Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

vhp. Hạ Vũ - TÓC MAI (Chương V (tt) & Chương VI)

05 Tháng Ba 20196:49 CH(Xem: 13928)
vhp. Hạ Vũ - TÓC MAI (Chương V (tt) & Chương VI)

1b. Toc Mai Book Cover version      3


Chương 5  

         Có Vạn Lần Buồn (Tiếp Theo)




5.
Đến ngày hẹn, Hồng đi cùng với Phương dạo khắp cửa hàng ở Sài Gòn tìm mua vải may áo.  Khi hẹn với Phương, nàng quên mất những ngày cận Tết nhà nào cũng rất bận rộn, nhưng là con gái cưng lâu lâu mới về, cũng cần chưng diện cho đẹp mặt nên được mẹ thông cảm khuyến khích nàng cứ đi, việc trang hoàng nhà cửa và sắm sửa tiệc tùng cho ngày Tết một mình mẹ lo được.  

Sài Gòn vào những ngày sắp Tết thật đúng như cụ Nguyễn Du miêu tả: "Dập dìu tài tử giai nhân, Ngựa xe như nước, áo quần như nen."  Những cửa hàng trang hoàng bắt mắt.  Hàng hóa phong phú, đa dạng.  Hai nàng mê man ngắm nghía, mua sắm, quên cả giờ giấc, đến trưa mới chọn xong vải may áo.  Sau khi ăn uống no nê, hai cô đến chợ hoa vì đó là điểm quan trọng thứ hai.  Hoa đua sắc thắm thu hút hai cô. Tới gian hàng hoa nào các cô cũng đứng ngắm, hoa nào cũng muốn mua, nhưng mỗi người chỉ có hai tay nên tới lui mấy lượt mới đành quyết định mỗi người chỉ mua một chậu hoa mà thôi.  Phương chọn một cành mai rất đẹp, nhiều nụ còn búp, có thể đến ngày mùng một Tết mới nở rộ khoe sắc.  Cành mai có hơi lớn, vào taxi cũng khó nên Hồng chọn chậu lan màu tím để tiện cầm tay đi xe buýt.  

Trên đường về Phương vừa đi vừa tránh né người qua kẻ lại, giơ cao cành hoa khỏi đầu vì sợ  người đi đường đụng phải làm nụ hoa rơi rụng.  Tội thân cô nàng, vì yêu hoa nên khổ vì hoa, đem thân bảo vệ hoa!   Hai nàng đang đi, một cậu bé vuột khỏi tay mẹ, chạy lăng xăng, va vào người Phương.  Phương mang guốc cao cả tấc mất thăng bằng, lảo đảo, cành hoa lắc lư.  Hoảng hốt, Hồng vội vàng chụp cành hoa vì sợ hoa rơi rụng, bầm giập thì mất đẹp.  Hồng cũng thuộc loại yêu hoa, lấy thân che chở cho hoa và quên mất bạn mình có thể té giập mặt.  Nàng cũng quên mất hai tay mình đang cầm lỉnh kỉnh mấy túi vải may áo và chậu hoa lan.  "Bộp"... lọ hoa lan trong tay Hồng rơi xuống nền xi măng, bể tan tành.  Lo cứu Mai mà quên Lan!  Nàng nhìn hoa mà đau lòng, vừa xuýt xoa vừa lui cui nhặt hoa, đếm xem hoa rụng mất mấy nụ, quên luôn Phương.  Chừng sực nhớ, nhìn ngó chung quanh vì tưởng bạn nằm dài giữa chốn chợ đông, ai ngờ khi nhìn lên... thì thấy cô nàng đang e lệ, đỏ mặt tía tai, lập bập cám ơn một người hùng đẹp trai, cao to, nước da sạm nắng, tóc hớt cao kiểu nhà binh.  Kiểu này có lẽ là một anh sĩ quan trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đang nghỉ phép đây.  "Người hùng cứu mỹ nhân" đúng tiêu chuẩn người lý tưởng của cô nàng.  Giữa trưa nắng nóng của Sài Gòn hoa lệ, “tiếng sét” giáng xuống Chợ Hoa Nguyễn Huệ trúng phải nàng Phương!  Anh lịch sự tự giới thiệu tên Lưu, đỡ lấy nhánh mai, và giúp Hồng đứng lên. 

Nhìn người lại ngẫm đến ta, Hồng cảm thấy tủi thân.  Nàng không vô duyên đến nỗi không có lấy một người để lọt mình vào mắt xanh.  Có ít nhất hai người đang đeo đuổi kỹ nhưng sao nàng lại trơ trọi, cô đơn giữa mùa Xuân đang tưng bừng mở hội!  Nhìn Lưu đưa bạn mình lên taxi về nhà, nàng nhớ chuyến xe định mệnh ngày nào ở Phi Trường Đà Nẵng, chuyến xe đưa nàng vào mộng ước rất bình thường của người con gái, nhưng sao nàng cảm thấy mong manh vô cùng. 

Hồng thui thủi về nhà, cảm giác mỏi mệt chợt ập tới.  Khi bước vào nhà, nàng thả mình xuống ghế, gạt đồ đạc trên bàn qua một bên, đặt mấy túi vải mới mua lên đó, xoa đôi bàn chân tội nghiệp của nàng.  Hai đứa em gái chạy đến xem mấy xấp vải.  Chúng reo lên:
- Vải đẹp quá, cho em xấp vải màu thiên thanh này nghe.
-  Em cái màu lá mạ non.
Hồng cười:
- Được, nhưng chờ vào đại học đã.  Bây giờ mặc đở màu trắng đi.  Hai xấp vải xoa trắng của hai em đó. 
Chợt Hồng thấy một gói quà được bọc giấy hồng (lại là hồng, tên nàng) nơ đỏ nằm chễm chệ trên chồng sách đặt trên bàn. Vậy mà nàng vô ý, không nhìn thấy lúc nảy.  Đứa em nhỏ thấy nàng nhìn, liền nói:
- Hồi sáng có một anh đến tìm chị mà không có chị ở nhà.  Quà của anh ấy tặng chị đó.
-  Anh ấy tên gì vậy? 
 Nàng hỏi với hi vọng là Quang đã đến tìm mình và than thầm: "Sao mà xui dữ vậy nè!  Anh tới tìm em đúng vào lúc em đi chợ Tết.  Sao chúng ta ‘vô duyên’ đến thế này!"
 Đứa em nhỏ liến thoắng đáp:
- Anh Đông ở bên Mỹ mới về.  Ảnh chờ chị cả tiếng đồng hồ làm má bắt em nói chuyện với ảnh lâu bắt chết. Ảnh nói chuyện vui lắm, kể chuyện bên Mỹ, chuyện lái máy bay, chuyện mấy người bạn Mỹ, Tàu, Phi...  Hấp dẫn lắm.
Một sự thất vọng ụp tới, đồng thời một tia vui len lén đi vào tâm tư Hồng.  Đứa em lớn góp lời:
- Chị à, sao chị đi lâu quá!  Sau khi ở nhà mình ra, em thấy ảnh đứng ở trạm xe buýt xế trước nhà mình lâu lắm, bỏ qua không biết bao nhiêu chuyến xe.   Em chắc ảnh đợi chị đó!
Nghe em nói, Hồng bứt rứt khôn tả.  Tuy biết là đã muộn lắm rồi nhưng từ trong vô thức, một động lực nào đó thúc đẩy khiến nàng bước ra cửa nhìn về trạm xe buýt rồi ngó quanh quất tìm Đông nhưng không thấy dáng anh.  Chán nãn, nàng hỏi:
- Ảnh có nhắn gì với chị không?  Có để lại địa chỉ không?
Hồng hoàn toàn thất vọng khi thấy hai đứa em của mình đứng lặng thinh. Nàng mở hộp quà hi vọng có địa chỉ của Đông, nhưng không có gì ngoài món quà anh mang về cho nàng kỳ này là một máy sấy tóc và một lọ nước hoa Chanel 5.  Lúc nào Đông cũng điệu nghệ, chọn đúng ý thích của con gái.  Sợi dây chuyền anh tặng Hồng nhân dịp Giáng Sinh năm nào nàng vẫn còn đeo nơi cổ.  Nàng thầm mong ngày mai anh sẽ trở lại để được một ngày dung dăng dung dẻ với anh.  Cuốn phim ngày gặp mặt đầu tiên ở Quân Trường Không Quân Nha Trang quay lại rõ nét trong đầu nàng.  Nàng mong nhìn lại dáng cao gầy, miệng cười mỉm trêu chọc nhưng lại biểu lộ một sự thân mật của anh.  Những khó khăn gian khổ anh gặp phải trong quân trường dưới cách kể của anh đều biến thành chuyện vui.  Nàng tự hỗ thẹn vì mình trẻ con, đã đỏng đảnh với anh ngay trong lần gặp mặt đầu tiên.  Nàng đã hờn dỗi vì nụ cười trêu chọc của anh, đồng thời cũng bị nụ cười đó cuốn hút vào cuộc đấu "võ mồm" với anh để hôm nay vương vấn khó rời.  Sau hơn hai năm xa cách, nàng muốn nhìn lại anh xem nụ cười vừa dễ giận vừa đáng yêu đó còn trên khuôn mặt của anh không, dáng cao gầy của anh có bị hamburger Mỹ làm biến dạng không?  Do đó, suốt mấy ngày nghỉ Tết nàng không đi đâu nữa cả, ngồi nhà chờ Đông.  Vậy mà anh không quay lại.
Mấy ngày Tết Hồng mất đi cái vui Xuân!  Nàng thắc mắc không biết Đông nghĩ gì?  Có phải anh nghĩ nàng đang tay trong tay đi chơi với người yêu?  Anh là một người chậm bước vì trong thời gian hơn hai năm qua xa mặt nên cách lòng?  Nếu anh nghĩ vậy thì vừa oan cho nàng mà cũng vừa đúng, nàng đang yêu Quang  nhưng vẫn có cảm tình thân thiết với Đông.  Bây giờ nàng rơi vào hoàn cảnh "nội chiến" giống Cẩm Vân nên đâm ra ân hận năm xưa đã trách chị.  Quân, người anh họ của nàng, không được về phép Tết này  nên nàng đành viết thư nhờ  Quân tìm địa chỉ của Đông.  Hồng đã viết đi viết lại, xóa tới xóa lui  mới hài lòng một lá thư cám ơn và xin lỗi Đông đã để anh chờ.  Nàng đợi khi nhận được địa chỉ của Đông sẽ gởi đi ngay.  Nàng tự trách và than thầm:  Sao mình không về nhà sớm, sao anh không đến trễ một ngày.  Có phải chăng "vô duyên đối diện bất tương phùng?"  
Sau cái Tết không được vui lắm, Hồng trở lại trường trông ngóng ba lá thư từ KBC:  thư của Quang, Đông, và anh họ của nàng.  Từ ngày báo tin Sang, người bạn thân  thứ hai đã vĩnh biệt cõi đời, Quang viết thư từ cho nàng rất thưa thớt.  Chiến tranh ngày càng leo thang, càng khốc liệt.  Nàng theo dõi tin tức chiến trường rồi sốt ruột và viết thư liên miên cho Quang. Thư đi thì nhiều, thư về lại hiếm.  Nàng buồn vô cùng và có lúc nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng thoáng qua đầu nàng hình ảnh một cô gái Huế tóc thề mượt mà dài ngang lưng, tay trong tay với anh dạo bờ Hương Giang.  Nàng chắt lưỡi than thầm: mình ở xa quá, không đem đến niềm vui từng ngày cho anh nên tình cảm nhạt phai dần theo thời gian và không gian! 
Về phần Đông, Hồng thắc mắc sao anh không viết thư cho mình dù là một lá thư trách móc nàng cũng hài lòng, để nàng có dịp thanh minh và cám ơn tấm lòng của anh qua hai món quà ngày Tết.  Nàng không sai hẹn, nàng không có lỗi mà sao anh giận dai thế?  Đó đâu phải bản tánh của anh, một người rất vui tính?  Hồng tự trách, tự biện hộ, rồi thắc mắc:  Hay là mình gặp phải "hai cánh bướm chỉ lượn vành mà chơi?"  Nàng ôm lấy tâm sự này mà ưu sầu một mình, không dám thố lộ cho đồng nghiệp ở chung nhà là Tuyết và Phương biết, chỉ sợ hai người đó lại cười nàng bắt cá hai tay nên vuột mất cả hai.  Nàng cũng không dám viết thư tâm sự với chị Hai Cẩm Vân của nàng, vì sợ "câu kinh nhật tụng" của chị: "Tao đã nói rồi mà, mấy anh chàng Không Quân là những cánh bướm chỉ lượn vành mà chơi.  Ai ngu ráng chịu."  Nàng cũng giấu ông anh họ Quân của nàng vì nghĩ anh có lẽ cũng là một cánh bướm lượn vành, sẽ cười nàng thúi đầu, nên không dám thúc giục anh tìm địa chỉ Đông.  Thế là nàng đành chờ đợi trong âm thầm câm nín!
Giờ đây Hồng mới thấm thía câu "Thiếp trong cánh cửa, chàng ngoài chân mây" trong tác phẩm Chinh Phụ Ngâm.  Có chờ có đợi mới thấy thời gian trôi sao quá chậm!
6.
Để thoát ra khỏi nỗi buồn chờ đợi tin nhạn gởi về, Hồng sống hòa mình với thế giới học đường của nàng.   Hồng may mắn hơn người chinh phụ trong Chinh Phụ Ngâm ở chỗ cuộc sống của nàng có thế giới bên ngoài song hành với thế giới tình cảm riêng tư nội tại.  Hồng có bạn bè, đồng nghiệp, và học trò.  Bận rộn với học đường giúp nàng đỡ ủ dột hơn người chinh phụ.  Phương và Hồng được bầu vào trong Ban Giáo Sư Cố Vấn của trường.  Đây là một sự bầu cử có tính cách o ép của các thầy vì họ muốn đưa hai cô giáo trẻ vào làm việc chung cho vui.  Hai nàng biết "ý đồ" đó và phản đối nhưng vô hiệu quả.  Các thầy đông quá, toàn thể giơ tay biểu quyết tín nhiệm.  Thế là cuộc bầu bán "độc diễn" thành công.  Hai cô đắc cử với số phiếu tuyệt đối và không có tiếng bấc tiếng chì hậu bầu cử.  Hai cô chiến thắng vẻ vang hơn nhiều lãnh tụ các quốc gia khác, nhưng... hình như hai nàng là bù nhìn.  Và, năm nào cũng được tái đắc cử với số phiếu (bằng tay) đa số tuyệt đối.  Hai cô chỉ có lấy một buổi họp đầu niên khóa với Ban Đại Diện Học Sinh để hoạch định chương trình  cho cả năm.  Sau đó các thầy làm tất cả mọi việc.  Khi đề cử, hai cô giẫy nẩy lắc đầu, các thầy đã hứa sẽ giúp đỡ mọi việc, cho nên mấy thầy phải gánh mà thôi.  

