Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Tuyết Mai - Ngày Tháng Phôi Pha.

24 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 74209)
Tuyết Mai - Ngày Tháng Phôi Pha.


 

NGÀY THÁNG PHÔI PHA


* Nhớ về 11A3 - 12A4 ngày xưa (1972-1974).

 

 tmai_72-content

 

Khi tôi học đến lớp 5 trường Nữ tiểu học thì chị của tôi đã thi đậu vào lớp 6 trường Trung học Ngô Quyền. Đây là một trường công lập lớn và nổi tiếng nhất của tỉnh Biên Hòa, và cũng là ngôi trường lý tưởng mà đa số học sinh chuẩn bị lên bậc trung học đều mơ ước được thi đậu vào. Hàng ngày, nhìn chị tôi đến lớp với chiếc áo dài trắng tinh, mang phù hiệu “ Trung học Ngô Quyền ” tôi rất mong được giống như chị. Cuối cùng, giấc mơ của tôi cũng trở thành sự thật. Năm học 1967- 1968, tôi thi đậu lớp 6 và chính thức bước chân vào ngưỡng cửa Ngô Quyền. Được mặc chiếc áo dài đầu tiên trong đời học sinh do chính tay ba tôi may cho. Tôi xúc động đến nghẹn lời, vui đến nước mắt cứ trào ra, cảm giác này không bao giờ tôi quên được.

 

Thời đó, ba má tôi là chủ của một tiệm may y phục phụ nữ, nằm khiêm tốn ngay trung tâm chợ Biên Hòa, tiệm ba tôi chuyên về áo dài và rất được nhiều người biết đến, khách ở xa muốn may một chiếc áo dài đẹp, hợp thời trang, vừa ý và đúng hẹn, chỉ cần đến chợ Biên Hòa hỏi thăm tiệm may Mỹ Dung, khách hàng có thể yên tâm tìm đúng chỗ, không phải lo mất thời gian tìm kiếm. Hàng năm, cứ vào mùa tựu trường, ba tôi thường ưu tiên giảm giá cho giáo viên và học sinh đến tiệm may áo dài, đặc biệt là các giáo viên, học sinh trường Ngô Quyền, còn hai chị em chúng tôi thì được miễn phí! Thời gian dần trôi, thêm hai đứa em trai của tôi cũng lần lượt thi đậu vào Ngô Quyền. Vậy là bốn đứa trong bảy chị em chúng tôi đều may mắn được học chung với nhau cùng một mái trường. Đây là nguyện vọng của ba má tôi, ông bà hy vọng tất cả bảy chị em chúng tôi nối tiếp theo nhau là học sinh của trường Ngô Quyền. Tôi nghĩ đây cũng là niềm mong mỏi của các bậc phụ huynh. 

 

Lên đến năm lớp 9, tôi mới bắt đầu tham gia các sinh hoạt ở trường. Như những bạn cùng lứa tuổi mới lớn, tôi thường hay mơ mộng, bắt chước chị tôi tập tành làm thơ, viết báo… Nhưng có lẽ, văn thơ của tôi không được hay và “ trình độ ” như của chị tôi, nên sau đó tôi đành phải… gác bút. Dường như tôi có duyên về âm nhạc hơn nên khi trường tổ chức cuộc thi tuyển giọng hát hay cho ban văn nghệ trường, tôi đã may mắn được chọn. Từ đó về sau, những lần sinh hoạt văn nghệ của trường đều có tôi tham gia. Lúc đó, ban nhạc Trường Ngô Quyền khá nổi tiếng với ngón đàn guitar tay trái của Lê hữu Tài cùng tiếng hát của anh, tiếng bass của anh Thành, nhịp trống sôi động của Hồng Đức (biệt danh là Đức “Babilac” vì anh trắng trẻo, tròn trịa như hình em bé trên hộp sữa Babilac) và nhiều giọng ca hay khác, trong đó anh Lịnh là người có giọng hát đặc biệt rất giống ca sĩ Chế Linh nên được nhiều người ưa thích.

 

Cho đến năm tôi lên lớp 11, các mặt hoạt động của trường ngày càng mở rộng, phong phú hơn. Trường có thêm nhiều đơn vị kết nghĩa nên ngoài những kế hoạch sinh hoạt ở trường, chúng tôi lại càng bận rộn hơn với nhiều chương trình biểu diễn giúp vui văn nghệ, hổ trợ cho ban xã hội khi đi công tác ủy lạo chiến sĩ, tham gia làm cổ động viên cho các đội bóng của trường trong những lần thi đấu. Năm 1972, tình hình chiến sự rất sôi động, đài truyền hình số 9 có thêm một chương trình đặc biệt là chương trình “ Tiếng Nói Động Viên ” vào mỗi tối thứ năm, nhằm mục đích cổ võ tầng lớp thanh niên hăng hái lên đường nhập ngũ, xen kẽ trong chương trình là phần văn nghệ do các trường trung học đảm trách, nhờ đó ban văn nghệ trường Ngô Quyền đã có dịp xuất hiện trên đài truyền hình trong chương trình này. Chúng tôi tập hợp toàn ban văn nghệ các lớp lại, ráo riết tập luyện và tuyển chọn những tiết mục hay nhất để biểu diễn. Đây là cơ hội hiếm có để trường Ngô Quyền tỏ rõ thực lực với các trường bạn tỉnh khác. Sau lần đó, trường còn tổ chức đại nhạc hội “ Cây mùa Xuân ” để gây quỹ ở rạp hát Biên Hùng. Chương trình rất quy mô với màn hợp xướng “ Trường Ca Con Đường Cái Quan ” do anh Nguyễn Thanh Tùng dàn dựng, bài múa “ Suối mơ ” của các chị lớp 12, song ca “ Ca dao mẹ ”, ban hợp ca “ Vượt sóng ” do anh Nguyễn Tấn Được là trưởng ban, và nhiều tiết mục đặc sắc khác tôi không thể nhớ hết. Lần biểu diễn này rất thành công, mang lại khí thế mạnh mẻ đến cho toàn thể giáo viên và học sinh của trường.

