Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - THĂM CON

22 Tháng Tư 20169:27 CH(Xem: 16987)
Nguyễn Thị Thêm - THĂM CON


 Tham Con


Chào các bạn,

 

Tôi đã trở về nhà sau 4 tuần đi Nhật thăm con và cháu.

Phải nói là một chuyến đi lịch sử và nhiều kỷ niệm. Nhất là được đến và cư ngụ trong một căn cứ không quân của Mỹ ngay trên đất Nhật.

Tất cả đều mới lạ và nhiều chuyện để kể.

 

Tuy nhiên trong phạm vi bài này tôi chỉ xin tường thuật lại chuyến bay đến Nhật của đôi vợ chồng già. Chuyến về xin hẹn lần sau.

 

Chuyện đi trên máy bay từ LAX đến TOKYO và trở về thì rất bình thường đối với những người thích đi du lịch. Nhưng đối với hai vợ chồng già của tôi thì đó là một quyết định táo bạo và liều lĩnh vì quá nhớ thương con.

 

Nếu ai hỏi tôi có dám thực hiện một chuyến nữa hay không,  chắc tôi sẽ lắc đầu từ chối. Tôi sợ.

 

CHUYẾN ĐI

 

Tôi bật ngã người trên chiếc giường nệm trải thẳng thớm. Hai tay đưa thẳng lên cao với một cử chỉ hết sức thoải mái  mãn nguyện khi cô con dâu la to:

- Mom! You did it. Finaly! You did it.

- Yes. I did it. Tôi nói

Rồi cả hai mẹ con cùng cười sung sướng. Thằng cháu nội nhảy tưng tưng.

- Bà nội did it. Bà nội come home.

Cô con dâu xoa hai chân mẹ chồng cảm động:

- You so strong! Mom!

 

Vâng tôi đã thành công. Tôi đã đặt chân đến đây: Đất nước hoa Anh Đào tươi đẹp. Tôi đang hiện diện nơi này: Một căn cứ không quân của Mỹ trên đất nước Phù Tang. Tôi đã đến thăm con tôi như trong mơ ước.

 

Ông chồng của tôi quả thật đã kiệt sức trên chuyến hành trình dài trên 11 giờ bay và thời gian chờ đợi đi về tổng cộng hơn 20 tiếng. Vừa đặt chân về tới nhà là tôi đã cỡi giày dìu ông nằm ngay trên ghế salon cho thoải mái. Tôi xoa hai chân của ông và dịu dàng:

- Nằm nghỉ lưng cho khỏe đi ông. Mình đã đến đích.

…….

 

Nước Nhật không xa lạ gì đối với những người trang lứa như tôi. Những người trên 65, đến tuổi hưu, hoàn thành trách nhiệm mình với con cái. Du lịch là một thú vui mà nhiều người thực hiện để thỏa mãn mơ ước đi khắp thế giới trước khi không thể nào còn sức để đi xa.

 

Cho nên nói về một chuyến Nhật du mọi người sẽ cuời ”Có gì mới mẻ đâu mà viết”. Đúng vậy. Chẳng có gì mới đối với nhiều người. Nhưng thật là đặc biệt đối với tôi. Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi làm một chuyến đi xa đến như vậy.

 

 

Tôi rời khỏi nhà lúc 7:40 sáng giờ Cali. Thằng con rễ phải đưa con đến trường rồi mới có thể đưa tôi ra phi trường được. Mọi người ai cũng lo sợ bị trễ máy bay. Vì xa lộ 91 nổi tiếng kẹt xe. Thế nhưng hôm nay may mắn kẹt xe không nhiều lắm nên đến phi trường LAX 10 am. Tôi phụ con rễ lấy hành ly rồi mới đỡ ông chồng xuống xe. Sau một hồi loay hoay tìm người giúp vì vừa lo hành lý‎ vừa nắm tay ông chồng sợ ông đi lạc, tôi cũng đã đến khu vực check in. Một người phụ nữ Mỹ có nhiệm vụ giúp ông chồng tôi trên xe đẩy vì ông thuộc diện handicap. Đồ đạc tôi mang theo không có gì nhiều chỉ quần áo cho hai vợ chồng, tã và lót cho ông chồng. Một ít gia vị và thức ăn khô tôi mang qua cho con. Chiếc xe đẩy để khi đi chơi ông chồng tôi được tiện lợi.

 

Vì quá lâu không đi xa, nên tôi cứ tưởng mỗi người được 2 vali, mỗi cái 70 lbs. Khi vào check in ở hãng American Airline tôi mới biết mỗi valy chỉ được 50 lbs. Cái valy quần áo dư mất 5 lbs. Đành phải lui cui tháo ra bỏ bớt lại cho đúng. Nhưng phải bỏ ra cái gì nặng cho mau xong. Tôi lấy cái máy đấm bóp ra, nhưng đi xa không thể thiếu nó. Nên tôi bỏ vào một túi nylon và đem theo luôn, còn lotion, xà bông tắm và vài thứ nữa tôi phải bỏ vào thùng rác. Qua trạm kiểm soát lại một phen bị chận lại vì mấy hộp cháo tôi nấu và xay ra dự trù cho chồng ăn trên máy bay. Anh ấy thực quản có vấn đề nên phải dùng thức ăn lỏng. Người phụ trách thông cảm nhưng phải kiểm tra nghiêm nhặt. Qua bao nhiêu máy móc, rồi Xray, thật lâu cuối cùng cũng được qua trạm.

 

Đến phiên ông chồng tôi bị chận lại để khám tổng quát. Họ bắt phải cởi áo khoác ra. Thấy trong túi có gì đó nặng nặng, Họ lấy cái thau nhựa trút ra để xét. Thì ra toàn là kẹo, ai thấy cũng phì cười. Có lẽ trước khi ra khỏi nhà, chàng của tôi đã trút hết hộp kẹo bỏ vào túi áo. Anh ấy sợ nhễu nước miếng nên đem kẹo theo để ngậm giữ lại. Một chuyên viên mặc đồng phục mò, nắn tay, chân, vai và cùng khắp người ông xem ông thế nào, có đủ sức khỏe ngồi lâu trên chuyến bay dài hay không?

Xong xuôi người phục vụ đi tới, đẩy chồng tôi vào trong.

 

 

Thế là vợ chồng tôi vào phòng đợi để chuẩn bị cuộc hành trình dài 11 tiếng 30 phút  chuyến bay AA169 của hãng American Airline.

 

Tới giờ, ưu tiên cho người handicap vào máy bay trước, một người phụ nữ dáng người phục phịch, (thú thiệt nhìn hai cái mông to quá kích thước, núng nính theo những bước đi thấy thật tội nghiệp) đẩy chồng tôi đi trước, còn tôi kéo carry on  nhỏ đựng ít thuốc men và quần áo đi theo sau.

 

Tới cửa máy bay, một lần nữa phải chuyển chàng từ xe đẩy này đến một xe đẩy nhỏ hơn để có thể đi qua hàng ghế hẹp để vào chỗ ngồi..

May quá thằng con đã mua cho ba mẹ chỗ ngồi chỉ có hai ghế và sau lưng là phòng vệ sinh.

 

Rất khó khăn mới đưa ông chồng tôi ngồi yên vị, vì cơ thể chàng cứ như dán xuống mặt ghế không chịu nhúc nhích. Phải dê dịch hai chân từng chút một để bẫy cái mông đi . Nhìn một dãy hành khách đứng chờ, tôi thật lòng áy náy nhưng không biết làm sao. Thôi thì nói xin lỗi để mọi người thông cảm.