Cô Phương lãnh chức Cố Vấn Văn Nghệ & Báo Chí, chỉ có việc đọc và chọn bài đăng vào Đặc San Tết, còn những việc trang trí, quảng cáo, in ấn... các thầy lãnh hết.  Văn Nghệ cuối năm cũng vậy,  Phương không cần biết tới, có người lo vẹn toàn.  Riêng Hồng với chức Cố Vấn Xã Hội chỉ mỗi việc làm “Bang Chủ Cái Bang” dẫn đám "đệ tử," đứng mấy chỗ có đông ông đi qua, bà đi lại như ngã ba, ngã tư, chợ búa, tiệm ăn để xin tiền giúp đồng bào thiên tai, địch họa, thương binh tử sĩ.  Hồng hơn Bang Chủ Tổ Tiên của nàng là Hoàng Dung trong truyện kiếm hiệp Kim Dung ở chỗ nàng không bị buộc ăn mặc nghèo nàn, rách rưới, mà phải mặc áo dài xinh xắn, tha thướt, mượt mà đi ăn mày đầu đường xó chợ.  Vậy mà thiên hạ đã ưu ái cúng nhiều tiền lắm.  Người phụ trách tiên liệu trước, không xài mấy cái nón rách mà dùng thùng cạc tông to để đựng được nhiều tiền.  Đem thùng tiền về, giao Hiệu Trưởng hay Giám Học xong hai nàng phơi phới ra về.  Việc của Hồng có Phương tình nguyện làm phụ tá, việc của Phương có Hồng tình nguyện giúp. Thầy trò bỏ tiền túi ăn cơm nhà vác ngà voi, vậy mà vui vô cùng.  Ở tỉnh nhỏ tình người rất dễ thương vô cùng! 

Tình thầy-trò càng ngày càng thêm thân thiết.  Vườn cây trái của trò lại được hai cô giáo trẻ này thăm viếng.  Thế là hai cô được ăn, được thương yêu, còn được gói mang về.  Học trò của một trong hai cô nếu có bài vở gì không thông suốt thì hỏi bất cứ cô nào cũng được nhiệt tình giúp đỡ.  Dần dà rồi không biết tự bao giờ không còn phân biệt học trò riêng hay cô giáo riêng của ai nữa.  Học trò của hai cô tự dưng đông gấp đôi, tỉnh lỵ lại nhỏ nên nhất cử nhất động của thầy cô giáo không lọt khỏi cặp mắt đông đảo của học sinh. 
Vào một buổi sáng Chúa Nhật, Phương, Hồng, một vài cô giáo trẻ về trường niên khóa sau, và hơn chục học trò đang tập họp chuẩn bị đi cắm trại tại Núi Sam, anh chàng người hùng Lưu bỗng đến thăm Phương.  Thầy trò của bọn Hồng lịch sự có thừa, cùng nhau đi cắm trại, bỏ lại giai nhân Phương cho người hùng Lưu săn sóc.  Anh là "lính đi bộ", quen đi xe Jeep nên bắt xe đò đổ đường từ Sài Gòn xuống thăm nàng, còn hai "cánh bướm" của Hồng quen "bay" nên không quen ngồi xe đò, để cho nàng nhìn bạn mà tủi thân.  Buồn ơi!  Chào mi! 

Thầy Kim kỳ này vắng mặt trong cuộc vui cắm trại vì thầy bận về Sài Gòn lo giấy tờ ly dị. Thế mà khi trở về trường thầy lại biết được tin cô Phương có người yêu đến thăm. Tin "tình báo học trò" rất chính xác và vô cùng nhanh chóng.  Thầy tới nhà trọ tìm Phương đúng vào lúc Phương và Hồng đang trò chuyện vui vẻ với dăm em học sinh. Thấy gương mặt thầy sa sầm xám ngắt, Phương giữ học trò ở lại chơi, Hồng thì ra dấu bảo về.  Các em biết ý nên lần lần rút lui êm.  Phương nắm tay Hồng giữ lại không cho vào phòng.  Hồng là "đồng minh" trung thành của Phương nên quyết tâm bảo vệ cô nàng.  Hồng ngồi lại làm con kỳ đà.  Để làm giảm cơn buồn giận của thầy Kim, Hồng lên tiếng trước:
-  Về Sài Gòn kỳ này, anh lo xong giấy tờ chưa?
-  Xong rồi.  Anh mất nhiều công sức mới lo xong sớm.  Không ngờ vắng mặt có mấy ngày, ‘người ta’ xoay lưng lại với anh.
Nghe vậy, Phương nổi nóng nên nói thẳng:
- Phương chỉ coi anh như một người anh thôi.  Anh không giống mẫu người lý tưởng của Phương chút nào cả.  Chuyện riêng của Phương, anh không có quyền xen vào.  Nếu còn xen vào, mất tình anh em đó.
Vậy mà thầy Kim cố nói:
-  Không có em, anh sống không nổi nữa.
-  Sống nổi hay không là việc của anh, tùy anh.
Nói xong cô nàng quày quả đi vào nhà sau.  Thầy Kim đứng dậy nói vói theo:
- Anh chết trước mặt em cho em hài lòng. 
Nói xong thầy rút con dao xếp thủ sẵn trong túi áo.  Trong khi thầy mở dao thì Hồng nhanh tay đoạt lấy, bỏ vào túi áo của nàng và an ủi thầy:
- Anh à, anh muốn cảnh sát tới đây rần rần, làm liên lụy tới anh Tư chủ nhà, mang tai tiếng khắp trường, khắp tỉnh hay sao.  Bình tĩnh đi, duyên ai nấy gặp, cưỡng cầu không được, mà nếu được liệu có hạnh phúc không?  Anh suy nghĩ lại đi.  Nó không yêu anh, làm sao sống với nhau có hạnh phúc?  Anh nói anh yêu nó, vậy anh muốn nó vui vẻ, hạnh phúc hay anh muốn thấy nó buồn rầu, héo hon? 
Nói xong, Hồng cảm thấy mình như một bà cụ non.  Sao triết lý... vụn hay như vậy!
Thầy Kim ngồi phịch xuống ghế, thừ người, ôm đầu một lúc lâu, rồi đứng dậy cám ơn Hồng, ra về.
Nàng vào phòng tường thuật cho Phương nghe.  Cô nàng cười khen:
-  Giỏi!  Bạn học võ hồi nào mà ra chiêu Tay Không Cướp Vũ Khí(!) tuyệt vời, không bị trầy tí da nào cả?
- Mình biết ổng chỉ hù dọa thôi, nhưng nếu ổng biết mình không tin, sẽ làm nư, lỡ có xây xát thương tích thì thiên hạ biết, đồn tùm lum ra, mắc cỡ chết.
Phương trêu Hồng:
- Ôi chao!  Hôm nay Hồng lập được công "giai nhân cứu người hùng,"  ổng sẽ mang ơn cứu mạng(!) này suốt đời.  Cám ơn bạn đã nói lên giùm mình những điều khó mở miệng.

