* Tiếp theo “Câu chuyện buổi viếng thăm thầy Thu vào ngày 15/02/2017”.
Vào sáng ngày 15/02, sau buổi thăm hỏi tâm tình với thầy Thu thì trời đã quá trưa nên anh em chúng tôi có ý nán lại mời thầy Thu dùng bữa cho thân tình, vì hiếm khi mới có được dịp này. Do tại quán café có phục vụ luôn cơm trưa cho giới bình dân trong khu dân cư và cũng nhân tiện để ủng hộ cho cô Út quán nhà thì được thầy Thu vui vẻ nhận lời. Bữa ăn rất giản dị nhưng thịnh soạn, ngon lành với món đặc sản đồng quê: mắm kho + rau sống.
Sau bữa ăn, ngồi trò chuyện thêm vài mươi phút thì chúng tôi cáo từ thầy Thu ra về và xin hẹn tuần sau sẽ quay lại thăm nếu được ông đồng ý. Khi bắt tay từng người lúc tiễn khách, đột ngột thầy Thu quay sang hỏi anh Phúc: “Anh còn cái Beret nào không?”. Anh Phúc luống cuống trả lời: “Dạ có, có chi vậy thầy”. Thầy Thu nói tiếp: “Hay quá, nếu vậy thì anh cho tôi xin một cái, tôi thích nó lắm, cái mũ này đã cũ quá rồi”. Anh Phúc vội gật đầu hẹn tuần sau sẽ mang đến. Khi ra ngoài bãi xe, anh Phúc tần ngần đứng lại nói với anh Nghĩa và tôi với vẻ lo lắng: “Thôi chết rồi, tôi làm gì có cái Beret nào. Đột nhiên nghe thầy Thu hỏi, tôi chưa hiểu ý ông muốn nói gì nên cứ gật đầu đại luôn, sợ hỏi đi hỏi lại thì ông bực bội. Ai dè... Bây giờ biết lấy đâu ra để cho ông đây!”. Anh Nghĩa cười: “Có gì đâu mà lo, thì cứ ra chợ Dân Sinh ở Q.1-SG là thiếu gì, cái gì mà chả có. Mua tặng cho ông hai ba cái luôn cũng được, yên chí đi”.
Thầy Thu với chiếc mũ Beret cùng bức tượng nguyên tác trước & sau 16 năm
(2001 - 2017)
Vài ngày sau đó, vào buổi xế trưa, anh Phúc gọi cho tôi hay là anh với anh Nghĩa đang lẩn quẩn trong chợ Dân Sinh, các anh đã mua được hai cái mũ Beret rồi (màu đen & nâu). Trong chợ này anh tình cờ phát hiện có bức tượng “Thương Tiếc” (bằng thạch cao - cao khoảng 40cm - sơn màu đen) bày bán với giá 5 triệu đồng. Anh chuyển hình chụp qua Viber cho tôi xem, tôi so sánh với tấm hình nguyên mẫu trên internet thì không được giống, nếu không muốn nói là xấu hơn nhiều.
Mẫu tượng nguyên tác của thầy Thu - Bức tượng bán ngoài chợ Dân Sinh
Đến hẹn lại lên. Đúng một tuần sau, kể từ ngày đến thăm thầy Thu lần trước, ba anh em chúng tôi đến thăm thầy Thu với món quà mà anh Phúc đã hứa. Hy vọng lần viếng thăm này sẽ mang đến cho ông một niềm vui nho nhỏ.
Khoảng 8g30’ sáng, chúng tôi vào quán ngồi nhâm nhi hơn nửa ly café rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng thầy Thu đâu. Hỏi thăm cô phụ quán thì cô này bảo sáng giờ chưa thấy ông cụ ra. Lát sau, bỗng nhiên anh Nghĩa quay sang phía sau lưng thì giật mình khi nhìn thấy thầy Thu ngồi thu mình trong một góc sân râm mát, ông đang cầm tờ báo đọc lẩm bẩm tự bao giờ. Chúng tôi không dám gọi sợ quấy rầy ông và tiếp tục ngồi chờ. Khoảng 10 phút sau, thầy Thu đứng lên đi lại cầm cái lon múc nước tưới mấy chậu kiểng nhỏ để gần đó mà chẳng nhìn thấy chúng tôi đang ngồi sát bên cạnh cho đến khi anh Nghĩa đứng lên chào và mời ông vào bàn uống café.
