Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Đinh Quang Bình - KHÓA 11 CHSNQ, MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ

24 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 113878)
Đinh Quang Bình - KHÓA 11 CHSNQ, MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ


KHÓA 11 CHSNQ, MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ

 

Những kỷ niệm ngày cũ chưa phai

Kỷ niệm hôm nay đã tràn về”


longdungsinhlocbinhhanh-large

Anh Thân Ngọc Long, Ngọc Dung, Anh Pham Sinh, Lê thị Lộc, Đinh Quang Bình, Phạm thị Hạnh


Chiếc Boeing 737 dài 105 ft 7 inches đáp xuống phi trường DFW lúc 9:20 pm ngày July 4, 2011 mang theo đầy nhóc những niềm vui từ miền nam Califorlia, thành phố Westminter đánh dấu một cuộc trùng phùng đầy tình thân ái của thầy trò cùng bạn hữu CHSNQ BH đã nhiều năm xa cách. Cám ơn ban tổ chức.

 

 Tôi đến phi trường John Wayne ngày thứ Sáu 01.07.11 lúc 9:20 am, được người bạn cùng đơn vị ngày xưa ra đón, sở dĩ tôi phải có cái plan đi sớm về trễ vì: dễ gì bà xã cho đi Cali một mình như vậy, trước khi họp mặt Ngô Quyền tôi đến sớm để có dịp được hẹn với mấy người bạn cùng khóaThủ Đức ngày xưa, vì có vài người cũng đã 38 năm từ ngày gẫy súng đến giờ chưa có dịp được hàn huyên, tâm sự chuyện xa xưa một tí, vì như chương trình thì chiều thứ bảy tôi phải về với trường Ngô Quyền. Đám chúng tôi biết nhau từ cái thời còn hút thuốc CAPSTAN, uống côca sữa, phì phà khói thuốc đọc thơ giang hồ, “phóng tác” từ tên hiệu thuốc như:

 

-- Chiếc Áo Phong Sương Tặng Ấm Nàng

-- Nếp Áo Thư Sinh Phủ Ấm Chàng

 

hoặc:

 

-- Cho Anh Phát Súng Tim Anh Nát

-- Nhưng Anh Tin Số Phận Anh Còn

 

 Và đúng như chương trình đã dự định tôi phải trở về Ngô Quyền chiều thứ bảy để chuẩn bị cho ngày mai hội ngộ. Trước đây, hơn một tháng, khi nghe tin tôi sẽ về Cali dự đại hội, Ngọc Dung có phone và email cho tôi bài hát “Tình đầu một thời áo trắng” yêu cầu học thuộc và tập dượt những câu đã được chỉ định, vì là bài hát hợp ca, tôi khớp quá xin từ chối nhưng Ngọc Dung nói trong khóa mình không còn ai thân để mà nhờ, cố gắng đi, lại thêm lời động viên mạnh mẽ của cô út UT, tôi đành phải ok thôi, vì từ tạo thiên lập địa tôi chưa ra sân khấu bao giờ, chỉ có ra sân banh thì nhiều.

 Chiều thứ bảy ngày 02.07, tôi theo Ngọc Dung và Tuyết Mai đến địa điểm tập dợt cho bài hát, ở đó tôi gặp lại Hạnh, cô bạn học ngày xưa đã từng ì ạch trên chiếc xe lam đến trường mỗi ngày cùng nhau, vui quá, trông Hạnh vẫn như xưa, chỉ hơi nhăn một tí tí trên trán khi cười, đã hơn 30 năm rồi rất vui khi gặp lại bạn cũ, còn Hạnh không biết có vui không mà tôi thấy Hạnh trợn to đôi mắt nhìn tôi, rồi sau khoảnh khắc Hạnh đưa đôi tay như là một dấu hiệu nhận bạn, tôi ôm lấy Hạnh như ngầm đã biết và đã xa nhau từ gần 40 năm rồi. Tình bạn thật cao cả... viết tới đây mắt hơi cay cay, lòng thấy chùng xuống... Ở đây, ngoài Ngọc Dung, Tuyết Mai và Hạnh tôi chẳng biết ai vì có rất nhiều người đến tập dợt cho ngày mai, ngay lúc đó tôi găp Diệu Hương, tôi và Diệu Hương chỉ biết nhau qua email chứ chưa hề gặp mặt, thế mà sau khi giới thiệu Diệu Hương nói: “ngày xưa anh Bình đẹp trai nhiều người thích lắm nhưng bây giờ xấu rồi”. Tôi trả lời DH: “anh còn vác xác đến đây được là hạnh phúc lắm rồi Hương ạ!”. Sau đó, tôi được biết thêm vợ chồng anh Huỳnh Quan Minh, anh Thi Ân, cùng hát chung với chúng tôi, trong khi tập hát tôi thấy mọi người đã thấm mệt, nhưng tinh thần vẫn còn hăng hái lắm, đúng như tinh thần NGÔ -QUYỀN bất khuất. Lúc đó, tôi có nghe anh Ân nói rất to : “không mệt chết liền”.