 

Máy bay rời phi đạo và cất cánh lên cao. Tôi nắm chặt tay ông chồng lòng thật mừng. Gì thì gì, chắc chắn chúng tôi sẽ được tới nước Nhật trong mơ ước.

 

Bay độ hơn hai giờ cô tiếp viên hàng không mời bữa ăn trưa. Ông chồng tôi rũ người xuống mệt mõi và vì quá đau lưng. Tôi chọn phần thức ăn thịt bò cho anh ấy, còn tôi phần gà, có gì thì đổi qua đổi lại. Chàng muốn uống nước cam. OK! như vậy tốt cho sức khỏe, còn tôi thì chọn một cốc trà xanh.

 

Mừng quá phần ăn của chàng thịt mềm, dù cơm hơi khô. Nhưng lạy trời khi tôi đút, chàng đã ăn hết phần của mình. Uống một phần ly nước cam và còn đòi ăn luôn một ít trong  phần tráng miệng. Điều tôi mừng nhất là không những chàng ăn được mà không bị sặc như ở nhà. Như vậy, chàng có đủ sức khỏe  để chịu đựng cuộc hành trình còn dài.

 

Lo cho chàng xong  thì người tiếp viên đã đi thu gom rác. Tôi từ từ thưởng thức phần ăn trưa của mình. Thức ăn tôi chọn là cơm gà. Ít cơm nóng và mấy lát thịt gà đựng trong một hộp nhôm nhỏ nhưng sao ăn quá ngon. Có một hộp nhỏ xíu đựng ít rau và hộp khác với vài lát trái cây tráng miệng. Phần ăn còn thêm một chai nước lọc và một cái bánh mì nhỏ với bơ .

Đương nhiên với phần ăn quá nhiều như vậy, tôi không thể nào dùng hết, đành bỏ lại. Nhìn người tiếp viên trút tất cả vào bịt rác, tôi thấy thật tiếc và thương cho những người không có thức ăn.

 

Mọi người ngủ gà, ngủ gật, người khách ngồi ghế kế tôi say sưa trong giấc nồng làm tôi thấy thật thèm thuồng. Chàng tôi cứ mắt mở thao láo, thỉnh thoảng than đau lưng.  Tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều giấy nên nước miếng nhễu xuống ướt miếng giấy này thì tôi thay miếng khác. Giấy dơ tôi đã có một bịt rác riêng cho khoản này rồi.

 

Khoảng 1 tiếng sau, tôi bước ra, cố gắng dìu chàng xê dịch ra khỏi hàng ghế. Loay hoay không biết phải làm sao xếp lại cái tay kê để bẩy chàng ra ngoài. Gọi cô tiếp viên để hỏi, cô ta cũng không biết phải làm sao. Cô ta bảo tôi chờ một chút, cô ta đi hỏi người tiếp viên trong buồng máy phía trước. Một lát sau, cô ta lại chỉ tôi cái nút bấm nằm khuất ở bên trong.

 

Dìu chồng ra tới ghế ngoài, xoay chân cho có thế, tôi dùng sức kéo chàng đứng lên, rồi dìu chàng vào phòng vệ sinh.

 

Đây mới là vấn đề lớn. Phòng vệ sinh nhỏ xíu. Khi bước vào trong, lock cửa đèn mới bật lên để người bên ngoài biết có người ở trong. Chàng của tôi cần tôi giúp, mà cùng vào thì không thể, một mình chàng thì không được. Tôi đứng tần ngần một hồi, rồi nghĩ thôi thì có xấu cũng một lần chịu, chả ai nhớ mình.

 

Tôi đưa chàng vào, đứng trấn ngay cửa chận không cho đóng. Xoay và đặt chàng ngồi xuống bàn cầu rồi tôi đứng ngay cửa chờ. Vậy là tôi đã chận lại con đường lưu thông này rồi. Các cô tiếp viên phải đi vòng khi qua lại, còn mấy người sắp hàng chờ đợi đứng xa xa nhìn tôi thông cảm.

 

Xong phần tiêu tiểu, tôi đỡ chàng đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, giặt khăn lau mặt rồi đem chàng ra ngoài. Nắm hai tay dìu chàng đi tới đi lui cho thông máu huyết. Xoa bóp hai vai, đấm lưng một hồi rồi mới đưa vào ghế.

 

Rút kinh nghiệm, tôi đưa chàng ngồi bìa, tôi sẽ bước qua người chàng ra vô trong còn dễ dàng hơn để chàng ngồi trong.

Tôi lấy viên thuốc ngủ cho chàng uống, dự tính như vậy chàng ngủ 4 đến 5 tiếng sẽ dậy cũng tốt cho sức khỏe. Tôi lót hai cái khăn tay từ cổ xuống tận đùi. Thôi tự do cho nước miếng chảy, tôi không còn sức để lau. Tôi cũng phải nghỉ ngơi.

 

Vậy mà chàng của tôi vẫn tỉnh queo, mắt mở, người cứ gập xuống mệt mõi. Dù khó khăn, tôi cũng mấy lần dìu chàng đứng lên đi lại và xoa bóp, đấm lưng. Nhìn trên màn hình đã đi hơn nửa đoạn đường, còn hơn 5 giờ bay mới tới. Tôi lấy thuốc an thần bác sĩ cho dùng vào ban đêm để chàng uống.

 

May quá uống xong một hồi lâu, chàng đi vào giấc ngủ. Cổ cứ gục xuống. Sợ chồng mõi, thỉnh thoảng tôi phải đỡ đầu, hay dùng sức đẩy người chàng lên

 

Tôi chập chờn nhưng không dám ngủ vì sợ chàng thức dậy bất ngờ. Còn 2 giờ bay cuối cùng, tiếp viên mời bữa ăn nhẹ . Tôi nhận hai phần ăn, rồi tôi ăn phần mình. Xong đánh thức chàng dậy để dùng bữa. Trong lúc ngật ngừ chàng của tôi cũng đã ăn được một ít phần cơm của mình, và sau đó ngủ tiếp.

 

Còn 30 phút sau cùng, tôi đánh thức chàng dậy, đưa vào phòng vệ sinh cho chàng đi tiểu rồi giặt khăn lau cho chàng tỉnh táo. Thật mừng, tôi đã cùng chồng đi suốt đoạn đường bay tốt đẹp, không có bất trắc nào xãy ra.

 

Nhìn ra ngoài phi cơ, vẫn là biển xanh và cơn mưa ào đến, một màn trắng xóa như mây bao phủ. Qua khỏi cơn mưa, nhìn xuống cũng là biển xanh.

Máy bay giảm vận tốc và đáp xuống phi đạo, đường băng loang loáng nước, máy bay chạy vòng vòng rất xa và vào bãi đậu của hãng hàng không American Airline.

 

Chúng tôi được lịnh ra sau cùng, hai người Nhật khá to con đến với chiếc xe đẩy nhỏ. Họ ra dấu cho tôi đi vòng ra phía trước để dìu chồng đứng lên và vào ghế. Họ chỉ đẩy xe chứ không đụng vào người chồng tôi, dường như đó là luật của họ, mặc cho tôi loay hoay dìu chồng đứng lên và cho vào ghế.