Hôm nay trông nét mặt thầy Thu có vẻ tươi khỏe hẳn và cử chỉ tiếp xúc nhiệt tình hơn lần trước. Sau khi ông yên vị rồi, việc đầu tiên là anh Nghĩa móc từ trong túi xách ra cái mũ Beret màu đen trao cho ông và nói: “Đây là món quà của Phúc hôm trước có hứa với thầy đây, thầy xem coi có vừa ý không?”. Ông “Hả hả, cái gì...?” rồi nét mặt rất vui khi nhìn thấy cái mũ Beret đưa ra. Ông mân mê cái mũ trên tay tươi cười nói: “Hay quá, tốt quá, các anh đã giữ đúng lời hứa. Cảm ơn, cảm ơn các anh nhiều lắm”. Thầy Thu liền đội chiếc mũ đen lên đầu, vừa nắn nót chỉnh sửa vừa cười hỏi chúng tôi: “Các anh nhìn xem có đẹp không, có OK không!”. Chúng tôi cùng trả lời và đưa ngón tay cái lên: “Rất OK!”.
Ông liền xoay qua tôi bảo chụp cho ông tấm hình với tư thế đưa tay chào trên chiếc mũ Beret. Tiếp tục, anh Nghĩa trao thêm cho ông một cái mũ màu nâu nữa cùng với cái túi vải, ông cũng lập lại lời cảm ơn và làm những động tác giống y như vừa rồi. Trước sự biểu lộ niềm vui này của thầy Thu làm cả ba anh em chúng tôi thật cảm động và rất vui. Chúng tôi thật không ngờ niềm vui của thầy Thu trước một món quà quá đơn sơ và kết quả hôm nay ngoài dự đoán như vậy. Trong niềm vui, thầy Thu nhẹ nhàng chỉ lên cái mũ trên đầu nói: “Tôi thích đội mũ Beret từ lâu rồi, vì hồi xưa tôi có nhiều bạn bè mũ đen, mũ đỏ, mũ nâu... oai phong lắm. Nên khi đội nó lên đầu cũng là để tưởng nhớ đến mấy người bạn thân thiết ngày đó bây giờ không còn nữa. Nhớ lắm, thương lắm!”. Sau vài giây lắng đọng, ông vui trở lại và hỏi thăm từng người chúng tôi, rồi ông kể thêm vài mẫu chuyện ngắn về cuộc đời của ông ngày xưa.
Thấy tinh thần thầy Thu hôm nay vui vẻ cởi mở như vậy, anh Phúc định kể lại chuyện gặp bức tượng “Thương Tiếc” bày bán ngoài chợ Dân Sinh vừa qua cho ông nghe nhưng hơi ngần ngại, chưa biết có nên nói hay không. Sau một hồi đắn đo, anh Nghĩa bèn lên tiếng thay anh Phúc vì anh thuận chỗ ngồi bên tai phải của ông. Nghe xong, thầy Thu gật gù bảo có hình không cho ông xem thử coi nó ra sao.
Xem hình tượng "Thương Tiếc" giả trong IPhone của anh Phúc xong, ông điềm tỉnh hỏi: “Ở đâu làm vậy? Cái này làm sao mà giống tượng thật được, hàng nhái thì có giá trị gì”. Thấy ông không tỏ vẻ gì khó chịu là chúng tôi cũng yên tâm, anh Nghĩa liền trả lời: “Thấy ngoài chợ bán tụi em xem chơi cho biết thôi chứ không có mua đâu thầy ơi!”. Ông ngồi lặng thinh, mắt ông nhìn ra xa, nhíu mày suy nghĩ mông lung một hồi lâu rồi ông đứng lên đi vào trong nhà. Lúc này anh em chúng tôi cảm thấy băn khoăn lo ngại, nghĩ chắc ông đã buồn vì nhìn thấy tác phẩm của mình bị ai đó làm nhái đem bày bán ngoài chợ trời.
