Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS, Huỳnh Công Ân - Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn

01 Tháng Bảy 202012:03 SA(Xem: 9825)
GS, Huỳnh Công Ân - Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn

Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn


Huỳnh Công Ân

 




Sau khi về hưu, để tránh cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông ở nơi mệnh danh “xứ lạnh tình nồng”: Canada, để hưởng không khí mùa Xuân trên quê hương và nhứt là để tìm lại những thân tình cũ, mỗi năm tôi thường về VN đôi tháng trước và sau Tết âm lịch.

 

Trong buổi hoàng hôn của cuộc đời, được gặp lại người thân trong gia đình, từ thằng em út ở tuổi thanh niên nay là ông già 60, đến những đứa cháu chưa sinh ra nay đã tay bồng tay bế kể từ lúc tôi ra đi, là một niềm vui bất tận. Lại còn họp mặt với bạn bè, đồng nghiệp cũ nay đã đến tuổi “thất thập cỗ lai hy” hay vui chơi với các học trò xưa, giờ tóc bạc như tôi cũng đem lại cho tôi sự ấm áp trong tâm hồn.

 

Ngoài những lần xuống Trà Vinh hay lên Biên Hoà thăm nơi chốn tôi từng dạy học và từng làm lính chiến, hay đi chơi xa, thường mỗi sáng tôi ngồi ở những quán cà phê ở quận 4, từ những quán có ghế nệm, trong phòng máy lạnh như Trung Nguyên, Góc, Thư Giản đến những quán ngoài lề đường 41, Vĩnh Hội, chung cư B3 ngồi ghế xếp, tán gẩu với các học trò cũ trường Nguyễn Trãi sống quanh đây.

 

Tại những quán cà phê lề đường đó, tôi thường bị quấy rầy bởi đội quân bán vé số liên tục đến thọc xấp vé số vào người tôi để mời mua. Tuy bực mình nhưng thông cảm sự khó khăn trong cuộc sống của họ nên tôi từ chối khéo viện cớ không quen chơi vé số. Việt Nam hiện có 63 tỉnh và thành phố, nơi nào cũng phát hành vé số mỗi ngày. Mỗi ngày, mỗi tỉnh cho ra một triệu vé số, thử hỏi số tiêu thụ được bao nhiêu? Cho là vài chục ngàn vé, như vậy phần chắc, 6 con số của vé trúng giải “đặc biệt” (độc đắc) 2 tỷ nằm trong hơn 9 trăm ngàn vé không bán được kía, giấc mơ trở thành tỷ phú chỉ là ảo tưởng.

 

Nhưng, tôi lại chú ý tới một người bán vé số đặc biệt. Đó là một người tàn tật cụt cả hai chân tới háng, anh lết đi bán vé số trên một miếng cao su cắt từ vỏ xe hơi. Anh nói giọng Quảng, khi tôi hỏi, anh cho biết anh là thương phế binh trước thuộc sư đoàn 2 bộ binh, bị thương ở Quảng Ngãi. Tôi cẩn thận hỏi tên các đơn vị trưởng của anh. Anh trả lời đúng, tôi tặng anh hai triệu mà không lấy tờ vé số nào. Tôi nghĩ dù số tiền ít ỏi đó không đủ bù đấp cho sự mất mát to lớn của tâm hồn và thể xác của anh cũng như không giúp anh thoát khỏi cuộc sống cơ cực và nhục nhằn của một người phế binh của bên “thua cuộc” trong xã hội của bên “thắng cuộc”, nhưng đó là tấm lòng của một đồng đội của anh đã may mắn còn nguyện vẹn sau cuộc chiến.

TPB 1

 

Sau lần đó, mỗi khi ngồi ở những quán cà phê lề đường tôi thường cố ý tìm người phế binh đó. Mỗi lần gặp, tôi giúp cho anh một số tiền nhỏ và lần nào cũng vậy, 

Tôi cũng đã báo cho anh biết việc làm ý nghĩa của nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, đường Kỳ Đồng: chương trình “Bên nhau đi nốt cuộc đời” để anh đến nhận những món quà Tết do cộng đồng người Viêt hải ngoại và một số người có long trong nước gởi đến giúp các anh em thương phế binh VNCH. Gần đây, tôi mừng cho anh khi gặp lại anh thấy anh di chuyển bằng một chiếc xe lăn, chắc do một tổ chức hay nhà hảo tâm nào tặng cho anh.