 

Tôi kéo valy theo họ ra ngoài. Trước cửa phi cơ hai người với hai xe đẩy đứng chờ. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng tuổi, trắng trẻo, tóc bạc trắng đưa một cái bảng tên viết bằng tiếng Nhật ra dấu bảo có phải tên chồng tôi không? Tôi lắc đầu.

Một chàng trai còn trẻ, ăn mặc tươm tất, đeo khẩu trang đem chiếc xe đẩy đến nhận chồng tôi.

 

Một lần nữa tôi phải kéo chồng đứng lên rồi dìu vào xe đẩy. Chúng tôi đi ra khỏi cầu thông vận và vào trong hành lang phi trường. Con đường khá dài, có những thang cuốn cho người đi bộ. Người thanh niên nói được tiếng Anh nên chúng tôi dễ thông cảm.

 

 Tôi kéo trên tay carry on quần áo, thuốc men và cái lap top. Một túi xách đồ dùng trên máy bay, hai cái gối lót đầu và cái ví tay to đùng đủ vật dụng cá nhân, ipad, iphone và đồ lặt vặt của đàn bà.

 

Nói thiệt, lỉnh kỉnh đồ đoàn và đường dài tôi cũng mỏi tay lắm, nhưng ráng  bấm bụng cố đi theo cho kịp chồng. Tới trạm kiểm soát, một người nữ nhân viên mặc đồng phục ra dấu cho chúng tôi dừng lại. Cô ta tới trước nhóm phi hành đoàn đang xếp hàng và nói một tràng tiếng Nhật. Người đứng đầu lui ra và cô ta cúi đầu mời chúng tôi tới trước. Thật là cing cách phục vụ của người Nhật khác hẳn nước ta. Tôi cảm kích và lịch sự cúi đầu cám ơn. Xuất trình passport và giấy tờ nhập cảnh chúng tôi dễ dàng đi qua trạm.

 

Đến nơi nhận hành lý ký gửi, mỗi lúc nhận ra valy của mình, người thanh niên Nhật cũng giúp tôi bỏ lên xe đẩy hành lý. Vì có đem theo cái weelchair nên khá cồng kềnh . Qua mọi thủ tục hải quan một cách dễ dàng, chúng tôi  ra ngoài phòng đợi.

 

Ra bên ngoài, nhìn dáo dác, không thấy con đâu. Thằng con trai đã hứa với tôi là sẽ đến sớm nhất chờ đợi mẹ. Vậy mà nhìn tới nhìn lui không thấy nó đâu hết. Tôi rút iphone ra, nhưng không thể gọi phone ngoài Hoa Kỳ. Không có internet nên không thể Face time. Cho nên cầm trong tay vừa Iphone, Ipad mà tôi chịu thua không cách sao liên lạc với con. Tôi lại gần cậu thanh niên nói lời xin lỗi. Và đoan chắc con tôi sẽ đến. Nếu cần cậu cứ thả chúng tôi đứng đây, cậu trở về nơi làm việc. Nhưng cậu nói không sao và sẽ chờ với chúng tôi.

 

Trong phi trường Arita Tokyo, người ta đi qua đi lại vội vã và thật đông. Họ dường như bị rượt đuổi vì thời gian và công việc. Ông chồng tôi ngồi trên xe đẩy đặt ở một góc  vậy mà mấy lần người ta muốn va vào ông. Tôi nhìn đoàn người tấp nập qua lại với hành lý mà chóng mặt. Nhìn và đi tới đi lui cũng không thấy con đâu.

 

Cậu phục vụ người Nhật giúp tôi nối đường line Wifi free tại phi trường. Thế nhưng phone tôi vẫn không connect được, dù tôi không gọi mà chỉ dùng face Time.

 

Chờ hơn 30 phút, tôi nhờ cậu ấy gọi phone tới con tôi dùm, sau một lúc ngần ngừ, cậu bấm số phone tôi đưa. (bấm bằng đầu ngón tay co lại chứ không bằng ngón tay) có tiếng thằng con của tôi nói chuyện, rồi cậu đưa phone cho tôi tiếp chuyện. (không cho tôi cầm mà đưa xa xa cho tôi nói ) Con tôi nói vì quá kẹt xe nên khoảng 20 phút nữa mới tới.

 

Tôi đỡ chồng rời khỏi xe đẩy đi tới đi lui cho giãn gân cốt. Lòng không mấy vui khi thấy người phục vụ đứng chờ tỏ vẽ rất lo lắng. Cậu ấy cứ thấy một người thanh niên Á châu nào đi vào một cách vội vã là cậu lại hỏi có phải con tôi không? Nhìn chàng thanh niên người Nhật trẻ tuổi ăn mặc lịch sự, mang khẩu trang, phong cách phục vụ chu đáo và chừng mực, tôi lại so sánh với hai người phục vụ ở phi trường LAX là hai thái cực. Có lẽ người Nhật họ chú ý ngay từ  những việc nhỏ nhất để làm tốt hình tượng đất nước họ với du khách nước ngoài.

 

 

Tôi nói với người thanh niên Nhật là đẩy chồng tôi và hành lý ra ngay phía trước để khi con tôi chạy ngang dễ thấy. Nhưng cậu ta từ chối và cho biết cậu ta bắt buộc phải phục vụ bên trong và chỉ đợi ở phạm vi này. Cậu dẫn tôi tới quày tiếp tân và nhờ loa kêu con tôi tới chỗ chúng tôi đứng . Một lần nữa tôi phải cung cấp hồ sơ cá nhân để ghi vào sổ liên lạc. Con tôi vẫn bặt tăm.

 

Trong lòng tôi đâm ra trách con tôi không làm đúng lời hứa với mẹ. Bởi đây là nước Nhật, tôi không biết tiếng nước họ, tôi không có tiền yen và nhất là tôi không có bất cứ một phương tiện gì để liên lạc với con.

 

Nhưng tôi cũng biết tính con mình rất có hiếu, biết lo cho cha mẹ. Đã bỏ tiền mua vé máy bay và rất muốn cha mẹ qua thăm. Như vậy có phải là trên đường đi đón, con tôi bị tai nạn gì không? Nhìn ông nước miếng ròng ròng, tôi vừa luôn tay lau, vừa lo cho sức khỏe ông không chịu được lâu, tôi phải làm sao?. Quả thiệt tiến thoái lưỡng nan.

 

Tôi lại năn nỉ cậu thanh niên liên lạc với con tôi lần nữa. Cậu ngần ngừ rồi cũng gọi và nói con tôi sắp tới vì quá kẹt xe. Một lúc sau cậu ta lại nhờ máy phóng thanh gọi tiếp.

...

 

Thằng con hớt hãi chạy tới. Tội nghiệp, sự lo âu hiện ra trên mặt. Chúng tôi cám ơn người thanh niên Nhật đã ở lại với tôi 2 giờ đồng hồ chờ đợi. Vì người nhân viên chỉ được rời người handicap khi có người thân đến nhận trong sự an toàn.

 

Người Nhật không bao giờ nhận tiền típ từ khách, dù trong nhà hàng hay trong công việc vì tự trọng. Tôi lịch sự gửi cậu ấy ít tiền để cám ơn sự phục vụ tận tình. Có lẽ thấy tôi quá chân thành và thời gian chờ đợi cũng xứng đáng công sức nên cậu ấy nhận. Hay bởi vì tôi nhét tiền vào tay cậu ấy rồi hai mẹ con vội vã đi, cậu ấy không kịp từ chối.