Mỗi lần thầy Kim "ra chiêu" Hồng lại nhớ tới sư huynh Lữ của nàng ngày xưa.  Khi gặp Hồng, anh cũng đã có vợ con như thầy Kim, nhưng cách hành xử của anh khác.  Một người động, một người tĩnh.  Bây giờ anh ở đâu?  Trong vòng vây lửa đạn, anh có an lành không?  Anh có tìm được hạnh phúc bên vợ con không?  Hay anh bất hạnh như thầy Kim?  Những câu hỏi không có câu trả lời mà vẫn được Hồng hỏi đi hỏi lại mãi.  Còn Quang của nàng, ba lá thư  gởi đi rồi mà chưa có hồi âm.  Nàng tự an ủi thời buổi chiến tranh anh bận hành quân liên miên không rảnh thì giờ và tâm trí để viết nên chậm thư.  Ngày nào nàng cũng hồi hộp theo dõi tin tức thời sự và chiến trường qua báo chí và truyền thanh.  Vùng I Chiến Thuật đang dầu sôi lửa bỏng.  Tuần nào đi cắm trại ở Núi Sam, nàng cũng vào Chùa Tây An và Chùa Bà Chúa Xứ để cầu phước lành cho anh.  Nàng cầm cuốn sổ tay Hướng Dẫn Cấp Cứu anh đã tặng để nhớ tới anh, để thấy anh trong đó.  "Anh cần cuốn này hơn em mà, học trò của em ít khi gặp tai nạn hơn chiến hữu của anh.  Cám ơn anh.   Mỗi lần nhớ tới anh, em đọc nó.  Nó đã sờn gáy rồi, nhưng em sẽ giữ nó mãi mãi như giữ tình yêu của em với anh."  Hồng lẩm bẩm với mình.
7.
Phương về, từ ngoài cửa nàng đã nói như reo:
-  Này Hồng, có tin vui.  Bạn có quà từ KBC gởi.  Công mình từ trường mang về, đãi mình một bữa chè nghen!
-  Chuyện nhỏ, mấy bữa cũng được.
Phương nhá một bao thơ lớn dày cộm trước mặt Hồng, xong giấu sau lưng.
- Thôi mà, làm khó mình chi vậy.  Làm ơn đưa gấp đây, mình đang đợi mấy tháng nay rồi.
Phương ra điểu kiện để trêu:
- Nói đúng tên người gởi thì mình đưa ngay.
- Quang.
- Sai.
- Đông.
- Sai.
Mặt Hồng kém tươi, ưu tiên 1, ưu tiên 2 đều không phải.  Vậy là thư của anh Quân.  Anh Quân đã tìm được địa chỉ của  Đông? 
- Cho nói lần cuối.
Hồng hớn hở nói:
- Kỳ này mình nhất định trúng lô an ủi khá lớn đây.  Thư anh Quân
- Đúng rồi.  Chèn ơi, gì mà tới ba KBC lận.  Đào hoa dữ đa!
 Hồng hí hửng mở gói quà ra.  Trong đó một lá thư của anh Quân, và một hộp giấy nhỏ hình chữ nhật được bọc kỹ và dán kín.  Nàng để hộp quà sang bên, mở thư của anh Quân ra đọc, mong sao có địa chỉ của Đông trong đó.
Nha Trang, ngày... tháng... năm...
Em gái thân yêu của anh,
Việc đầu tiên anh xin lỗi em vì đã chậm việc em nhờ.  Cho anh trăm ngàn lần xin lỗi em. Mọi lý do bây giờ đều là ngụy biện, không thể tha thứ được.  Chính anh cũng không thể tha thứ cho anh.  Anh thiếu trách nhiệm với em, với Đông, anh không sốt sắng, không tích cực hỏi tìm địa chỉ của nó cho em.  Anh đã dần dà lần lữa, hẹn nay hẹn mai.  Anh đã làm mất đi mấy tháng vàng ngọc của Đông và em. 
Đông yêu em, yêu ngay lúc đầu gặp gỡ.  Anh biết và xác nhận là đúng.  Đông mang tình yêu nồng nàn tích lũy mấy năm trời về nước để trao cho em.  Không gặp được em, nó nghĩ rằng em ra trường gặp người xứng đáng hơn nó.  Nghĩ lại thân mình sinh mạng mong manh, sáng ra đi còn yêu đời, khỏe mạnh, chiều về có thể xác nằm trong poncho hay rơi vung vải trong rừng núi nên nó cứ chần chờ không gởi thư cho em.  Anh thông cảm với nó vì cũng cùng một tâm trạng.  Trong đời anh, nó là người bạn thân nằm xuống đầu tiên cho Tổ Quốc.  Bạn bè cùng đơn vị của nó gom hết mấy lá thư của em viết và lá thư cuối cùng của nó viết cho em còn dang dở gởi đến anh nhờ chuyển cho em.  Em đọc thư sẽ rõ tình yêu của nó....
Mắt Hồng nhòe đi, không đọc tiếp được nữa.  Hồng gục xuống bàn nức nở.  Phương ngỡ ngàng. nhìn bạn, liếc qua bức thư, thừ người ngồi im lặng bên cạnh.  Phương đang nghĩ tới Lưu, chợt rùng mình.  Tương lai của mình, của tuổi trẻ Việt Nam đi về đâu...?  Mọi lời nói an ủi bây giờ đều vô ích.  Phương nắm lấy bàn tay Hồng siết chặt biểu lộ sự cảm thông.  Nàng cảm thấy căn phòng vắng lặng, lạnh ngắt mặc dầu có tiếng khóc thút thít của Hồng  vang lên từng cơn.  

 Sau buổi gặp gỡ tình cờ đầu tiên ở Chợ Hoa Nguyễn Huệ dịp Tết, Lưu đã tận dụng những ngày nghỉ phép đến gặp Phương.  Cô nàng đã cùng anh hưởng trọn những ngày vui Xuân cùng nhau.   Anh đã gác qua một bên những ngày gian nguy nơi chiến trường để tận hưởng những ngày vui ít ỏi của mình với Phương.  Đơn vị anh đóng ở Lai Khê (Bình Dương) cũng là một cái may, khoảng cách không gian giữa hai người không quá xa để vượt khỏi tầm tay với.  Từ tình cảm quý mến lúc ban đầu dần dà phát triển thành tình yêu.  Nhưng, lại chữ nhưng quái ác!  Cha của Phương tỏ ý không muốn có chàng rể là lính trận.  Ông sợ con gái cưng độc nhất của mình sớm làm quả phụ, trong lúc ông có nhiều bạn bè ngỏ ý muốn kết xui gia với ông.  Những người bạn này có con trai là bác sĩ, kỹ sư trong các ngành dân chính. 

Giờ đây thấy Hồng ngồi khóc vì Đông đã hi sinh cho Tổ Quốc, Phương thương cho bạn và đau lòng cho mình.  Cha nàng có lý khi phản đối tình yêu này.  Đó cũng là do tình cảm của người cha đối với con.  Mẹ nàng mất sớm, bỏ lại bầy con cho ông.  Ông không tục huyền, nuôi con nhọc nhằn cho đến giờ.  Ông lấy hạnh phúc của các con làm hạnh phúc của mình, bất hạnh của các con làm bất hạnh của mình.  Nàng không muốn làm cha mình buồn bã lo âu, đồng thời cũng không muốn phải xa Lưu.  Trái tim có những lý lẽ không giải thích  được.  Biết rằng kết hôn với Lưu là đánh đu với số mệnh, nhưng chỉ mới nghĩ tới ngày nào sẽ mất Lưu trong đời nàng không thể chịu được. 

Để tránh cho cha nàng buồn phiền, Phương giấu cha và hẹn hò với Lưu ở Châu Đốc.  Một vài khó khăn và bất tiện xảy ra.  Vì thời giờ eo hẹp, những cuộc gặp gỡ giảm xuống và ngắn lại.  Đường bộ thiếu an toàn dù anh "tam tứ núi cũng trèo" thì sá chi mô mìn dọc đường, nhưng cũng là một vấn đề khó nghĩ cho Phương.  Cặp mắt học trò khắp nơi làm giảm đi tự do, giảm đi tình tứ lãng mạn, một nắm tay, một nụ hôn cũng không dám, và thầy Kim nữa...  Ôi chao, nhắc tới thầy Kim là nhắc tới rắc rối cuộc đời.  Sau màn tự tử hụt, thầy không buông bỏ hi vọng, vẫn tới lui thường xuyên, và vai trò kỳ đã cản mũi của Hồng vẫn phải tiếp tục.   Ngày mai Chúa Nhật, Lưu có hẹn sẽ gặp Phương.  Phương sợ thầy Kim chạm trán với Lưu, lùm xùm, tai tiếng không đẹp ở một tỉnh lỵ nhỏ, nơi mà hình ảnh thầy cô giáo được phụ huynh đem ra làm tấm gương mẫu mực cho con em noi theo.  Chưa biết giải quyết cách nào Phương nghe Hồng tức tưởi nói:
- Anh Đông còn quá trẻ!  Quá trẻ!...  Anh mới về nước có hơn bốn tháng thôi,  Phương ơi!
Phương nghe nói, tự dưng cũng nhói đau và ứa lệ.  Hồng tiếp:
- Mình mắc nợ anh một lời xin lỗi và một lời cám ơn.  Làm sao bây giờ!  Làm sao bây giờ!
Phương không thể trả lời được, nàng ôm lấy bạn, chỉ biết an ủi một câu mà nàng biết bạn mình không tin:
- Anh ấy không trách đâu.  An tâm đi.
 Phương biết Lưu đã đến tỉnh lỵ, ở tại khách sạn độc nhất của tỉnh nhưng  không thể đi găp anh được.  Nằm bên cạnh Hồng, Phương trằn trọc suốt đêm, thỉnh thoảng tiếng nấc của bạn trong giấc ngủ mệt mỏi làm nàng thêm bứt rứt.
Sáng sớm hôm sau, Phương lấy khăn nóng đưa cho bạn chườm hai mắt cho bớt sưng, ái ngại nhờ bạn:
- Hồng à, giúp giùm mình một việc.  Mình đi Long Xuyên với anh Lưu để tránh cặp mắt của mọi người, chiều về.  Nếu anh Kim có tới, Hồng tìm cách nói khéo giùm mình nghen.
- Hãy vui vẻ khi có dịp.  Đừng để lỡ như mình, rồi ân hận mãi...  

 Phương đi rồi, Hồng mở thư của Đông ra đọc.  Nơi hàng ghi ngày tháng hai chữ  Đà Nẵng đập vào mắt nàng.  Vậy là Đông về cùng Phi Đoàn với Quang. Anh là một đàn em chiến hữu của Quang mới về nước mấy tháng đã vĩnh biệt cõi đời.  Chuyện này thế nào cũng gây sốc cho Quang.  Vậy là tình hình chiến sự nơi địa đầu giới tuyến rất gay cấn.  Hồng mới đọc vài hàng, nước mắt lại ứa ra, nàng gấp lại, đọc sau vậy. Hồng lấy những lá thư của Đông và thư của nàng sắp xếp chung lại với nhau theo thời gian và cất vào hộp.  Nàng không có can đảm đọc lại, chờ thời gian cho tâm tư lắng đọng rồi đọc sau.  Không đọc nhưng quá khứ cứ quay về, quà anh tặng còn đây, kỷ vật còn đây.  Nàng chua chát nhớ tới lời của Ngọc đã chọc ghẹo khi đeo sợi dây chuyền vào cổ nàng:  "Từ giờ trở đi nàng mang theo chàng luôn bên mình.  Hai ta trở thành chim liền cánh cây liền cành."  Ngọc ơi, cánh gãy, cành rơi mất rồi! 

Hồng còn đang mân mê sợi dây chuyền nơi cổ thì bé Châu thông báo có thầy Kim tới tìm Phương.  Hồng bước ra, thấy mặt thầy Kim méo xẹo, mặt nàng cũng không tròn.  Chưa kịp ngồi xuống ghế, thầy Kim đã lên tiếng:
- Phương đi rồi phải không?
Hồng nghĩ "tin tình báo học trò" nhanh thiệt, liền đáp:
- Phải.  Nó có chuyện riêng, đi khỏi rồi.
- Anh đi kiếm Phương.
Hồng vờ giận dỗi:
- Anh chỉ biết có nó thôi.  Còn đứa em gái nuôi này chết sống thế nào anh không cần biết tới, phải không?  Anh nhìn kỹ lại em đi, xem có gì khác lạ hơn mọi ngày không?
Thầy Kim dừng bước, nhìn kỹ Hồng, thấy mắt nàng còn sưng mọng, đoạn kéo ghế ngồi xuống hỏi:
- Có chuyện gì vậy?  Em với Phương gây lộn hả?
- Nếu chỉ có gây lộn thì làm sao em rơi nước mắt?  Em buồn lắm.  Đừng hỏi nữa, chỉ làm em khóc thôi.  Anh ngồi lại đây kể chuyện đứa con gái dễ thương của anh cho em bớt buồn.
Bị gợi đúng vào yếu huyệt, thầy Kim huyên thiên kể chuyện đứa con gái của thầy từ lúc mới chào đời, giai đoạn chập chững biết đi, bập bẹ biết nói, cho đến ngày cắp sách đến trường.  Thỉnh thoảng Hồng chêm vào một câu hỏi “câu giờ” để thầy Kim kể tỉ mỉ hơn.  Nàng phòng hờ nếu Phương gặp trường hợp phải đợi lâu xe đò mới khởi hành thì cũng đủ thoát nạn.  Yêu nhau mà như tội phạm, phải lén lút.  Thật tội nghiệp cho người bạn này của Hồng!

