Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Vhp. Hạ Vũ - DUYÊN XƯA THẮM LẠI

14 Tháng Hai 20171:27 SA(Xem: 15686)
Vhp. Hạ Vũ - DUYÊN XƯA THẮM LẠI

Duyên Xưa Thắm Lại

                          trang-1                          
"Có phải duyên xưa thì thắm lại"

      Hồ Xuân Hương  

   

      Đang xem hình đám cưới của con trai thì tiếng điện thoại reng, Hạnh tạm dừng, bắt phôn.  Bên kia đầu dây:

- Chào bà, bà có phải là cô giáo Hạnh, ngày xưa dạy ở trường... không?  Em là Tửng, học trò cũ của cô đây.  Cô khoẻ không, cô?  
- Trời ơi, anh!  Sao bây giờ anh mới liên lạc với em? Anh tưởng em không nhận ra giọng nói của anh sao mà đóng kịch làm học trò của em?
- Em có biết anh tìm em mười mấy năm rồi hay không, bao nhiêu là khó khăn mới tìm ra đó.  Khi anh qua Mỹ, anh ở tiểu bang WA hơn chục năm, sau đổi qua Virginia khoảng hai năm. Anh mới về Nam Cali vài tháng nay thôi, nhờ thằng con Út tìm được job bên này.  
- Em cũng tìm anh lâu nay mà không biết ở đâu.  Quả thật "Tìm anh như thể tìm chim.  Chim bay biển Bắc, đi tìm biển Nam". Từ khi qua Mỹ, em chỉ ở Bắc Cali này thôi, không đi đâu cả. Tại sao anh tìm được em vậy?
- Đố em đó.  Em nói đúng anh thưởng em ngàn đóa hoa hồng.
- Chịu thua.  Em chỉ cần một đóa mà thôi.
- Cách đây hai tuần anh đi họp Đại Hội Không Quân, gặp Hoàng.  Em nhớ nó chứ?  Nó là đàn em của anh và là em ruột của cô Cẩm Vân.  Tìm được cô Cẩm Vân là ra em mà. Ông Trời đưa đẩy anh dời nhà về đây và đi họp không quân.  Cám ơn Ông Trời.

Hạnh nhắc:  
- Và cám ơn nước Mỹ nữa chứ.
- Phải rồi.  Em nhắc anh mới nhớ.  Cám ơn nước Mỹ và dân Mỹ.  Anh vừa mới hưu trí, rãnh rỗi vô cùng. Tuần sau anh tới gặp em nghe.  Anh nhớ những món quà em gởi cho anh ngon tuyệt vời, ngon nhất trong đời anh.  Nhớ làm cho anh món mắm ruốc xào xả ớt với thịt bò nữa đấy.  Món này em gởi cho anh trong tù, anh ăn mà chảy nước mắt. 
- Tại sao lúc đó anh không nói, để lần sau em bớt ớt lại.  Nghe người ta nói ớt có thể ngừa "chói nước" nên em mới làm thật cay.
- Không phải tại ớt cay, mà vì quá cảm động và quá yêu em.
- Anh à, nói oang oang coi chừng bị "sư tử" xé xác đó.
- Y khoa Mỹ đầu hàng căn bệnh của vợ anh nên sau hai năm qua đây, bà ấy về Trời rồi, em ơi.  Anh góa vợ mười mấy năm dài!  Em cho anh bắt chước Vô Kỵ vẽ chân mày cho em nghe cưng.
- Anh biết tình trạng chồng con em thế nào mà "ăn nói linh tinh" vậy?  Coi chừng mấy "quản giáo con" của anh đấy.
- Anh biết hết rồi. Cô Cẩm Vân đã kể tường tận cuộc đời em cho anh nghe.  Đừng giấu anh nữa.  Sao hồi ở VN em giấu anh?  Nếu cho anh biết thì anh làm người nâng đỡ tinh thần em cho em bớt đau khổ.  Và... chúng mình đâu phải xa nhau thời gian quá dài như thế này!  Mấy đứa con thúc hối anh kiếm "dzợ"  từ mấy năm nay lận.  Tụi nó sợ săn sóc ông già nên bán cái cho người khác đấy.  Anh biết em không chê anh già lẩm cẩm, vì ngày xưa anh ở dưới chín tầng địa ngục mà em không bỏ anh, bây giờ chắc chắn em cũng không bỏ.
Nghe anh nói, Hạnh xúc động chảy nước mắt, nghẹn ngào.  Biết bao kỷ niệm ở những năm tháng cũ ùa nhau trở lại.

                                                                      

                               ****
         Hạnh nhớ lại vào ngày nhập học năm cuối trường Sư Phạm ở Huế, nàng được chị Hai Cẩm Vân (một người bạn đồng môn lớn hơn nàng nên được “phong chức” Chị Hai) xin cho được vé đi máy bay quân sự ra Đà Nẵng.  Chuyến bay này không đi thẳng ra Huế, mà ghé qua Liên Khương rước mấy chàng phi công nghỉ mát ở Đà Lạt hằng năm đưa về Phi Đoàn Đà Nẵng.  Nhờ chuyến bay này đưa duyên, các nàng quen biết với các anh.

 Lúc các anh vừa lên máy bay, đã ném những ánh mắt lém lĩnh về phía các cô nàng.  Anh chàng mang kính râm ngồi một chỗ hơi khuất nhắm mắt để ngủ (!) bị anh bạn cao gầy cạnh bên thúc hông làm tan "giấc Nam Kha."  Hai anh bắt đầu to nhỏ với nhau làm Hạnh lúng túng, cảm thấy tay chân thừa thải, không biết để đâu cho ổn. Suốt 45 phút bay, giác quan thứ sáu của nàng báo cho biết mình là mục tiêu của hai anh nên thẹn thùng ngồi không yên.

Lúc xuống máy bay, anh đeo kính lịch sự giúp chị Cẩm Vân xuống trước, kế đến Hạnh, nhưng anh cao gầy chen vào nắm tay nàng đỡ xuống.  Sau này Hạnh mới biết anh đeo kiếng đen trầm tĩnh, kín đáo tên Thanh, anh cao gầy, năng nổ, vui vẻ tên Hùng, và anh trắng trẻo, có gương mặt hiền lành, phúc hậu tên Sang.  Ba anh là bộ ba thân thiết. 

     Từ đó, hai bên quen biết rồi đi đến thân thiết.  Vào những ngày cuối tuần rảnh rổi Hạnh và các bạn thường theo trực thăng của các anh vô Đà Nẳng vào chiều Thứ Bảy, để Chúa Nhật dung dăng dung dẻ ở các danh lam thắng cảnh Đà thành.  Sáng sớm Thứ Hai theo các anh trở về Huế tiếp tục việc học.  Từ tình thân, đi đến tình yêu chỉ một bước ngắn. Hạnh thầm yêu anh chàng đeo kiếng đen ngắm nàng suốt 45 phút bay từ Liên Khương tới Đà Nẵng.  Anh cũng dành cho Hạnh những săn sóc đặc biệt hơn những người khác.  

   Suốt năm học, Hạnh ở trong tình trạng "tình trong như đã, mặt ngoài còn e."  Nàng và cả Thanh đều rơi vào tình cảnh khó xử, bởi vì Hùng cũng yêu nàng và không giấu diếm tình cảm của mình.  Cuối niên học đó, Hạnh sắp xa Huế để nhận nhiệm sở dạy học.  Hạnh sắp phải xa anh và cơ hội gặp mặt sẽ hiếm hoi.

Vào một tối, nhân công tác mấy ngày ở Huế, anh đưa nàng qua Đông Ba ngồi bên bờ sông Hương hóng gió và ăn chè. 
Hạnh đề nghị với anh:
- Em ở đây mấy năm rồi, ăn đủ thứ chè, nhưng chỉ có chè thịt quay là chưa được thưởng thức để xem như thế nào, nghe cái tên, chưa ăn đã thấy ớn.  Bây giờ sắp xa Huế rồi, em phải thử một lần mới được.
 - Em muốn ăn gì cũng được hết.  Mấy chén cũng không "can chi mô" (anh người Miền Nam, dùng tiếng địa phương để chọc Hạnh vì nàng cũng thường đệm mấy tiếng này vào khi nói.)
Anh gọi cho nàng một chén đặc biệt, có nhiều miếng chè thịt quay bọc bột lộc ở ngoài.  Hạnh cầm chén lên, ngắm nghía và trù trừ. 
- Ăn đi em, không có thuốc độc mô mà sợ.

