* Tiếp theo “Câu chuyện buổi viếng thăm thầy Thu vào ngày 15/02/2017”.
Vào sáng ngày 15/02, sau buổi thăm hỏi tâm tình với thầy Thu thì trời đã quá trưa nên anh em chúng tôi có ý nán lại mời thầy Thu dùng bữa cho thân tình, vì hiếm khi mới có được dịp này. Do tại quán café có phục vụ luôn cơm trưa cho giới bình dân trong khu dân cư và cũng nhân tiện để ủng hộ cho cô Út quán nhà thì được thầy Thu vui vẻ nhận lời. Bữa ăn rất giản dị nhưng thịnh soạn, ngon lành với món đặc sản đồng quê: mắm kho + rau sống.
Sau bữa ăn, ngồi trò chuyện thêm vài mươi phút thì chúng tôi cáo từ thầy Thu ra về và xin hẹn tuần sau sẽ quay lại thăm nếu được ông đồng ý. Khi bắt tay từng người lúc tiễn khách, đột ngột thầy Thu quay sang hỏi anh Phúc: “Anh còn cái Beret nào không?”. Anh Phúc luống cuống trả lời: “Dạ có, có chi vậy thầy”. Thầy Thu nói tiếp: “Hay quá, nếu vậy thì anh cho tôi xin một cái, tôi thích nó lắm, cái mũ này đã cũ quá rồi”. Anh Phúc vội gật đầu hẹn tuần sau sẽ mang đến. Khi ra ngoài bãi xe, anh Phúc tần ngần đứng lại nói với anh Nghĩa và tôi với vẻ lo lắng: “Thôi chết rồi, tôi làm gì có cái Beret nào. Đột nhiên nghe thầy Thu hỏi, tôi chưa hiểu ý ông muốn nói gì nên cứ gật đầu đại luôn, sợ hỏi đi hỏi lại thì ông bực bội. Ai dè... Bây giờ biết lấy đâu ra để cho ông đây!”. Anh Nghĩa cười: “Có gì đâu mà lo, thì cứ ra chợ Dân Sinh ở Q.1-SG là thiếu gì, cái gì mà chả có. Mua tặng cho ông hai ba cái luôn cũng được, yên chí đi”.
Thầy Thu với chiếc mũ Beret cùng bức tượng nguyên tác trước & sau 16 năm
(2001 - 2017)
Vài ngày sau đó, vào buổi xế trưa, anh Phúc gọi cho tôi hay là anh với anh Nghĩa đang lẩn quẩn trong chợ Dân Sinh, các anh đã mua được hai cái mũ Beret rồi (màu đen & nâu). Trong chợ này anh tình cờ phát hiện có bức tượng “Thương Tiếc” (bằng thạch cao - cao khoảng 40cm - sơn màu đen) bày bán với giá 5 triệu đồng. Anh chuyển hình chụp qua Viber cho tôi xem, tôi so sánh với tấm hình nguyên mẫu trên internet thì không được giống, nếu không muốn nói là xấu hơn nhiều.
Mẫu tượng nguyên tác của thầy Thu - Bức tượng bán ngoài chợ Dân Sinh
Đến hẹn lại lên. Đúng một tuần sau, kể từ ngày đến thăm thầy Thu lần trước, ba anh em chúng tôi đến thăm thầy Thu với món quà mà anh Phúc đã hứa. Hy vọng lần viếng thăm này sẽ mang đến cho ông một niềm vui nho nhỏ.
Khoảng 8g30’ sáng, chúng tôi vào quán ngồi nhâm nhi hơn nửa ly café rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng thầy Thu đâu. Hỏi thăm cô phụ quán thì cô này bảo sáng giờ chưa thấy ông cụ ra. Lát sau, bỗng nhiên anh Nghĩa quay sang phía sau lưng thì giật mình khi nhìn thấy thầy Thu ngồi thu mình trong một góc sân râm mát, ông đang cầm tờ báo đọc lẩm bẩm tự bao giờ. Chúng tôi không dám gọi sợ quấy rầy ông và tiếp tục ngồi chờ. Khoảng 10 phút sau, thầy Thu đứng lên đi lại cầm cái lon múc nước tưới mấy chậu kiểng nhỏ để gần đó mà chẳng nhìn thấy chúng tôi đang ngồi sát bên cạnh cho đến khi anh Nghĩa đứng lên chào và mời ông vào bàn uống café.