Nhìn dáng thiểu não của thầy Kim ra về, một nỗi thương  cảm tràn vào tâm hồn Hồng.  Nàng chợt cảm thấy mình có một thay đổi lớn trong tính tình.  Ngày xưa nàng dễ vui dễ cười, bây giờ dễ buồn dễ khóc.  Cuộc sống biến đổi nàng hay là nàng đã giã từ tuổi thơ?  Nàng thẫn thờ đứng lên ngồi xuống, đi tới đi lui, không biết làm gì.  Đọc thư không vô, viết thư không được, chấm bài học trò không xong.  Nàng bước ra cửa ngắm nhìn mông lung, chợt thấy Điền, cậu học trò nuôi mộng làm phi công, đang thập thò trước cửa. Hồng ngoắt tay mời Điền vào nhà và mở đầu:
- Em còn nuôi mộng làm phi công không vậy Điền?  Nếu còn thì đừng, nghe em.  Cô đang hối hận vì đã trích giảng mấy bài trong quyển Đời Phi Công, gieo vào đầu các em hình ảnh thơ mộng.  Thực tế bẽ bàng và đau buồn lắm.  Em hãy mộng làm bác sĩ để cứu dân, làm luật sư để binh vực cho người nghèo, làm thầy giáo để đào tạo thế hệ trẻ cho tương lai dân tộc, học ngành khoa học để xây dựng đất nước tiến bộ, giàu mạnh bằng người.  Nhiều ngành nghề lắm.  Đừng, đừng bao giờ đi Không Quân...
Nói đến đây, Hồng khựng lại, chợt thấy mình có tư tưởng lệch lạc.  Cả một thế hệ trẻ làm theo lời nàng thì lấy ai bảo vệ Tổ Quốc chống Làn Sóng Đỏ, bảo vệ Tự Do?  Không có những người chiến sĩ Hải Lục Không Quân đổ xương máu giữ an lành cho dân chúng thì nàng và đám học trò này làm sao đến trường dạy và học hằng ngày?  Nàng lật đật tiếp:
- Thôi, bỏ đi.  Coi như cô không nói mấy lời vừa rồi.  Xin lỗi em, hôm nay cô nói lung tung quá. 
Ấp úng một lúc, Điền dè dặt hỏi:
- Cô đang có chuyện buồn?
- Đúng.
- Để em hát một bài cho cô nghe đỡ buồn.
Không đợi Hồng trả lời, Điền cất cao giọng bài ca vinh danh Phạm Phú Quốc, (một phi công bị bắn rơi trên bầu trời Miền Bắc), mà thầy trò thường hay hát khi đi cắm trại với nhau.  Điền mới hát được vài câu đầu, Hồng lật đật ngăn lại:
- Thôi, thôi, em đừng hát nữa.  Cô mệt lắm.  Cô cần nghỉ một lúc.  Cám ơn em đã đến thăm cô.  Hẹn ngày khác.
Điền đứng lên, ngập ngừng một lúc rồi ấp úng nói:
- Em đến đây để nhờ cô giảng cho bài này.  Nhưng cô mệt, thôi để hôm khác.  Em để lại đây, khi nào rảnh cô xem cũng được.
 Điền ra về, Hồng cầm lấy xấp giấy Điền đưa, cất ngay vào tủ.  Nàng đâu còn tâm trí để mà đọc bất cứ gì.  Nàng vào phòng nằm vùi, thả hồn về quá khứ.  Hình ảnh bãi biển Nha Trang với Đông, bãi biển Đà Nẵng với Quang quay cuồng lẫn lộn trong đầu nàng, và nàng mệt mỏi thiếp đi trong tiếng sóng ầm ì và tiếng cười nói rộn ràng của quá khứ... cho đến lúc một bàn tay mát lạnh sờ trán làm nàng giật mình tỉnh giấc.  Phương đang đứng trước mặt nàng, nói:
- Hồng sốt cao quá.  Ngồi dậy uống miếng sữa và viên thuốc hạ sốt này.
- Chiều rồi à?  Mấy giờ rồi?
- Cũng còn biết chiều là thời gian mình về hả?  Vậy chưa sao.
Hồng nhìn bạn, ánh mắt nàng tỏ vẻ cám ơn.  Nhìn mặt Phương tươi tắn, nàng chúc mừng bạn được một ngày vui, rồi thuật lại chuyện thầy Kim tới nhà hồi sáng.  Nàng kết thúc bằng câu: " Việc Phương cần làm tiếp theo là phải làm sao cho thầy Kim tuyệt đường hi vọng mới xong."  
Sau một lúc suy nghĩ, Phương nói với giọng cương quyết:
- Chỉ còn cách xin thuyên chuyển nhiệm sở đến tỉnh khác để tránh gặp mặt hằng ngày và sự phiền phức.  Mình sẽ xin về quê nhà ở Mỹ Tho trong niên khóa tới.  Thời gian phục vụ ở đây cũng đủ để mình xin chuyển đi tỉnh khác rồi, từ từ đổi về Sài Gòn sau. 
- Như vậy tốt đó.  Rút ngắn không gian lại để Phương và anh Lưu tiện gặp nhau hơn. 





Chương 6  

         Ngã Rẽ Đường Tình




1.

 

Hồng bệnh nên được nghỉ dạy vài ngày.  Có thời giờ rảnh nàng lấy giấy viết thư cho Quang, nhất định không để lỡ việc nữa.  Bình tĩnh, nàng lấy hết can đảm viết đòi Quang cho nàng biết chuyện quan trọng mà anh đã hứa sẽ nói với nàng là chuyện gì.  Thư nàng vừa bỏ bưu điện, tin của Quang lại tới.  Lá thư dài gấp đôi mọi lần khiến nàng mừng thầm được một bức thư dài để đọc cho phỉ những ngày vắng thư anh.  Sau những câu thăm hỏi, khích lệ thông thường anh bắt đầu nói về những cảm xúc của anh khi chở những chiếc poncho có thân xác không toàn vẹn của các chiến sĩ tử trận về hậu cứ, tiếp theo là đoạn trọng tâm sau:

"... Mặc dù anh đối diện với chết chóc hằng ngày  nhưng tim anh vẫn bằng thịt, máu anh vẫn đỏ thắm nên anh đau lòng vô cùng khi thấy những người vợ trẻ, người yêu vật vã, rũ người bên xác người thân, những cặp mắt mở tròn của trẻ thơ ngơ ngác nhìn quanh không biết chuyện gì xảy ra, miệng mếu máo khóc theo mẹ.  Như em đã biết Hưng và Sang ra đi trong khi tuổi đời còn tươi thắm.  Sang  bỏ lại người vợ mới rời ngưỡng cửa học đường một năm và đứa con còn nằm ngữa. Vừa mới đây, trong chính Phi Đoàn của anh, một đàn em mới về nước vỏn vẹn có bốn tháng mười ngày đã nằm yên trong lòng đất mẹ, xác nó cháy đen co quắp.  Bạn  bè thân của nó cho anh biết nó đang viết một lá thư gởi cho cô gái nó yêu, cũng là cô giáo như em, vẽ ra một cuộc sống lứa đôi hạnh phúc.  Vẽ chưa xong tương lai đời mình nó vĩnh biệt cuộc đời. Một mơ ước đơn sơ mà cũng không thành.  Những người bạn này đã gom tất cả thư từ của cô gái cùng lá thư viết dang dở đó làm kỷ vật cuối cùng của nó và gởi cho cô ta.  Anh cầu chúc cô ấy đủ nghị lực để vượt qua nỗi mất mát này.  

Anh yêu em nhưng anh không muốn em rơi vào hoàn cảnh đau buồn như thế.  Em quên anh đi, hãy tìm một người chồng dân sự để được sống trong một gia đình hạnh phúc, không phải trông đứng trông ngồi, hồi hộp từng giây từng phút mỗi khi người chồng bước chân ra cửa.  Ngày nào anh được tin mừng của em, tất nhiên anh sẽ buồn nhưng sẽ thật sự mừng cho em, và không còn ray rứt nữa..." 

 

 Đúng là một lá thư không mong đợi!  Không còn can đảm đọc tiếp nữa, Hồng buông rơi lá thư trên bàn, mắt ráo hoảnh, vô hồn nhìn khoảng không gian trước mặt.  Nàng không muốn tin đây là lá thư Quang gởi tới nàng.  Không, không...  Nó chỉ là lá thư trong tiểu thuyết và nàng đang đọc một truyện tình lãng mạn.  Hồng nhặt lá thư lên, vuốt nhè nhẹ, nhận ra rằng đó là một tờ giấy, không phải quyển sách.  Nàng thẫn thờ ngồi bất động, không khóc nhưng nước mắt cứ trào ra.  Bóng tối dần dần phủ ngập căn phòng, phủ trùm luôn hi vọng của nàng.  Phương về, rón rén bật đèn, bước đến gần Hồng.  Nhìn bạn, Hồng nói như than van:

- Phương ơi, bức thư này không thật.  Anh ấy chép từ trong tiểu thuyết ra, phải không?

 Phương đọc nhanh bức thư, đoạn nàng đặt tay lên vai Hồng vỗ nhè nhẹ, ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Thuốc đắng giã tật, lời thật mất lòng.  Mình nói ra những gì mình nghĩ nghen.  Ý kiến của mình chưa chắc là đúng nhưng có thêm một ý kiến để rộng đường cho Hồng nhận xét và suy nghĩ.  Theo mình thì anh ta yêu Hồng chưa đủ nặng để “mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua." 

Hồng nhìn bạn, cầm bức thư đọc lại, cảm nhận sự bẽ bàng của mình, nàng bật khóc thành tiếng. Phương ngồi bên cạnh, để mặc cho bạn khóc, thả hồn về với chuyện tình cũng nhiều trắc trở của mình.  Hồi lâu sau Phương siết tay Hồng, cất tiếng với giọng cương quyết: 

- Không đầu hàng khó khăn trở ngại.  Phải vượt qua cho bằng được.  Bạn cần giải tỏa cái gút mắc trong lòng của anh ta trước đã.  Nếu anh ta cứ khăng khăng giữ ý định xa nhau thì có chuyện không ổn rồi.  Hiện giờ đã có gì đâu mà bi quan.

Được bạn khích lệ, Hồng lấy lại bình tĩnh, viết thư bày tỏ tâm tình, cho Quang biết nàng sẵn sàng chấp nhận mọi thương đau, và gởi bảo đảm cho chắc chắn thư không bị thất lạc.  Điều nàng lo lắng nhất là anh bị thương tật, trở thành người tàn phế có thể mang tâm bệnh rồi xa lánh tất cả mọi người thân yêu. Thư của Hồng  không bị bưu điện hoàn trả nhưng nàng cũng không nhận được hồi âm.  Điều này có nghĩa là Quang còn sống, nhận được thư Hồng nhưng vẫn quyết định chia tay. Tình huống ấy càng làm cho nàng lo lắng không yên.  Hồng kiên nhẫn, mỗi tháng gởi một lá thư.  Những lá thư mang tình yêu của nàng chìm trong vô vọng.  Hồng quyết định vào kỳ nghỉ hè sắp tới nàng phải đi Đà Nẵng một chuyến để tìm hiểu sự thật.

 

2.

 

Phương bước vào nhà miệng cười rạng rỡ, líu lo nói:

- Hồng này, ngày mai đi lạc quyên.  Hai nhóm ở chợ, mình phụ trách.  Còn một ở bến đò và một ở Chùa Bà, Hồng lo nghen.  Hồng là "Bang Chủ Cái Bang" nên chịu khó đi xa vậy, còn mình là “Phụ Tá” đi gần gần thôi.

- Ôi chao, mi bắt ta đạp xe đi đi về về tới Núi Sam mấy lượt thì làm sao tấm thân liễu yếu đào tơ này kham cho nổi!

- Đừng lo, có xe hơi.  Anh Phó Quận Hành Chánh cho mượn xe nhà kìa.  Hồng lái đi.