 

Dù sao tôi cũng cám ơn và kính trọng sự phục vụ rất tuyệt vời của nhân viên hàng không của Nhật. Cậu ấy không tỏ ra bực bội mỗi khi tôi ái ngại tỏ lời xin lỗi. Lúc nào cậu cũng mỉm cười nói "Không sao" và khi con tôi tới cậu vẫn vui vẻ và lịch sự hỏi thăm. Tôi nghĩ biết bao giờ sân bay Tân Sơn Nhất của mình có những người phục vụ như thế này. Chỉ cần nhìn cung cách làm việc của một nhân viên bình thường trên sân bay, người ta có thể  ngưỡng mộ và tôn trọng đất nước họ.

 

Tháo chiếc weelchair ra, tôi đẩy chồng, con trai tôi đẩy hành lý, chúng tôi bấm thang máy đi về nơi gửi xe. Ông chồng tôi rũ người xuống vì mệt. Cho anh uống tí nước và đỡ ngồi vào ghế và cột dây an toàn. Tôi thương anh ấy quá. Tất cả là do tôi thương con nên quyết định chuyến đi chơi này. Anh ấy có nói gì được đâu, chỉ yên lặng và tùy tôi muốn đưa đi đâu thì đi.

 

Nhìn vẽ mỏi mệt của chồng, tôi không biết mình đã làm đúng hay sai. Rồi những ngày ở đây và chuyến trở về không biết có được suông sẻ hay không?

Mong là những ngày ở đây anh ấy không có gì bất trắc xãy ra. Lạy trời!

 

Con trai tôi cho xe ra khỏi parking, thì ra đây là lần đầu tiên cháu lái tới phi trường này. Con đường thật xa, theo dự trù là đi 2 tiếng. Nhưng vì tất cả các dấu hiệu trên xa lộ được ghi bằng tiếng Nhật, nên cháu không thể nắm chắc rõ ràng đường đi. Cháu chỉ căn cứ theo máy định vị GPS. Cái máy trong xe hình và âm thanh hoàn toàn bằng tiếng Nhật, cháu phải dùng cái iphone, để nhận bằng tiếng Anh. Iphone hướng dẫn theo Google. Hai máy lại chỉ hai hướng đi khác nhau mà đường đi lại kẹt xe không thể nhúc nhích. Theo sự hướng dẫn GPS của Iphone đường đi vòng vo xuyên qua thành phố Tokyo rồi mới ra xa lộ để đến phi trường.

 

Cháu dự trù đi sớm để mẹ khỏi lo, nhưng không ngờ lại kẹt xe nên đến trễ. Hơn 4 tiếng lái xe trên con đường này mới tới gặp được cha mẹ. Mẹ thì lo lắng cho con, còn con thì nhìn đồng hồ mà lòng như lửa đốt.

 

Trên đường đi về tôi thương con mình thật nhiều, cái iphone chỉ đường thật lắt léo và khó đi. Tôi hồi hộp khi biết con tôi chỉ mò theo chỉ dẫn và cái lằn xanh trên chiếc iphone được để trên một cây chống gắn chặt vào kính trước.

(Do vậy khi nói chuyện với người thanh niên Nhật, nghe cũng không rõ mà cậu ấy nói cũng không nghe lớn được)

 

Bên Nhật, tay lái của tài xế nằm ngược với bên Mỹ, con đường của xe chạy nằm bên trái nên tôi luôn có cảm giác như xe khác lao vào xe mình.  Nhìn không quen và mệt mõi nên tôi chóng mặt quá đi.

 

Máy chỉ  xe chạy vào những con đường hẹp trong xóm. Con đường nhỏ xíu chỉ đủ hai chiếc xe đi qua và những cua quẹo thật gắt. Tôi thầm khen con tôi lái xe quá giỏi. Tôi ngạc nhiên hỏi con :

- Tại sao phải đi vào các con đường xóm vòng nghoèo, nguy hiểm này?

Cháu trả lời

- Con không biết, cứ phải đi theo máy chỉ mà đi. Đây là lần đầu tiên con lái xe đến phi trường này. Thường con hay đi bằng máy bay quân sự tại căn cứ. Nếu không, con chọn phi trường gần nhà. Mà phi trường đó không có chuyến bay nonstop từ LAX qua Nhật . Con không muốn ba má phải đổi máy bay vất vã , nên phải chọn phi trường Arito Tokyo.

 

Con đường dài lắm, càng dài thêm khi tôi vừa mệt vừa nôn nóng. Xa lộ không rộng, nhiều nhất 5 làn xe. Sạch sẽ, hiện đại. Nhưng cứ đi một chặng đường là gặp trạm thu phí. Tổng cộng đi về  phải đóng cho trạm thu phí khoảng hơn 120 dollars (13.500 yen).

 

 

Ông chồng tôi than mệt và quá đau lưng, Anh ấy cứ đòi đứng dậy không chịu ngồi nữa. Đi hơn 2 giờ lái xe vòng vo mà vẫn chưa tới. Hết ra xa lộ, lại vào khu dân cư, chúng tôi quyết định phải dừng lại nghỉ ngơi và ăn tối trước khi về nhà.

 

Con tôi hỏi cha mẹ muốn ăn gì? Tôi nói tùy con, nhưng ăn cái gì có nước và nóng cho ba dễ nuốt. Thế là cháu ghé lại một tiệm ăn Sushi . Đỡ anh ấy xuống xe mà thương, hai chân cứ ríu lại và đầu gục xuống, nước miếng chảy không ngớt. Trong tiệm cũng khá đông người, con tôi vào ghi tên trên máy và hai mẹ con dìu anh ấy ra ngoài đi tới đi lui một hồi cho giãn gân cốt.

 

Đó là một tiệm ăn khá nổi tiếng, sushi từng dĩa cứ chạy đều đều trên hệ thống dây chuyền từ nhà bếp ra. Muốn ăn loại nào thì mình lấy xuống ăn.

Để thức ăn nóng, cháu order trên máy đặt ngay trước bàn. Cháu gọi mì và những món ăn mà ba cháu có thể ăn được. Khi thức ăn làm xong, đưa gần tới bàn mình, máy sẽ báo động và căn cứ theo màu dĩa và chữ trên bàn ngồi, mình lấy xuống ăn. Khi tính tiền người phục vụ dùng một cây thước để đo dĩa đã ăn xong và tính trên máy cầm tay. Sau đó lễ phép báo cho mình biết giá cả. Tiền sẽ trả ở thu ngân.

 

Vừa đói vừa lạ miệng, ông chồng tôi ăn cũng khá và thấy tươi tỉnh lên một chút. Thật mừng.

 

Về đến căn cứ Yokota chúng tôi phải vào ngay văn phòng để làm giấy phép tạm thời. Phải chụp hình và làm các thủ tục khác.  Giấy phép này chỉ được  ra vô căn cứ trong vòng 24 tiếng. Con tôi nói ngày mai mình phải đến văn phòng chánh để làm giấy tờ chính thức. Mỗi khi vào căn cứ phải trình giấy đó và passport cho người gát cổng mới được vào trong.

 

Đi qua con đường với những hàng cây anh đào thật đẹp vào nhà con. Tôi thấy mình vô cùng hạnh phúc và sung sướng. Chúng tôi đã đến được nước Nhật. Chúng tôi đã thực sự thành công làm một chuyến thăm con và cháu.

