Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

NghiemHai - NHỮNG NGÀY ĐÃ XA

23 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 133405)
NghiemHai - NHỮNG NGÀY ĐÃ XA

NHỮNG NGÀY ĐÃ XA.

 

chutieu5-large-content


 Thuở nhỏ, tôi được gia đình ưu tiên cho làm ''sư cọ" vào những tháng hè. Cậu Mợ tôi lấy lý do cạo sạch tóc để chống ''chí'', mát mẻ nhưng tôi biết kèm theo đó là chính sách tiết kiệm của gia đình. Chỉ du di cho để tóc vào những tháng học Tiểu học Nguyễn Du. Tôi thì cứ ấm a ấm ức khi soi gương và luôn bất mãn khi thấy chú tiểu Ba tàu xuất hiện với cái đầu trọc lóc, trông ngô ngố và xấu xí vô cùng! Cái miệng cười rộng toác với cặp môi như bánh dầy kẹp chả. So bì thì Mợ tôi nói: “ Ngày xưa mấy anh con cũng thế.”. Tôi có thấy gì đâu vì các anh đã lớn hết rồi, chỉ biết là cứ đến hè thì tóc tôi bị cạo bay tơi tả.

 Dù mắc cở nhưng không lẽ ở mãi trong nhà? Đành rón rén ra xóm chơi và chỉ vui khi thấy có vài bạn có đầu ''cúp cua'' thật cao nhưng không tròn vo như tôi. Tức nhất là bọn con gái cứ cười đùa chọc ghẹo ngay khi thấy đầu tiên: “A! Sư cọ Tàu phù kìa”. Mãi rồi thì như quen mắt tụi nó vì chơi chung mỗi ngày.

 Ngày ấy, cánh tay nhỏ nhắn của tôi đã biết cầm cây đàn nhỏ Mandolin, đã biết đánh những bài hát con nít quen thuộc như: “Ai bảo chăn trâu là khổ. Chăn trâu sướng lắm chư .ứ.ư.” hay : “Ánh trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng Cuội già, ôm một mối mơ”. Dịp gần Trung thu thì: “Tết Trung thu đốt đèn đi chơi. Em đốt đèn đi khắp phố phường…”. Tôi vẫn thường được bọn con nít khen: “Đánh nghe giống y!”. Tôi vẫn nghĩ thì cứ hát tập thể, có sao đánh vậy, có gì mà hay nhưng nghe chúng khen là bụng thấy thích chí rồi. Còn gì sung sướng hơn khi được đám con gái vây quanh, vừa hát vừa vỗ tay hò reo inh ỏi? Sau này, bất cứ trò chơi nào ngồi xoay quanh vòng tròn, cũng đều có đứa nói tôi về lấy đàn ra đánh cho vui. Cả nhà tôi đều cười khi thấy cái đầu trọc lóc nhẵn thín cứ ôm đàn chạy đi chạy về.

 Tôi nhớ, tánh tôi thuở nhỏ thì không chơi ăn gian trong mọi trò. Chỉ khi có dính dáng đến đồng tiền thì tánh tiếc của nổi lên, thua quá vì chơi dở hay nghĩ người lớn dụ khị là lăn đùng ra ăn vạ đòi tiền lại. Tôi vẫn thường bị trong nhà đánh cho vì cái tội kỳ cục đó nhưng chứng nào tật nấy! Món ăn vạ thì như được đền đáp, chỉ vì hay tin lời người lớn, vác lồng qua bắt thỏ nhà anh P. ở xóm, nằm mãi trước nhà anh lăn lộn thì cũng phải có người ra dỗ dành năn nỉ chứ! Qua chơi nhà bạn T., đùa giỡn thế nào đó lại bị anh L. của bạn đá cho một phát vào mông. Tức mình ăn vạ la inh ỏi: “Cậu ơi! Mợ ơi! Anh L. ăn hiếp con”. Trong nước mắt, tôi vẫn thấy thật thỏa mãn và đáng đời cho anh L., khi thấy anh mặt hơi tái đi vì sợ Cậu Mợ của anh hay của tôi biết, cuống quít cùng với chị D., anh Đ. cố sức vỗ về cho tôi im lại cái miệng đang la bài hải. Phải thế chứ! Ai biểu đụng vào ông Ba tàu là tôi đây? Híc..