- Giỡn mặt với luật pháp hả?  Mình mới tập lái có hai lần, lái chưa thẳng, bộ muốn ngồi đếm lịch sao?

- Đùa với bạn thôi, anh Trưởng Ty Xuân tình nguyện làm tài xế đưa đón bọn mình đây này.  Đừng lo, mọi việc sẽ được hoàn thành tốt đẹp.

- Vậy thì cũng được.

Thấy bạn còn phân vân, Phương nói tiếp:

- Nếu không chịu đi xe hơi thì ngồi xe Mobylette của Điền, học trò lớp Hồng đấy.  Nó trong nhóm ở Chùa Bà.

     - Điền còn nhỏ, lái xe gắn máy có vững không?  Eo ơi!  Mình không dám ngồi đâu.

Phương trêu bạn:

- Tui biết mà... Bà Chúa Ăn Mày, đi công xa vẫn ngon hơn.  Xe gắn máy chỉ là trường hợp dự phòng, bất đắc dĩ mới tạm sử dụng thôi. 

 

image001

Một số thầy cô giáo trường trung học Thủ Khoa Nghĩa và thân hữu thuộc Tòa Hành Chánh tỉnh Châu Đốc vào khoảng năm 1968-1969                                                                                                        


Trong vòng một năm nay, các thầy cô giáo thường hay có những buổi cắm trại chung với các anh chị trưởng ty, trưởng ban tòa Hành Chánh tỉnh rất vui vẻ và thân mật.  Các cô giáo độc thân  đều là tầm ngắm của các chàng dân sự lẫn quân sự độc thân vui tánh.  Phương và Hồng cũng không thoát khỏi các cặp mắt ấy nên có rất nhiều bàn tay đưa ra khi trường cần giúp đỡ.  Phương và Hồng là cặp bài trùng, vì thế ai chấm cô này cũng phải lấy điểm với cô kia.  Anh Xuân để mắt xanh tới Hồng, tìm cách làm quen, dạy nàng lái xe, và dạy luôn Phương, nhưng hai nàng mới học được hai buổi, lái đường thẳng còn chưa xong, làm sao mà dám cầm lái một mình.  Hồng không sợ leo lề, không sợ hư xe (xe "chùa" mà!), chỉ sợ gây tai nạn chết người, ủi sập nhà của đồng bào mà thôi.  Xuân đã nhiệt tình chở hai cô tới từng nhóm học sinh để động viên, giúp đỡ, và đưa đón các thiện nguyện viên này.  Cuối buổi anh mang thầy trò và thùng tiền toàn vẹn về nộp cho Hiệu Trưởng để chuyển giao cho Ban Xã Hội của tỉnh.

 Lâu ngày sự giao thiệp, liên hệ này đã giúp tình cảm giữa hai người trở nên thân thiết hơn. Vậy mà tận sâu trong trái tim Hồng, hình ảnh Quang vẫn còn chờn vờn, không mất hút, những kỷ niệm với Quang vẫn hiện diện rõ nét, không phai.  Và, Hồng vẫn có linh cảm rằng Quang còn yêu nàng. Trí óc của nàng cho biết linh cảm là chủ quan, mà chủ quan thì không chính xác, nhưng trái tim của nàng nói khác cho nên nàng quyết định kỳ nghỉ hè sắp tới đây sẽ đi một chuyến ra Đà Nẵng tìm gặp mặt Quang hỏi cho ra lẽ.  Nàng đã từng đi suốt từ Bến Hải tới biên giới Việt-Miên thì ngại gì một chuyến Sài Gòn - Đà Nẵng. 

 An tâm, Hồng thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến "vạn dặm tìm chàng" của nàng.  Nàng gom góp thư từ của Quang được cất kỹ trong tủ bấy lâu nay mang ra đọc lại, cố tìm và đánh giá tình yêu của Quang được cất giấu trong những lá thư   đó.  Ô hay, sao lại có một sấp giấy là lạ đây!  À, thì ra là của cậu học trò Điền. Hồng nhớ lại hôm ấy Điền đến nhờ nàng giảng một bài thơ trong lúc nàng có nhiều chuyện bối rối, buồn, thương nên đã quên mất.  Hồng mở sấp giấy ra đọc, thấy bốn câu thơ của thi sĩ Xuân Diệu: "Yêu là chết ở trong lòng một ít, Vì mấy khi yêu mà đã được yêu,  Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu, Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết" kèm theo là một bức thư.  

 

Ngày... tháng... năm...

Cô yêu quý của em,

Em biết viết bức thư này cho cô là không nên không phải nhưng em phải viết, vì nếu em không nói ra những tâm tư tình cảm của em thì em không thể nào chịu nổi.  Cô có giận em, em chịu, nhưng đừng ghét bỏ em.  Ngay từ ngày đầu cô bước vào lớp, em đã bị đôi mắt cô, nụ cười của cô hút hồn em. Em biết cô yêu thích các chiến sĩ Không Quân nên em quyết tâm sau này đăng vào binh chủng Không Quân.  Cô chờ em ra trường, em cưới cô.  Em thật lòng yêu cô.  Điền

 

Hồng ngỡ ngàng, không ngờ sự việc có thể xảy ra như thế này. Từ lâu, trong những lần thầy trò sinh hoạt xã hội chung với nhau, thỉnh thoảng nàng bắt gặp ánh mắt trìu mến của Điền nhưng nàng cố tình bỏ qua, nghĩ rằng đó chỉ là một tình cảm bất chợt, đến rồi đi của tuổi học trò.  Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến mối tình ngang trái của mình, thầm thì than thở: 

- Quang ơi, anh có thấy không, học trò của em gan cùng mình, không sĩ diện hão, "Yêu ai cứ bảo là yêu."  Nó bảo nó sẽ cưới em kìa.  Chờ nó thành pilot phải mất gần cả chục năm nữa.  Khi ấy, em đã thành một cô gái già, không biết chừng đó, được các hồng nhan vây quanh, nó còn nhớ tới em không hay là giống như anh vậy, quên mất em rồi!  Ông Trời ơi, trêu ngươi chi lắm Ông ơi!  Em chờ thư người này lại nhận được thư người khác, chờ một lời đính ước của người này lại nhận được của người kia.  Chao ôi! Từ giờ trở đi làm sao em đối mặt với nó đây!  Cũng may sắp sửa tới hè, sang niên khóa mới nó lên lớp, em không còn dạy lớp nó nữa, khỏi phải đối mặt thường xuyên.  Hi vọng xúc cảm bồng bột ban đầu của tuổi dậy thì theo thời gian và sự trưởng thành sẽ tàn phai.   

 

 Hồng còn đang than thở cho thân phận mình bỗng nghe tiếng Phương về tới nhà.  Nàng vội vã giấu bức thư.  Nàng cảm thấy mình bị xúc phạm vì cậu học trò này đã ngang nhiên “yêu” chứ không xem nàng như một người Thầy.  Nàng đâm ra xấu hổ với Phương, sợ bạn cười mình dạy dỗ thế nào để học trò coi thường cô giáo như vậy.  Hồng xuất thân từ một ngôi trường rất trọng luân lý Khổng Mạnh.  Trong nền luân lý này người Thầy (Sư) được xếp hạng trên cha mẹ (Phụ) một bậc, vậy mà Điền dám “yêu” nàng,  xem nàng ngang hàng với cậu ta.  Nàng xấu hỗ vì "bị" học trò yêu và bị người mình yêu khước từ tình yêu, chứ nàng không nhận thấy thầy và trò có cùng tâm trạng bị người ta “phụ hoặc thờ ơ chẳng biết" để mà đồng cảm với nhau.  Từ đó, nàng đâm ra cáu gắt, trở nên lầm lì, vào lớp mất đi nét tươi vui hằng ngày. Nàng lập nghiêm, vẽ lằn ranh giới rõ rệt giữa thầy và trò,  để bọn nhóc ngồi dưới nhận ra chúng là “trò” và chúng hãy đứng yên trong vị trí “trò” của chúng.  Khi ấy, Hồng nhớ tới thầy Châu dạy Sử Tây Phương của mình, nàng mới hiểu tại sao ngày xưa lúc nào thầy cũng "đóng bộ" và nàng thấy mình cảm thông với thầy nhiều, thật nhiều. 

 

3.

 

Trên đường về Sài Gòn nghỉ hè, Hồng ghé thăm cha mẹ Quang, tiện thể hỏi thăm ông bà về cuộc sống hiện tại của anh.  Sau khi biết anh vẫn còn ở đơn vị cũ, Hồng mua vé máy bay đi Đà Nẵng.  Nàng đến nhà chú thím Cảnh, một gia đình quen thân ngày xưa.  Mỗi khi Hồng và các bạn từ Huế vào Đà Nẵng chơi đều được chú thím dang tay tiếp đón.  Cảnh vật Đà Nẵng không thay đổi, phi trường vẫn nhộn nhịp, ồn ào.  Cảnh vật đã kéo tâm tư Hồng trở về chuyến bay quân sự định mệnh ngày xưa thật rõ nét.  Hình ảnh Hưng, Sang vui vẻ đượm chút cợt đùa, phong cách nghiêm trang như một ông giáo già của Quang làm lòng nàng xao xuyến, những lần nàng theo Quang quá giang trực thăng đi Tây Lộc - Đà Nẵng - Tây Lộc, những ngày cùng chàng dung dăng dung dẻ ở Bến Ngự, Đà Nẵng, ngày cuối cùng ở Huế, và lời khuyên lầm lẫn của bà hàng nước chợ Đông Ba... Ôi, kỷ niệm tràn về như nước lũ làm  Hồng nghẹn ngào, nghẹt thở.

Thím Cảnh là một phụ nữ rất tinh ý. Thấy thần sắc của Hồng không được tươi tắn lắm, thím nhận biết ngay nàng có chuyện không vui cần giúp đỡ.  Nhân dịp  hai người ngồi riêng với nhau, thím khơi mạch sầu của nàng và nàng trút bầu tâm sự, nhờ chú thím tìm cách giúp nàng  gặp Quang.  Thím sốt sắng hứa:

- Để thím nói với chú tìm cách giúp cho nhưng  coi bộ không dễ gặp nếu anh chàng quyết tâm trốn cháu.  Chú là sĩ quan nên có thể đưa cháu ra vô phi trường dễ dàng. Nhưng vào Cư Xá, nó khóa cửa nằm trong... "vắng nhà," vào phi đoàn thì... "đi bay rồi," tới lui nhiều lần, nó càng trốn lẹ, không ích gì.  Để thím bàn với chú xem sao.  Có thể chú có cách nào khác hay hơn.   

Chiều hôm ấy, khi chú Cảnh về đến nhà, thím kể ngay chuyện của Hồng nhờ chú giúp.  Chú thông cảm nhưng không khỏi  thắc mắc:

- Phi Đoàn Trưởng của nó là bạn của chú.  Nếu cần chú nhờ anh này sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình cờ cho cháu.  Nhưng mà này, mấy anh chàng pilot đào hoa lắm.  Có khi nào cháu nghĩ rằng nó đang cặp bồ với một người nào khác rồi không?  Hay là nó đã hết yêu cháu?  Vậy cháu liệu xem sau khi gặp, có thay đổi được tình cảnh không?

Hồng lại nghĩ khác, nàng đang lo lắng đến sự an nguy của Quang nên đau khổ trả lời:

- Dù sao đi nữa, cháu cũng muốn gặp anh ấy lần cuối.

- Thôi được, để chú gọi phôn nói chuyện với anh Bình, Phi Đoàn Trưởng của nó, trước đã.

Chú Cảnh quay điện thoại ngay cho ông Phi Đoàn Trưởng của Quang, kể qua sự tình rồi chú lắng tai nghe đầu dây bên kia.  Một hồi lâu sau, chú đáp:

- Vậy thì khoảng 7 giờ tối, "moa" tới nhà "toa" để “toa” nói cho cháu nó nghe  trực tiếp, OK?