Hôm nay trông nét mặt thầy Thu có vẻ tươi khỏe hẳn và cử chỉ tiếp xúc nhiệt tình hơn lần trước. Sau khi ông yên vị rồi, việc đầu tiên là anh Nghĩa móc từ trong túi xách ra cái mũ Beret màu đen trao cho ông và nói: “Đây là món quà của Phúc hôm trước có hứa với thầy đây, thầy xem coi có vừa ý không?”. Ông “Hả hả, cái gì...?” rồi nét mặt rất vui khi nhìn thấy cái mũ Beret đưa ra. Ông mân mê cái mũ trên tay tươi cười nói: “Hay quá, tốt quá, các anh đã giữ đúng lời hứa. Cảm ơn, cảm ơn các anh nhiều lắm”. Thầy Thu liền đội chiếc mũ đen lên đầu, vừa nắn nót chỉnh sửa vừa cười hỏi chúng tôi: “Các anh nhìn xem có đẹp không, có OK không!”. Chúng tôi cùng trả lời và đưa ngón tay cái lên: “Rất OK!”.
Ông liền xoay qua tôi bảo chụp cho ông tấm hình với tư thế đưa tay chào trên chiếc mũ Beret. Tiếp tục, anh Nghĩa trao thêm cho ông một cái mũ màu nâu nữa cùng với cái túi vải, ông cũng lập lại lời cảm ơn và làm những động tác giống y như vừa rồi. Trước sự biểu lộ niềm vui này của thầy Thu làm cả ba anh em chúng tôi thật cảm động và rất vui. Chúng tôi thật không ngờ niềm vui của thầy Thu trước một món quà quá đơn sơ và kết quả hôm nay ngoài dự đoán như vậy. Trong niềm vui, thầy Thu nhẹ nhàng chỉ lên cái mũ trên đầu nói: “Tôi thích đội mũ Beret từ lâu rồi, vì hồi xưa tôi có nhiều bạn bè mũ đen, mũ đỏ, mũ nâu... oai phong lắm. Nên khi đội nó lên đầu cũng là để tưởng nhớ đến mấy người bạn thân thiết ngày đó bây giờ không còn nữa. Nhớ lắm, thương lắm!”. Sau vài giây lắng đọng, ông vui trở lại và hỏi thăm từng người chúng tôi, rồi ông kể thêm vài mẫu chuyện ngắn về cuộc đời của ông ngày xưa.
Thấy tinh thần thầy Thu hôm nay vui vẻ cởi mở như vậy, anh Phúc định kể lại chuyện gặp bức tượng “Thương Tiếc” bày bán ngoài chợ Dân Sinh vừa qua cho ông nghe nhưng hơi ngần ngại, chưa biết có nên nói hay không. Sau một hồi đắn đo, anh Nghĩa bèn lên tiếng thay anh Phúc vì anh thuận chỗ ngồi bên tai phải của ông. Nghe xong, thầy Thu gật gù bảo có hình không cho ông xem thử coi nó ra sao.
Xem hình tượng "Thương Tiếc" giả trong IPhone của anh Phúc xong, ông điềm tỉnh hỏi: “Ở đâu làm vậy? Cái này làm sao mà giống tượng thật được, hàng nhái thì có giá trị gì”. Thấy ông không tỏ vẻ gì khó chịu là chúng tôi cũng yên tâm, anh Nghĩa liền trả lời: “Thấy ngoài chợ bán tụi em xem chơi cho biết thôi chứ không có mua đâu thầy ơi!”. Ông ngồi lặng thinh, mắt ông nhìn ra xa, nhíu mày suy nghĩ mông lung một hồi lâu rồi ông đứng lên đi vào trong nhà. Lúc này anh em chúng tôi cảm thấy băn khoăn lo ngại, nghĩ chắc ông đã buồn vì nhìn thấy tác phẩm của mình bị ai đó làm nhái đem bày bán ngoài chợ trời.
Anh Nghĩa, anh Phúc & thầy Thu.