Cửa nhà vừa mở, con dâu, cháu nội đã hiện ra dưới chân cầu thang reo mừng làm tôi không ngăn được xúc động.

 

Tôi dìu ông chồng lên cầu thang khi con trai, con dâu lo lấy hành lý. Dìu chồng nằm trên ghế salon, cỡi giày cho anh ấy tôi nắm tay anh ấy siết mạnh.

 

- Mình đã đến Nhật. Mình đã thành công. Cám ơn Trời Phật.

 

Vâng! Tôi đã thành công như con dâu tôi nói. Một chuyến đi dài nhiều lo lắng cho tôi mất ăn mất ngủ. Nhưng bây giờ tôi đã đến được nơi này. Một hình ảnh nước Mỹ trong lòng nước Nhật. Tôi có thể gặp con và gặp cháu. Những đứa cháu yêu thương chỉ biết ông bà nội qua màn hình Face Time. Bây giờ là dịp để tôi làm quen với chúng, ôm chúng vào lòng và đùa vui với chúng.

 

Nước Nhật và mùa hoa Anh Đào đang chờ đợi chúng tôi.

 

Nguyễn thị Thêm.

4/2016

 

11 Tháng Sáu 20162:22 SA(Xem: 17400)
Năm nay ngày từ phụ. Father's Day đây rồi. Bây giờ con đã biết, Làm cha như thế nào. Nhưng không biết làm sao Đền ơn sâu nghĩa nặng
11 Tháng Sáu 20161:56 SA(Xem: 16190)
Tôi tri ân và hạnh phúc vô cùng với những gì ơn trên và cuộc sống ban tặng cho tôi. Niềm vui của người già được sáng mắt.
11 Tháng Sáu 20161:37 SA(Xem: 10098)
Dòng sông quê hương chứng giám cho thâm tình bè bạn chúng tôi.
11 Tháng Sáu 20161:10 SA(Xem: 18742)
Có một điều tôi nghĩ hoài không rõ Là tình yêu sao cứ phải dở dang? Và cứ phải xa nhau thì mới nhớ Phải giận hờn nước mắt mới miên man?
09 Tháng Sáu 20161:17 CH(Xem: 19035)
Xin giã biệt những ngày xưa tháng cũ Những dại khờ nuôi dưỡng giấc mơ hoa Những bạn bè suốt năm tháng bên ta Những Trường, Lớp, Thầy Cô đầy yêu kính
09 Tháng Sáu 201612:55 CH(Xem: 18165)
Tôi chú trọng nhiều đến cái chủ đích tại sao bà Thụy Khuê lại viết như thế. Một lối viết sử sô vanh và chậm tiến...
04 Tháng Sáu 20165:33 CH(Xem: 17608)
Xin thành kính chia buồn cùng tang quyến, và các bạn Vân, Thưởng, Hạnh.
04 Tháng Sáu 20164:59 CH(Xem: 23118)
Chỉ trong một thời gian rất ngắn ngủi, 2 bài thơ đặc biệt đã được phổ biến rộng rãi đạt kỷ lục trên internet.
03 Tháng Sáu 201612:34 CH(Xem: 34239)
Màu tím là màu của thủy chung Chàng đi đâu đó thiếp theo cùng Mắt em vẫn chìm trong cõi nhớ Nghĩ về sắc tím lại rưng rưng
03 Tháng Sáu 201612:29 CH(Xem: 24545)
Tôi ở đây gom hương nồng quê cũ Gửi về anh xa lăng lắc phương trời Không thể biết với trăm lời nhắn nhủ Gió chở hết dùm hay bỏ rớt rơi?
03 Tháng Sáu 201612:17 CH(Xem: 21213)
Con đường nắng trưa Hè, vàng khép nép Cuối nẻo xa, làn gió thoảng vi vu Không bóng cây, thiếu từng hàng phượng vĩ Chẳng có ve, nên vắng khúc nhạc Hè
02 Tháng Sáu 201612:43 CH(Xem: 23445)
Chiều về con nước lớn Ông và cháu trên sông Chiếc thuyền hơi be bé Nhìn nước trôi mênh mông
02 Tháng Sáu 201612:37 CH(Xem: 19669)
Tay người nhè nhẹ viết từng trang Gom cả trời thu với nắng vàng Xao xuyến hồn ta dòng lệ đẫm Ngậm ngùi luống cỏ khói chiều loang
02 Tháng Sáu 201612:28 CH(Xem: 17967)
Tháng tư, 1956, người Pháp chính thức cuốn cờ và triệt thoái khỏi miền Nam Việt Nam chấm dứt chế độ thực dân Pháp sau ngót một thế kỷ.
28 Tháng Năm 20161:58 SA(Xem: 21940)
Duyên là nhân vật chính nằm xuôi ngược giọng tình si chất ngất Nguyễn Tất Nhiên ở Biên Hoà có cô em Bắc kỳ nho nhỏ “tuổi học trò em làm khổ ai chưa?”
28 Tháng Năm 20161:35 SA(Xem: 25043)
Đã và đang có biết bao người về hay đến từ phương xa thường hay tự hỏi … Cái xứ này có nhiều quyền tự do như thế mà sao dân chúng lại cứ phải tranh đấu cho nhân quyền?
27 Tháng Năm 201610:56 CH(Xem: 26685)
Hãy trả cho em ý nguyện cầu Trả ngày tháng lại với thương đau Cho em về với mùa xuân cũ Như thuở cùng anh gặp buổi đầu.
27 Tháng Năm 201612:53 CH(Xem: 24403)
Sống vui với cả mọi người Sống vui với cả cuộc đời tối tăm Mai nào rủ áo hồng trần Thì thôi cũng vẫn có ngần ấy thôi.
27 Tháng Năm 201612:19 CH(Xem: 23099)
Cầu Hang, Rạch Cát, Cầu Ghềnh Ai về Cầu Cống chút tình qua hỏi thăm Thăm em Cù Lao Phố bấy năm Tiếng chuông Đại Giác, xe lửa qua cầu Ghềnh nhớ chăng?
27 Tháng Năm 201612:09 CH(Xem: 21336)
Con tần ngần trước cửa Mẹ ơi Không thấy Mẹ đâu, Mẹ vắng rồi Bếp lửa không ai khơi lửa ấm Con về con khóc Mẹ không nguôi.
27 Tháng Năm 201611:15 SA(Xem: 18320)
Người phương Tây thì ngược lại thường tỏ ra thiếu sót trong sự trân trọng tôn kính đối với người khác trong cách xưng hô cũng như giao thiệp.
27 Tháng Năm 201610:57 SA(Xem: 20080)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới VỖ VỀ TÌNH TRĂM NĂM - Nhạc: Đào Lê Văn - Hòa Âm: Minh Đạo Ca sĩ: Đăng Hiếu - Thực hiện youtube: Tấn Uyên
27 Tháng Năm 201610:23 SA(Xem: 20137)
Đại dương không xanh ... Luồng cá chạy trốn sao cho khỏi dòng nước độc.? Con cá giãy giụa chết . ... chết giữa lòng đại dương mênh mông.!
26 Tháng Năm 201612:47 CH(Xem: 19790)