Được sự khích lệ của anh, nàng múc một miếng, nhắm mắt đưa vào miệng.  Lọng cọng thế nào, cả chén chè đổ ụp vào người làm ướt từ trên xuống dưới.  Phản ứng nhanh, anh rút khăn tay ra lau tà áo cho Hạnh. Bà hàng chè thật thà nói:

- Còn miếng chè dính trên ngực áo. Ông phủi xuống cho bà. 
Như cái máy, anh làm theo lời bà hàng chè. Hạnh đứng chết trân, e thẹn, đồng thời một cảm giác lâng lâng chạy khắp người.
   
 Ở Sài Gòn, nam nữ đi ra ngoài ăn khuya là chuyện bình thường.  Nhưng ở Huế, vào thời điểm đó, trời sập tối thanh nam thanh nữ không ai ra khỏi nhà cả.  Bà hàng hiểu lầm cả hai là vợ chồng cũng đúng thôi. Anh đã quàng tay ôm vai Hạnh âu yếm nói: "Trời lạnh, thôi về em."  Đi khuất bà hàng chè, anh thầm thì bên tai nàng:

- Xin lỗi em.  Anh không cố ý.  Về tắm kẻo khuya lạnh, dễ bệnh.

Câu nói của bà bán chè làm Hạnh thẹn thùng nhưng đồng thời cũng làm nàng sung sướng, và làm lớn mạnh tình yêu của cả hai.  Trên đường về nhà trọ, đi bên anh, nàng cảm nhận một sự ấm áp vây quanh.  Nàng chờ đợi một lời tỏ tình của anh, nhưng anh lại chỉ dặn dò nàng năm lần bảy lượt đi bất cứ nhiệm sở nào cũng nhớ cho anh điạ chỉ, đừng để mất liên lạc.  Dù sao đây cũng là một lời hẹn ước gắn bó không rời một cách gián tiếp. Hạnh ôm theo hạnh phúc này tạm biệt anh, tạm biệt Huế.

 

Hạnh được bổ nhiệm làm cô giáo dạy Việt Văn ở một trường trung học tỉnh lẻ tận biên giới miền Nam. Cả hai kẻ Bắc người Nam. Tuy nghìn trùng xa cách Hạnh không cảm thấy đó là một trở ngại lớn.  Họ liên lạc thường xuyên với nhau bằng thư từ.  Một hôm, anh viết cho Hạnh một bức thư, trong đó anh hứa hẹn sẽ bàn với nàng một vấn đề quan trọng.  Hạnh vô cùng sung sướng, ôm lấy niềm hạnh phúc sắp tới đi vào giấc ngủ hằng đêm. 

Nàng chờ lá thư hứa hẹn việc quan trọng đó hằng ngày, suốt cả tháng trời.  Nhưng... lá thư tiếp theo là thư báo tin anh bị thương, và đang ở quê anh dưỡng thương.  Nghe tin anh bị thương, Hạnh đau xót như chính nàng bị thương.  Nơi nàng dạy và quê hương anh là hai tỉnh giáp ranh.  Xe đò liên tỉnh chạy qua nhà anh hằng ngày. Sáng Thứ Bảy tuần lễ đó, nàng đi chuyến xe sớm nhất đến quê anh để tìm thăm, và dự định trở về với chuyến xe cuối cùng trong ngày.  

Ba anh là người tiếp Hạnh và cho biết anh đã đi chơi rồi.  Ông rất nhiệt tình cầm giữ nàng ở lại chờ anh về mà chính ông cũng không biết chừng nào. Hạnh khéo léo từ chối, và kêu xe lôi ra khu thương mại đi loanh quanh, hi vọng gặp anh  đâu  đó.  Anh còn đi chơi được, như vậy anh không sao, không bị mất một phần thân thể cho quê hương, và cũng không bị suy sụp tinh thần.

Suốt mấy tiếng đồng hồ tới lui ở khu thương mại này, Hạnh mỏi mệt và đau chân vô cùng.  Nàng đến bờ sông ngồi dưới tàng cây rậm nghỉ mệt và trốn nắng.  Đang hít thở gió mát từ sông đưa vào thì anh đến bên nàng dí dỏm hỏi:
- Xin lỗi cô.  Có phải cô là em song sinh với người “em kết nghĩa” Hạnh của tôi không? 
Nàng ngước nhìn anh, ứa lệ.  Anh ôm lấy nàng và vuốt tóc an ủi.  Hạnh gục vào vai anh khóc nức nở.  Chờ cơn xúc động của nàng dịu xuống, anh dỗ dành: 
- Anh không sao. Bị thương nơi đùi, không trúng xương, không trúng gân. Đừng bi thảm như vậy.  Người yêu của lính thì phải can đảm, và cứng rắn.  Kiên cường lên em, đừng làm nhụt chí của anh chứ.
- Xin lỗi anh, em biết và em tự dặn lòng không khóc trước mặt anh.  Nhưng... em không kềm nỗi sự xúc động của mình.

Anh nhìn nàng, ánh mắt đượm buồn, ngập ngừng nói:
- Như thế này nếu mai kia… không còn anh trên cõi đời này thì em....

Hạnh vội lấy tay bịt miệng anh, không cho nói tiếp.  Anh đã ôm ghì lấy nàng.  Run rẩy trong vòng tay ấm áp của anh, Hạnh  trao  nụ hôn đầu đời cho anh tại bờ sông này, cùng lúc trái tim lên tiếng nói: "Anh ơi, em ước chi thời gian hãy dừng cánh lại, quả đất ngừng quay, và chúng ta quên mất cả đường về..." 

Nhưng... không như  ước muốn, thời gian trôi quá nhanh!  Mới đó mà sắp tới chuyến xe chót 4 giờ chiều, Hạnh đành phải đứng lên bịn rịn từ giã để đi cho kịp chuyến xe.  Anh lưu luyến nói:
- Em cho anh xin trọn một ngày của em.  Ở lại với anh hôm nay.  Ngày mai hẳn về. Chúng mình rồi lại xa cách nghìn trùng.  Gặp mặt nhau không dễ đâu em.  Đừng bỏ lỡ cơ hội này.
- Em không dự trù đi qua đêm, nên không mang theo áo quần.  Vả lại, em không có người quen ở đây, tối ngủ đâu?  Em sợ khách sạn có ma, không dám ngủ đêm ở đó đâu.
Anh chọc nàng:
- Anh sẽ nằm ngoài cửa làm cận vệ, thức trọn đêm để canh không cho ma sống ma chết nào "ăn thịt" em cả.  Ở lại với anh nghe cưng.  
Hạnh giẩy nẩy:
- Không đựơc.  Em không ở khách sạn.  Ai mà bắt gặp em ở khách sạn, họ đâu biết anh ở ngoài hay trong, họ đàm tiếu, danh dự của em chỉ còn nước liệng xuống sông xuống biển.  Cho em đi về.  À, mà này, tại sao anh không theo em qua Châu Đốc ở chơi với em trọn ngày mai Chúa Nhật?  Sáng Thứ Hai em đi dạy thì anh về.  Mình đi Điện thờ Bà Chúa Xứ xin xăm, cầu phước.
- Không, anh không cầu phước mà cầu duyên.  Nếu em muốn thì anh chiều ý em, nhưng với một điều kiện.  Chịu thì anh theo em đi, không thì em ở lại đây với anh.
- Làm khó em hoài!  Điều kiện gì?
- Đi đường, em phải cho anh nắm tay, ôm eo thì anh mới chịu.
- Eo ơi, không được đâu.  Học trò của em bên đó nhiều lắm, mà tỉnh lỵ thì nhỏ như bàn tay.  Thế nào chúng chẳng đồn um xùm, còn thêu dệt nữa.  "Quê" lắm! 
- Có sao đâu.  Sẵn dịp, mình công bố luôn.  Anh sẽ tập hợp một đám học sinh lại, rồi nói rằng: "Cô các em là người yêu bé nhỏ của anh.  Anh nhờ các em bảo vệ và giữ gìn giùm anh, đừng cho ai "bắt cóc" cô.  Ai làm tròn "công tác quan trọng" này, anh sẽ cho theo cô đi máy bay vòng vòng Đà Nẳng - Tây Lộc chơi cho vui.
- Thôi anh ơi, nói bậy không hè!
- Vậy thì ở lại đây đi, không có học trò em, không có ai quen biết em cả.
Em không muốn ở khách sạn thì anh có chỗ gởi em rồi.  Nơi này có hai người lính an ninh canh cho em ngủ.  An toàn lắm, đừng lo.
- Nhà ai mà có lính canh gác?
- Nhà ông bà Tỉnh Trưởng, có họ hàng với anh.  Được không?  
- Họ hàng như thế nào?
- Chú cháu ruột, được chưa cưng.  Sao hỏi kỹ vậy?  Cô giáo khó tính quá! Thôi bây giờ đi mua bộ quần áo ngủ và vật dụng cần thiết cho em.

