Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

H.V.H - TRÒ CHƠI TRẺ CON (p. đầu)

23 Tháng Sáu 201812:13 SA(Xem: 16502)
H.V.H - TRÒ CHƠI TRẺ CON (p. đầu)


TRÒ CHƠI TRẺ CON


trochoi tre con
   Coi vậy mà cũng đến cuối năm học rồi. Thi đệ nhị lục cá nguyệt (học kỳ 2) xong coi như tụi nhỏ chỉ học thảnh thơi chờ... Tết!... .

   Những năm đầu thập niên 60 giới học trò Tiểu học lúc bấy giờ ngoài thời gian học ở trường hầu như không cần phải học thêm gì hết. Cứ một buổi đến trường, buổi còn lại nếu không có ít bài tập về nhà (chỉ thỉnh thoảng) hoặc phụ giúp công việc gia đình gì đó thì tụi nó cứ... vui chơi. Ấy vậy mà về sau, khi ra thi Trung học đệ nhất cấp hay Tú Tài tụi nó muốn đủ điểm đậu phải giải cho được những đề thi Toán - Lý - Hóa có độ khó tương đương thế giới đó chứ.

   Ven con đường làng lớn, (độ lớn có thể để cho 2 chiếc xe lam, xe ngựa, xe bò... tránh nhau một cách thoải mái dễ dàng) có một cây me cổ thụ. Dưới tán cây me này là một ngôi nhà nhỏ và xưởng mộc của chú Ba Thợ. Nói là xưởng cho dễ hình dung chứ thật ra đây chỉ là một trại mộc thủ công nhỏ với lèo tèo mấy khúc gỗ.

   Còn tên chú Ba Thợ là vì chú thứ Ba chứ không phải tên Thợ. Đương nhiên chú có tên, nhưng là thợ mộc nên người ta gọi là... Ba Thợ ! Riết rồi chú "chết tên" Ba Thợ, còn tên thật của chú thì không ai nhớ!

   Mà cũng ngộ thiệt, hình như thời này người có nghề được trọng vọng lắm hay sao mà mọi người "nhân văn" đến mức gọi tên người bằng chính tên... nghề!

Xóm này còn có chú Năm Thợ nữa, ông này là thợ hớt tóc, tất nhiên ổng cũng có tên nhưng vẫn được gọi là Năm Thợ. Để phân biệt với Ba Thợ chăng?
   Thằng con chú Ba Thợ là thằng Tèo, học lớp ba trường làng. Thằng nhỏ thông minh, học giỏi, nhất là khéo tay. Chắc có lẽ là nhờ cái gen "thợ" di truyền của ba nó.
   Dạo này trời đã dứt mưa. Cuối năm rồi... . Tết cũng sắp đến nơi. Hôm nay thằng Tèo rảnh rỗi nên tận dụng mấy miếng gỗ thừa của ba nó để làm súng bắn pháo, loại pháo dán trên giấy từng cuộn, thuốc pháo nhỏ như đầu que diêm. Mỗi lần "nạp đạn" pháo được... xé ra, "nạp" vào cây súng và cho nổ được một phát. Thứ súng cây này thời bây giờ tụi nhỏ chắc không biết đến đâu, nhưng vào thời đó là món đồ chơi giá trị vào những ngày tháng cuối năm, Tết sắp đến... .

   Sau khi làm xong cây súng, thằng Tèo căng dây thun vào và bắn thử (không có pháo). Nó thấy đã đạt yêu cầu nên vô nhà năn nỉ má nó cho 1 đồng, nó hứa sẽ trừ vào tiền quà đi học sáng ngày mai.

   Có tiền trong tay nó chạy ngay xuống chợ mua pháo, nó không quên mang theo cây súng để thử và tiện thể để khoe với mấy thằng ở xóm chợ nữa chứ. Cây súng này giá trị và độc đáo lắm. Được làm bằng cây gõ mật, chà giấy nhám rồi còn thoa sáp đèn cầy nên đen bóng, cầm lên nặng chịt. Mấy cây súng bán ở chợ làng tốn 3-4 đồng nhưng bằng gỗ thông trắng hếu, cầm lên nhẹ hều nên gia tốc kém, bắn có khi bị lép không nổ!


   Mấy đứa nhỏ xóm chợ thôi khỏi nói, tụi nó bu đen trầm trồ, xin được bắn thử... một phát. Nhưng thằng Tèo đâu có cho, nó chỉ bắn cho tụi nó coi thôi. Hơn nữa vốn tính thẳng thắn, nó nói luôn, đứa nào muốn bắn thì tự mua pháo, cứ bắn 5 phát thì phải trả cho nó 5 viên pháo. Ấy vậy mà sau khi tụi nhỏ bắn đã đời, lúc về nó còn dư trong túi được mấy chục viên pháo.