Ngồi đợi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy thầy Thu trở ra. Tình thế có vẻ không ổn nên chúng tôi bàn nhau chắc phải rút lui sớm, kẻo ông nổi quạu thì rắc rối. Tôi đứng lên định đi vào vệ sinh xong thì anh em sẽ cùng về. Nhưng, vừa bước vào phía sau quán được nửa chừng thì thấy bóng của thầy Thu đi ra, dáng lom khom như đang bê một vật gì trên tay. Tôi liền ngoái lại nhìn theo, thật ngạc nhiên khi nhìn rõ ra là thầy Thu đang khệ nệ từng bước ôm bức tượng nguyên tác của ông đi ra, tôi vội vàng móc máy ra chộp liền một tấm. Tôi quay ngược trở ra đi theo sau lưng ông. Đột nhiên ông đứng lại, và bất ngờ quay sang trao bức tượng qua tay tôi. Ông bảo: “Đây nè, bức tượng thật của tôi đây. Tôi cho các anh mượn để xem nó đó, cứ xem đi cho biết. Ừ, anh ôm cho chắc, cẩn thận đó nghe”. Cảm giác của tôi lúc bấy giờ thật là mừng và gần như không thể tin vào mắt mình. Tôi liền kêu to: “Anh Nghĩa, anh Phúc ơi, lẹ lên, lại chụp hình dùm. Nhanh đi, nhanh đi”. Anh Phúc chạy vội tới chộp lia lịa cho tôi được mấy tấm.
Sau đó tôi ôm bức tượng thận trọng từng bước một đem đến đặt lên cái bàn trống kế bên chỗ ngồi để các anh cùng chiêm ngưỡng. Thật là một dịp may hiếm có. Chúng tôi đến bên cạnh bàn nhìn bức tượng săm soi từng nét và chụp hình xoay quanh nhiều góc độ. Thầy Thu ngồi đó nhìn lại cười và hỏi anh Nghĩa: “Bộ các anh tính chụp để làm tượng giả nữa hay sao mà chụp chi dữ vậy?”... Sau đó thầy Thu cho chúng tôi biết: “Đây là nguyên tác của tôi làm ra trước khi đúc bức tượng “Thương Tiếc” bằng đồng đặt tại Nghĩa Trang QĐ-BH năm 1966. Tôi giữ nó trên 50 năm rồi, nó như máu thịt của tôi vậy. Đi Mỹ tôi cũng mang theo, về VN tôi cũng mang nó về đây. Cũng vì nó mà có lúc tôi phải sống chết với nó suốt quãng đời đã qua”.
Một buổi sáng mà có quá nhiều niềm vui, tất nhiên là buổi trưa hôm đó anh em chúng tôi có dịp cùng ngồi lại ăn cơm trưa với thầy Thu thêm lần nữa, cũng với mấy món đồng quê mà cô con út của ông nấu rất ngon. Có lẽ niềm vui với cái mũ Beret vẫn còn đó nên thầy Thu mời chúng tôi mỗi người làm một chai bia Sài Gòn với ông cho ngon miệng.
Trước khi chia tay ra về, chúng tôi có hỏi lại thầy Thu có cần mua gì nữa không cho biết để lần sau có dịp sẽ mang tới thăm ông. Ông lắc đầu bảo: “Thôi, tôi không dám yêu cầu gì cả, tốn kém cho các anh lắm, tới thăm tôi như vầy là đủ vui lắm rồi. Cảm ơn các anh nhiều, khi nào rảnh cứ tới chơi với tôi”. Anh Phúc chợt nhắc lại câu hỏi hôm trước mà thầy Thu đã một lần từ chối: “Thầy có cần máy trợ thính không, thầy nên dùng đi để tụi em đóng góp mua tặng thầy?”. Ông do dự một chút rồi gật đầu: “Ừ, thôi thì cũng được, nếu có thì cũng tốt để sau này dễ nói chuyện hơn. Nếu được thì nên có hai cái chứ một cái thì chắc cũng không nhằm nhò gì đâu, vì một tai bên trái của tôi thì coi như không còn cảm giác lâu rồi. Tôi xin gửi lời cảm ơn các anh trước”.
...
Anh Phúc nhận xét lần này thầy Thu rất thân thiện và thích nói chuyện nhiều với tôi,
thật là mừng. Vì lần trước, tôi là người bị ông cự nhiều nhất vì hay chộp lén ông😊.
