Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Huỳnh Công Ân - KHI KỶ SƯ TÂM HỒN KHÔNG CÒN TÂM HỒN

09 Tháng Mười Một 202212:44 SA(Xem: 4830)
GS. Huỳnh Công Ân - KHI KỶ SƯ TÂM HỒN KHÔNG CÒN TÂM HỒN



KHI KỶ SƯ TÂM HỒN KHÔNG CÒN TÂM HỒN

 

Mặc dù trong số cựu giáo chức miền Nam có người đã “mất dạy” gần nửa thế kỷ sau ngày oan nghiệt 30 tháng tư năm 1975 nhưng thiên chức nhà giáo của họ khiến họ vẫn để ý tới tình hình giáo dục Việt Nam trong chế độ cộng sản hiện nay.

 

 image002

Lớp học trước 1975

 

Tôi là một thầy giáo từng dạy học dưới hai hệ thống giáo dục Việt Nam Cộng Hoà và “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” nên thấy sự khác biệt rõ rệt giữa một nền giáo dục nhân bản, dân tộc và khai phóng của miền Nam tự do và một thứ giáo dục nhồi sọ, tuyên truyền theo lệnh của ban tuyên giáo đảng của miền Bắc.

 

Trong những năm đầu vừa “được giải phóng”, các trường học thiếu thầy giáo nên những giáo chức miền Nam kể cả những giáo chức gốc sĩ quan biệt phái như tôi được thả về sớm để đi dạy lại. Nhưng dưới “mái trường xã hội chủ nghĩa” các giáo sư trung học và đại học đều được gọi là “giáo viên” với số lương chết đói.

 

image003

Lớp học sau 1975

 

Bên cạnh những thầy cô giáo cũ của miền Nam được đào tạo “bài bản “ từ những trường đại học Sài Gòn, Huế, Đà Lạt, Cần Thơ… là những “giáo viên chi viện” đến từ miền Bắc xuất thân trong hệ trung học 10 năm cộng với một vài năm đại học mà kiến thức chuyên môn có thể nói chỉ đáng là học trò của những đồng nghiệp miền Nam của họ. Nhưng họ nắm tất cả các chức vụ chỉ huy trong trường học và trong các cơ sở của hệ thống giáo dục miền Nam mà họ vừa “tiếp thu”. Họ chỉ giỏi cái “nhai lại” những từ ngữ tuyên truyền đao to, búa lớn, sáo rỗng quen tai người dân miền Bắc nhưng chói tai người dân miền Nam nhứt là các giáo chức của “bên thua cuộc”.

 

Lối dạy học của giáo viên miền Bắc rất là hình thức. Trước khi dạy phải soạn “giáo án” mà các giáo chức miền Nam gọi đùa là soạn “ giáo mác”, phải ghi ra giấy trong đó trước phần bài dạy là hai mục: “mục đích” và “yêu cầu” của bài. “Giáo án” phải trình cho “tổ trưởng” môn dạy để “kiểm tra”(kiểm soát). Thật là buồn cười, thí dụ như bài dạy “elipse” trong môn toán thì phải ghi vào hai mục trên như thế nào? Ngày xưa, giáo chức miền Nam chẵng lẽ không soạn bài trước khi đi dạy hay sao?

 

Những năm đầu đóng cửa với bên ngoài, thầy cô giáo có một cuộc sống khó khăn, ngoài giờ dạy học nam đạp xích lô chở khách, nữ bán bánh kẹo trước cửa trường để kiếm thêm thu nhập. Phần tôi nhờ bà xã có tài nấu nướng, chúng tôi mở một quán ăn nên cũng đỡ khổ. Sau này, khi chính quyền cộng sản mở cửa để đón tư bản ngoại quốc vào làm ăn ở VN theo chủ trương “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” thì các thầy cô giáo dạy toán và Anh văn mở lớp dạy thêm kiếm sống được. Tiếp theo, các thầy cô giáo các môn khác cũng theo đuôi, gọi học sinh về nhà để học thêm các môn họ dạy dù đó là môn văn hay sử địa! Và từ đó các “kỷ sư tâm hồn” không còn tâm hồn của một nhà giáo mà là của một con buôn.

 

Ngày xưa trong xã hội chúng ta có hai nghề cao quý nhứt: bác sĩ và thầy giáo. Bác sĩ cứu người và thầy giáo dạy người. Nhưng trong xã hội “ xã hội chủ nghĩa” ngày nay muốn được bác sĩ cứu sống người bệnh phải có tiền trả “viện phí” và muốn lên lớp học sinh phải đi học thêm ở nhà thầy.

 

Khi tôi đi dạy ở Trà Vinh, những ngày cuối tuần tôi gọi học sinh các lớp thi đến trường để dạy thêm môn toán miễn phí. Một phần vì lương giáo chức được nhà nước trả xứng đáng, một phần vì sự yêu mến học trò của mình.

 

Nói về nội dung của chương trình dạy và học dưới “mái trường xã hội chủ nghĩa”, tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản, ca tụng bác và đảng có công chống Pháp, chống Mỹ và thống nhứt đất nước là mục tiêu hàng đầu của chính sách giáo dục đặc biệt là trong môn Sử.

 

Ngay ở bậc tiểu học, có nhiều bài toán đố cho các em học trò nhỏ đầy sắt máu thí dụ như: “Bộ đội ta tiêu diệt được 3 lính Mỹ và 15 lính nguỵ, hỏi quân ta diệt được bao nhiêu quân địch?”

 

Người ta nói: làm thầy thuốc sai lầm thì giết chết một người, làm chính trị sai lầm thì giết một thế hệ nhưng làm văn hoá sai lầm thì giết cả muôn đời.

 

Thương thay cho dân tộc Việt Nam ta!

 

Huỳnh Công Ân

 

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76191)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76782)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73830)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73927)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72671)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72009)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75530)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74210)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80496)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74078)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75834)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69095)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73730)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69338)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66510)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73069)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65423)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76740)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!