 hopca_mtat-2-large-contenthanhmaidung-content

minhanbinh-contenthopca_mtat_1-large-content

Trong sáu người hát chung bản “Tình đầu một thời áo trắng” tôi là bết nhất nhưng lại còn khỏe, vì có làm gì đâu mà không khỏe, ngược lại, Tuyết Mai thì quá mệt mỏi vì đang bệnh nặng lại còn đảm trách vai đạo diễn nên nói chẳng còn hơi, nhưng tất cả cũng vì tinh thần NGÔ- QUYỀN, anh Minh, anh Ân, Ngọc Dung có quá nhiều việc giúp ban tổ chức nên cũng đừ người ra rồi, còn Hạnh vừa tập vừa lo ra với mấy cô bạn đang chờ đi chơi, chắc cũng lâu lắm rồi mới có cơ hội trùng phùng này nên cũng nôn nao. Rốt cuộc, chúng tôi cũng tập xong bản nhạc từ nhịp ca đến đội hình.

 Sau khi xong tập hát, tôi theo Ngọc Dung và Tuyết Mai về LA, vì biết ngày mai bận lắm nên chúng tôi đi lễ lúc 7 giờ chiều hôm đó ở cộng đoàn thánh Phêrô, Torrance. Tối đó, tôi ở lại nhà anh chị Sinh Dung, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được vì tưởng tượng ngày mai chắc là vui lắm. Sáng hôm sau, chúng tôi đến nhà hàng lúc khoảng 10 giờ quang cảnh quá nhộn nhịp, người người tìm nhau chia sẻ những niềm vui nỗi nhớ sau bao năm xa cách, tôi được sắp vào ngồi bàn số 19 cùng gia đình anh Sinh, N.Dung, T. Mai và Sơn, có bác trai và hai người em, Hạnh cũng ngồi chung bàn với chúng tôi, sát cạnh sân khấu, tôi nói đùa với anh Sinh: “Hạnh được ông xã cho đi một mình, tôi cũng được bà xã cho đi mình ên, tới đây mình ráp lại cũng như đũa có đôi”.

gia_dinh_5-large

 

 Chương trình bắt đầu, mọi người đứng lên làm lễ chào quốc kỳ Mỹ - Việt và tưởng niệm những anh hùng đã vị quốc vong thân, những thầy cô cùng bạn hữu đã nằm xuống, thật trang nghiêm cảm động, phần văn nghệ được mở đầu với bản: NGÔ QUYỀN HÀNH KHÚC do anh Huỳnh Quan Minh sáng tác, anh Minh cũng là cựu học sinh NQ, nhờ dịp này tôi được biết anh chị Minh, như vậy, mới biết là trường NQ có rất nhiều nhân tài...

 

 Nhà hàng cũng bắt đầu cho ra những món ăn, mọi người cùng ăn, cùng nói cười, nhộn nhịp, tình thân hữu, vui ơi là vui !... Tuy vui nhưng không quên nhiệm vụ, Ngọc Dung và bà đạo diễn T Mai kêu kiếm chỗ tập lại bản nhạc của mình, thế là cả sáu đứa đi qua phòng bên tập lại cho nhuyễn, qua sự chỉ đạo của đạo diễn T Mai thì Ngọc Dung hát cặp với anh Minh, T Mai hát với anh Thi Ân, còn lại Hạnh hát cặp với Bình, tập tành nhuyễn nhừ, nhưng khi ra diễn thật vì mọi người vui quá nên hơi ồn vì thế không nghe rõ tiếng nhạc, nên bản nhạc không được trọn vẹn mấy, thôi thì "có còn hơn không" cây nhà lá vườn, một bài hợp ca thật “hoành tráng” mà tập dượt chung chỉ có bốn tiếng đồng hồ được như vậy cũng OK rồi. Sau đó, chúng tôi về bàn ăn uống chút đỉnh, nhìn quanh thấy mọi người vui đùa, phấn khởi gặp nhau tâm tình rối rít, thật là một ngày hội ngộ hạnh phúc vô vàn.

tdmtat-1_0-large

 

 Nhóm chúng tôi thuộc khóa 11, hiện tại ở đây có tôi, Ngọc Dung, Hạnh và Minh Thủy ngồi bàn bên kia, ngoài ra tôi chẳng còn thấy ai nữa, tôi đi vòng quanh các bàn ăn xem có ai cùng khóa mình, môt vòng rồi hai vòng cũng chẳng thấy mống nào nữa, tôi thầm nghĩ mấy thằng nam sinh khóa 11 nó hy sinh đền nợ nước hết rồi hay sao? hay trong chuyến vượt biển đã không đi đến nơi mà đã về đến chốn rồi?