 

Lớp 11A3 của tôi nằm ở dãy trước , nữ sinh nhiều hơn nam sinh, Tôi không nhớ rõ tự bao giờ nhóm chúng tôi có cái tên là “ Thất cô nương ” ( nghe giống như trong phim kiếm hiệp Hồng Kông !). Có lẽ vì bảy đứa chúng tôi thường hay đi chung với nhau và là nhóm cổ động viên tích cực nhất cho đội văn nghệ- thể thao của nhà trường.Trước tiên là Ngọc Điệp thân với Tuyết Vân, kế đến là Thu Hương với Ngọc Khánh ( Khánh ở Bình Long mới chuyển trường về ), sau nữa là Vũ thị Liên ( tên thường gọi là Khánh, nhà ở Hố Nai ) chơi thân với Ngọc Hòa, và cuối cùng là tôi. Đối diện trường phía bên kia đường có một chợ nhỏ, chỉ bán buổi sáng mà thôi. Giờ ra chơi hoặc khi lớp có tiết học trống, chúng tôi liền kéo nhau qua chợ, hàng bún riêu và quán hủ tiếu bò kho trong chợ là điểm hẹn của chúng tôi. Có khi bọn tôi rủ nhau vào ngôi chùa nhỏ cũng gần đó, tìm giây phút yên tĩnh để ôn bài, đọc sách, làm thơ… “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”, chúng tôi cũng nghịch ngợm không kém khi bày ra viết những lá thư tình không tên, đem bỏ vào thùng thư của những căn phố dọc theo dốc Ngô Quyền, không biết có anh chàng nào tương tư nét chữ của Ngọc Điệp không? bởi vì trong nhóm bảy đứa, Điệp là người viết chữ đẹp và lả lướt nhất. Còn nữa, “thủ phạm” các vụ xì bánh xe của thầy Lâm Tấn Văn và thầy Lê Quí Thể phải kể đến Ngọc Hòa và Ngọc Khánh, hai đứa lém lĩnh và hay quậy phá nhất. Năm này, phụ trách môn Vật Lý cho lớp chúng tôi là thầy Phùng Thái Toàn, môn Toán là thầy Nguyễn Phong Cảnh, hai thầy bây giờ đã không còn nữa. Dạy môn Văn lớp tôi là thầy Nguyễn Văn Phú, thầy giảng bài rất hay và nổi tiếng với bài hát “ Ông lái đò ”. Hồi đó khi nghe thầy hát, tôi chưa kịp hiểu hết những lời, ý mà thầy muốn gửi gấm. Sau này khi chọn ngành sư phạm, dấn thân vào nghề “ gõ đầu trẻ ” thì tôi mới thật sự cảm thông được tâm trạng của thầy cô. Năm này qua năm khác, dạy dỗ và chứng kiến từng lớp học sinh rời trường. Đám học trò bước xuống cuộc đời, như đàn chim vỡ tổ, tung cánh bay xa khắp bốn phương trời. Cũng giống như tâm sự của ông lái đò hàng ngày đưa tiễn khách sang sông, có mấy ai còn nhớ đến ông- người đưa đò nơi bến cũ.

 

Theo đúng chương trình học trước đó, cuối năm lớp 11 chúng tôi phải đậu kỳ thi tú tài I thì mới được lên học tiếp lớp 12. Nhưng thật may mắn, năm này Bộ giáo dục đã bãi bỏ thi tú tài I, ai đủ điểm thì được lên thẳng lớp 12. Vậy là chúng tôi đã vượt qua cửa ải thi cử gay go nhất. Năm 1973, một số các anh chị trong ban đại diện học sinh năm trước đã rời trường, ban đại diện mới lên có nhiều sự thay đổi và đây cũng là năm học cuối cùng của bậc trung học, tôi phải lo tập trung ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi tú tài II, vì vậy, tôi ít tham gia các sinh hoạt của trường hơn những năm trước. Nhóm “ Thất cô nương ” chúng tôi không còn ồn ào, phá phách như những ngày đã qua. Chúng tôi thầm đếm thời gian trôi theo bước chân mỗi lúc tan trường, dễ giận hờn, gây gổ, cùng khóc, cùng cười, cùng tư lự, hoang mang hơn về tương lai trước mắt. Tâm tình chúng tôi luôn bất an và thay đổi theo từng ngày đến lớp.

 

Dãy sau, phía trên lầu là dành cho khối lớp 12. Có lẽ, Ban giám hiệu khi sắp xếp lớp học đã thông cảm với tâm trạng những học sinh cuối cấp, muốn dành cho chúng tôi một khoảng không gian cao, rộng... nhìn hết được khung cảnh chung quanh trường, để mai này khi rời xa sẽ còn một chút gì để nhớ! