Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Phạm Ngọc Quýnh - NHỚ BẠN

17 Tháng Mười 20143:11 SA(Xem: 19932)
GS. Phạm Ngọc Quýnh - NHỚ BẠN



NHỚ  BẠN

Thay Quýnh

Hôm nay trong thất nhât lai tuần, tôi viết mấy dòng này gọi là tưởng nhớ và cầu nguyện cho Hương linh  TÂM  NGUYÊN  Nguyễn Xuân Hoàng  sớm được  siêu sanh.

Trong Tuyển Tâp NQ 2011, do Hội Ái Hữu chs Ngô-Quyền thực hiện, trang 29 anh Nguyễn Xuân Hoàng khi viết về “Những chiếc ghế còn bỏ trống'' của Trần Kiêu Bạc, có mấy câu sau:

          Trong khi Trần Kiều Bac viết:

          Đưa tay với tuổi non xanh biếc

 Còn tôi thì:

          Thấy lá vàng khô sắp rụng rồi

          Tôi gấp tuyển tâp lại và tự  nhiên liên tưởng tới câu thơ của thi hào Nguyễn Du trong cuốn Đoạn Trường Tân Thanh “Một lời là một vận vào... khó nghe”

       Vẫn biết trần gian là cõi tạm, với bao chìm nổi đắng cay, Sinh là kí mà thôi.  Nhưng tôi thấy như muốn trách anh Nguyễn Xuân Hoàng sao vội nói thế? vì trong  khi “mình thấy còn nhiều việc quá"

      Lần hẹn găp  nhau tai Cafe Paloma, San Jose, tháng 3/ 2012, anh có nói với tôi là hồi này mình thỉnh thoảng bị đau, tôi lai sơ tình không hỏi rõ, nghĩ rằng do Toa  nặng nợ với văn chương, báo bổ nên nó thế, sau có Diệu Hương rồi các anh  Nguyễn Thất Hiêp, Nguyễn Phi Hùng, cùng họp mặt thật vui. Lần sau nữa, trước ngày đại hôi truyền thống, vào tháng 7/12 có cả các  A/C Nguyễn Thi Thu, Lê Tiên Đạt, Phạm Gia Hưng, cũng hẹn găp tai cafe Paloma này từ  11AM,  kéo dài tới 1pm. Chúng tôi cũng rất vui trong nhiều chuyện cổ tích... Khi Chị Vy tới, hai căp Đạt-Thu, Vy- Hoàng còn chụp hình kỷ niệm.

        Sang năm  2013, đâu ngờ tin Nguyễn Xuân Hoàng bị trọng bệnh, phải nhập viện, rồi lại chuyển ra Nursing home, tôi hẹn Anh Đat –Chị Thu có cả Diệu-Hương cùng đến thăm, lúc đó anh  Hoàng đã về nhà riêng rồi. Chị Vy cho biết Anh  Hoàng  đang mệt, nằm trong phòng chúng tôi vào, thấy Hoàng nằm yên, nước da xanh, mắt nhắm nghiền mà ái ngại. Khoảng 5 phút sau, tôi nắm tay Hoàng và nói “Hoàng ơi, mình và  Anh Đat –Chị Thu, tới thăm Toa đây. Có đau lắm không? anh cố gât đầu, tôi hỏi thêm có ăn được  không, Anh lắc  đầu. Như vây do đau, và vừa chích thuốc, nên mệt thôi, nhưng vẫn còn nhận biết để ra dấu trả lời.

       Sau phút yên lặng, nghe Chị Thu hỏi, tôi thấy Hoàng mở mắt như để trả lời, nhưng rồi lại nhắm nghiền như trước. Một ít sau, tôi ngồi sát lại, mạn phép hôn lên  trán Nguyễn Xuân Hoàng và nói “Bọn mình đến thăm Toa, ngày mai mình về lại Canada, rồi ráng lên nhá.''

Bàn tay phải của anh như muốn đưa lên tôi định chụp tấm hình kỷ niệm, nhưng Chị Thu nói nhỏ, thôi để giữ hình ảnh lúc còn khỏe mạnh.