 

   Nghe xuôi tai, Hạnh theo anh.  Chiều đó cả hai đi xi nê, rồi ăn chiều.  Trong rạp hát, anh và nàng say đắm trao nhau những nụ hôn ngọt ngào của tình yêu đôi lứa. Trời sụp tối, anh dẫn Hạnh về nhà giới thiệu với cha mẹ anh.  Ông bà là người dân miền Nam chân chất, thật thà, và hiếu khách.  Ông bà ân cần hỏi thăm gia cảnh nàng: cha mẹ anh em  và nghề nghiệp, rồi  chỗ ăn ở của nàng, công việc dạy học như thế nào, có gì vui buồn?... Nghĩa là khéo léo điều tra lý lịch.  Cuối cùng là mời Hạnh ngủ lại đêm.  Nàng ú ớ, chưa biết trả lời sao thì anh cướp lời:
- Ba má đừng lo. Con lo xong rồi.
 
Ngồi phòng khách nhà anh nói chuyện trên trời dưới đất tới khuya mà Hạnh không hay biết.  Hết chuyện dưới đất trên trời, anh cho biết anh Hùng đã tử trận hơn nửa năm nay rồi.  Hạnh đang ngụp lặn trong màu hồng của tình yêu, đám mây đen chợt đến.  Chưa hết xót xa việc anh bị thương, tin anh Hùng hi sinh lại đến.  Hạnh liên tưởng đến tính mạng của anh, người trai thời chiến, rất mong manh.  Phúc đức dày bao nhiêu mới đủ, may mắn lớn thế nào mới vừa, để che chắn cho anh khỏi lằn tên mũi đạn vây bọc hằng ngày hằng giờ? Tim nàng quặn thắt, nhìn anh rưng rưng lệ.  Anh an ủi:

- Sao em mít ướt quá!  Mạng anh lớn lắm, nhất định anh không sao đâu, em. 
Thôi, bây giờ mình nói chuyện khác nghe.  Hè sắp tới, em xin đổi đến trường trung học Phan Chu Trinh ở Đà Nẳng để chúng mình được gần nhau.  Không có em, anh buồn lắm, và cô đơn chịu không thấu.  Chiều tối, không biết làm gì cho hết thì giờ, lại cùng đám bạn đi vũ trường nhậu nhẹt, nhảy nhót.  Hư thân mất nết em ơi.
 - Khó lắm anh à, thâm niên mới mấy tháng làm sao xin thuyên chuyển!  Thêm nữa, từ trường nhỏ ở tỉnh lỵ heo hút đổi tới trường lớn của một thành phố lớn, khó lắm!  Nếu Nha Trung Học có cho em đổi ra Đà Nẳng thì em phải đi những quận xa xôi, mất an ninh.  Chúng mình cũng vẫn kẻ một nơi người một nẻo mà thôi!  Thà em ở lại đây vừa an ninh, vừa gần nhà em ở Sài gòn hơn.  Chỉ có trường hợp vợ chồng thì Nha Trung Học mới giải quyết ưu tiên một mà thôi. 
Anh suy nghĩ một thoáng, xong nắm bàn tay Hạnh âu yếm nói: 
- Vậy chúng ta kết hôn nghe em.  Em có bằng lòng...
Vừa nói tới đây thì Ba Mẹ anh từ phòng bên cũng bước ra. Bà mẹ nói:
- Khuya rồi, con.  Cô Hạnh đi suốt ngày chắc mệt lắm.  Con là thanh niên không biết mệt, chứ cô ấy là phụ nữ thì khác.  Mai nói chuyện tiếp, giờ con sang phòng Ba ngủ, nhường phòng con cho cô ấy đi nghỉ sớm.
- Ba má ngủ trước, con vào ngay.

Nói xong anh xoay qua Hạnh hóm hỉnh tiếp:
- Khuya quá rồi em à, không tới nhà  ông "chú Tỉnh Trưởng" của anh được.  Thôi ngủ đỡ nhà ông "bác Tỉnh Trưởng" đi.  Nhà ông bác này cũng có hai người "lính an ninh" canh cửa.  Hai người này có tinh thần trách nhiệm rất cao, lại công minh liêm chính nữa, thi hành nhiệm vụ bất vị thân.  Em thấy không, ngay anh là con mà cũng không vị tình.  Anh bị ông "lính an ninh già"  khóa chân rồi, đã vậy còn bị "bà lính già" chặn cửa kiểm soát chặt chẽ.  Không có giấy phép, không được xuất nhập lộn xộn.  Em an tâm nhé!

Anh đã đánh lừa Hạnh để được trọn hai ngày một đêm bên cạnh nhau. Hạnh "được" rơi vào cái bẩy êm ái này của anh giăng, sung sướng ôm theo chăn chiếu mùng mền vương hơi hướm của anh đi vào giấc ngủ đẹp.

 

Chiều hôm sau Hạnh về lại nhiệm sở, lòng phơi phới hân hoan.  Cái hôn từ giã tuy có buồn nhưng nàng sung sướng ngập lòng.  Cả hai lại tiếp tục thư từ cho nhau.  Hạnh nghĩ mình còn trẻ, không muốn lập gia đình sớm nên không thúc hối anh.  
Sau đó chiến tranh càng ngày càng leo thang. Thư từ anh gởi tới nàng tỉ lệ nghịch với chiến sự.  Hễ cuộc chiến càng ngày càng tăng khốc liệt thì thư từ anh gởi càng ngày càng ngắn dần và ít đi.  Mỗi lần có đồng đội của anh nằm xuống là tháng đó anh buồn lắm, không thư từ cho nàng.  Hạnh cũng thông cảm với anh và càng viết thư nhiều hơn để an ủi.  Thấy vậy, Hạnh nhắc anh chuyện hôn nhân để được ưu tiên thuyên chuyển theo anh, cùng nhau đồng cam cộng khổ, chia xẻ âu lo với nhau.  Anh trả lời: "Anh chưa  muốn lập gia đình bây giờ, hãy cho anh thêm một thời gian nữa. Em còn trẻ, chờ thêm vài năm, chiến tranh bớt khốc liệt, tính mạng anh bớt bị đe doạ, chúng ta kết hôn không muộn. Anh không muốn em rơi vào hoàn cảnh góa bụa, cuộc đời em đầy buồn lo vất vả khi anh không còn trên cõi đời này.  Mỗi lần tưởng tượng cặp mắt em đẫm lệ là anh nguội đi ý muốn lập gia đình."  Nghe lời anh, Hạnh chờ.  Rồi máy bay anh Sang lái, người bạn thân còn lại trong bộ ba của anh, bị bắn rơi.  Anh Sang hi sinh, bỏ lại người vợ quá trẻ và đứa con còn đỏ hỏn, đem đến cho anh một cú sốc nặng. Anh viết thư  khuyên Hạnh hãy quên anh, và tìm một người chồng dân sự để sống bên nhau hạnh phúc trọn đời.  Anh xin lỗi nàng đã không thể giữ trọn lời hẹn ước trăm năm.  Sau đó, anh bặt thư, mặc cho nàng viết gởi không biết bao nhiêu thư từ. 

         
Chờ tới hè năm đó, Hạnh mất cũng khoảng nửa năm sống trong thương nhớ, khắc khoải lo âu.  Nhiều lúc nàng nghĩ dại: hay là anh bị thương, trở thành tàn phế, nên xa lánh nàng.  Trên đường về Saì Gòn nghỉ hè, nàng ghé qua nhà cha mẹ anh để hỏi thăm tin tức.  Được biết anh vẫn còn phục vụ ở đơn vị cũ, nàng quyết định đi một chuyến ra Đà Nẳng tìm anh để giải toả những ưu tư, khắc khoải trong lòng anh.  Hạnh đến nhà chú thím Cảnh là nơi mà ngày xưa nàng cùng các bạn vẫn tới ở nhờ mỗi khi từ Huế vào Đà Nẵng chơi.  Chú thím coi các nàng như con cháu trong nhà rất thân thiết.  Hạnh trút hết nỗi lòng với thím và ngỏ ý nhờ chú đưa nàng vào phi đoàn gặp anh.  Chú mang cấp bậc Trung tá, có người bạn thân là Phi Đoàn Trưởng của anh.  Nhờ vậy, nàng biết được anh hay tới vũ trường và bị sa ngã vào vòng tay của một vũ nữ .  Cô ta cố tình mang bầu để cột chân anh.  Vì lương tâm và trách nhiệm anh phải kết hôn với cô ta. 