 Ngày cái ao rau muống sau nhà của chúng tôi bị san lấp để xây dựng Trung Tâm Thẩm Vấn cho Cảnh sát thời trước. Bọn chúng tôi đã xì xào buồn cho một khoảng đất rộng để chơi đùa sắp tiêu đời. Ngày họ chặt cây và đổ cát lấp đầy con đường dẫn, nằm cạnh nhà tôi cũng chỉ như an ủi, chỉ là nơi chúng tôi nô đùa trong hai tháng. Con nít thì thấy cái gì mới là phấn khích. Cả xóm tập trung ra đùa nghịch cùng lớp cát dầy. Đào lỗ lót lá chuối bên trên và phủ cát, lừa bạn đến nơi huyệt đạo, đột ngột trúng kế rớt một cái ‘ụp’ xuống lỗ sâu. Chỉ chờ có thế! Cả bọn cười la hét vang rần. Đàng hoàng hơn thì tập trung vòng tròn ca hát những đêm trăng rằm. Đương nhiên phải có cây đàn Mandolin của tôi. Tuổi thơ chúng tôi cũng đã tan dần và mất hút sau khi con đường thành hình.

 Khi 9,10 tuổi thì bị ghép đôi. Tôi với H.. cạnh nhà chỉ kém tôi 1 tuổi. Nhiều khi bị lừa tắt đèn khi chỉ có hai đứa. Tôi sợ toáng lên và la hét um xùm. Con nít thế đấy, đã cảm thấy ''quê'' khi người lớn xúc phạm đến giới tính. Và chính điều đó, đã làm tôi ngượng ngập suốt cả tuổi thơ cho đến ngày lớn lên mỗi khi gặp H.

 Ai sống cũng phải có giang sơn. Bọn trẻ chúng tôi cũng có khoảng trời từ nửa đấu dốc đến cuối bờ sông là sào huyệt. Chỉ thế thôi nhưng giờ đây, mỗi lần tôi ghé về xóm. Bao kỷ niệm từng nơi bước qua lại hiện về nếu thật tịnh tâm và nhớ lại. ''Đây là vỉa hè mà tôi đã từng nhiều lần nắm tay Bà Nội của T. và Th. dắt về nhà mỗi khi các Cụ sang chơi. Lòng tràn ngập niềm vui bổn phận khi được các Bà khen: “Cháu ngoan lắm!” Mỗi dấu chân trên vỉa hè lát gạch đều chầm chậm in dấu trong tôi. Những gốc rễ to nằm vắt ngang bước chân người xưa kia, nay không còn nữa mà tôi đã luôn cẩn thận dẫn các Bà về tránh né lúc tối trời. Những con đường nhỏ dẫn ra phía sau nhà, hiện là các cơ quan nhà nước hay đoạn đường từ nhà ra bờ sông Đồng Nai. Tất cả đều là kỷ niệm tuyệt vời và xa vời của tôi ngày ấu thơ ấy!

 

 NghiemHai 16.11.2012

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 73086)
Khi nắng đổ trên cành hoa phượng đỏ Là lúc mặt trời đòi đùa cợt mái tóc em Tuổi ngây thơ mắt môi xinh bỏ ngỏ Cuộc vui đùa chẳng phân biệt gái hay trai!
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73819)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73918)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72642)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 81034)
  Hôm nay “Hội Ngộ Trùng Phùng”, Thầy trò, bè bạn, vui mừng gặp nhau. Thỏa lòng mong ước bấy lâu, Tha phương hội ngộ cố tri Ngô Quyền.
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 71992)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73839)
Nếu dân ca được đặt lại khúc Mười Thương Mình sẽ hát Thương Trường Tôi Thứ Nhất Em sẽ hát Một Thương kỷ niệm một thời còn xanh ngắt Những thương nhớ khác nào cũng xếp thứ hai, ba …..
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75314)
    Năm mươi ngọn nến, thắp lung linh, Sinh nhật trường ta thắm đượm tình.  
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75516)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74195)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80489)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74051)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75826)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69306)
  Để tưởng nhớ Anh Nguyễn Phong Cảnh và  chia sẻ nỗi buồn với chị Ma thị Ngọc Huệ,  cựu học sinh Ngô Quyền .  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69080)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73713)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 71388)
    Ảnh xưa nhìn thật đâu ngờ, Thầy, Cô, Bạn cũ bây giờ nơi đâu ?
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69329)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66492)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 36039)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 72067)
Mừng Vui Hội Ngộ Ngô Quyền Cựu Chúc Nhau Giai Lão Bách Niên Lưu.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34791)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 70163)
Mười năm trên đất Mỹ Dẫu có nhiều cuộc vui Nhưng tận cùng nỗi nhớ Vẫn ngậm ngùi chưa nguôi.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 74344)
ĐÓN mấy Đông qua nơi đất khách, CHÀO Xuân tuổi hạc mãi dần cao, NGÀY tháng trôi nhanh vẫn ước ao HỘI ngộ cùng nhau sẽ có ngày, TRÙNG dương bão nổi gây ngăn cách.... PHÙNG thời sẽ giúp gặp cố tri
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73051)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42139)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65411)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73663)
Ai thắp trong tôi niềm tin tuổi dại Tin ngày mai đường ngọc mát chân son.