       Chúng tôi còn đươc biết tình trang sức khỏe của Chi Vy. Ban ngày lo chăm sóc anh Hoàng, đến đêm từ 10 pm chị phải tự lo cho mình. Lúc đó phải nằm yên, bất di bất dịch không đươc rời xa cái máy làm việc lọc thận nên Diệu Hương lo ngại cho Thày Hoàng nếu đêm hôm có gì sẩy ra thì biết làm sao, nên hỏi luôn tôi “Thày Hoàng mệt quá rồi vậy đêm nay. Thày có thể ở lại với Thầy Hoàng được không?'' Cảm động trước tình nghĩa đó, tôi cũng rất buồn và chỉ lắc đầu thôi, vì sáng mai đã   về Canada rồi, đồng thời, tôi vẫn như cảm thấy không có gì đáng ngại lắm. Linh tính bảo, Nguyễn Xuân Hoàng không đi quá nhanh như vây đâu vì tôi được chứng kiến trường hơp của môt bạn thân, Ls Nguyễn Hữu Hiệu, cũng bị ung thư, vẫn biết tôi không có kiến thức về Y-khoa, nhất là với loại tứ chứng nan y này. Tôi thăm  Hiệu năm 2005 đến tháng 12/2008 anh mới qua đời tuy nhiên tôi cũng vẫn nhắc con tôi, Quỳnh Thư là cố gắng sắp xếp thì giờ để đến thăm Bác Hoàng.

Về Canada được 2 ngày thì DH báo tin “thày Hoàng đã tỉnh lại, đã trả lời email của con Thày ơi.'' Thật vui, tôi liền email cho Anh Hoàng và cũng kể trường hợp của anh Hiệu với hy vọng giúp Hoàng có chút yên tâm, tôi còn dụ khị “Ráng đi và phải cố ăn uống cho khoẻ, chờ Moa đưa đi uống cafe starbucks nữa đấy''. Anh đã reply ngay với ý: "Cám ơn Quýnh mình cũng mong cho khoẻ để sang Canada nữa”. Rồi lần khác Anh viết: ''đau lắm mình cũng cố nhưng không biết thế nào''.  Tôi thấy thương Anh nhưng cũng chẳng biết sao hơn.

      Xem các đọan video clip của những thân hữu, đồng nghiệp, học trò cũ mỗi lần  tới thăm Anh, tôi thấy như có một sự màu nhiệm đã giúp Anh thêm được thời gian quí báu ấy. Tháng 7/2014 trước ngày Lễ Truyền  Thống  kỳ thứ 13 của  Trung học Ngô-quyền, tôi có đến thăm, tuy nước da xanh xao, hơi còm hơn năm ngoái, 2013, nhưng tóc vẫn còn  dày, giọng nói vẫn trong và nhẹ cũng găp cả cô học trò cũ ở  Saigon cùng phu quân  đến nữa. Nhường chỗ cho  khách,... Chị  Vy  hôm ấy cũng rất vui. Đến gần bữa ăn trưa, chúng  tôi còn ngồi nói chuyện, tôi nhắc đến “bến đá và Tháp Bà ở Nha Trang, anh còn nói “ tháp Chàm'' rồi cười, chứng tỏ còn minh mẫn lắm.  Ăn với nhau chén cháo, nhưng Anh chỉ lưng bát thôi, tôi cố ép, Hoàng tự múc thêm 2 muỗng nữa rồi nhâm nhi mấy miếng chip và ly càfe còn dở ở trong phòng.

          Tôi thấy vui, nhưng thầm  nghĩ, làm sao đủ sức đương đầu với bệnh. Tôi lại liên tưởng tới Mẹ tôi ngày ấy, cũng bênh ung thư, cũng chi ăn chút chút thôi, rồì  Cụ qua đời, năm 1991,  gia đình tôi mới sang Canada.