 

 Văn nghệ ngày đại hội với nhiều mục hay lắm, hấp dẫn, đầy ý nghĩa của ngày trùng phùng, do các anh chị em CHSNQ thực hiện, phần đa số là các anh chị ở CaLi, tôi còn đang theo dõi chăm chú bài đơn ca của Hạnh thì có một người đến che mắt tôi rồi hỏi có nhớ không? Thật sự, tôi không nhận ra, nhưng sau đó biết được là Lê thị Lộc, người bạn mà tôi đã bao năm tìm kiếm và có nhắc đến trong Tuyển tập 2006 bài "Đứa con nuôi của trường NQ ". Những năm mới qua Mỹ, tôi có tìm hiểu về những người bạn mà tôi còn nhớ và biết Lộc đã định cư tại Mỹ, Hạnh định cư tại Úc nhưng không sao liên lạc được, nay mới gặp kể từ ngày ra trường 1973, vui quá là vui khi gặp lại thêm một người bạn nữa, như vậy khóa 11 chúng tôi có 5 đứa tại đây, cũng vừa lúc Hạnh chấm dứt bài hát trở về chỗ gặp Lộc, như một con sóng ập vào thêm, vì Hạnh và Lộc cùng học chung lớp 12A4 ngày xưa, chúng tôi nói chuyện huyên thuyên, hỏi thăm nhau về gia cảnh, vui buồn trong cuộc sống đã qua.

 Nhìn quanh thấy mọi người đang chia tay, nhà hàng cũng bắt đầu cho dọn dẹp, dấu chỉ cuộc vui sắp tàn, ngay lúc đó lại có thêm anh Thân Ngọc Long đến chung vui với chúng tôi, nhân dịp ngàn năm một thủa này tôi mời mọi người đi uống cafe để có thêm giờ mà tâm sự, chúng tôi cùng nhau đi tìm cafe vĩa hè, trời Cali tuy mùa hè nhưng cũng đủ dễ chịu cho chúng tôi ngồi ở vĩa hè, cũng những câu chuyện đang dở dang trong nhà hàng, chuyện gia đình, xã hội, bạn bè, trước và sau 75, chuyện dài xã hội chủ nghĩa, vượt biên, định cư, họp mặt v.v… và v.v…, đặc biệt ở đây Lộc dành nói nhiều hơn ai hết, Lộc kể chuyện vui đến nỗi ai cũng phải mắc cười. Rồi cuộc vui nào cũng phải tàn, gặp gỡ rồi cũng chia tay, Hạnh được ông anh hai đón về trước. Anh Sinh và Ngọc Dung trở về LA để xum họp với gia đình, anh Thân Ngọc Long cũng chào tạm biệt, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Lộc, tôi không có xe nên Lộc làm tài xế chở tôi đi loanh quanh mấy đường phố, cuối cùng chúng tôi vào quán bánh bèo ăn qua loa cho hết buổi chiều, tôi gọi cho Phương người bạn cũ ra đón và chia tay với Lộc. Một đám bạn lính đã chờ sẵn ở nhà Phương, có vài thằng từ ngày ra trường nay mới gặp lại, vui lắm, "tao tưởng mày bỏ xác ở Bình Long rồi". “Ủa, mày cũng còn sống? ". Nhớ lại một câu của người em hậu phương năm xưa "cô bé ngày xưa nay đã lớn, biết buồn khi thấy lính đi ngang."

 

 Sáng hôm sau, thứ hai July 4, 11 chúng tôi rủ nhau đi ăn sáng, nhớ đến hai người bạn học, tôi gọi cho Hạnh nhưng không ai trả lời, có lẽ ông anh hai của Hạnh không dậy sớm để chở cô em đi ăn sáng đâu, tôi gọi Lộc cho điểm hẹn đến ăn chung cho vui, ăn song tôi chia tay với nhóm bạn lính, nhờ Lộc chở đi vòng vòng mấy khu shoping cho đến chiều Lộc đưa tôi ra phi trường.