Anh Nghĩa, anh Phúc & thầy Thu.
Ngồi đợi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy thầy Thu trở ra. Tình thế có vẻ không ổn nên chúng tôi bàn nhau chắc phải rút lui sớm, kẻo ông nổi quạu thì rắc rối. Tôi đứng lên định đi vào vệ sinh xong thì anh em sẽ cùng về. Nhưng, vừa bước vào phía sau quán được nửa chừng thì thấy bóng của thầy Thu đi ra, dáng lom khom như đang bê một vật gì trên tay. Tôi liền ngoái lại nhìn theo, thật ngạc nhiên khi nhìn rõ ra là thầy Thu đang khệ nệ từng bước ôm bức tượng nguyên tác của ông đi ra, tôi vội vàng móc máy ra chộp liền một tấm. Tôi quay ngược trở ra đi theo sau lưng ông. Đột nhiên ông đứng lại, và bất ngờ quay sang trao bức tượng qua tay tôi. Ông bảo: “Đây nè, bức tượng thật của tôi đây. Tôi cho các anh mượn để xem nó đó, cứ xem đi cho biết. Ừ, anh ôm cho chắc, cẩn thận đó nghe”. Cảm giác của tôi lúc bấy giờ thật là mừng và gần như không thể tin vào mắt mình. Tôi liền kêu to: “Anh Nghĩa, anh Phúc ơi, lẹ lên, lại chụp hình dùm. Nhanh đi, nhanh đi”. Anh Phúc chạy vội tới chộp lia lịa cho tôi được mấy tấm.
Sau đó tôi ôm bức tượng thận trọng từng bước một đem đến đặt lên cái bàn trống kế bên chỗ ngồi để các anh cùng chiêm ngưỡng. Thật là một dịp may hiếm có. Chúng tôi đến bên cạnh bàn nhìn bức tượng săm soi từng nét và chụp hình xoay quanh nhiều góc độ. Thầy Thu ngồi đó nhìn lại cười và hỏi anh Nghĩa: “Bộ các anh tính chụp để làm tượng giả nữa hay sao mà chụp chi dữ vậy?”... Sau đó thầy Thu cho chúng tôi biết: “Đây là nguyên tác của tôi làm ra trước khi đúc bức tượng “Thương Tiếc” bằng đồng đặt tại Nghĩa Trang QĐ-BH năm 1966. Tôi giữ nó trên 50 năm rồi, nó như máu thịt của tôi vậy. Đi Mỹ tôi cũng mang theo, về VN tôi cũng mang nó về đây. Cũng vì nó mà có lúc tôi phải sống chết với nó suốt quãng đời đã qua”.
Một buổi sáng mà có quá nhiều niềm vui, tất nhiên là buổi trưa hôm đó anh em chúng tôi có dịp cùng ngồi lại ăn cơm trưa với thầy Thu thêm lần nữa, cũng với mấy món đồng quê mà cô con út của ông nấu rất ngon. Có lẽ niềm vui với cái mũ Beret vẫn còn đó nên thầy Thu mời chúng tôi mỗi người làm một chai bia Sài Gòn với ông cho ngon miệng.
Trước khi chia tay ra về, chúng tôi có hỏi lại thầy Thu có cần mua gì nữa không cho biết để lần sau có dịp sẽ mang tới thăm ông. Ông lắc đầu bảo: “Thôi, tôi không dám yêu cầu gì cả, tốn kém cho các anh lắm, tới thăm tôi như vầy là đủ vui lắm rồi. Cảm ơn các anh nhiều, khi nào rảnh cứ tới chơi với tôi”. Anh Phúc chợt nhắc lại câu hỏi hôm trước mà thầy Thu đã một lần từ chối: “Thầy có cần máy trợ thính không, thầy nên dùng đi để tụi em đóng góp mua tặng thầy?”. Ông do dự một chút rồi gật đầu: “Ừ, thôi thì cũng được, nếu có thì cũng tốt để sau này dễ nói chuyện hơn. Nếu được thì nên có hai cái chứ một cái thì chắc cũng không nhằm nhò gì đâu, vì một tai bên trái của tôi thì coi như không còn cảm giác lâu rồi. Tôi xin gửi lời cảm ơn các anh trước”.