Thế là hết. Hạnh ôm hận ra về.  

    Nàng cố quên anh chàng "bạc tình lang" này. Tuy nhiên "Giận thì giận, thương thì vẫn thương."  Có lúc nàng thông cảm cho anh, và tự trách mình đã không xin đổi nhiệm sở ra Đà Nẵng.  Một đôi khi nàng cũng có thoáng qua mỗi ân hận tiếc nuối:  Phải chi năm xưa, nàng chịu ngủ lại khách sạn để… anh “sa ngã” với nàng.  Anh là người có trách nhiệm cao như ông Phi Đoàn Trưởng nói thì anh phải cứơi nàng thôi.  Nhưng rồi nàng lại lắc đầu xua đuổi ý nghĩ đó: “Mình là cô giáo, làm như vậy thì còn mặt mũi nào ngó mặt học trò và đồng nghiệp.”  Rồi nàng trút tội cho ông Trời, và đem số mệnh ra an ủi.  Nàng nhắc nhở nàng lời khuyên của thím Cảnh “Điều mình tưởng là hoạ biết đâu lại chẳng là phúc cho mình” để thấy rằng mình may mắn thoát cảnh “Gió đưa bụi chuối sau hè, anh mê vợ bé bỏ bè con thơ” v. v.  Nàng cứ sớm nắng chiều mưa, nay phải mai trái, lúc giận hờn, lúc tha thứ, lúc kết tội lúc biện hộ như thế một thời gian dài.  Dần dà, nỗi đau cũng phai dần theo năm tháng.  

Sau đó, Hạnh lập gia đình với một người chồng dân sự, đúng như lời khuyên của anh.  Nàng đã cố gắng tìm quên trong công việc dạy học và bổn phận gia đình.  Sau đó, vợ chồng nàng cũng tìm cách đổi về Sài Gòn làm việc.  Hạnh về một trường trung học gần nhà. Với thời gian, lòng nàng cũng lắng dịu lại.  Cuộc sống trong thời buổi chiến tranh mỗi lúc mỗi leo thang làm nàng vất vả trong mưu sinh.  Nàng không còn nhớ và đau khổ vì mối tình dang dở nữa.  Nàng nghĩ mình đã quên anh, mặc dù nhiều lúc nghe tiếng trực thăng bay trên bầu trời, nàng vẫn ngoái cổ trông theo.

 

Ngày 30-4-75 cả nước lao đao.  Chồng nàng đi tù vì tội "biệt phái" tức là CIA dưới cái nhìn của Nhà Nước Cộng Sản, sau khi ra tù lại lo việc vượt biên. Và chuyến vượt biển đó không bao giờ tới bến.  Hạnh đau buồn vì mệnh bạc của mình!

    Nàng tìm chị Cẩm Vân để có người chia xẻ nỗi lòng.  Tới lúc đó nàng mới biết chị có người em là đàn em của anh, và cho biết anh đang ngồi tù cãi tạo.  Tin này đem đến nàng một cú sốc nặng nề. Hạnh tưởng tình yêu của mình đối với anh chết rồi.  Nhưng không, nó không chết.  Nó chỉ nằm ngủ, và bây giờ nó thức giấc, đang vươn vai.  Nước mắt nàng lại rơi vì hoàn cảnh tù đày của anh, vì những kỷ niệm ngọt ngào của “thuở ban đầu lưu luyến ấy.”  

Hạnh nhờ người bạn hiện sống cùng quê với gia đình anh xin địa chỉ trại tù của anh để gởi thư. Nàng viết bức thư "hô khẩu hiệu" đúng theo yêu cầu của Nhà Nước XHCN, vì nàng không dám biểu lộ những suy nghĩ, tình cảm thật của mình, và không muốn bức thư bị liệng vào thùng rác.  Tuy thế lần này, anh không chạy trốn nàng  nữa.  Anh hồi âm cho nàng.  Trong thư, anh lướt qua một vài kỷ niệm khiến nàng vô cùng xúc động vì biết anh còn yêu mình.  Cả hai người  ở trong thế kẹt, phải ngậm đắng nuốt cay, không thể bộc lộ cho nhau biết tình cảm của mình.  Có miệng mà phải câm, và chỉ khóc thầm. 

       Tiền bạc và đồ đạc trong nhà đã "sạch sẽ" sau khi lo cho ông chồng vượt biên. Hạnh vơ vét gói ghém gởi ngay cho anh những thực phẩm và thuốc men cần thiết trong gói quà hạn chế 5 kí lô.  Nàng biết khi nhận được, anh sẽ đau lòng vô cùng, nhưng nàng không thể làm khác được.  Nàng sợ anh không chết vì đói thì cũng chết vì thiếu thuốc men.   Sau đó, theo quy định, cứ ba tháng, Hạnh gởi cho anh một gói quà, và liên lạc với nhau qua những bức thư "hô khẩu hiệu" cho đến một ngày nàng nhận được một lá thư gởi từ một đơn vị của bộ đội mà tên người gởi lạ hoắc.  Hạnh vội bóc ra xem.  Đó là thư của anh gởi cho nàng báo tin anh được chuyển trại về Nam.  Anh ném bức thư này ở một ga xe lửa với hi vọng đồng bào nhặt được gởi giùm. Có lẽ một cậu nghĩa vụ quân sự nhặt được, rồi gởi cho nàng.  Tấm lòng người dân miền Nam vẫn còn đầy ắp thương mến những sĩ quan QL VNCH.  Và, trong lòng anh vẫn còn đầy ắp thương nhớ nàng nên khi chuyển trại, anh lật đật tìm cách báo tin cho nàng.  Điều này chứng tỏ Hạnh vẫn còn có một chỗ đứng không nhỏ nhoi chút nào trong tim anh. 

Sau 10 năm lưu đày, anh được ra tù, nhưng bị chánh quyền dưới quê quản chế và bị vợ con "quản chế."  Hạnh rút lui để anh hưởng hạnh phúc gia đình.  Lại bặt tin anh, nhưng lần này nàng an tâm, vì không còn sợ anh bị đói khát hay thiếu thuốc men khi đau yếu bệnh hoạn nữa. 

 Hạnh có người chị di tản sang Mỹ năm 1975 bảo lãnh đoàn tụ với chị. Khi nàng  nộp đơn xin xuất ngoại đoàn tụ thì bên Giáo Dục Thành Phố có chính sách buộc những thầy cô giáo nộp đơn đi nước ngoài phải nghỉ dạy.  Lý do là tư tưởng vọng ngoại, ôm chân đế quốc, không thể giáo dục tốt cho học sinh yêu nước yêu chế độ XHCN được. Nàng đành nghỉ dạy và "phe phẩy" ở chợ trời (chữ của Việt Cộng gán cho những người buôn bán ở chợ trời).

Một buổi sáng, sau khi nấu cơm nước sẵn để con đi học về có cái ăn uống, Hạnh chuẩn bị ra chợ trời "phe phẩy", thì anh đến tìm nàng.  Hạnh sững sờ nhìn anh, rồi nghẹn ngào không nói được một lời trước sự bất ngờ này.  Anh giơ tay toan ôm lấy nàng nhưng rồi rút tay lại, nói:
- Sao?  Bà chủ không mời khách ngồi à?

  Hạnh bỏ buổi hàng, ở nhà chuyện trò với anh.  Được biết anh bị quản chế hai năm ở quê.  Vợ anh quen sống an nhàn, tiếp theo là bà chủ, từ nhỏ đã không quen lao động, đột ngột biến thành nông dân, nên sau nhiều năm "lao động là vinh quang" đã mang bệnh trầm kha.  Hết thời gian quản chế, anh đem vợ con lên Sài Gòn tạm trú nhà họ hàng để kiếm sống, và trị bệnh cho vợ.  Hiện anh đang "chạy sô" Anh Văn cho những gia đình có nhu cầu. Con anh vừa đi học, vừa cơm nước, vừa săn sóc mẹ.  Phần Hạnh, nàng chỉ kể sơ hoàn cảnh sinh sống của mình: đã nộp đơn xin đi đoàn tụ, và đang chờ kết quả.  Anh đinh ninh nàng được chồng bảo lãnh đi Mỹ, nàng cũng không cải chính.  Khi ra về, anh âu yếm nắm lấy bàn tay Hạnh, nhưng nghẹn lời làm nàng nhớ lại ngày xưa nơi phòng khách nhà anh, anh đã nắm lấy tay nàng đề nghị kết hôn.  Từ đề nghị đến thực hiện mấy chục năm rồi mà chưa thành! Từ đó Hạnh chỉ còn cách khóc lẻ loi một mình và thầm mong anh đến thăm  nàng thường xuyên.