      Về lại Canada, vẫn theo dõi tình trạng sức khoẻ Anh  qua tin cập nhật của  Diệu-Hương, thì đùng môt tin Anh bị ngã phải đưa vào Bệnh viện, rôi chuyển sang  nursing home. Tôi thấy lo ngại cho Hoàng, chẳng lẽ  “lá vàng khô  sắp rụng rồi ..?''

       Chiều ngày thứ bảy vào mail, DH báo tin “Thày  Nguyễn Xuân Hoàng đã ra đi lúc 10 giờ 50 ngày thứ bảy 13/9/14. Tôi lặng người đi và nghĩ, thôi cũng là  định mệnh đã an bài. Lấy câu “Nhân sinh tư cổ thùy vô tử'' –NCT- để khuây thôi và cũng nghĩ  Hoàng ra đi, để khỏi phải chịu những cơn đau. Hoàng ra đi... và cũng đã để lại...  

       Nguyễn Xuân Hoàng đã ra đi, tiếc là không sang  để tiễn Anh lần cuối. Đêm qua thức giấc, tôi cố ghi lai mấy vần sau:

 

                         NHỚ   BẠN

 

               Đêm  qua đọc lại điện thư

                Nguyễn Xuân Hoàng gửi, bây giờ Bạn  đâu?

                Mũi cay theo gịot lệ sầu

                Trần gian vẫn biết có đâu cảnh  Thường?

                 Mà sao lòng những vấn vương

                 Ra đi để nhớ, để thương... bao người.

                  Trò xưa  ấy, Bạn  văn  ơi,

                  Duyên trăm năm, cũng đành thôi, giã từ

                  Tuần BỐN CHÍN sắp đến ư ?

                  Tâm-Nguyên theo tiếng Chuông Chùa thảnh  thơi

                   Vĩnh Hằng Bạn được an vui.

 

 

                                     Canada , 04 /10 /2014

                                     Phạm Ngọc Quýnh

               

                 

 

 

 

 

 

  

 

        

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76835)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 73163)
Khi nắng đổ trên cành hoa phượng đỏ Là lúc mặt trời đòi đùa cợt mái tóc em Tuổi ngây thơ mắt môi xinh bỏ ngỏ Cuộc vui đùa chẳng phân biệt gái hay trai!
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73876)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73968)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72707)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 81126)
  Hôm nay “Hội Ngộ Trùng Phùng”, Thầy trò, bè bạn, vui mừng gặp nhau. Thỏa lòng mong ước bấy lâu, Tha phương hội ngộ cố tri Ngô Quyền.
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72049)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73907)
Nếu dân ca được đặt lại khúc Mười Thương Mình sẽ hát Thương Trường Tôi Thứ Nhất Em sẽ hát Một Thương kỷ niệm một thời còn xanh ngắt Những thương nhớ khác nào cũng xếp thứ hai, ba …..
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75383)
    Năm mươi ngọn nến, thắp lung linh, Sinh nhật trường ta thắm đượm tình.  
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75577)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74270)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80536)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74122)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75876)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69369)
  Để tưởng nhớ Anh Nguyễn Phong Cảnh và  chia sẻ nỗi buồn với chị Ma thị Ngọc Huệ,  cựu học sinh Ngô Quyền .  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69237)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73796)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 71448)
    Ảnh xưa nhìn thật đâu ngờ, Thầy, Cô, Bạn cũ bây giờ nơi đâu ?
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69384)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66563)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 36106)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 72125)
Mừng Vui Hội Ngộ Ngô Quyền Cựu Chúc Nhau Giai Lão Bách Niên Lưu.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34835)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 70208)
Mười năm trên đất Mỹ Dẫu có nhiều cuộc vui Nhưng tận cùng nỗi nhớ Vẫn ngậm ngùi chưa nguôi.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 74413)
ĐÓN mấy Đông qua nơi đất khách, CHÀO Xuân tuổi hạc mãi dần cao, NGÀY tháng trôi nhanh vẫn ước ao HỘI ngộ cùng nhau sẽ có ngày, TRÙNG dương bão nổi gây ngăn cách.... PHÙNG thời sẽ giúp gặp cố tri
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73116)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42176)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65472)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...