 

Cầu xin cho anh cảm thấy ấm lòng với những đền ơn, đáp nghĩa của những người từng ở miền Nam trước năm 1975.

 

24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 127194)
Đêm phủ trùm, thơm ngát mùi quê nhà trong trí tưởng, tôi muốn nương hồn mình theo về, để bắt gặp lại những mùi hương…
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 152223)
Để ra khỏi vòng trầm luân khổ ải, có lẽ chúng ta phải nên đồng hoá Cho và Nhận để không có sự phân biệt,
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133405)
Thuở nhỏ, tôi được gia đình ưu tiên cho làm ''sư cọ" vào những tháng hè. Cậu Mợ tôi lấy lý do cạo sạch tóc để chống ''chí''
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 219805)
“Có lẽ chỉ dân Hướng Đạo như em, mới làm được những việc như thế!...” Đó là “phần thưởng” quí báu nhất tôi trân trọng nhận được từ cô Phạm Kiều Tiên, trong hành trình thăm lại thầy cô giáo xưa ...
09 Tháng Mười Một 2012(Xem: 146503)
Nên hay không nên... Trở về thăm Biên Hòa và đối diện với kỷ niệm, đối diện với tình yêu, tình bạn?
08 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133706)
Ôi! Những tàng cây Sao đã ôm ấp tuổi thơ của tôi. Những hốc, rễ cây sần sùi như con rắn nằm ngủ của tôi nay đã đâu mất rồi!?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 155270)
Trong tiết trời se se lạnh của đêm đầu đông, tôi suy nghĩ về cuộc đời, bè bạn. Những khó khăn gian khổ qua rồi.
01 Tháng Mười Một 2012(Xem: 124421)
Trời đã về chiều và lòng hắn thì như chưa muốn dừng. Nhiều chuyện hắn muốn kể nữa, về cái tuổi thơ êm đềm của hắn nhưng đầu óc hắn như đã thấm mệt.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 149158)
Kể từ đó, miền Bắc không có văn học nữa. Đảng qua Tố Hữu, Trường Chinh đã chôn sống các nhà văn như chôn sống địa chủ.
30 Tháng Mười 2012(Xem: 186641)
Không thể nào ngờ, sau một thời gian dài đổ bệnh và chìm sâu trong vô thức, Thầy Thân Trọng Hưng bất ngờ hồi phục như thể… có phép nhiệm mầu.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 158267)
Biển vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt và tôi biết sẽ có một ngày, biển sẽ không thể làm nước bắn văng vào mắt khép của tôi nữa.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 160859)
Nhạc: Anh Vũ - Phổ từ bài thơ "Giữ Dùm Em" của Hạnh Phạm - Ca sĩ: Bích Thủy - Thực hiện Youtube: Hạnh Phạm
18 Tháng Mười 2012(Xem: 166599)
Nhạc Mongolia - lời Việt: Lê Tự Minh - Thùy Chi hát
15 Tháng Mười 2012(Xem: 146492)
Mẹ sẽ luôn luôn đứng phía sau con, để những khi chân con trợt ngã, Mẹ sẽ lại nâng con lên cho con tiếp tục bước tới.
12 Tháng Mười 2012(Xem: 166550)
Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Cao Ngọc Dung Ca Sĩ : Quốc An
12 Tháng Mười 2012(Xem: 127400)
Mỗi lần nhìn em gái đứng tần ngần nhìn theo mấy đứa bạn đội nón hồng xanh đi ngang nhà thằng anh hai buồn hiu hắt.
11 Tháng Mười 2012(Xem: 148381)
Những năm gần đây, các bạn CHS lớp thất 4 Anh văn của K.8 trung học NQ thường tổ chức họp lớp 2 lần trong năm
11 Tháng Mười 2012(Xem: 133251)
Tôi chìm vào giấc mơ đẹp nhất đời mình. Giấc mơ có bảng đen phấn trắng và những kỷ niệm đẹp như mầu hồng thời con gái.
08 Tháng Mười 2012(Xem: 164292)
Âm nhạc đưa tôi đến thế giới huyền hoặc của tình yêu ngày tôi mới lớn, đưa tôi bay bổng, vượt qua ngàn trùng dương trở về quê hương nơi có thành phố Biên Hòa tôi yêu dấu.
06 Tháng Mười 2012(Xem: 152128)
Nợ chữ nghĩa vẫn còn mang nặng, nhưng từ đó cho đến mãi về sau này con người ấy không sao quên câu chuyện “nhánh cây liêm sỉ” của Dì Hai.