 Nhưng…

 Sau đó anh gởi Hạnh lá thư từ biệt và xin nàng thông cảm cho anh vì anh sẽ không chiến thắng được chính mình nếu gần gũi Hạnh thường xuyên.  Anh muốn nàng đem được con qua Mỹ và sống cuộc đời hạnh phúc (!) bên chồng.  Anh sợ oan nghiệt ràng buộc mà cả hai không tháo gỡ nỗi. Anh không muốn vì anh mà Hạnh rơi vào hoàn cảnh trái ngang.  Ngày xưa, anh đã lỡ lầm để nàng chảy nhiều nước mắt, giờ không muốn nàng chảy thêm nước mắt nữa.  Anh không ghi địa chỉ người gởi.  Thế là cả hai lại bặt tin tức nhau.  Anh không biết rằng chỉ một năm sau đó, mẹ con Hạnh lên máy bay rời Tổ Quốc.  

     Hạnh nhớ anh da diết nhưng không biết đâu mà tìm, đành buông tay!  Mẹ con nàng cực khổ gian nan để mưu sinh trong xã hội mới, lần hồi cuộc sống được ổn định.  Xã hội Mỹ đã cho mẹ con nàng nhiều cơ hội để vươn lên.  Nàng có việc làm đủ sống. Hai đứa con nàng hiếu thảo, ngoan ngoãn, chăm học.  Sau khi tốt nghiệp Đại Học, chúng có công ăn việc làm vững vàng. Hạnh tự an ủi: "Trời không cho ai toàn vẹn cả.  Hễ được điều này thì mất cái khác.  Mất đường tình duyên thì được đường con cái.  Con cái như thế này là quý lắm rồi.  Đây là phần thưởng quý báu mà con nàng đã đền đáp cho sự hi sinh tình riêng của nàng.  Cám ơn nước Mỹ!  Cám ơn các con!" 

                                                   ****
   Ngày đứa con sau lập gia đình, Hạnh nhận được thiệp chúc mừng của anh, vẫn không có địa chỉ người gởi.  Hạnh sốt ruột đứng ngồi không yên. Sau đó vài ngày anh mới điện thoại, mở đầu bằng cách xưng là học trò cũ của Hạnh.  Nàng biết anh cố ý khôi hài, nhưng không  thể nào ngăn nổi tiếng khóc.

Trong điện thoai, nghe nàng khóc quá, anh hoảng:
- Đừng khóc, em!  Giai đoạn đau buồn qua rồi.  Bây giờ mình hãy sống cho mình.  
 Và lại cố hát đùa:

- Chắc chắn tuần tới "anh theo nàng về dinh".  "Đừng bỏ anh một mình.  Trời lạnh lắm, trời lạnh lắm... sao đành… bỏ anh…"
- Máu diễu của anh tới già cũng không chừa.
- Năm tới em nên xin nghỉ hưu non.  Chúng mình đi thăm Đà Nẵng- Huế- An Giang, tìm gặp lại học trò cũ của em, và xin xâm "cầu duyên" với Bà Chúa Xứ nghe em.
- Được rồi.  Chuyện đó từ từ tính. 
- Cho anh hôn một cái lấy hên. Bye nghe cưng. Hẹn gặp nhau sớm.

 

Tuần sau hai con của nàng làm bữa tiệc nho nhỏ để đón "Bác Thanh đi lạc mấy chục năm mới trở về với mẹ”, xong chúng "lặn" mất.  Anh đến cầm theo lá thư "gởi gấm cha của chúng cho cô" đầy đủ chữ ký của ba đứa con anh... 

      Mấy chục năm dài dằng dặc trôi qua, anh và nàng mới kết nối xong sợi tơ hồng đứt đoạn nhiều phen.  Cám ơn Trời- Phật- Chúa đã ban phước lành cho cả hai.  Cám ơn nước Mỹ đã cho cả hai cơ hội tốt đẹp.  Hạnh phúc đến với anh và nàng, tuy muộn màng còn hơn không.

      Vhp. Hạ Vũ

(Viết cho ngày Valentine)

 