* Trong đoạn video clip của Xuân Trường phỏng vấn thầy Thu vừa qua là thực hiện cách đây đã hơn 16 năm, lúc đó ông (68t) còn khỏe mạnh và nói năng còn lưu loát. So với hôm nay thì tình trạng sức khỏe của ông (84t) đã kém đi rất nhiều về mọi mặt. Hai chân khi bước đi chỉ lít khít từng bước nhỏ, không dang ra được xa. Tay thì hơi run, miệng thì hay bị lập bập lúc ngồi một mình. Tâm trí ông cũng tương đối ổn định thôi chứ không còn được sáng suốt lắm.
Xin trân trọng giới thiệu đến quý Thầy Cô, Chs NQ và thân hữu yêu văn nghệ youtube: Chương Trình Nhạc Tình Chọn Lọc với chủ đề "XUÂN HỌP MẶT" của Như Hương và bạn hữu tổ chức tại Herndon
Cho nên, dù đã nghe hàng ngàn đứa học trò gọi tôi là thầy gần hai mươi năm nay, mà khi tôi nghe em học trò nhỏ của thầy đứng bên này gọi với sang bên kia. “Thầy ơi”, tự nhiên nước mắt tôi rơi.
- 1. Chúng nhiễm cổ họng trước, vì vậy bạn sẽ đau cổ họng khoảng 3, 4 ngày. Khi bắt đầu có triệu chứng, hãy lập tức làm test rapide: nếu positif thì cách ly ngay với người xung quanh.
Chúng ta đối đãi với người khác thế nào, họ cũng sẽ đối đãi với ta như vậy. Khi bạn làm cho người khác vui vẻ, bạn sẽ nhận ra rằng mình còn được nhân lên niềm vui.
+ Có 2 thứ bạn nên tiết kiệm, đó là sức khỏe và lời hứa.
+ Có 2 thứ bạn phải cho đi, đó là tri thức và lòng tốt.
+ Có 2 thứ bạn phải luôn ghi nhớ, đó là thực hiện những điều trên và làm thật tốt chúng trong cuộc sống hàng ngày.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đứng núi này trông núi nọ, già kén kẹn hom,
ghét của nào trời trao của ấy. Chị nọ phận hẩm duyên ôi, kết tóc xe tơ
với một anh chàng mặt nạc đóm dày, xấu ma chê quỷ hờn lại đần độn,
ngốc nghếch, vô tâm vô tính,
Ryan Kaji là cái tên không mấy xa lạ với cộng đồng YouTuber thế giới và ở Việt Nam khi 3 năm liên tiếp là người kiếm được nhiều tiền nhất từ nền tảng mạng xã hội này.
Một giáo viên lớp 5 giao cho học sinh bài tập: Yêu cầu cha mẹ kể cho nghe một câu chuyện để rút ra bài học.
Ngày hôm sau, những đứa trẻ bắt đầu kể câu chuyện chúng thu thập được.
Trong đời sống, đã biết bao lần chúng ta phàn nàn. Buổi sáng đi làm kẹt xe. Đến sở gặp đồng nghiệp ăn nói vô duyên, mếch lòng. Ông chủ mặt mày khó chịu, gắt gỏng...
Biết cách sống, ta có thể làm chậm được quá trình lão hóa, kéo dài được tuổi thọ, có thể điều chỉnh được chiếc đồng hồ sinh học trong con người chúng ta chạy chậm lại
Một số món ăn cay đến nỗi đầu bếp phải đeo mặt nạ phòng độc để bảo vệ mắt khỏi bị bỏng. Ăn đồ cay rất tốt cho cơ thể nhưng nó cũng mang lại những tác động tiêu cực nếu bạn ăn quá nhiều.
Vợ tuy không có công sinh ra ta, nhưng là người cho ta ăn hằng ngày đó há chẳng phải có 'công dưỡng' đó ư?
- Vợ dạy ta tính phục thiện sẵn sàng nhận lỗi dù mình không làm gì sai cả!
khảo cứu cho thấy một loại sinh tố K, gọi là K2, có thể giúp phòng ngừa và chữa việc Calcium đi nhầm chỗ, đóng trên thành mạch máu gây tắc nghẽn, thay vì đóng lên xương giúp xương bớt xốp loãng.
Qua bài viết này, chúng con kính gửi đến quý Thầy, quý Cô đã dạy dỗ, hướng dẫn chúng con trên con đường học vấn lời kính chúc: “Thật nhiều sức khỏe, an khang, sống lâu trăm tuổi”.