 

 Trở về Dallas, lòng tràn ngập niềm vui của ngày hôi ngộ, lâu lắm mới được gặp laị thầy cô, bạn bè cùng niên học cũ, anh chi, em cùng chung mái trường xưa, ôn lại những kỷ niệm, tất cả bây giờ chỉ còn trong ký ức, nhắc đến những người bạn đứa còn đứa mất, đứa thành công cũng như đứa không được may mắn lắm, khi viết lại những dòng này, dư âm ngày hội ngộ vẫn ẩn hiện đâu đây , hình ảnh của bản nhạc "một thời áo trắng" vẫn còn đây, những nụ cười, ánh mắt và lời chào tạm biệt vẫn văng vẳng bên tôi... khi gọi, Hạnh nói : "Thật đáng giá đồng tiền bát gạo" còn Lộc thì: "chuyến đi được cả chì lẫn chài ". Cám ơn ban tổ chức đại hội, cám ơn ban đại diện CHSNQ, cám ơn các anh chị đã tạo cơ hội cho chúng ta có ngày tao phùng hạnh phúc này. Chúc các anh chị luôn vui khỏe, hạnh phúc để tiếp tục vác ngà voi... Xin chào!

 

 

 “Đứa con nuôi của trường Ngô- Quyền”

 Đinh Quang Bình 

 (Dallas, tháng 8/ 2011)

 

 

04 Tháng Giêng 2021(Xem: 11877)
... chợt ngưng vẽ môi điểm nụ cười mắt long lanh. sáng dường như V đang có điều bí mật thì ra “điều bí mật” luôn ẩn nấp trong tim đợi tiếng. thầm thì...
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13786)
Lời tôi chỉ gió thoảng hư không Nghĩ đến tương lai cũng chạnh lòng Đàn con cháu Việt trên đất Mỹ Có còn hạnh phúc như ước mong?
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12536)
Hân hoan chào đón năm mới sang Pháo mừng Xuân đến nổ rền vang 2021 nhiều hy vọng. An Bình, Hạnh Phúc tiếng cười vang.
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10778)
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13927)
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11019)
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12510)
Những bông tuyết trắng nhẹ buông Là lòng của mẹ yêu thương gửi về Chúc con người lính xa quê Sống vui khỏe mạnh ngày về bình an.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11886)
Em như loài hoa dại Mọc trên đá khô cằn Vẫn vươn mình lớn dậy Thơm ngát cùng gian nan.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12430)
Thương người, nhớ nước nhớ non. Nay nơi đất mới, tuyết còn đang rơi... Đông,Tây xa cách đôi nơi Đôi dòng gửi Bạn người ơi thấu tình?
13 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10688)
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
12 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11486)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều Xin em đừng ngừng đập. Để tôi hoài được yêu.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12451)
Xin cúi đầu tri ân Tiên Tổ Những Anh Hùng Liệt Nữ Việt Nam Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan Xương máu thành phù sa bồi đắp.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11707)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
27 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13755)
Mưa rơi trên lá vàng thu Tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào Giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào Tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10437)
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13017)
Nguyện cầu Trời, Phật, ơn trên...? Làm cho thế giới trở nên An Lành.. Cản ngăn kẻ ác tung hoành. Giúp người yêu nước hoàn thành ước mơ.
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13969)
Một nén hương lòng tiễn đưa nhau Tử sinh tái hợp có gì đâu Cánh hoa phiền muộn giờ khép lại Phiến lá sầu chìm giữa mưa ngâu.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11189)
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12792)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm hàng cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10939)
Lá bàng ở sân xoay vòng rồi rơi xuống. Đời mụ cũng như chiếc lá vàng còn nằm ở trên cây sẽ rụng bất cứ khi nào. Tại sao mụ phải sợ.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12974)
Từ ấy đông Biên Hòa trở lạnh Trăm năm sông vẫn mịt mờ sương Lối quen sao đường về lạc hướng Người ơi người quanh quất buồn tênh.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13233)
Năm nay bầu bán thật là buồn Virus giờ này chẳng chịu buông Xã hội hô hào binh với chống Gia đình tranh chấp ghét và thương
08 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10490)
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch. Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
07 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11434)
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này. Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11245)
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11765)
Hóa mã... cô cười vui tợn nhỉ? Thành ngưu... cậu nhảy thích ghê mà! Bù cho thuở nọ... ta còn bé Chỉ chộ hình ma đã khóc òa!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13395)
Đêm Halloween đốt hương em thủ thỉ Ma năm nay không xin kẹo "Trick or Treat Ba ngày tới bầu Tổng Thống định kỳ Mà kết quả sao lần này đáng sợ.
24 Tháng Mười 2020(Xem: 10628)
Tên thanh niên không thèm ngoái đầu nhìn lại, nó ôm con gà ngồi ở yên sau. Chiếc xe rồ máy lao ra khỏi cổng. Chị Mận đứng yên như trời trồng miệng lẩm bẩm: - Không biết sáng giờ nó ăn uống gì chưa?