Sau đó, chú vào phòng nói chuyện với thím một lúc lâu.  Cơm chiều xong, thím ôm vai Hồng nói:

- Cháu đi với chú thím gặp Phi Đoàn Trưởng của nó để biết về nó. Chuyện gì cũng do số mệnh mà ra cả.  Điều mà mình tưởng là họa biết đâu lại chẳng là phúc cho mình, và ngược lại đó cháu! 

Nghe chú thím Cảnh nói, Hồng cảm nhận một chuyện không lành nhưng nàng cũng cố lấy bình tĩnh theo chú thím lên xe.  Gặp Hồng, ông Trung Tá Phi Đoàn Trưởng của Quang vòng vo khen ngợi anh là một sĩ quan năng động, có trách nhiệm cao, tốt bụng, hay giúp đỡ đồng đội, can đảm, nhiệt tình.... Tai Hồng lùng bùng, không nghe ông ta nói được gì thêm, nàng ngồi lặng im, tâm trí tưởng tượng anh trong một thân thể khi chỉ có hai chân, khi thì hai tay "vắng mặt',  khi mù lòa sờ sẩm đi trong bóng tối... mà thất thần.  Thấy vậy, thím Cảnh lay nhẹ vai nàng bảo:

- Cháu à, nó không xứng đáng cho cháu thương yêu đâu.

Chú Cảnh tiếp lời:

- "Toa" kể hết mọi chuyện cho nó biết đi.  Thuốc đắng giã tật mà.

Ông Trung Tá hớp một ngụm nước, tằng hắng vài tiếng.  Xong, ông hạ giọng nói:

- Nó được chúng tôi xếp vào loại những quân nhân có nếp sống đàng hoàng nhưng… từ sau khi bị thương tưởng chết vào Tết Mậu Thân, nó đâm ra sống bạt mạng, đêm nào không trực ở Phi Đoàn thì "trực" ở vũ trường.  Mấy anh chàng không quân có ai mà không mê nhảy nhót.  Tới mấy chỗ đó thì làm sao khỏi bị  các “ma nữ” vờn.  Đám đàn ông Không Quân của bọn tôi không đứa nào là Liễu Hạ Huệ* cả, cô à!  Mỡ đến miệng mèo làm sao nhịn được.  Kết quả là có một cô nàng đến tìm tôi, bảo rằng cô mang bầu với nó và nó trốn biệt tăm mấy tuần lễ nay rồi.  Cô ta nhờ tôi tìm người cha "đi lạc" cho đứa con trong bụng của cô...

 

----------------------------------------

Chú thích:

* Liễu Hạ Huệ (720-621 BC) thời Xuân Thu, tên chữ Triển Cầm, tự là Quý, người vùng Liễu Hạ thuộc nước Lỗ (Trung Quốc).  Ông nổi tiếng là chính nhân quân tử.  Truyện kể rằng một hôm ông nghỉ đêm ở ngoài thành, có một nữ nhân trẻ đẹp cùng trọ, bị cảm lạnh rét cóng.  Ông đã cởi áo mình khoác lên cho cô ta mà vẫn không đủ.  Cuối cùng ông phải ôm cô ta vào lòng để chuyền hơi ấm cho tới sáng.  Ông đã giữ được mình, không phạm điểu phi lễ.

------------------------------------


Nghe tới đó, mắt Hồng tối sầm lại, nàng ngồi thẫn thờ, không nói được lời nào.  Thì ra Phương nói đúng, chú Cảnh nghĩ đúng, chỉ có nàng là chủ quan, thần tượng hóa người mình yêu, cho rằng mình là người duy nhất trong trái tim của chàng nên mới gặp cảnh bẽ bàng hôm nay.  Hồng nhớ lại câu ca dao nàng đã từng đọc cho học trò nghe ngày nào và đặt mình vào hoàn cảnh người bị tình phụ mà cảm nhận hết sự cay đắng của mình:

 

"Tưởng giếng sâu em nối sợi dây dài,

Ai ngờ giếng cạn, em tiếc hoài sợi dây."

 

Khi ra về, Hồng bỏ ý định gặp mặt lần cuối với Quang và xin Ông Phi Đoàn Trưởng đừng tiết lộ việc nàng ra tận Đà Nẵng để tìm anh.  Trên đường về nhà, chú thím Cảnh giữ im lặng để cho nàng chìm đắm trong nỗi giận hờn, mất mát niềm tin của nàng.  Tới nhà thím mới an ủi: 

- Biết đâu điều mình tưởng họa lại là phước cho mình.  Cháu đừng buồn.  Hãy lấy những bất như ý mình gặp làm kinh nghiệm quý báu trong cuộc sống của mình. 

Chú khuyên Hồng, rất thực tế:

- Cháu à, thiếu gì người đàn ông tốt hơn anh ta rất nhiều.  Bỏ quá khứ đi, hãy lo cho bản thân và tương lai của mình.  Chú mong sớm nhận được thiệp hồng của cháu với người đàn ông thương yêu cháu hết lòng.

 

Thế rồi mùa tựu trường năm đó, Hồng trở về Châu Đốc dạy học, nàng quyết tâm vất lại Quang cùng kỷ niệm sau lưng.  Khi xe chạy ngang Long Xuyên, nàng ghé lại, đi đến công viên nơi bờ sông.  Nàng xếp một chiếc thuyền giấy thả xuống và nói với dòng sông:  “Dòng An Giang ơi, ngày xưa nơi này là ‘chứng nhân’ cho mối tình đầu đời của tôi với anh Quang.  Hôm nay cũng xin làm chứng tôi trả thuyền tình này lại cho anh ấy…”

 

image002

 

Vào niên học mới, nàng bước vào cuộc sống mới với niềm vui nghề nghiệp, đón nhận tình yêu mới với Xuân.  Mỗi khi hình ảnh Quang hiện về, nàng an ủi mình bằng câu nói của thím Cảnh để thấy rằng mình may mắn, không lấy phải anh chàng "bạc tình lang", khỏi phải hát ru câu:  "Gió đưa bụi chuối sau hè, Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ."  Tuy vậy, mỗi khi nghe tiếng trực thăng bay trên bầu trời đôi mắt nàng vẫn ngước trông theo. Giận thì giận mà thương thì cứ thương?!  Nàng nhớ lại câu nói “độc mồm độc miệng” của mình  khuyên Ngọc khi cô bạn này bị phụ tình: "Cái thứ bạc bẽo đó, hơi đâu mà thương mà tiếc.  Bỏ cho chó gặm đi!"  Nói thì dễ, thực hành sao khó quá!  Rồi nàng lại tự an ủi “thời gian là thuốc tiên” sẽ chữa lành mọi tâm bệnh.

Cuối cùng, dưới sự thúc hối của gia đình, Hồng lập gia đình với Xuân, người yêu thương mình, bỏ lại sau lưng người mình thương yêu cùng những kỷ niệm hoa mộng của thời cắp sách.  Sau đó, nàng thuyên chuyển nhiệm sở theo chồng, cố loại ra khỏi tim óc của mình những vùng đất quê hương đầy kỷ niệm, nơi nàng đã sống vui vẻ trong quá khứ... 

(còn tiếp)