30 Tháng Tư 20242:09 SA(Xem: 249)
Những ngày trống vắng ở trại tỵ nạn Mã lai chờ đi định cư, tôi suy nghĩ nhiều về nửa thế kỷ trầm luân của đất nước, và nhận ra một điều đơn giản rằng: trong xã hội Việt Nam người đàn bà mới chính là ...
30 Tháng Tư 20241:56 SA(Xem: 184)
Đó là món nợ vật chất, còn cái nợ tình thân, Đức dìu tôi vào bờ biển Thái năm nào, và những kỷ niệm chia ngọt sẻ bùi của nhóm tàu 41 người, làm sao trả cho hết!
30 Tháng Tư 202412:31 SA(Xem: 156)
Tôi sẽ về thăm lại Việt Nam Từ Cà Mau đến ải Nam Quan Kẻo lỡ ngày mai khi tôi chết Ngậm ngùi không một tiếng thở than Tôi về mang theo vạn nỗi sầu Tô bồi thêm cho những thương đau
29 Tháng Tư 202411:49 CH(Xem: 465)
Anh ngồi lặng lẽ sao thưa Bốn rào kẽm thép nắng mưa ngại sờn Con thơ nằm bú tay trơn Tháng Tư, Ngày Cuối sương vờn tóc pha...
29 Tháng Tư 20242:19 SA(Xem: 148)
Tháng Tư buồn lệ như mưa! Gần nửa thế kỷ vẫn chưa phai mờ? Tình yêu đất Tổ vô bờ ! Hùng Vương lập quốc tôn thờ muôn năm. Quê cha dù ở xa xăm? Họ hàng bạn hữu cả trăm con người.
29 Tháng Tư 202412:43 SA(Xem: 159)
Theo ông Hoàng Tùng xác nhận, vụ án Bà Nguyễn Thị Năm đã được bộ chính trị họp và quyết định. Riêng ông Nguyễn Minh Cần, Phó chủ tịch Hà Nội than:
28 Tháng Tư 20242:13 SA(Xem: 311)
Được tham dự buổi họp mặt cuối tuần thật vui và ý nghĩa, tôi xin cảm ơn các anh chị em trong ban tổ chức (Anh Liệu, Kim Hường, Quỳnh Thư, Chị Tâm, chị Hảo …)
27 Tháng Tư 20242:38 SA(Xem: 157)
Bốn chín năm qua thấm thía buồn Tháng Tư khắc khoải lệ sầu tuôn Thương ai gãy súng đành cam khổ Nhớ kẻ mang gông chẳng chịu luồn
27 Tháng Tư 20242:31 SA(Xem: 304)
“Quả báo nhãn tiền” vì sự tráo trở vô nhân đạo bán đứng đồng minh VNCH cho vc gần 50 năm trước mà nay nước Mỹ và dân tộc Hoa Kỳ phải trả. trong đó có gia đình Tôi là “Taxpayers”.
27 Tháng Tư 20241:25 SA(Xem: 178)
Từ ngày tớ cất bước ra đi Thấy bu mày cứ khóc ni bì Tớ không quay nại nhìn bu lữa Sợ nũ bạn bạn cười nắm thị phi Nội rừng vào chiến trường miền Lam
24 Tháng Tư 20242:01 SA(Xem: 1931)
Cho đến trung tuần tháng tư năm hai không hai bốn, Sáo đại diện gia đình cựu hđs.BH lần cuối “siết bàn tay trái” cựu hđs.BH thầy giáo Lâm Xuân Dương,
23 Tháng Tư 202412:26 SA(Xem: 444)
Thế là gia đình tôi đã tham gia vượt biên đủ cả đường biển và đường bộ, ngoài ra còn đi chính thức bằng đường bay.
22 Tháng Tư 202411:01 CH(Xem: 397)
Tôi viết lại bài này như một hồi ức đau buồn đã qua. Nó cũng giống như ngày nào “ Miền Nam sau ngày giải phỏng”. Bởi vì Đảng vĩ đại ngay cả trong những sai lầm của họ.
22 Tháng Tư 20242:22 SA(Xem: 325)
Vào tháng ba và đầu tháng tư năm nay, tôi đã đi du lịch 28 ngày bằng đường thủy và đường bộ. Chuyến đi kỳ này gồm hai giai đoạn:
22 Tháng Tư 20242:21 SA(Xem: 822)
Làm sao để trở về ngày xưa ấy Ngồi trên cỏ xanh đón giọt nắng vàng Hạnh phúc thay thời tuổi hồng thơ dại Có thiên đường quanh gót nhỏ thênh thang.
22 Tháng Tư 20241:46 SA(Xem: 402)
Về đến nhà với nỗi lo âu tột cùng, suốt ngày hôm đó, 30 tháng tư hình như tôi không có một hạt cơm trong bụng, tôi như người thất thần,
22 Tháng Tư 20241:37 SA(Xem: 677)
Mong sao tiếng dạ lời thưa sẽ tiếp tục được duy trì và sẽ không trở thành một thứ “Cổ Ngữ” hoặc là hàng hiếm trong tương lai.
22 Tháng Tư 20241:31 SA(Xem: 1171)
Ngày xưa “cởi áo từ quan” Ngày nay “cởi áo từ trần” bạn ơi! Bây giờ còn sống hết chơi Tùy theo sức khỏe ráng bơi qua ngày Hết rồi liệng chén lăn quay “Đầy ly cạn, cạn ly đầy” giữa mày với tao!
22 Tháng Tư 20241:20 SA(Xem: 400)
Tôi không khóc trong những ngày 30/4 sao được khi biết mình và mọi người sẽ không bao giờ tìm lại được những ngày tháng hạnh phúc như trước ngày 30/4/75
22 Tháng Tư 20241:03 SA(Xem: 908)
Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: NIỆM KHÚC THÁNG TƯ Nhạc Phạm Chinh Đông, trình bày Mạnh Đạt
22 Tháng Tư 202412:55 SA(Xem: 1245)
Một ngày giáo gãy cờ buông Tuổi tên gửi lại con đường nắng mưa Bốn vòng kẽm thép rào thưa Ta ngồi đối mặt sao vừa đổi ngôi...
12 Tháng Tư 20241:08 SA(Xem: 737)
lúc ấy tôi còn trẻ lắm so với phần lớn các đồng nghiệp của tôi ở trường Ngô Quyền. Do đó tôi kết bạn với hai người bạn đồng lứa với tôi là anh Trần Văn Phúc dạy sử địa và Nguyễn Phi Long dạy toán.
11 Tháng Tư 20244:44 SA(Xem: 549)
Tôi thích hai chữ “Xóm Đạo” từ thuở biết yêu “thơ” vào những năm đầu bậc trung học. Bài thơ có hai chữ “Xóm Đạo” tôi đọc dầu tiên là bài “Tha La Xóm Đạo” của tác giả Vũ Anh Khanh
11 Tháng Tư 20242:48 SA(Xem: 509)
Trong bài này tác giả xin nói về sự đóng góp của hai người phụ nữ Việt Nam từng là hai bé gái khi đặt chân đến Canada, bây giờ là hai nhà văn đem lại một luồng gió mới...
10 Tháng Tư 20244:28 SA(Xem: 1124)
Tưởng như mộng mị đêm qua Thời giờ quá lẹ Tôi già thật nhanh 76 năm kể từ sinh Còn bao lâu nữa? Đời mình cáo-chung! Lắm khi nghĩ ngợi mông lung Phù du thân mạng mịt mùng tâm tư
10 Tháng Tư 20243:03 SA(Xem: 643)
Tháng Tư lại về, nỗi buồn len lén con tim. Thương lắm người vì ngày này mà chịu nhiều khổ nạn tai ương, tủi nhục ngút ngàn, biết bao gia đình ly tán chia lìa, ngậm ngùi chua xót.
10 Tháng Tư 20241:41 SA(Xem: 858)
Từ tháng 4/1975 đến nay, đã gần nửa thế kỷ rồi, nhưng mỗi lần đến tháng tư, tôi cứ hay trăn trở và hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra sau thời khắc lịch sử ấy.
10 Tháng Tư 20241:32 SA(Xem: 724)
Tu tập theo đạo Phật không phải để sở hữu được điều gì, mà thực ra là để buông xả không bám víu với bất kỳ những gì ở trên đời... mà chỉ nhận biết rõ ràng những gì đến rồi đi,
10 Tháng Tư 20241:12 SA(Xem: 1452)
Đưa em mọi nẻo đường Cho đến ngày nhắm mắt Cầm tay nhau siết chặt Nguyện son sắt cả đời
07 Tháng Tư 20242:26 SA(Xem: 1260)
Ba mươi tháng tư. Quê hương một mảng Cây cỏ cúi đầu. Dân tộc để tang Tổ quốc thương đau. Lộn ngược thiên đàng Và một mình tôi. Khô dòng lệ chảy...
07 Tháng Tư 20241:54 SA(Xem: 1221)
Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: CÒN ĐÓ HÀNG LAN Nhạc Phạm Chinh Đông, trình bày Mạnh Đạt
01 Tháng Tư 20242:35 SA(Xem: 1028)
Di tản sang Hoa Kỳ năm 1975, tên tuổi ông một lần nữa bừng sáng của đỉnh cao văn học. Một lần nữa như thể được tái sinh. Sách của ông được bày bán khắp các tiệm sách.
01 Tháng Tư 20241:21 SA(Xem: 6367)
Dẫu biết cuộc sống không bán vé khứ hồi, hành trình vươn tới ước mơ cũng chưa chắc tạo nên điều kỳ diệu…
31 Tháng Ba 20245:44 SA(Xem: 1366)
Mỗi khi nghĩ về quê hương xứ sở, tôi lại luôn có nhiều cảm xúc và hoài niệm đẹp về những bữa cơm gia đình thơm ngon và đậm vị yêu thương như vậy.
31 Tháng Ba 20245:22 SA(Xem: 1014)
Hoàn cảnh của Ukraine hiện nay gần giống như VNCH ngày xưa khi mối bận tâm của Mỹ đặt vào cuộc chiến ở Trung Đông. Nhưng may mắn thay tên đao phủ thủ