...
Anh Phúc nhận xét lần này thầy Thu rất thân thiện và thích nói chuyện nhiều với tôi,
thật là mừng. Vì lần trước, tôi là người bị ông cự nhiều nhất vì hay chộp lén ông😊.
* Trong đoạn video clip của Xuân Trường phỏng vấn thầy Thu vừa qua là thực hiện cách đây đã hơn 16 năm, lúc đó ông (68t) còn khỏe mạnh và nói năng còn lưu loát. So với hôm nay thì tình trạng sức khỏe của ông (84t) đã kém đi rất nhiều về mọi mặt. Hai chân khi bước đi chỉ lít khít từng bước nhỏ, không dang ra được xa. Tay thì hơi run, miệng thì hay bị lập bập lúc ngồi một mình. Tâm trí ông cũng tương đối ổn định thôi chứ không còn được sáng suốt lắm.
Vậy mà tôi vẫn còn đi vơ vẩn trong cái không gian như nghĩa trang sống đó. Tôi đi tìm hình bóng của một thời dĩ vãng, nào vợ con, nào bè bạn, nào những người xa lạ trong cái nhịp thở rộn ràng thân thiện của tất cả Sài Gòn xưa ở chốn này.
Tôi tên là Giang Đồng Nai, tên cũ là Giang Phước Long, tên thân mật là Sông Đồng Nai. Thưa bà con cô bác mấy tháng này tôi đau đớn quá, vì hàng vạn tấn đất đá đã trút lên thân thể của tôi
Ngô Quyền đã làm nên
Trận chiến thắng Bạch Đằng
Nổi tiếng khắp sử xanh
Kết thúc hơn thiên kỷ
Bắc thuộc của nước ta
Mở ra thời kỳ phong kiến
Độc lập và tự chủ
Cho Việt Nam chúng ta
Đây là bài nhạc trứ danh mang giá trị vượt thời gian và không gian, mỗi lần nghe lại là mỗi lần nhớ một thời... và cái hay của bản nhạc với lời ca xa xưa nhưng có thể mấy ai thấu hiểu sự kỳ bí hấp dẫn về nó cả như câu nói của người Anh: ''the song that nobody knows''.
Ngay từ lúc đơm chồi non cho đến lúc già úa, lá bồ đề luôn hiện lên cái đẹp khó tả, và ngay khi bị rữa nát dưới đất hoặc trong nước bùn, xương của lá bồ đề lại trở thành một tác phẩm làm mê lòng người.
Từ khi thấy hay quên, thấy có những dấu hiệu là lạ trong tính tình, trong cách sinh hoạt, cho tới khi Bác sĩ định bệnh là bị Alzheimer, hay lú, thì độ một hai năm.
Muốn hết đau nhức mà không muốn uống thuốc, không chích Cortisone, không đi Bác sĩ chỉnh xương, thì phải tập luyện hoài hoài, ngưng tập là. . đau ! Cho nên, viết bài này để chia xẻ những ai đau đớn vì bệnh phong thấp, nhức xương, mong mọi nguời cùng khoẻ.
Đây là 1 dịch vụ do Apple phát minh, giúp bạn định vị và bảo vệ các sản phẩm của Apple như: iPhone, iPad, Macbook,… trong trường hợp thiết bị của bạn bị thất lạc hoặc bị đánh cắp.
Ban giám khảo đã chọn ra 60 tác phẩm vào vòng chung kết. Dưới đây là danh sách 30 bức ảnh thuộc thể loại Phong cảnh, được sắp xếp theo thứ tự ngẫu nhiên.
Gia đình là nơi mà mọi người dể dàng tìm được hạnh phúc nhất . Không có thứ hạnh phúc nào êm ấm, ngọt ngào, dịu dàng bằng hạnh phúc gia đình. Nhưng cũng có nhiều trường hợp, không nơi nào cay đắng, bất hạnh và địa ngục bằng gia đình.