Trong tâm thức đọng sương mù Nghe hồn du mục vi vu lần tìm Còn nghe nhịp đập trái tim Cho xin còn chút nắng mềm hạ xưa...
20 Tháng Năm 201611:18 CH(Xem: 21039)
Nhìn mưa Biên Hòa ngậm ngùi nhớ Huế Nhớ bánh su sê xanh mát ngọt mềm Nhớ mứt gừng cay nồng nàn phương nớ Trà sen bây chừ sóng sánh nước Đồng Nai.
20 Tháng Năm 201612:11 CH(Xem: 20117)
Hôm nay đây, ngồi ôm vùng kỷ niệm Của một thời thơ mộng, ngát hương yêu Đã xa rồi, cả một thời nhung nhớ Lòng bâng khuâng: Ngồi đếm giọt tơ sầu....
20 Tháng Năm 201612:07 CH(Xem: 23702)
Cơn mưa chợt đến bất ngờ Ào ào gió cuốn bụi mờ mịt bay Hàng cây ngả ngớn lắc lay Giọt mưa rớt xuống ngập đầy sân em.
20 Tháng Năm 201612:43 SA(Xem: 20407)
Album gồm 22 bài hát của Nhạc sĩ Phạm Chinh Đông với tiếng hát Quỳnh Dao
20 Tháng Năm 201612:16 SA(Xem: 20160)
Cảm ơn ai đã khơi nguồn, Để thơ tuôn chảy đưa buồn lên mây. Cho hồn ta lại tung bay, Trên ngàn cây cỏ chẳng hay muộn phiền.
19 Tháng Năm 201612:50 CH(Xem: 20756)
Áo trắng tinh khôi ngày ngày qua lối nhỏ Hai buổi đi về làm xao xuyến hồn ai Mái tóc buông dài e ấp phủ bờ vai Ánh mắt sáng vô tư rạng ngời tuổi ngọc...
19 Tháng Năm 201612:39 CH(Xem: 19470)
Tiếng Mẹ ơi! Mừng rỡ hay ngậm ngùi Từ đầu cuộc đời hay khi kết thúc Mãi là tiếng kêu từ trong máu thịt Của người con mang ơn Mẹ ngàn thu!
19 Tháng Năm 201612:30 CH(Xem: 18285)
Cái tâm lý thông thường kẻ mạnh, kẻ đi chinh phục thường có thái độ trịch thượng với dân bản địa. Người phương Tây sang nước ta có thể cái tâm trạng cũng không khác bao nhiêu.
13 Tháng Năm 201611:01 CH(Xem: 20037)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh "Biển Chêt" - Nhạc và Lời: Cáp Anh Tài - Tác giả trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
13 Tháng Năm 201610:56 CH(Xem: 20793)
Và em cũng nhận ra, đó chính là điều kỳ diệu của tình yêu ... Không ai quá nghèo, để không thể cho. Cũng không ai quá giàu, để không thể nhận!
13 Tháng Năm 20165:11 CH(Xem: 21862)
Con tìm được bao nhiêu bài thơ khoe tình con cho mẹ nhưng những bài thơ mẹ nói yêu con thì rất khó tìm con hiểu tại sao rồi có sự lặng im
13 Tháng Năm 20162:36 CH(Xem: 19295)
Tháng năm mắt phượng đỏ hoe Âm vang khúc nhạc sầu ve gợi buồn Mai xa bè bạn thân thương Mùa Thu trở lại cổng trường đợi mong.
13 Tháng Năm 20162:26 CH(Xem: 21424)
Ngọn gió muôn xa đưa đẩy vào Nửa phòng mây rộng một trăng cao. Sáo dìu dặt nổi rừng dương liễu Hương chập chờn bay khóm trúc đào.
13 Tháng Năm 20162:01 CH(Xem: 17754)
Tôi thầm cám ơn cuộc đời. Cám ơn ba mẹ đã cho tôi hiện diện trên thế gian này. Cám ơn những lời giáo huấn của người, đó là hành trang quí báu, tôi mang theo suốt cuộc đời.
13 Tháng Năm 20161:42 CH(Xem: 26265)
Kho vô tận, đất trời ta có sẵn Dưới ngàn sao, trên bờ cát hoang sơ Ta sẽ gối vòng tay ru em ngủ Đời thong dong, chẳng phiền muộn bao giờ.
12 Tháng Năm 20166:24 CH(Xem: 23535)
Chiều nay áo bay dưới phố Khung trời xanh lá me non Mùa xưa còn tôi đứng lại Tóc em thơm nắng Sài Gòn.
12 Tháng Năm 20161:00 CH(Xem: 19334)
Tôi nhớ mùi hương bưởi Biên Hòa Cầu Gành mấy nhịp Phố bắc qua Dòng nước Đồng Nai sâu trong vắt Êm soi dáng núi bóng trăng ngà
12 Tháng Năm 201612:51 CH(Xem: 16979)
Tựa đề bài thứ sáu này của tôi trong chủ đề “Sử Việt nhìn lại” đặt ra một thách thức khá lớn cho người cầm bút:
06 Tháng Năm 201610:36 CH(Xem: 27500)
Dâng hoa "hồng thắm” hương thề, Chúc cho Mẹ được mọi bề an khang. Mẹ quên hết lúc gian nan, Rằng con yêu mẹ Trời ban" phước lành".
06 Tháng Năm 20165:44 CH(Xem: 17023)
Tôi chưa bao giờ thấy mẹ nóng giận một cách quá đáng. Khuôn mặt mẹ lúc nào cũng tươi tắn, hiền hậu. Cho đến bây giờ, mỗi khi nhắc đến mẹ, chúng tôi luôn tỏ lòng thán phục về điểm này.
06 Tháng Năm 20161:20 CH(Xem: 19590)
Mười mấy năm trăn trở Chỉ còn Mẹ hư không Mẹ về đâu không biết Dấu lửa mãi còn đây Quê người xa biền biệt Lòng thương Mẹ thêm đầy.
06 Tháng Năm 201612:51 CH(Xem: 18301)
Giá như thời gian không về đập cửa Thì biệt ly đã không thể nghìn trùng Tháng năm về nắng chang chang dội lửa Nhớ dáng má về trưa vắng ngày xưa.
06 Tháng Năm 201612:32 CH(Xem: 23980)
Con đứng bên đời thương nhớ quá Mười năm áo mẹ đã xa xôi Mẹ là bóng mát cây cao cả Nương tựa cho con có chỗ ngồi.
06 Tháng Năm 201611:42 SA(Xem: 19550)
Bây giờ thì … Mẹ còn đâu nữa? Sáu năm rồi, Mẹ đã xa xôi Tháng Năm về là mùa Lễ Mẹ Lòng con côi, nhớ Mẹ khôn nguôi
06 Tháng Năm 20161:22 SA(Xem: 19440)
Biển đã lên tiếng. Biển đã báo động. Vậy thì việc còn lại là của con người. ''HÃY NHÌN CÁI CHẾT CỦA CHÚNG TÔI. HÃY CỨU BIỂN VÀ CỨU BẢN THÂN CÁC NGƯỜI"
05 Tháng Năm 201612:49 CH(Xem: 18142)
Vấn đề sử học phải chăng đã có lời giải đáp trong Việt Sử Tiêu Án của Ngô Thời Sỹ, 1775- Thế kỷ 18.
04 Tháng Năm 201611:26 CH(Xem: 19114)
tháng Tư. đau, người thân yêu, chia nhau cơ khổ. những chia ly. sửng sốt. vội vàng. có những bàn tay. vuột, bàn tay. thế giới bên kia. bỗng là cứu rỗi... nên, người lìa đời. vội vã... dứt. ăn năn.