31 Tháng Ba 20243:06 SA(Xem: 937)
Bây giờ, tuổi đã nhiều, cuộc sống đã ổn định, tôi có thể tìm cho mình những bộ áo quần vừa ý, hợp thời, may cắt khéo léo. Tôi có điều kiện tìm hiểu trang phục thích hợp.
31 Tháng Ba 20242:27 SA(Xem: 1876)
Mưa rơi réo rắt cung đàn Giọt buồn rớt xuống lang thang khắp cùng Tháng Tư Tình Đọng bao dung Đôi bờ nỗi nhớ có cùng niềm vui...
31 Tháng Ba 20242:15 SA(Xem: 1263)
"có những vô tình như gió đẩy xa mây..."1 . để lại đây chiều khô Núi Sọ2 tả tơi treo -- -- giọt nắng cuối . đây thống khổ loài người dù lỗi đã được xóa dù tội đã được quên dù qua đêm thống hối .
31 Tháng Ba 20241:37 SA(Xem: 902)
Năm nào cũng vậy, người Việt Nam ở trong nước và ở nước ngoài, dù đang ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều nhớ đến ngày tết âm lịch thường được gọi là tết Ta để phân biệt với tết Tây.
30 Tháng Ba 20246:00 SA(Xem: 2259)
Nếu tiễn Tôi, hãy vỗ tay Đừng rơi nước mắt khóc vay thường tình!Luật tạo hoá có sinh có tử Tứ đại tàn lữ thứ thiêu thân! Đến khi dứt tức đứt căn Cầu kinh siêu thoát miễn phần lễ tang!
20 Tháng Ba 202412:32 SA(Xem: 1730)
Cuộc vui kéo dài mãi cho đến bốn giờ chiều mọi người mới lưu luyến chia tay ra về mang theo hình ảnh của buổi họp mặt ấm cúng trong tình đồng hương Biên Hòa, đồng môn Ngô Quyền
19 Tháng Ba 20241:45 SA(Xem: 1227)
Cuộc vui nào cũng tàn, điều thú vị là đã ghi lại kỷ niệm để tạo mong ước cho người tham dự sẽ có cuộc hội ngộ vui vẻ như vừa qua.
18 Tháng Ba 202411:34 CH(Xem: 2168)
Cầu còn ba nhịp phân hai Bộ hành qua lại tàu dài chợ khuya Tám năm hồn đá dựng bia Sông quê nước vẫn đầm đìa ngược xuôi Cầu Gành Biểu Tượng Quê Tôi...
18 Tháng Ba 20242:42 SA(Xem: 1425)
Với nền giáo dục nhân bản và khai phóng, trong gần 20 năm tồn tại cùng Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, Trường NQ sản sinh biết bao nhân tài cho đất nước.
18 Tháng Ba 20242:31 SA(Xem: 1305)
Như vậy, ngay tại khuôn viên của trường, Đạo làm Thầy, Đạo làm trò và Tinh thần Tôn Sự Trong Đạo đã được đề cao và xem trọng, như là một tiêu chí căn bản mang đậm ý nghĩa giáo dục của trường THCT.
18 Tháng Ba 202412:59 SA(Xem: 1205)
Từng đám mây xanh lợn lờ trôi dưới cánh của chiếc westjet, cuộc sống vốn dĩ phải ganh đua; rồi… tiền bạc, danh tiếng, hạnh phúc có mãi mãi theo ta xuống mồ chăng?
18 Tháng Ba 202412:59 SA(Xem: 930)
Hát Rong được gọi là Troubadour, tên của một nhà soạn nhạc và nghệ sĩ biểu diễn vào thời kỳ trung cổ ở Âu Châu. Người phụ nữ hát rong được gọi là Troubairitz.
18 Tháng Ba 202412:35 SA(Xem: 1240)
Hôm nay là Ngày Giỗ của Nhị Vị Trưng Nữ Vương, bé Phú có làm mấy bài thơ để Vọng Tưởng đến Hai Bà. Xin kính mời Quý Thầy Cô cùng Quý vị thưởng lãm.
18 Tháng Ba 202412:28 SA(Xem: 2004)
Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Ở ĐÓ, MÙA XUÂN Nhạc Phạm Chinh Đông, trình bày Kim Oanh
16 Tháng Ba 20242:00 SA(Xem: 1230)
Trong những đêm cuối tháng 4 năm 1975, tôi thường trực đêm trong trung tâm giáo dục Hồng Bàng với các ban đồng nghiệp. Chúng tôi uống bia và đánh xập xám chướng để quên đi những lo âu
13 Tháng Ba 20244:39 SA(Xem: 8067)
Chuyến đi thăm Thầy Xưa ngày đầu năm mới 2024 của chị em mình lần này thấm đẫm ân tình, vô cùng ấm áp đúng không chị?
12 Tháng Ba 20243:54 CH(Xem: 2347)
Sống thêm hơn chục năm thôi Để xem sự thế đỏ đời thăng hoa Chúc Mừng Sinh Nhật chị ba Niềm vui bất tận tuổi già an nhiên...
10 Tháng Ba 20244:38 SA(Xem: 2489)
Gần nửa thế kỷ biền biệt xa cách Ngô Quyền. Cứ tưởng tượng một buổi chiều nào đó có người học trò trở về thăm trường cũ để rồi cảm thấy cõi lòng xa xót bơ vơ, ngậm ngùi thương nhớ cảnh cũ người xưa.
09 Tháng Ba 202411:58 CH(Xem: 1471)
Năm nay xuân Giáp Thìn cây anh đào tật nguyền lại nở rộ từ những ngày chớm tết cho đến giờ này. Ông dự định sẽ mời vài người bạn thân ghé nhà để uống trà thưởng hoa như dạo nào…
09 Tháng Ba 202411:21 CH(Xem: 784)
Bài viết này dựa trên kinh Nikãya nhằm cung ứng một vài khía cạnh cần biết trên đường tu học của thiền sinh Phật tử muốn tìm hiểu lộ trình tu tập trong đạo Phật như thế nào.
09 Tháng Ba 20243:32 SA(Xem: 1802)
Xuân về ! tuyết giá ngậm ngùi Nhớ em, còn tận phương trời nào...xa Xuân là Xuân của mọi nhà Chỉ mình anh vẫn thiết tha đợi người Mai đây, Xuân lại qua rồi Người đi biền biệt ngàn khơi, không về.
09 Tháng Ba 20242:23 SA(Xem: 2589)
Nắng sớm theo em lên đồi thông Quấn quýt chân em vạt nắng hồng Hoa cỏ xôn xao mừng em đến Anh một mình đứng giữa trời không… Mây trắng theo em lên đồi thông Chân chim mắt biếc tóc bềnh bồng
09 Tháng Ba 20241:44 SA(Xem: 652)
Tuy nhiên, vẫn phải nhìn nhận những nhà văn trẻ vừa và thật trẻ vẫn là niềm hy vọng của sinh hoạt Văn Học Di Dân Việt Nam như những đóm lửa của hy vọng còn chờ đợi
09 Tháng Ba 202412:51 SA(Xem: 2518)
Vượt qua sóng gió ba đào Cám ơn em giữ trọn màu thủy chung Qua rồi tuổi Lễ Tình Nhân Ngày Ba Tháng Tám có phần bậu đây
09 Tháng Ba 202412:40 SA(Xem: 2829)
Dù cho đi ngược về ngang Tháng Ba Ngày Tám tặng nàng bó hoa Thương nhau ân nghĩa đậm đà Nghĩa tình sâu lắng bài ca hạnh tồn...
08 Tháng Ba 202411:34 CH(Xem: 2811)
Xuân từ “Lục bát “bước ra? Ngắm Anh Đào nở sắc Hoa trắng ngần! Xuân đi Xuân đến bao lần? Mời tới Lễ Hội ân cần thiết tha!
01 Tháng Ba 20245:28 CH(Xem: 645)
Nếu “nhận thức về vô thường” được tu tập như vậy ngay trên tự thân, được làm cho sung mãn như vậy ngay trên tự thân ngũ uẩn, thì “tất cả dục tham được chấm dứt, tất cả các sắc tham được chấm dứt
01 Tháng Ba 20244:54 CH(Xem: 848)
Chỉ tồn tại có 21 năm, từ di sản của nền giáo dục thuộc địa của Pháp chế độ Việt Nam Cộng Hoà đã khai sinh một nền giáo dục Dân tộc, Nhân bản và Khai phóng mà giá trị đến ngày nay không ai có thể phủ nhận được.
01 Tháng Ba 20243:09 CH(Xem: 1252)
Anh hùng chỉ là người của một thời, một giai đoạn. Nhưng người tử tế đòi hỏi sự hy sinh thiệt thòi cả một đời! Miền Nam Việt Nam có thể không có nhiều anh hùng, nhưng những người có một tấm lòng và người tử tế thì không thiếu.
01 Tháng Ba 202411:40 SA(Xem: 1327)
Cũng đã khá lâu tôi có nghe vài người bạn kể rằng họ có xem một bộ phim Đại Hàn có tựa đề là “Bản Tình Ca Mùa Đông”. Tôi nghe rồi cũng bỏ qua chứ không quan tâm gì
01 Tháng Ba 202411:31 SA(Xem: 965)
Tôi cám ơn bác sĩ rồi theo con ra khỏi phòng mạch. Mọi sự vật trong toà nhà như sáng hẳn lên và rõ ràng, khi ra ngoài, tôi nắm lấy tay con gái, reo lên -Mẹ đã thấy được chiếc lá cây rung rinh trong gió… từng chiếc lá, không phải một khối xanh lay động như trước nữa.
01 Tháng Ba 202411:14 SA(Xem: 1190)
Trong tiếng Việt giàu đi với sang. Nhưng thời nay, giàu tiền thì nhiều nhưng mà sang thì không có mấy, đốt đuốc cũng khó tìm ra.Bởi sang nằm trong cốt cách, trong cách ứng xử, trong ngôn ngữ thể hiện,
