đóa hoa quỳnh Đêm về chớm nở cuộc tình phai mau
17 Tháng Năm 2009(Xem: 67549)
Giáo đường xưa em theo anh xin lễ Nhưng bây giờ đường vắng chỉ mình em
15 Tháng Năm 2009(Xem: 77610)
Ở Việt Nam, mùa hè bắt đầu với những cành phượng đỏ nở rực cả góc trời, với tiếng ve kêu ra rả buồn xót xa, thì ở đây chỉ có hoa “jacaranda” và nắng ấm. Không biết từ bao giờ tôi đã yêu thích màu hoa “jacaranda”, thích ngang qua những con đường có trồng hoa rợp bóng, nhìn những cánh tím nhỏ li ti trải đầy trên đất, thêu từng mảng trên không, tôi cảm thấy dường như mình đang đi trong một giấc mơ.
14 Tháng Năm 2009(Xem: 74855)
Cha tôi cũng thường nói nhiều người trên đời này ưa làm anh hùng đến nỗi quên rằng mình có một bà mẹ. “Úi trời, làm anh hùng mà không có mẹ thì làm anh hùng mà chi!”
07 Tháng Năm 2009(Xem: 81942)
Kính mời Thầy Cô, mời anh chị, mời bạn cùng đọc thư của anh Trương Đức Hoàng để thấy tình nghĩa Thầy Trò (chắc đã trở thành “đồ cổ” ở Việt Nam hiện nay), và để tìm lại hinh ảnh “con dốc Ngô Quyền trần ai khoai củ” mà hầu hết chúng ta đã gò lưng đạp xe mỗi ngày để đến ngôi trường Trung học Ngô Quyền thân yêu, bây giờ chỉ còn trong trí tưởng…
30 Tháng Tư 2009(Xem: 37180)
Được sự đồng ý của tác giả – CHS NQ Nguyễn Ngọc Xuân - một bức thư rất cảm động gởi cho Thầy giáo cũ (Thầy Nguyễn Văn Phố) , “ Một góc Thầy Trò ” xin mời bạn cùng đọc lời tâm tình của một học sinh rất giỏi với Thầy giáo dạy Toán thời anh Xuân còn ngồi ghế NQ.
21 Tháng Tư 2009(Xem: 64191)
Biên Hùng xa vắng đã lâu Về đây bổng nhớ còn đâu thuở nào...
19 Tháng Tư 2009(Xem: 70308)
Buồn ơi, sao chẳng nên lời Mà trong đáy mắt một trời thương đau! Kiếp sau xin giữ đời nhau, Thay ân tình đã đi vào thiên thu…
19 Tháng Tư 2009(Xem: 68010)
Có đôi khi, tôi nằm nghe tiếng khóc buồn rầu như lời kinh vực sâu rót vào lòng, thương đau!
14 Tháng Tư 2009(Xem: 87994)
Cám ơn trận mưa đêm nay, đã đưa tôi trở về thăm lại những nhánh sông đời đã từ lâu rẽ nguồn, khuất lối. Mưa ở quê người chắc không sao bằng mưa ở quê nhà, nhưng dù là kẻ lạ, cũng xin được tri ân những giọt mưa đã làm tươi mát, rực rỡ thêm phần đất mà biết bao người Việt tha hương đã chọn làm nơi trú ẩn và làm một cõi để đi về.
08 Tháng Tư 2009(Xem: 70030)
SÁNG Thức giấc buồn thiu. Mưa rơi hiu hắt Người qua đìu hiu Lòng vắng tiêu điều!
08 Tháng Tư 2009(Xem: 65372)
Tình cứ đến, cứ như chồng vở cũ, Mở từng trang là từng chữ… yêu người. Cho ta viết bài hoan ca vô tận, Cho người về nhớ mãi phút thanh xuân!
07 Tháng Tư 2009(Xem: 66285)
Anh làm sao hiểu được. Những cánh buồm ký ức có thể mang chở tình yêu của chúng ta trở về, nguyên vẹn, tràn đầy .
06 Tháng Tư 2009(Xem: 71921)
Mưa rơi! mưa rơi! Đường chưa quên lối Sao nghe lạc loài Nhịp chân bối rối Theo mưa tìm ai?
06 Tháng Tư 2009(Xem: 67514)
Tháng ba hương bưởi thơm nồng Bỗng tha thiết nhớ một dòng sông xưa. Công viên dưới bóng hàng dừa Em, anh tình tự buổi trưa thuở nào.
06 Tháng Tư 2009(Xem: 67337)
Lần cuối gặp em lúc lập Đông, Đồn anh đóng mãi tận Bình Long. Thân trai chinh chiến đâu ai biết, Em ở Đồng Nai mãi ngóng trông.
31 Tháng Ba 2009(Xem: 69443)
Nắng reo bài tháng ba Lên bát ngát hoa vàng Trong khu vườn êm ả...
30 Tháng Ba 2009(Xem: 71643)
Ngày đầu một năm giở tờ lịch mới lòng như lá rơi chờ cơn bão nổi.
29 Tháng Ba 2009(Xem: 67267)
Biên Hòa giờ này còn đâu trường cũ. Một thuở hồn nhiên, ấp ủ tình đầu! Em ở bên này, tìm trong ký ức, Khung cửa, bậc thềm, góc lớp…chìm sâu!
29 Tháng Ba 2009(Xem: 66053)
Ở một góc đời em đã có, Những ô cửa nhỏ, bậc thềm quen. Sân nắng giờ chơi, trường lớp cũ. Quay lưng, còn nhớ thuở êm đềm?
29 Tháng Ba 2009(Xem: 69250)
Mỗi ngày em liên tưởng đến những chuyến tàu sẽ mang anh đi, sẽ trả em về, và em khóc...
27 Tháng Ba 2009(Xem: 70599)
Tình nồng hương đượm mong manh, Dẫm chân ta bước cuộc tình lỡ duyên!