Những nét đặc trưng của 36 phố phường cùng những dấu ấn của người Pháp ở Hà Nội trong khoảng năm 1940 - 1941 đã được tái hiện sinh động qua ống kính nhiếp ảnh gia Mỹ Harrison Forman.
Mặc dù vệ sinh nhà cửa không phải là công việc yêu thích của nhiều người nhưng phần kết quả luôn khiến chúng ta thực sự hài lòng và vui vẻ. Nếu bạn thực sự muốn ngôi nhà của mình sạch bóng, lấp lánh và thơm tho thì bạn phải đầu tư công sức làm sạch nó một cách triệt để.
Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thụy Điển đã vinh danh hai nhà khoa học Nhật Bản là Isamu Akasaki, Hiroshi Amano và nhà khoa học người Mỹ Shuji Nakamura bằng giải thưởng Nobel Vật lý 2014.
Phát minh của họ là về nguồn ánh sáng mới thân thiện với môi trường và có hiệu suất cao, hay còn gọi là đèn LED.
Ba nhà khoa học Akasaki, Amano và Nakamura đều sinh ra tại Nhật Bản và đang làm việc tại Mỹ.
Các nhà khoa học và công nghệ Mỹ đã phát hiện ứng dụng không có giới hạn của loại vật liệu mới graphene – một vật liệu công nghệ cao cứng hơn thép và nhẹ hơn cả lông chim – trong các lĩnh vực của cuộc sống con người và dự báo vật liệu mới này sẽ tác động rất lớn đến nền kinh tế Mỹ, thậm chí có thể làm thay đổi cả thế giới
Một trong bốn người họa kiểu máy định vị (GPS) là Tiến Sĩ Lữ Phúc Bá. Ông là vị sĩ quan đầu tiên trong quân lực Việt Nam Cộng Hòa có cấp bằng Tiến Sĩ Truyền Thông của Hoa Kỳ.
Cách chữa nhanh này không ảnh hưởng xấu cho sức khỏe khi làm sai, nó dễ làm, kết quả tốt, không mất tiền và đi đâu chúng ta cũng có thể giúp đở người khác hay giúp cho người thân khi họ bị những bệnh như thế.
John O’Keefe, một nhà nghiên cứu mang hai quốc tịch Anh và Mỹ, cùng với cặp vợ chồng May Britt và Edvard Moser, người Na Uy được ủy ban Nobel vinh danh năm nay 2014, nhờ những khám phá về các tế bào trong bộ não cho phép con người nhận ra môi trường chung quanh.
Một trong “những đứa con nhà Google” là dịch vụ e-mail miễn phí Gmail đang ngày càng thu hút người dùng nhờ các tính năng mới và độc đáo liên tục được bổ sung. Tuy vậy, không phải người dùng nào cũng biết hết kho tính năng “đồ sộ” mà Gmail đang sở hữu. Chúng tôi xin giới thiệu 8 tính năng hữu ích mà có thể nhiều người chưa khám phá ra.
Đọc xong bốn bài viết dưới đây, chúng ta sẽ phải suy nghĩ, có phải là mình đã có quá nhiều lỗi lầm trong quá khứ? có phải là mình đã quá chủ quan? Với bốn bài viết này, chúng ta sẽ thấy rõ ngay trong lòng mình, cái đời người của mình sẽ được tiến về phía trước qua bốn bước.
Trong ngôn ngữ giao tiếp và hành chính của người Việt chúng ta hiện nay, nhiều từ đã bị sử dụng không chính xác, bị biến nghĩa hoặc ghép từ một cách kệch cỡm.
Tiền có thể nhiều, bạn bè cũng có thể nhiều, nhưng mà cha mẹ chỉ có một mà thôi.
Nếu có người nào đáng để yêu thương nhất trên đời, thì đó chính là cha mẹ!