Mỗi người có tên và họ là chuyện bình thường. Dù vậy ngày nay vẫn còn có nơi con người không có tên và họ như ở Buthan, xứ sở hạnh phúc nhất trần gian.
Như vậy trong mỗi gram của 7.5 tấn thép vụn trong chiến hạm USS New York đó đều có một chút thịt, da, máu, và xương của hơn 3000 người đã ngã gục tại hiện trường.
Canh chua của Má tràn ngập thương yêu có sự đợi chờ chồng và các con về trong hạnh phúc đầy mãn nguyện, còn canh chua của tôi thì mau chóng, no nê và thừa thải.
Có bài thơ tình yêu rất nổi tiếng, tương truyền là của nhà văn, nhà viết kịch vĩ đại nhất nước Anh, đó là William Shakespeare. Một số nguồn khác lại nói bài thơ này của Bob Marley,
Chúng ta biết rằng, giấc ngủ có vai trò cực quan trọng đến sức khỏe của bạn. Ngoài thời gian ngủ, vị trí ngủ thì tư thế ngủ cũng ảnh hưởng không nhỏ tới tinh thần, thể chất của bạn.
Không là đặc sản cao sang, chỉ bình dị và thân thiết với con cá bống dừa quê tôi. Đi đâu, xa đâu, cứ thấy rặng dừa nước là lòng tôi lại trùng xuống vì nhớ cá, nhớ người!
Ngày của Cha thường được tổ chức vào các ngày khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới, phổ biến nhất là vào các tháng 3, tháng 4 và tháng 6 theo phong tục của từng quốc gia.
Hình ảnh bức tượng “chú bé đứng tiểu” này không chỉ nổi tiếng ở Bỉ mà còn xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới. Không ngờ, đằng sau bức tượng nhỏ bé tưởng như chỉ là phục vụ cho hoạt động “vui chơi giải trí” lại ẩn giấu một sự kiện lịch sử to lớn như vậy…
Ngày nay con người đang bị màn hình điện thoại di động cuốn hút hơn bao giờ hết, ngay cả trong công việc, quan hệ với bạn bè và gia đình, họ vẫn miệt mài với cái điện thoại dường như là mọi lúc mọi nơi.
Ông người Nhật Inoue đã phát minh ra chiếc máy khiến điếc tai hàng xóm thì cũng một ông người Nhật khác, ông Seiji Nakazawa, sáng chế ra một dụng cụ cứu tai hàng xóm.
Sau này, dù đi đâu, về đâu, ở đâu thì những câu hát điệu hò ấy vẫn mãi mãi còn nguyên trong ký ức. Đây là vài câu hát tiêu biểu của điệu ru “Ầu ơ” phương Nam ấy:
Tôi nhận thấy so với tất cả các nước dùng mẫu tự ABC trên thế giới thì chỉ có từ ngữ Việt Nam mới có thể chỉ dùng những từ có cùng một Phụ âm đứng đầu để kể một câu chuyện có vần Phụ âm đó
Đây là bài thơ giáo khoa do TẢN ĐÀ làm cho trẻ em lên sáu tuổi, viết năm 1919. Bài thơ đã 100 năm tròn, nhưng vẫn còn nguyên ý nghĩa về sự giáo dục con người.
rong "Friend" (bạn bè) vẫn có "End" (chấm hết)
Trong "Believe" (tin tưởng) vẫn có "Lie" (lừa dối)
Trong "Lover" (người thương) vẫn có "over" (kết thúc)
Nói chung là phải tích cực “động não”. Tất cả các hoạt động trên đây nên bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ ở lứa tuổi nào. Không nên đợi tới 60, 70 mới lo ngăn ngừa mất trí nhớ!
Hít thở là sự sống. Bạn có thể nhịn ăn trong vài ngày nhưng không thể nhịn thở trong vài phút. Chỉ ngộp thở trong vài phút thôi cũng sẽ giết chết bạn.
Chúng ta hãy thở đi. Và tận hưởng từng giây phút của đời này.
Phương pháp tập luyện này dành cho những người không có thời gian và không gian, môn thể dục này giúp tăng cường sức mạnh giống như chim hồng hạc, sử dụng một chân trong 1 phút và hai chân trong 2 phút
Họ càng tôn thờ ta thì cái cục danh dự mà họ phong cho ta càng lớn. Ta dồn quá nhiều năng lượng trông coi cái cục danh dự ấy, luôn luôn sợ nó mất sáng mất đẹp mà quên đi mất việc chính của mình là phải tu tâm
Theo Đông y, quả mướp vị ngọt, tính bình, không độc có thể dùng để trị rất nhiều bệnh. Từ hoa mướp đến xơ mướp, từ mướp tươi đến mướp khô đều có tác dụng trị bệnh mà không gây tác dụng phụ.
