Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng Mai - ANH THANH HUYỀN KHÓC

17 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 91854)
Hoàng Mai - ANH THANH HUYỀN KHÓC

 

ANH THANH HUYỀN KHÓC

 

cothuy_qua_xq-large-contentthanh_huyen-large-content

Cô Võ Thu Thủy Gia đình anh Thanh Huyền

 

Lần đầu tiên e-mail gửi tôi, anh Thanh Huyền thú nhận : “Anh có thói quen xấu là hay khóc!...” Xấu hay tốt gì, tùy quan niệm sống của từng người. Riêng với tôi trong câu chuyện này, anh Thanh Huyền mà không khóc, đó mới là… chuyện lạ! Anh Thành khóc, khi bất ngờ biết mình cũng có… của hồi môn.

Ngay trong lần đầu gặp gỡ, cô Võ Thu Thủy đã “ký gửi” tôi một món quà: “Em có biết Thanh Huyền không? Em Thanh Huyền viết bài CÔ TÔI đăng trên quyển đặc san Ngô Quyền đó…” Thú thật lúc đó, tôi chỉ nhớ loáng thoáng cái tên Thanh Huyền đâu đó trên web Ngô Quyền, chứ nội dung bài anh Thanh Huyền viết ra sao, nhân dáng anh Thanh Huyền như thế nào, lúc đó tôi… mù tịt.

Tôi nhận lời chuyển quà cho anh Thanh Huyền, trong trạng thái lãng đãng “dốc mù sương”, bởi ngay lúc đó tôi chưa biết tôi có thể tìm anh Thanh Huyền ở nơi nào? Nhưng ánh mắt của cô Thủy quá đỗi thiết tha, nên tôi tin không đứa học trò nào có thể từ chối yêu cầu nhỏ xíu đó của cô được. Tôi nhận món quà, và dặn dò mình “ Để … mai tính!...” Bởi thời gian này, chúng tôi đang quay mòng mòng chuẩn bị Đêm tri ân Thầy Cô giáo cũ.

Để rồi sau Đêm tri ân, công việc dồn ứ lôi tôi tiếp tục quay như chong chóng. Cho đến lúc cô em dâu điện gọi, vì sợ tôi quên: “ Chị Hai còn gửi món quà của cô giáo ở nhà em. Chị dặn em nhắc chị…” tôi mới rinh món quà của anh Thanh Huyền về nhà. Quà là một bức tranh thêu tay XQ, với dòng chữ “Thương tặng Thành-Bích” ghi ngày 20/03/2004 của cô giáo Thủy. Tôi ngay tức khắc nhắn tin cho anh Thanh Huyền, khi chị Võ Thị Ngọc Dung cho tôi e-mail add của anh : “Em đang cất giữ quà của cô giáo Thủy để dành cho anh chị. Anh chị cho em địa chỉ, để em tìm cách chuyển quà…”

thanh_huyen_2-large-content

thanh_huyen_1-large-contentco_thuy_thanh_huyen_3-large-content

Năm 2004 vợ chồng anh Thanh Huyền về thăm quê và thăm cô Thủy. Anh chị hẹn sẽ đến thăm cô Thủy lần nữa, trước khi anh chị trở về nước Mỹ. Thế là cô Thủy chuẩn bị sẵn quà, dành tặng “học trò cưng” trước giờ tạm biệt. Anh chị Thanh Huyền không hề biết, món quà lặng lẽ đợi chờ anh chị suốt tám năm qua. Cũng đôi lần, cô Thủy định “thanh lý” món quà tồn kho này này vào những ngày cuối năm. Nhưng rồi cô tần ngần nghĩ suy rồi giữ lại, cho đến lúc tôi tìm gặp để mời cô dự Đêm tri ân.

Tôi không hiểu sao, tôi lại không biết cô Thủy hồi đi học, trong khi cô là giáo sư kỳ cựu của trường Ngô Quyền. Vậy mà ngay lần gặp đầu, cô đã tin và gửi tôi món quà quí nhờ chuyển cho học trò Thanh Huyền. Trong khi cô Thủy chẳng biết nhà tôi ở đâu, và tôi cũng chưa biết anh Thanh Huyền ở nào? Cũng có thể việc cô Thủy nhờ tôi chuyển quà cho anh Thanh Huyền lần này, không nằm ngoài quỹ đạo của hai chữ “nhân duyên”.

“ Mấy năm trước anh về thăm cô, cô đã bán nhà hàng Quyết Thắng và chia của cho các con. Đến bây giờ anh mới ngỡ ngàng biết rằng, mình cũng có của “hồi môn” của cô giáo nữa. Một tấm tranh có thể nhỏ nhoi với người khác, nhưng sáng nay nó làm anh khóc ngay trong sở đó. Anh có thói xấu là hay khóc lắm!...” Anh Thành đã chia sẻ với tôi như thế, và anh nhờ tôi tiếp tục cất giữ tặng vật, để năm sau anh chị trở về trực tiếp nhận… của hồi môn.

Nhưng tôi không thể đợi lâu hơn, nên đang tìm cách gửi quà cho anh chị Thanh Huyền thật sớm. Tôi hy vọng, anh chị sẽ kịp nhận của “hồi môn” trước Tết cổ truyền. Hương xuân xứ người của gia đình anh chị Thanh Huyền sẽ có ý nghĩa hơn, với ân tình cô giáo Võ Thu Thủy dành riêng cho anh chị. Tôi nghĩ vậy!...

Tháng 01/2013

Hoàng Mai

22 Tháng Bảy 2009(Xem: 92002)
Tôi như lang thang trên những con phố Biên Hoà, những con đường dẫn tôi đến sân trường cũ, ở đó lời Thầy Cô còn vang vọng, tiếng lao xao của bạn bè còn nghe rõ như in, tà áo dài ai trắng đến tinh khôi...
26 Tháng Năm 2008(Xem: 11484)
Tôi nghĩ dạy Văn (Quốc Văn) không có nghĩa là, người dạy phải biết làm văn, làm thơ (nghĩa là sáng tác ra một bài văn, bài thơ theo cảm hứng nào đó).