Đối với chúng ta, rất ít người biết có một cộng đồng rất nhỏ (khoảng 22,000) người Jing (người Kinh) sống ở Tam Đảo (Quảng Tây, Trung Quốc) là một “khám phá” gây nhiều cảm xúc. Rồi lúc được biết họ đã rời xa Việt Nam 500 năm mà vẫn cố gắng duy trì bản sắc văn hóa dân tộc Việt trước sức đồng hóa rất mạnh của TQ, xem những điệu múa, đánh đàn bầu, nghe họ hát tiếng Việt làm ta xúc động…
Từ khi Xà bông Cô Ba tức xà bông thơm đầu tiên của Việt Nam ra đời, Cô Ba đã đánh bạt xà bông thơm của Pháp, nhập cảng từ Marseille, nhờ phẩm chất tốt, giá thành thấp.
Đại Hội Cựu Nữ Sinh Trưng Vương Thế Giới 2014 tưng bừng diễn ra lúc 5 giờ chiều Chủ Nhật, 20 Tháng Bảy, tại đại sảnh của khách sạn Irvine Hotel, Irvine, với hơn 800 người từ khắp nơi về tham dự, với chủ đề "Một Thoáng Hương Xưa."
Cảnh sát chống bạo động Argentina hôm qua phải dùng đến vòi rồng và hơi cay để đối phó với các cổ động viên gây rối sau khi đội nhà để mất chức vô địch World Cup vào tay tuyển Đức.
Chính E.Chu - Người "đạo diễn" kế hoạch thu mua tập đoàn Dell / - Charlie Tôn Quý - Ông hoàng của nghề nail / -
Trung Dung - Điển hình cho "Giấc mơ Mỹ"
Tất cả các bức hình động ngoạn mục này đều được tách ra từ đoạn video time-lapse của nghệ sĩ người Nhật Bản Yutaka Kitamura có một cái tên rất kỳ lạ là "Touched by Strangers"
Nếu quý vị mở cuốn sách giáo khoa dậy văn chương “Glencoe Literature” do nhà xuất bản McGraw Hill ấn hành, quý vị sẽ thấy một bài thơ của một thi sĩ Việt Nam dịch sang tiếng Anh đi song song với bài diễn văn nổi tiếng của Tổng thống Abraham Lincoln trong thời Nội chiến Mỹ
Gabriel Garcia Marquez, 87 tuổi, văn hào người Colombia nổi danh khắp thế giới với tác phẩm “Trăm Năm Cô Đơn,” qua đời hôm Thứ Năm 17 tháng 4, 2014, tại Mexico City, nơi ông đã sống 30 năm cuối đời.
Thường ngày, bạn vẫn quen dùng chuột để thao tác trong Microsoft Word nhưng giờ đây, với tài liệu này việc sử dụng các tổ hợp phím sẽ giúp bạn soạn thảo văn bản nhanh hơn và hiệu quả hơn rất nhiều:
Ôn lại Lịch Sử nước ta với hơn 4000 năm từ Họ Hồng Bàng với truyền thuyết con Rồng Cháu Tiên qua chương trình "Việt Nam Quê hương tôi" vào mỗi tuần với Phương Anh
Nhận được email thông báo chúc mừng trúng thưởng thiết bị di động từ Google, chỉ cần làm vài thao tác để nhận thưởng. Nếu làm theo, bạn sẽ... dâng tài khoản Gmail của mình cho tin tặc
Anh không về hóa ra lại hay. Hãy để VN biến thành tro bụi trong ký ức. Nhưng anh không về mà cứ muốn em kể chuyện VN cho anh nghe. Em sẽ kể nhưng anh đừng khóc đấy nhé.
Theo các nhà ngữ học thì tiếng Mỹ là thứ tiếng nói vay mượn rất nhiều từ ngữ của các tiếng khác trên khắp thế giới, vì vậy mà nó rất dồi dào và sống động, nó là tiếng nói số một của loài người hiện nay Theo tôi thì tiếng Việt cũng không thua kém chi.
Già thì khổ, ai cũng biết. Sanh bệnh lão tử! Nhưng già vẫn có thể sướng. Muốn sống lâu thì phải già chớ sao! Già có cái đẹp của già. Trái chín cây bao giờ cũng ngon hơn trái giú ép.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.