22 Tháng Năm 201511:26 CH(Xem: 32336)
Giọt nước mắt vẫn chảy xuống mỗi lần đến ngày Memorial Day,... 40 năm đã trôi qua, giấc mơ hay là hiện thực? " Bức tường đen" vẫn hiện diện trước mặt tôi.
22 Tháng Năm 201511:19 CH(Xem: 23729)
Được nghe những tiếng chim vui ríu rít trên cành, hòa trong niềm vui tôi chợt nhận ra trong một khoảnh khắc của cuộc đời, tôi có thể buông bỏ mọi thứ nhưng không thể buông bỏ tình bạn Ngô Quyền.
22 Tháng Năm 201511:00 CH(Xem: 24872)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: BẮC ĐẨU - Nhạc Trần Thiện Thanh, Ca sĩ Anh Khoa Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
22 Tháng Năm 20155:53 CH(Xem: 27769)
Còn nhau ánh mắt trông theo Nhớ xưa nhạc ngựa lá reo bên đường Xa người để nhớ để thương Sài gòn muôn thuở tình vương vấn tình .
22 Tháng Năm 20155:27 CH(Xem: 27014)
xa xa bướm trắng Ngô-Quyền, đến giờ rời tổ huyên thuyên chuyện trò. từng đôi tung cánh nhấp nhô, lượn lờ trên thảm nên thơ, hữu tình.
22 Tháng Năm 201512:24 SA(Xem: 19999)
Một năm lo việc học hành Hạ về chim hót trên nhành líu lo Thương sao tuổi ngọc học trò Dòng sông dĩ vãng con đò bé thơ. Tháng năm, mùa hạ mong chờ...
21 Tháng Năm 20152:49 CH(Xem: 28158)
Tác giả: Phạm Duy Trình bày: Thanh Lam Âm nhạc: Vương Hương, Luân Vũ
16 Tháng Năm 20151:05 SA(Xem: 24605)
Tháng Năm là tháng của hoa Muguet. Trong ngôn ngữ của loài hoa, Hoa Muguet mang thông điệp "Sự trở lại của hạnh phúc" ...Hôm nay cũng tháng năm. Tôi xin gửi đến các bạn những đóa hoa Muguet trắng tinh lóng lánh.
15 Tháng Năm 20152:47 SA(Xem: 25791)
*Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức Nhạc: CON YÊU - FREDDIE ANGUILAR - Lời Việt: CẨM VÂN - Trình bày: Tấn Phước
15 Tháng Năm 201512:10 SA(Xem: 35472)
Nguyện cầu Mẹ sống mãi trăm năm Đại thọ Mẹ tròn tuổi chín lăm Sáng suốt tinh anh vầng nguyệt rạng Tâm hồn minh mẫn tựa trăng rằm
14 Tháng Năm 201512:29 SA(Xem: 31520)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh MÙI CỦA MẸ - Thơ Nguyễn Văn Anh - Tác giả diễn ngâm
13 Tháng Năm 20151:58 CH(Xem: 28002)
Chẳng lẽ đến cuối đời Cũng chưa lần gặp lại Để gọi khẽ người ơi! Như ngày xưa thân ái??
13 Tháng Năm 20151:26 CH(Xem: 25226)
Tôi ước muốn có được một giấc mơ, trong đó tôi sẽ thấy được Mẹ tôi, người đàn bà lam lũ, thương con vô cùng tận, có lẽ cũng đang khóc, khổ sở vì đứa con ...
13 Tháng Năm 20152:42 SA(Xem: 25622)
Kể bạn nghe Câu chuyện về ngày lễ Mẹ Người đàn bà ko6ng còn trẻ Tôi đoán chừng... vì màu tóc bạc phơ
12 Tháng Năm 20152:06 CH(Xem: 26970)
Vắng bóng em tôi, Xa tít mù khơi. Tí tách mưa rơi, Gieo sầu vạn cổ, Cho đến bao giờ, Phai hết tình tôi.
11 Tháng Năm 20152:10 CH(Xem: 29342)
Với tay sợi tóc muộn phiền Tình yêu gảy cánh đảo điên cuộc đời Lỡ sinh ra kiếp con người Yêu đương hờn giận cuộc chơi rồi tàn Chờ em, một chuyến đò sang....
09 Tháng Năm 20151:14 SA(Xem: 22180)
"Tiễn con" ra phi trường để trở về đơn vị là những điều nhỏ nhặt trong đời thường. Nhưng với trái tim một người mẹ thì điều gì của con, của cháu cũng đáng nhớ và yêu thương.
09 Tháng Năm 201512:30 SA(Xem: 25789)
Biên Hùng đó! Cố nhân đâu?! Hẻm hun hút nhớ, cúi đầu bóng cây Ngô Quyền ơi! Tôi về đây Bâng khuâng nghe lạnh trăng gầy bên hiên
09 Tháng Năm 201512:22 SA(Xem: 30259)
Má là... cả cái gì thân thiết nhất. Không thể hình dung, không thể trình bày. Má nằm trong tim nhịp đập mỗi ngày. Trong hơi thở vẫn thơm mùi của má.
08 Tháng Năm 20155:34 CH(Xem: 28484)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh AI TRỔ VỀ XỨ VIỆT - Nhạc Võ Tá Hân - Bảo Yến trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
08 Tháng Năm 20152:35 CH(Xem: 28847)
Mời thưởng thức BAY ĐI CÁNH CHIM BIỂN - Nhạc của Đức Huy - Tiếng hát ChsNQ khóa 14 Thanh Lan - Trình bày The Friend Vương Hương & Luân Vũ
08 Tháng Năm 201511:27 SA(Xem: 16518)
Hồng bưng cà phê ra. Một gói ba số năm vàng rực. Khói cà phê thơm phức làm ruột tôi cồn cào. Cà phê thứ thiệt. Trời ơi, cà phê thứ thiệt. Tôi cúi xuống cái phin, giở cái nắp ra.
08 Tháng Năm 20152:46 SA(Xem: 28357)
Hôm nay là ngày Hiền Mẫu, tội nhớ lại giọt nước mắt cuối cùng của Mẹ tôi, giọt nước mắt vô giá mà tôi không sao tìm lại được … cho dù trong cả suốt cuộc đời tôi,
08 Tháng Năm 20152:19 SA(Xem: 27975)
Thu đi chưa trọn một năm Vĩnh Minh giờ cũng xa tầm nhân gian Nghe tin sao quá ngỡ ngàng Sáu hai tuổi cũng đa đoan phận người
07 Tháng Năm 20155:50 CH(Xem: 27686)
*Xin bấm vào phần youtube bên dưới để thưởng thức Còn Hoài Một Câu Hỏi - Thơ Trần Kiêu Bạc - Hồng Vân diễn ngâmKiều Oanh thực hiện youtube
07 Tháng Năm 20152:04 SA(Xem: 26620)
Xuân đến, là xuân của đất trời Trần gian chưa thấy được yên vui Vẫn còn khắc khoải tâm vô định Vẫn thấy gian tham ngợp cõi người
02 Tháng Năm 20154:23 SA(Xem: 27510)
Cứ mỗi lần đi ngang qua trường cũ Nước mắt lại đầy lấp lánh bờ mi Kỷ niệm ngày xưa tưởng là yên ngủ Bỗng trào dâng nghìn con sóng đổ về.
02 Tháng Năm 20154:00 SA(Xem: 24868)
Tôi cũng khóc cho những ước mơ của tôi vừa chớm nở ̣đã tàn lụi... Tôi bỏ lên sân thượng ngước mắt nhìn lân bầu trời cao thẳm... bầu trời hôm đó tối như bầu trời của đêm ba mươi...
02 Tháng Năm 20153:50 SA(Xem: 27009)
Bốn mươi năm đã bao thay đổi Tóc bạc da nhăn cỗi lẫn cằn Thương người dân mãi nhọc nhằn Sống đời kềm kẹp giữa lằn quê hương
02 Tháng Năm 20152:15 SA(Xem: 29399)
Thương tặng 2Q., 4Đ. và Nhóm 12C-HT. thuở nào - với Đình Cẩm Long yêu dấu. Nhớ T., Nhớ Chị L. “Con cãi Cha Mẹ trăm đường con hư” (Ca Dao)
02 Tháng Năm 20151:54 SA(Xem: 30055)
Phượng hồng lấp ló đầu cành Ngập ngừng nắng úa vàng hanh sân trường Em ngồi ôm lấy hạ thương Chín mươi ngày đủ nỗi buồn chia xa.
02 Tháng Năm 20151:21 SA(Xem: 27692)
Mời thưởng thức Nhạc phẩm AI TRỞ VỀ XỨ VIỆT - Thơ Minh Đức Hoài TrinhNhạc Phan Văn Hưng - Khánh Ly trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
02 Tháng Năm 201512:11 SA(Xem: 26144)
Trong đời tôi có ba người đàn bà tôi luôn luôn nghĩ đến với tất cả thương yêu. Đó là Má tôi, má chồng tôi và chị Tư tôi. Ba người phụ nữ tượng trưng cho sự chung thủy, hết mực hy sinh cho chồng cho con.
02 Tháng Năm 201512:05 SA(Xem: 28216)
Sài Gòn sáng nắng chiều mưa. Không ai xóa được tên xưa Sài Gòn. Em hát to nhạc Sài Gòn. Em vinh danh thuở Sài Gòn 70. Em giơ biểu ngữ rợp trời. Sài Gòn vẫn sống muôn đời trong em.
01 Tháng Năm 201511:34 CH(Xem: 29589)
Con viết cho Ba bài thơ của Đêm Vắng bóng trăng hiền soi hàng hiên lặng Bên cạnh con, sách triết Marx-Lénine Nhưng trước mặt, sau lưng là tối tăm vây hãm Bữa cơm chiều ăn sắn khoai no tạm
01 Tháng Năm 201512:06 CH(Xem: 18143)
Sài Gòn mưa. Mưa tầm tã. Mưa bong bóng phập phồng. Mưa mù mịt. Mưa thối trời, thối đất. Mưa quất rát mặt, rát da. Mưa như một triệu cây roi đập tứ phía. Mưa từ Hồng Thập Tự,
25 Tháng Tư 20152:59 SA(Xem: 25389)
Tôi sẽ về để nghe Chích Choè trên cây khế trước nhà tung tăng réo gọi .Nước mắt nào rơi-giấc mơ vừa tỉnh thức ...tháng Tư buồn thổn thức giữa đêm thâu...thương quá Việt Nam ơi !
25 Tháng Tư 20152:45 SA(Xem: 30091)
Ngày 30 tháng 4 là ngày đầu tiên tôi đã thấy Bố rơi lê, cho thân phận GĐ ,cho Tổ Quốc và cho một chuyến lưu vong đã không thành. ..Giờ nầy Bố Mẹ tôi đã ra người thiên cổ, nắm tro tàn cũng đã nằm trong lòng đất lạnh.
24 Tháng Tư 201511:28 CH(Xem: 30045)
Những hình ảnh những khuôn mặt phụ nữ Việt Nam trong ngày hội ngô văn hóa toàn cầu 40 năm tị nạn, đáng vinh danh và trân trọng
24 Tháng Tư 20155:23 CH(Xem: 28827)
Anh ở đây. Đành thôi em ạ! Nước mất nhà tan làm kẻ bại binh Đêm trăng lạnh gối đầu bên núi Nhớ thuở hiên ngang, áo trận nhà binh.
24 Tháng Tư 20154:49 CH(Xem: 20253)
Tháng tư đen tháng tư buồn hận tủi. Của bao người của nước Việt lầm than Mời xem youtube do Kiều Oanh thực hiện - Nhạc phẩm "HẬN LY HƯƠNG"
24 Tháng Tư 20151:22 SA(Xem: 27796)
Bây giờ đã là 40 lần 30/4 lại về. Biết bao oan khiên đã xảy ra cho dân tộc VN. Bao nhiêu xác người bỏ thây trên biển đông vì hai chữ tự do, bao nhiêu mạng tù nhân CS chết ức oan trên núi rừng Việt Bắc,
24 Tháng Tư 201512:50 SA(Xem: 30762)
Em viết tịnh khúc sao buồn Mùa đông vừa hết mưa nguồn đã tan Em đi trên đống tro tàn Khói hương tình mộ vẫn râm ran buồn
24 Tháng Tư 201512:47 SA(Xem: 27802)
Tháng tư có nhớ gì không... Máu xương đủ kết nên vòng hoa tang Lập lòe nến tỏa đôi hàng Áo sô khăn trắng vỏ vàng mộ sâu Buồn ơi, rút ván qua cầu...
24 Tháng Tư 201512:27 SA(Xem: 26166)
Cho những bạn bè thân thương của tôi mong một ngày về - TRẢ NỢ CHO NHAU! - Ta còn nợ nhau Như lời thề ước Mai về Cố Quốc TRẢ NỢ CHO NHAU!!!...
23 Tháng Tư 20152:12 SA(Xem: 26684)
Ta còn nợ nhau, Miền Nam nhuộm đỏ, Ba mươi tháng tư, Toàn dân đói khổ, Bao giờ.... phục lại quê hương????
19 Tháng Tư 20151:55 SA(Xem: 29600)
Người là ai và Người ở đâu Tuyên ngôn xuất trận thuở ban đầu “ Nam Quốc Sơn Hà”… Vua Nam ở Vách đá chưa nhòa ngàn năm sau
19 Tháng Tư 20151:30 SA(Xem: 36161)
Tháng tư về, tháng tư lần nữa Bốn mươi năm ta hiểu đời đau Trong vòng tay con cháu thương trao Tim người lính thôi buồn hóa đá...
19 Tháng Tư 20151:23 SA(Xem: 28224)
Ai ra đi một chiều xưa biền biệt, Có mơ về con đường cũ xa xăm. Ta ở lại, nỗi nhớ mong bất diệt, Chút tình xưa vương vấn đến bao giờ.
18 Tháng Tư 201511:42 CH(Xem: 29548)
… 30 tháng 4, một ngày của mỗi năm, một ác mộng đã khởi dậy trong cuộc đời tôi, … 40 năm trôi qua, 40 lần của một cơn ác mộng. Giá của sự tự do mà tôi phải trả quá đắt.
18 Tháng Tư 20156:06 CH(Xem: 28246)
Nhân dịp lên xem Lễ Hội Hoa, vào đúng lúc hoa nở. May mắn chụp được một số ảnh của ngày “Cherry Blossom Festival”--April 11, 2015, xin chia sẻ cùng quý vị những hình ảnh đẹp