04 Tháng Năm 201611:24 CH(Xem: 19311)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh TUỔI THƠ QUA MAU - Thơ Hoàng Anh Vi, nhạc VĩnhĐiện - tiếng hát Hoàng Anh Vi
29 Tháng Tư 201611:30 CH(Xem: 17945)
Tháng TƯ phiên khúc đoạn trường Tháng TƯ thấm nỗi tang thương kiếp người... Tháng TƯ bẻ kiếm bên trời Ngâm câu "Túy ngọa...." buồn tơi tả lòng! Thôi đành ôm hận vời trông Một ngày nắng đẹp non sông thanh bình
29 Tháng Tư 201610:47 CH(Xem: 9021)
Nhưng nếu trao đổi ở một mặt khác, tôi nghi rằng yếu tố chính là trước đây người Việt chưa có chữ viết. Họ còn sống du canh tiêu biểu của nếp sống bộ lạc, chưa hình thành một quốc gia,
29 Tháng Tư 20162:44 CH(Xem: 30543)
Dưới đây sẽ nêu ra những dữ kiện (với nguồn & bằng chứng rõ rệt) liên quan đến sức mạnh thực sự của thế lực gốc Do Thái ảnh hưởng...ới.
29 Tháng Tư 201611:45 SA(Xem: 19451)
Tiệc họp mặt nầy được thực hiện qua sự nhắc nhở của thầy Hiệp vì từ lâu anh em chúng tôi bận sinh kế, gia đình, săn sóc cháu nội ngoại, du lịch etc. nên ít có dịp ngồi lại với nhau!
29 Tháng Tư 201610:12 SA(Xem: 18836)
Bạn bè, trò cũ thân quen, Suối nguồn tươi trẻ và men rượu nồng. Xin trao Em vạn đóa Hồng, Tình Sư, nghĩa Đệ mênh mông đất trời. Quê hương "Xứ Bưởi" tuyệt vời, Ngô Quyền yêu dấu suốt đời không quên.
29 Tháng Tư 20162:08 SA(Xem: 20173)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: NƠI ẤY EM VỀ - Thơ và tiếng hát Hoàng Anh Vi - nhạc Vĩnh Điện
29 Tháng Tư 20161:44 SA(Xem: 25568)
Tuổi hai mươi áo lụa vàng phấp phới Thảnh thơi bay những cánh bướm ân cần Tôi sẽ tìm muôn vạn những mùa xuân Trong mùa hạ đang nồng nàn rực rỡ
29 Tháng Tư 20161:38 SA(Xem: 17942)
Chúng mình gặp nhau tháng tư nắng lửa Lâu lắm rồi tình cũ vẫn thân thương Dẫu thời gian nhạt nhòa bao lời hứa Vẫn ngọt ngào như cỏ đẫm hạt sương.
28 Tháng Tư 201610:20 CH(Xem: 20192)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh LỖI HẸN - Nhạc Xuân Điềm - Khánh Ly trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
22 Tháng Tư 20164:55 CH(Xem: 18158)
Văn hóa ẩm thực trong cuộc sống hằng ngày của người quê tôi Biên Hòa Đồng Nai, phản ánh rất sinh động, thêm vào đó do ảnh hưởng môi trường thiên nhiên
22 Tháng Tư 20163:27 CH(Xem: 19891)
tháng tư về, một thoáng bâng khuâng chút nắng tan, chợt nồng mắt đỏ ai trả lời em điều chưa bày tỏ rằng một thời ta đã yêu nhau?
22 Tháng Tư 20162:10 CH(Xem: 19201)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức XA QUÊ HƯƠNG - Nhạc Đan Thọ-Xuân Tiên - Thái Thanh trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
22 Tháng Tư 20161:33 CH(Xem: 19568)
hãy ngủ đi Sài Gòn lời ru nào xa lạ ta gọi em, Sài Gòn... như gọi người yêu nhỏ đêm buồn cuối tháng tư nhớ Sài Gòn, mắt đỏ...
22 Tháng Tư 201611:10 SA(Xem: 17787)
Ngành sử học của Việt Nam là nghèo nàn và để khỏa lấp cái khoảng trống đó, nhiều cố gắng cấp thời như chữa lửa, mỗi người mạnh ai nấy làm ....
22 Tháng Tư 201610:15 SA(Xem: 19103)
Bão nổi, triều dâng cuồn cuộn sóng Thuyền trôi, gió đẩy chập chùng khơi Thì thôi phó mặc đời dâu bể Cứ nhủ tình như cuộc giỡn chơi!
21 Tháng Tư 20166:26 CH(Xem: 28536)
Tóc thơ quấn chặt lời thề Hương trầm đính ước, môi kề mộng chung. Ầu ơ! Suối tóc chập chùng Hồn anh đã lạc giữa vùng tóc bay.
21 Tháng Tư 20165:59 CH(Xem: 16971)
Cả hội trường im lặng khi tiếng sáo cất lên cao vút. Anh MC vừa giới thiệu đó là tiếng sáo của Hồ Ngọc, tiếng sáo điêu luyện, nổi tiếng của miền Nam Cali.
21 Tháng Tư 20169:55 SA(Xem: 20461)
Thời gian rồi sẽ qua mau Em đi ngày ấy nắng chào tháng tư Trái tim trốn chạy ngục tù Tình yêu ngày ấy thiên thu kiếm tìm...
16 Tháng Tư 201612:19 SA(Xem: 18080)
gười Quốc gia phải hợp tác với Tây là chuyện nhất thời vì thấy rằng còn có một thứ kẻ thù nguy hiểm, độc ác, tàn bạo, gian manh gấp bội phần chế độ thực dân Pháp.
16 Tháng Tư 201612:01 SA(Xem: 19515)
Tháng Tư về, buồn rưng rưng nước mắt Ta ngồi đây mang nỗi nhớ nghẹn ngào Bốn mốt năm xưa, thiên hạ xôn xao Lòng thổn thức nhìn quê hương nguy biến
16 Tháng Tư 201612:00 SA(Xem: 11651)
Bạn bè ơi, thời gian đã hơn 50 năm từ khi chúng ta thi đậu Đệ Thất NQ, với 7 năm học, 7 mùa phượng đỏ sân trường. ....Xin cám ơn bè bạn đã tạo cơ hội cho bằng hữu xích lại gần nhau,
15 Tháng Tư 201611:42 CH(Xem: 20539)
Gửi về cuộc họp bao tâm sự Mừng Thầy mừng Bạn gặp nhau xa Còn ta vương vấn buồn vui vậy Ảo ảnh nào đâu mắt đã nhòa ?!
15 Tháng Tư 20167:28 CH(Xem: 20163)
Em vung tay phù thủy Biến ngày thành đêm sâu Biến anh thành hạt bụi Chuyển hướng một tinh cầu. Em đọc lời sám hối Xóa dấu tuổi xuân thì Anh tìm Ông Lão Tử Xin làm người Vô Vi.
15 Tháng Tư 20163:08 CH(Xem: 18229)