7 mẹo trên trong cuộc sống bạn có thể áp dụng chúng mọi lúc mọi nơi, bạn đã ghi nhớ rồi chứ? Nếu quanh bạn có những người thường hay quên thì hãy mau chia sẻ 7 mẹo này cho họ nhé!
Trong truyện ngắn “Lẽ Ra”, viết vào năm 2003, tôi mượn hình ảnh của Lệ Thu và Quỳnh Giao, hư cấu trong nhân vật Mai. Đây có lẽ là nhân vật tôi đắc ý nhất trong các truyện ngắn của tôi.
Một động tác tập chân, hai cách thể hiện, và ở ba tư thế ngồi, nằm hoặc đứng giúp giảm đau lưng, thần kinh tọa đau đầu gối, đau mắc cá, tê các ngón chân
những giai điệu Thánh Ca Giáng Sinh bắt đầu vang lên, tôi lại tìm nghe tiếng hát Ngọc Lan vào những đêm khuya vắng, day dứt u hoài những tiếng vọng quá khứ, nơi Bóng Nhỏ Giáo Đường của một miền dĩ vãng yêu thương
Năm 1897, một cô bé 8 tuổi gửi thư lên tờ The New York Sun hỏi "Ông già Noel có thực không". Không ngờ bức thư phúc đáp trở nên nổi tiếng, hơn 100 năm qua được kể lại mỗi mùa Giáng sinh.
Hôm nay, ngày 12/14/2020 là một ngày lịch sử trong cuộc chiến chống đại dịch Covid-19 khi những mũi vaccine đầu tiên đã được tiêm cho các nhân viên y tế khắp nước Mỹ.
Ngày nay tiếng Việt đổi đời do những thành phần bát nháo, ít học nắm giữ ngành truyền thông đại chúng cho nên nó giết chết tiếng Việt truyền thống, nói như người điên mà không hiểu mình nói gì.
Chỉ với nửa giờ đi bộ mỗi ngày, bạn đã có thể khắc phục được đáng kể các vấn đề sức khỏe bản thân. Bạn có thể đi bộ mọi lúc mọi nơi, tɾong giờ nghỉ tɾưa, saᴜ bữa ăn,
Tôi chơi piano cho những người khách giàu có và sang trọng. Nhưng chưa một lần nào, và chưa một ai sẵn sàng chia sẻ với tôi chính những gì họ có như những người nghèo ở quán của Charlie…
2. Câu hỏi: Có một cây cầu có trọng tải là 10 tấn, có nghĩa là nếu vượt quá trọng tải trên 10 tấn thì cây cầu sẽ sập. Có một chiếc xe tải chở hàng, tổng trọng tải của xe 8 tấn + hàng 4 tấn = 12 tấn. Vậy đố các bạn làm sao bác tài qua được cây cầu này
Sài Gòn xưa được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông mang trong mình vẻ đẹp và sự phát triển "rất Tây", về kiến trúc cho đến phong thái của người dân nơi đây.
Trong thời đại hiểm ác này, cuộc sống lúc nào cũng đầy rẫy những con người xấu xa và những chuyện tồi tệ. Bạn không làm hại người khác cũng tự nhiên có người chủ động đến làm hại bạn.
Phụ nữ châu Á và da trắng có nguy cơ mắc bệnh loãng xương cao hơn so với phụ nữ có nguồn gốc dân tộc khác.
Nếu bạn có một trong những nhóm rủi ro này, bạn sẽ nghiêm túc hơn với sức khỏe xương của mình.
- Thế hệ bố là như thế đó, là “phiên bản giới hạn”, vậy nên các con hãy biết tận hưởng những ngày bên bố mẹ, hãy biết học hỏi và trân quý…
…Trước khi thế hệ này biến mất, nhé con"
" Đấy, bây giờ luân lý, đạo đức của con người dưới
chế độ này như thế đấy.
Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng vậy thôi!
Làm sao tránh được ?"
... Đất nước kiểu này thì đéo khá ...
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.