   Thằng Tèo vô tư ra về, nó đâu để ý có một thằng nhỏ trong đám trẻ con ở chợ nhìn theo nó với ánh mắt sáng đầy mưu tính lẫn... thèm thuồng!?...
*   *   *
   Qua trưa hôm sau, ăn cơm xong thằng Tèo đang thơ thẩn trước nhà thì có thằng... Lìn đến, thằng nhỏ này ở xóm chợ, nhà nó buôn bán chạp phô (tạp hóa). Tuy phải đi đường vòng đến đây, nhưng thật ra hai lưng nhà của tụi nó chỉ cách nhau hai sào đất trồng khoai mì, có lẽ vì thiếu chăm sóc nên để cỏ lên rậm rạp. Tụi nó học chung trường tiểu học ở làng, lại cùng xóm nên cũng không lạ gì dù không phải là bạn thân.

   Hôm nay chú Ba Thợ đi sửa tủ giường gì đó ở xa, "xưởng" mộc coi như vắng. Mà nếu ông có ở nhà cũng không sao, vì ông đã cho thằng Tèo một bộ đồ nghề "mi ni" riêng để nó tha hồ làm gì thì làm với đống gỗ thừa mà xưởng mộc nào cũng có. Chắc có lẽ vì thấy nó cũng khéo tay và thông minh nên ông cũng muốn truyền nghề cho nó chăng?

   Không cần dông dài, thằng Lìn tự tin nói thẳng vấn đề. Nó nói ngay muốn "thuê" chỗ này để sản xuất súng (đồ chơi)... !! Miệng nói nhưng mắt nó không chút giấu giếm, nhìn thẳng vào đống gỗ vụn ở góc xưởng, vốn sẽ là nguồn "nguyên liệu" sắp tới. Thằng Tèo trợn tròn mắt:
   - Xưởng này của Ba tao mà?!
Hoàn toàn như có chuẩn bị trước, thằng Lìn nói ngay không cần suy nghĩ:
   - Tao mướn chỉ có mày biết thôi. - Và nó vừa chỉ cách vừa trấn an thêm:
   - Thì mình tụ lại làm này làm nọ bình thường như mọi khi như với đám bạn của mày thôi mà!  
Nhìn thật kỹ vào mặt thằng Tèo, cứ như là lần đầu tiên trong đời nó mới biết mặt thằng nhỏ này vậy, rồi thằng Lìn nhỏ giọng nói ra vẻ không có gì quan trọng:
   - Rồi tao chỉ mượn cái cưa lá liễu và xài đống cây vụn kia thôi chớ không đụng đến cây nguyên của Ba mầy đâu.

   Nhà thằng Lìn vốn bán chạp phô ở chợ, cái "máu" kinh doanh tính toán của tổ tiên bao đời đã thấm sâu vào xương thịt con người nó. Thật ra cái cưa thì nhà nó cũng có, nhưng đâu có ngọt bằng cái cưa của dân chuyên nghiệp. Nhất là đống gỗ vụn, đối với nó là nguồn nguyên liệu quý giá vô cùng. Làm gì tiệm chạp phô nhà nó có được cái nguồn nguyên liệu để... "sản xuất" như thế ? Thêm nữa nhà nó là chỗ buôn bán nơi phố chợ chật hẹp lấy đâu ra mặt bằng rộng rãi để nó cưa kéo?

   Sau khi kỳ kèo thỏa thuận thằng Tèo đồng ý giá thuê 10 đ/ một tháng duy nhất, thằng Lìn được mượn cái cưa và tận dụng đống gỗ vụn. Thằng Lìn tính toán hết, còn chưa đến 2 tháng là Tết rồi, "hàng hóa" nó "sản xuất" ra chỉ cần một tháng là đủ. Tuy nhiên để dự phòng, nó đề nghị có thể gia hạn thêm nếu có nhu cầu !!

Thằng Tèo mừng khấp khởi, mỗi ngày đi học nó được mẹ nó cho 1 đồng, bây giờ "may mắn" có cơ hội, nó được đến 10 đồng!

   Thằng Lìn trước khi ra về hào phóng ứng ngay 5 đồng xem như đặt cọc cho thằng Tèo dằn túi, còn 5 đồng cuối tháng nó sẽ trả luôn.  

Thằng Lìn vừa quay lưng, thằng Tèo chạy ngay vô nhà xé liền tờ lịch cất vào trong một quyển sách. Nó định bụng sẽ nhớ ngày này vào... tháng sau để thu thêm tiền thằng Lìn.

   Tội nghiệp thằng nhỏ thật thà, đêm nay nó sẽ ngủ thật ngon với nhiều mộng đẹp. Nó hoàn toàn không hề thắc mắc rằng tại sao thằng Lìn đi mướn chút khoảnh sân trong thời gian một tháng với cái giá đến... 10 đồng !!... .
*    *    *
   Ngày hôm sau, đương nhiên sau bữa cơm trưa, thằng Lìn y hẹn đến với... 2 thằng nhỏ đồng hương cùng xóm chợ với nó ! Thằng Tèo thắc mắc thì được thằng Lìn... (còn tiếp)
    H.V.H ( 12-6-2018 )
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76186)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76774)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73826)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73925)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72651)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72000)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75523)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74203)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80491)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74062)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75831)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69090)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73723)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69332)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66503)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73062)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65422)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76738)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!