Mỗi năm ngày mười tháng ba Cổ mâm nhang khói tụng ca giống nòi Hùng Vương quốc tổ sáng soi Rồng Tiên con cháu ngàn đời an khương Kính mừng Quốc Giỗ Hùng Vương...
15 Tháng Tư 201612:01 CH(Xem: 17864)
Con ngủ đi mẹ nhờ hàng tre nhỏ Rủ gió về lượn quanh võng ru con Chờ đêm về mẹ nhắc mảnh trăng non Ru con ngủ bờ môi hồng sữa ngọt.
15 Tháng Tư 201612:32 SA(Xem: 18119)
Gió tháng Tư ùa về thương nhớ Xa bạn hiền mấy độ riêu phong ? Mây xưa lúc tím khi hồng Dứt câu tâm sự tình mong còn gì !
08 Tháng Tư 201611:34 CH(Xem: 11763)
Thương tiếc tiển đưa người em, cũng không quên vinh danh người bạn đời của anh Viện, chị Phương Trang đã tân tụy một đời với người chồng bệnh nặng
08 Tháng Tư 20165:59 CH(Xem: 16598)
Tây phố phủ mờ trăng cuối đêm Quạnh hiu đời lá ủ bên thềm Đầy ly rượu đắng hồn say khướt Nguội lửa hương tàn mộng tiếc thêm Mây vướng sao ngời mây lượn nhẹ Sáo vương chiều lộng sáo ru êm
08 Tháng Tư 20163:36 CH(Xem: 19187)
Ta ngồi viết cho em Trang thư đầy nhung nhớ Đêm nầy như mọi đêm Ta âm thầm lặng lẽ Điếu thuốc tàn trên tay Em mơ màng trong khói Nửa chừng ly rượu cay Vẳng nghe lời em nói
08 Tháng Tư 20163:18 CH(Xem: 18604)
Sáng nay vừa bước ra sân Trời hanh gió lạnh, mùa Xuân đâu rồi? Tháng Tư sao tuyết còn rơi? Tháng Tư lá vẫn chơi vơi ngập trời?
08 Tháng Tư 20162:27 CH(Xem: 20079)
Cứ tưởng là thời gian sẽ phôi pha Tháng tư năm ấy mỗi người một hướng Bạn bè thân yêu bốn phương tám ngả Sao vẫn nặng lòng trăm nỗi nhớ thương.
08 Tháng Tư 201611:57 SA(Xem: 17880)
Nếu so với cuộc sống ngoài Bắc bữa no bữa đói, lo từng bữa thì đây phải nói là thiên đàng. Những điều gì khác với điều tôi viết thường là do cộng sản lúc bấy giờ tuyên truyền. Không có sốt rét, ngã nước cái con mẹ gì hết!
08 Tháng Tư 20163:19 SA(Xem: 25707)
Về thăm Nhơn Trạch chúng ta sẽ tìm thấy được những phút giây miệt vườn và khắp mọi nẻo đường đều có cuộc sống ấm no đầy tình người : chất phác, hiếu khách, hiền hoà và muôn lòng biết vọng bái tín ngưởng , niềm tin.
08 Tháng Tư 20162:00 SA(Xem: 10988)
Cám ơn tình nghĩa bạn bè đến với nhau khi chia ngọt sẻ bùi. Thời gian không cho phép, ai là người kế tiếp !! Trên đường về, các bạn báo tin, qua thông tin từ bạn Nguyệt Ánh, bạn Lê Minh Trí, CHS NQ khóa 8 lớp Pháp Văn, vừa bị đột quỵ cách đây vài hôm.
07 Tháng Tư 201610:53 SA(Xem: 18925)
Tháng Tư khăn trắng đầy trời Máu hòa nước mắt khóc đời tang thương. Màu đen phủ chụp phố phường Đắng cay tiếng khóc, thê lương tiếng cười.
07 Tháng Tư 20169:33 SA(Xem: 19853)
Cầu tre qua xóm nhỏ Hoàng hôn lạc nẻo tìm Tháng tư người cất giữ Nên tình còn trong tim Như đời ta buổi sáng Chờ mặt trời biển đông
01 Tháng Tư 201611:04 CH(Xem: 20254)
Trang web Ngô Quyền hân hạnh giới thiệu một bài viết có tánh cách chuyên môn của tác giả Trần Hữu Phúc. Được biết tác giả là chs Ngô Quyền (khóa 8).
01 Tháng Tư 201610:52 CH(Xem: 19197)
tin cầu Gành, vừa gẫy đổ. xa. thật xa. nửa vòng trái đất. nửa đời người. sao vẫn chạm trái tim. vẫn chạnh lòng. thương nhớ quá. chiếc cầu xinh...
01 Tháng Tư 20161:11 SA(Xem: 20128)
Rồi một ngày... Em về tìm Nursing-home Thăm anh trao một nụ hôn ân cần Thưa rằng: nghĩa nặng, thâm ân Mai sau có xuống mộ phần đem theo.
31 Tháng Ba 201611:56 CH(Xem: 19035)
Tiếc thay, Việt Nam đã mất nhiều cơ hội để hội nhập với bạn bè thế giới bằng lối đi ra biển, vượt thoát áp lực của nước láng giềng khổng lồ.
31 Tháng Ba 201610:14 CH(Xem: 19712)
Buổi sáng, nghe tin cây cầu gẫy Hai nhịp sập rồi, rơi xuống sông Dòng sông vô tình cứ chảy mãi Lăn tăn từng cơn sóng bềnh bồng
31 Tháng Ba 20169:43 CH(Xem: 17456)
Tháng Tư lại trở về đây, Bao mùa Quốc hận lưu đày niềm đau. Ân cần cha nắm đôi tay, Giao quê hương lại cho bầy con thơ. Giờ ông ru cháu ầu ơ, Lại Ư Ừ Ư Ử bến bờ yêu thương.
31 Tháng Ba 20163:58 CH(Xem: 18502)
Trang web Ngô Quyền hân hạnh giới thiệu nữ họa sĩ Nguyễn Thị Phấn qua bài báo của ký giả Alan D. Mcnarie đăng trên KeOla Magazine số tháng 11/12 năm 2013.
30 Tháng Ba 201611:37 CH(Xem: 21250)
Ơn trời chuyển đổi Quả nhân Mong phường gian ác bớt dần tinh ranh Bao giờ cho thàng Tư xanh Để non nước Việt Hùng Anh Hòa Bình
30 Tháng Ba 201610:08 CH(Xem: 18540)
Tháng tư mình chia tay Em về dưới cơn mưa Vai lạnh gầy tê tái Chẳng còn ai đón đưa.Tháng tư mình xa nhau Anh đi rồi đi mãi
30 Tháng Ba 201610:04 SA(Xem: 17266)
Cầu xưa đã gảy nhịp rồi Nhịp chìm đáy nước, nhịp phơi trên dòng Sông quê nước vẫn lớn ròng Còn đâu bốn nhịp cầu cong in hằn.
25 Tháng Ba 201612:33 CH(Xem: 17579)
Nước chảy qua hai nhịp cầu đã gãy Những giọt lệ buồn lạnh buốt tim sông Cây cỏ đôi bờ quằn mình tê tái Nhìn cầu trăm năm tức tưởi giữa dòng.
25 Tháng Ba 201612:23 CH(Xem: 19262)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức "Mùa Xuân Nào Là Ta Về" Lam Phương-Hợp Ca Như Quỳnh & Tường Khuê Kiều Oanh thực hiện youtube