01 Tháng Ba 202410:24 SA(Xem: 1233)
Cây ngọc lan nhân chứng cuối cùng của nhà xứ Tâng đã chứng kiến bao nhiêu cảnh vật đổi sao rời không còn nữa. Cảnh vật và con người trăm năm cũ nay chỉ còn là chuyện kể khúc còn, khúc mất mà thôi.
01 Tháng Ba 20249:30 SA(Xem: 535)
Tháng ba này, bác sĩ Quang lại lên đường sang Ukraine trong ba tháng.. Tháng bảy mới trở về. Tôi gợi ý anh nên viết hồi ký ghi lại những sụ việc, biến cố của từng ngày,
01 Tháng Ba 20248:53 SA(Xem: 2198)
những tánh người đồng nghĩa với địa danh Tân Mai, Tân Uyên, Dĩ An, Phước Hải, ... ánh mắt ở đây đẹp hơn từ ánh mắt tình chưa ai mà đã nhớ thương ai
24 Tháng Hai 20245:33 CH(Xem: 2328)
Kính chia sẻ đến quý anh chị CHƯƠNG TRÌNH CÙNG NHAU TU HỌC lớp Tìm Hiểu và Ứng Dung kinh NGUYÊN THỦY do Tuệ Huy- Tô Đăng Khoa phụ trách
24 Tháng Hai 20243:40 CH(Xem: 1484)
Người già tức là người lớn tuổi, còn gọi là người nhiều tuổi hay người cao niên… Thế thì bao nhiêu tuổi mới được gọi là người già, người lớn tuổi hoặc người cao niên?
24 Tháng Hai 20243:30 CH(Xem: 3871)
Mùa trăng đầu năm tháng giêng Trông như ánh mắt mẹ hiền yêu thương Dù cho xa cách hai phương Sáng soi vằng vặc độ lường nguyên tiêu.
23 Tháng Hai 202411:26 SA(Xem: 1434)
Tình yêu thật sự đã hiếm; tình bạn thật sự còn hiếm hơn”. Tình bạn giữa tôi và Cát Đằng quả là hiếm có. Cát Đằng, tên một loài hoa leo có màu xanh pha tím, mỏng mảnh. Bạn tôi cũng dịu dàng, mềm mại, quý phái như hoa.
23 Tháng Hai 202410:49 SA(Xem: 671)
Chính qua sự chú ý, chúng ta không chỉ tương tác với thế giới mà còn duy trì, quyết định phẩm chất của sự tồn tại của mình một cách chân thực nhất.
23 Tháng Hai 202410:16 SA(Xem: 1273)
Hãy viết thêm lời nguyền trên là - Lá vẫn xanh xanh mùa thủy chung - Cho trăm năm chỉ là chút tình - Hãy nâng niu giọt nắng mong mamh
23 Tháng Hai 20248:35 SA(Xem: 1934)
Khi hay tin một người bạn đồng nghiệp mới qua đời làm tôi hồi tưởng lại những kỷ niệm khi tôi mới bước chân vào nghề. Những kỷ niệm có vui có buồn đã theo tôi suốt cả cuộc đời dù muốn quên cũng không quên được.
17 Tháng Hai 20245:25 CH(Xem: 1743)
Lại một năm nữa sắp trôi qua, dù trí thông minh nhân tạo ngày nay đã có thể viết văn, sáng tác thơ, làm phim ảnh một cách dễ dàng, nhưng tôi vẫn thích theo lối cũ, ngồi mò mẫm để viết chút tản mạn chuẩn bị chào đón năm Giáp Thìn 2024.
17 Tháng Hai 20244:34 CH(Xem: 1749)
Làm sao quên được cái thời hoang sơ của thành phố Đà Lạt. Phong cảnh hữu tình và người thì dễ thương…
16 Tháng Hai 20246:07 CH(Xem: 1754)
Ý Như Vạn Sự là sự bùng vỡ của Trí Tuệ và Từ Bi cùng lúc. Trí Tuệ vì nhận chân bản tánh Như của vạn sự. Từ Bi vì sự bùng vỡ của tình thương yêu bình đẳng đối với vạn sự, cho phép vạn sự là chính nó, tự vận hành theo chu kỳ tuần hoàn sinh-trụ-hoại-diệt của chính nó.
16 Tháng Hai 20248:23 SA(Xem: 1700)
Hà ô Lôi là ai nhỉ? Chỉ được biết Hà Ô Lôi là một tiếng hát tuyệt vời, ảo diệu có thể làm mê hoặc lòng người. Nhưng vì cách đây đã năm thế kỷ nên không có cách gì ghi lại được tiếng hát đó. Người đời sau muốn nghe lại được nó, chỉ còn mỗi một con đường : nghe câu truyện kể về Hà ô Lôi
16 Tháng Hai 20248:03 SA(Xem: 1360)
Bởi vậy, nếu có chàng nào ngơ ngác lạc vào xóm tui, hỏi nhà cô Loan, thì phần nhiều sẽ nhận được câu trả lời rất... chảnh, rất lạnh lùng rằng: - Xóm này hổng có ai tên Loan hết á! Ủa, đang yên đang lành, Tết đến mần chi, để tôi bỗng nhớ da diết xóm cũ thương yêu của tôi thế này! Thôi, tui đi khóc đây.
16 Tháng Hai 20247:45 SA(Xem: 2719)
Mùa Xuân đó, tôi với anh gặp gỡ Ngày Ba Mươi nơi mảnh đất tạm dung Kẻ lưu vong nghe thương nhớ bâng khuâng Hình bóng quê nhà mới vừa bỏ lại
16 Tháng Hai 20247:26 SA(Xem: 2290)
Bây giờ Mẹ đã xa xôi 50 năm niềm nhớ bồi hồi vọng ngân Con ngồi đón gió mùa xuân Tìm đâu ánh mắt thiên thần Mẹ yêu...
16 Tháng Hai 20247:17 SA(Xem: 1513)
Hôm qua lội bộ Sài Gòn Ngang Dinh Độc Lập thấy còn nguy nga Tối nay có mặt ở nhà Cali về lại như là giấc mơ!
13 Tháng Hai 202410:11 SA(Xem: 1888)
Kim Phú viết một số bài thơ về Xuân, kính mời quý vị nhàn lãm. Trân trọng. KimPhú Nguyễn
08 Tháng Hai 20242:02 SA(Xem: 7393)
Tôi cảm thấy điều may mắn nhất cuộc đời tôi có được, đó là tình thương yêu của thầy cô giáo trường xưa - cho dù thầy cô đã từng trao tôi con chữ hoặc không -
07 Tháng Hai 20243:39 SA(Xem: 2443)
Giáp Thìn… Tân Xuân chúc Ông-Bà Cùng lời thân kính chúc Mẹ-Cha Bách Niên, sức khỏe cao như núi Vui vẻ đoàn viên vui cửa nhà Kính chúc Thầy Cô, chúc bạn bè Đón Xuân họp mặt tay nâng ly
07 Tháng Hai 20243:21 SA(Xem: 2450)
Trong cuộc sống của chúng ta đôi khi có những cuộc gặp gỡ thật tinh cờ … dù ngắn ngủi nhưng cũng để trong lòng nhau những tình cảm quý mến chân tinh và trân trọng
07 Tháng Hai 20243:14 SA(Xem: 2301)
CHÀO xuân đáo tuế niên lai ĐÓN năm mới với bạc tài đầy rương GIÁP che cờ xí mở đường THÌN uy trấn vũ vô cương cưỡng cầu.
06 Tháng Hai 20243:48 SA(Xem: 1320)
Phải chăng Tiếu ngạo giang hồ thể hiện được tính lãng mạn cao độ, khát vọng tự do của con người? Phải chăng đó cũng là tâm thức và nỗi khát vọng của chính tác giả Kim Dung?
05 Tháng Hai 20245:48 CH(Xem: 1339)
Các cựu học sinh nổi tiếng của trường này là hoàng đế Bảo Đại, quốc vương Sihanouk, tổng trưởng dân vận chiêu hồi Hoàng Đức Nhã, chuẩn tướng Dương Mộng Bảo…
05 Tháng Hai 20243:58 CH(Xem: 2518)
Anh chị em chúng tôi đã có một buổi chiều cuối năm âm lịch đáng nhớ, Tết Giáp Thìn đang về rất gần, chúng tôi vui vì mình đã cùng nhau "mời người lên xe tìm về quá khứ"
05 Tháng Hai 20243:47 CH(Xem: 886)
Đó là mùa Xuân không sinh không diệt. Chất Xuân vượt ra ngoài cảm xúc của con người, nó vượt ra khỏi thời gian, không gian. Nó không bị ảnh hưởng bởi quy luật vô thường
03 Tháng Hai 20241:59 SA(Xem: 1756)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: NHỚ MỘT CHIỀU XUÂN - Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông Tiếng hát Kim Phụng - Hòa âm Hoàng Cung Fa
03 Tháng Hai 20241:32 SA(Xem: 2954)
Có thể nói đọc báo Xuân trong những ngày Tết là thú tiêu khiển tao nhã, là món ăn tinh thần lành mạnh, là nét đẹp văn hóa của cha ông đã có từ xa xưa,
29 Tháng Giêng 202410:26 CH(Xem: 3647)
Nhưng së sang sông Đồng Nai về thăm lại trường cũ, gặp lại Thầy xưa, để biết mình từ đâu và biết chốn để quay về. Ngô Quyền như tiếng gọi trường xưa
29 Tháng Giêng 20243:43 CH(Xem: 1591)
Tết con rồng thứ ba của thế kỷ 21 sẽ bắt đầu từ ngày 10 tháng 2 – 2024. Mong rằng suốt năm con rồng đừng có thêm biến cố chết người để khỏi nghe các lời bàn của các nhà mê tiên tri
29 Tháng Giêng 20242:00 SA(Xem: 1225)
Chương trình Nhạc Tình Chọn Lọc với chủ đề “ CHÚC XUÂN" do Như Hương và bạn hữu tổ chức ngày thứ bảy Jan 13rd - 2024. Do chị Kiều Oanh chuyển