18 Tháng Tư 201512:14 SA(Xem: 27032)
Tiếng rao mỗi ngày 'Bờ Lút" tới lui. Bánh mì nóng dân Phi đem bán Cám ơn Phi Luật Tân rời Bataan một sáng. Để nhớ hoài thời tị nạn buồn vui.
17 Tháng Tư 201511:18 SA(Xem: 18220)
Buổi chiều đang xuống. Trời còn sáng nhưng mưa lất phất. Tôi nghe Quỳnh nói tên. “Xin anh chị chờ.” Tiếng sỏi khua dưới chân lạo xạo. ..
17 Tháng Tư 201512:21 SA(Xem: 27722)
Gửi nồng nàn vào chập chùng đá núi Nhé Sơn Trà cánh lá chở yêu thương Để đá bớt thiên thu sầu vạn cổ Cùng núi miệt mài ôm giữ trà hương.
16 Tháng Tư 20154:26 CH(Xem: 49718)
Trôi vào hư ảo trăng vàng Con thuyền không bến vơi đầy hoàng hôn Chênh chếch nửa bóng trăng suông Cô liêu... một chiếc vô thường nhẹ tênh
13 Tháng Tư 201512:17 SA(Xem: 28454)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh SÀI GÒN NGÀY TRỞ LẠI - Nhạc Lê Tín Hương - Ca sĩ Anh Dũng Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
13 Tháng Tư 201512:03 SA(Xem: 26302)
Mỗi tháng Ba về, tôi nhớ anh… Mặt trời bên ấy, phải rạng rỡ hơn bên này? Có chắc gì “bên này” vui hơn “bên ấy”? Có chắc gì, tôi hạnh phúc hơn anh?
12 Tháng Tư 20159:05 SA(Xem: 23585)
Tụi anh bi giờ vậy đó cô Mai, hễ muốn “rụng” giờ nào là rụng, đâu ai biết trước được? Nên mỗi khi có dịp gặp gỡ “mầy tao, mầy tớ” với nhau như hồi đi học, tụi anh cảm thấy hạnh phúc gì đâu…
12 Tháng Tư 20151:23 SA(Xem: 26090)
Tháng Tư Mẹ buồn lặng lẽ. Nhìn ba con như chiếc lá khô vàng. Những chiếc lá tháng tư bay tứ tán hoang mang Trên biển, trên rừng, trên đường di tản. Bài lịch sử con học trên trường cùng bạn. Đã không thật thà, chính xác , rõ ràng.
12 Tháng Tư 20151:16 SA(Xem: 30652)
Bao nhiêu năm nữa biển vẫn màu xanh, Đẹp cho đời thường cho người thơ mộng, Bao nhiêu năm nữa biển còn dậy sóng, Trong lòng những người vượt biển năm xưa.
12 Tháng Tư 20151:05 SA(Xem: 30667)
Xin chân thành gởi nén hương lòng “Tưởng Niệm” đến những Anh Hùng QLVNCH. Những người nằm xuống trong cuộc chiến, những người tuẫn tiết vì quốc nạn 30/04/1975 và những người ngã gục trong lao tù cộng sản.
12 Tháng Tư 201512:56 SA(Xem: 28357)
Nghe nói nhóm người phương Bắc đến San bằng Dốc Nhỏ, đắp sân Gôn Mây chiều lãng đãng vương đầu ngõ Tiếng cú đêm đêm khản giọng buồn
12 Tháng Tư 201512:24 SA(Xem: 28193)
Cây xanh nhờ máu dân mầy Nước ngàn sông ngọt nhờ thây chết nhiều Việt Nam mầy khát khao yêu Nhưng đau xót những thân yêu không về !
11 Tháng Tư 201511:13 SA(Xem: 19762)
Sau đó hai mẹ con ôm nhau cười.” Chị cũng kể một câu chuyện thương tâm mà chị nghe được trên đường từ Bắc trở về. Nó còn địa ngục hơn là địa ngục chị đang sống.
11 Tháng Tư 20156:25 SA(Xem: 27739)
Bốn mươi năm về thăm trường cũ Nhìn cổng NGÔ QUYỀN mắt chợt cay Hàng cây nghiêng bóng che đầu bạc Gió chuyển mùa buông tiếng thở dài...
07 Tháng Tư 201511:59 CH(Xem: 25735)
... cùng chia sẻ với gia đình người bạn, người em những mất mát, bệnh tật và những lo toan khi đối diện những bài toán nan giải của cuộc đời. Trong chốn thinh lặng nào đó, tự hỏi riêng mình… Đời có vui?
07 Tháng Tư 20154:19 SA(Xem: 29014)
Bốn mươi năm đủ dạ thưa Nhìn nhau tóc trắng theo mùa nhớ thương Tháng tư chớp bể mưa nguồn Rừng xưa đâu dễ vùi chôn phận người Ngồi buồn giọt lệ tuôn rơi...
07 Tháng Tư 20151:18 SA(Xem: 27253)
Có những tình cờ trong cuộc sống để lại một dấu ấn suốt đời mang theo. Xin được ghi lại vài nét của một trong những chuyện không bao giờ quên trong lịch sử thuyền nhân.
06 Tháng Tư 201511:40 SA(Xem: 20761)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Bài " Ma Femme" Ca sĩ Claude Bazotti - Hạnh Phạm thực hiện youtube Video clip - Hạnh Phạm
06 Tháng Tư 201511:40 SA(Xem: 27225)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh Nhạc phẩm "Cỏ Vẫn Xanh" trình bày Sĩ Phú
06 Tháng Tư 20157:36 SA(Xem: 24987)
Anh về quê cũ, dù Xuân muộn Xin giữ cho nhau giọt nắng tàn Giọt nắng một thời vương áo trận Theo mình chiến đấu giữ giang sang!
06 Tháng Tư 20157:31 SA(Xem: 28290)
Mong lắm nhé, ngày bên sông đầy gió, Để tóc bay, chờ ai đến bâng khuâng. Trời tháng tư, nắng sao vẫn miệt mài, Tôi vẫn đợi, bên dòng sông trôi mãi.
06 Tháng Tư 20157:28 SA(Xem: 29269)
Anh mang uất ức nén trong câm nín. Để ngậm ngùi kéo xác bạn đi chôn.
03 Tháng Tư 201511:42 SA(Xem: 17768)
Tôi không yêu nổi chính con người tôi, tôi còn có thể yêu nổi được ai. Và như vậy nếu không ai yêu tôi, không yêu nổi tôi, điều đó cũng chẳng có chi là lạ.
03 Tháng Tư 20157:12 SA(Xem: 39157)
Rất cảm ơn gió đã trả chị về Tiếng nói Dạ Lan một thời yêu dấu Dẫu xuân thì đã úa tàn trên tóc Giọng nói ngày xưa vẫn thế ngọt ngào.
29 Tháng Ba 20151:09 SA(Xem: 36556)
Em về đâu cô bé tóc cột nơ Đứng ngắm cụm hoa vàng bên cửa sổ Mai sau khóc những roi đòn định mệnh Có người về lau nước mắt bơ vơ (Trích “Tuyển Tập Thơ” NGÔ TỊNH YÊN - sắp phát hành)
29 Tháng Ba 20151:06 SA(Xem: 26047)
Xin cám ơn Khánh Minh đã cho tôi một cảm nhận rất cụ thể rõ rệt về “cái-đang-là” của một “Mái Ấm”. Cám ơn ngôn ngữ trong veo của Khánh Minh đã giúp tôi tái hiện lại một vùng “Ký Ức của Bóng”
29 Tháng Ba 201512:32 SA(Xem: 30121)
Tôi tự trách tôi. Nếu ngày đó tôi đừng chú ý gì nhiều đến em (dù đồng hương), tôi không để những tình cảm, xúc động lan tràn quá nhiều đến em, ... Hôm nay chắc có lẽ tôi cũng chẳng phải cảm thấy gì hơn.
28 Tháng Ba 201511:00 CH(Xem: 27908)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh "Gửi Người Em Gái Miền Nam" - Nhạc Đoàn Chuẩn - Anh Dũng trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
28 Tháng Ba 20154:37 SA(Xem: 17310)
Tôi tên là Giang Đồng Nai, tên cũ là Giang Phước Long, tên thân mật là Sông Đồng Nai. Thưa bà con cô bác mấy tháng này tôi đau đớn quá, vì hàng vạn tấn đất đá đã trút lên thân thể của tôi
28 Tháng Ba 20154:26 SA(Xem: 31716)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HUẾ MỘT LỜI HẸN CHƯA THÀNH- Thơ Trần Kiêu Bạc - Nhạc Nguyễn Hữu Tân - Hồng Vân diễn ngâm
28 Tháng Ba 20152:40 SA(Xem: 30848)
Sao nở chặt đi những hàng cây. Những hàng cây xanh chứng nhân lịch sử. Là yêu thương là ấm mát thân yêu. Kỷ niệm anh dìu em vào những buổi chiều.
28 Tháng Ba 20152:17 SA(Xem: 29851)
Ngồi buồn nghĩ lại mà thương. Đời trôi muôn nẽo vô thường phút giây. Còn trong máu nóng tim nầy. Cho xin sống lại tuổi hai mươi buồn. Chợt nghe nắng xế chiều buông...
28 Tháng Ba 20152:07 SA(Xem: 29742)
Đại dương xa cách đôi bờ, Vượt ngàn vạn dặm đâu ngờ gặp đây? Thơi gian trôi tựa như mây, Mong ngày "gặp lai"ngất ngây Xuân Hồng.
27 Tháng Ba 20159:01 CH(Xem: 28608)
Mẹ đi chấm thi xa Gửi bé về nhà bà Vào ra bà nhắc mãi "Cháu đừng đi đâu xa"
22 Tháng Ba 20155:44 SA(Xem: 30734)
rồi năm tháng sẽ qua như mùa Đông đã hết, em vẫn cứ hoang mang về một nỗi buồn không biết vì sao? bắt đầu từ lúc nào? bởi không ai giải thích.
21 Tháng Ba 20152:11 SA(Xem: 28865)
Ở cuối con đường mưa rất nhẹ. Nghiệng vai thầm gôi tiếng ai về Có buổi đứng chờ theo hạnh phúc Chở đầy vào mắt biếc thơ ngây
20 Tháng Ba 20154:49 CH(Xem: 31358)
Tháng ba, núi khóc sông buồn Chia tay Đại Lộ Hoàng Hôn đỏ màu Hẹn ngày về lại Chu-Pao Plei-Ku, phố núi cao cao đứng chờ...
20 Tháng Ba 20154:29 CH(Xem: 26879)
Đầu Xuân vang dậy tiếng cười, Mừng nhau cạn chén cho đời nên hương. Dù cho xa cách muôn phương, Hãy luôn liên lạc, tình thương chan hòa.
20 Tháng Ba 20153:55 CH(Xem: 28360)
Tôi hằng tin ba trăm năm sau và thêm nhiều lần ba trăm năm nữa, thi phẩm Kiều của cụ Nguyễn Du vẫn tìm thấy tiếng lòng đồng điệu với nhân gian…
20 Tháng Ba 20152:34 CH(Xem: 26404)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh "MƠ HOA"- Nhạc Hoàng Giác - Ca sĩ Ngọc Bảo Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
20 Tháng Ba 201511:21 SA(Xem: 17427)
.....Máu của cả một dân tộc đổ xuống, xương của nhiều thế hệ xếp lại để cho cả bọn mua bán quyền lực đưa đẩy đến ngày Ba Mươi Tháng Tư Bảy Lăm.
15 Tháng Ba 20151:07 SA(Xem: 28386)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức : CHÀO EM MÙA ĐÔNG - CHIẾC LÁ MÙA ĐÔNG - TIỄN NHAU MÙA ĐÔNG - MÙA ĐÔNG VÀ MÂY XƯA - GỌI NHAU MÙA ĐÔNG - ĐÔI TAY MÙA ĐÔNG - DẤU CHÂN MÙA ĐÔNG - Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông
15 Tháng Ba 201512:03 SA(Xem: 30958)
“Người Biên Hòa dù sống nơi đâu cũng là đồng hương Biên Hòa”. Cảm nghĩ chân thật của giới trẻ Lưu Tuyết Hương như đã nói lên được sự mong ước sự đoàn kết thương yêu và quý mến của người Biên Hòa.
14 Tháng Ba 20158:17 CH(Xem: 27375)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh XUÂN THÌ - Nhạc Pham Duy - Khánh Ly trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
14 Tháng Ba 20154:19 CH(Xem: 21006)
Cho nên bạn hãy yên tâm khi kết bạn với người nẫu. Họ thiệt thà, chơn chất nhưng tốt bụng. Họ sẽ là những người bạn đáng tin cậy. Hãy tin tui đi. Vì tui cũng là "người nẫu"
14 Tháng Ba 201511:04 SA(Xem: 21703)
Nhiều đêm tôi nghe có tiếng gõ cửa nhưng tôi không buồn ngồi dậy. Kệ nó. Chẳng phải là công an đâu. Nếu công an nó đâu để mình yên. Có lẽ một ông quen nào đó. Chờ lâu không thấy trả lời rồi họ cũng đi thôi.
14 Tháng Ba 20153:12 SA(Xem: 29704)
(Tặng Phẩm & Lynh) Anh như mây trắng trên trời, Nay đây mai đó cuộc đời thênh thang. Nỗi buồn riêng để Em mang, Những ngày "Xa vắng" Em sang "bên nhà"
14 Tháng Ba 20152:01 SA(Xem: 29955)
Mùa Xuân chị về thăm quê. Dù cho năm tháng bộn bề áo cơm. Mây mùa đuổi bóng hoàng hôn. Nghe chừng nước mắt thôi dồn bờ vai.
13 Tháng Ba 20158:44 CH(Xem: 27356)
Một nỗi đau nào ai có hay ! Phượng Hoàng đã khuất cuối đường bay Ta tìm mộng cũ trong đêm vắng Hồn chuốc cơn sầu giữa rượu cay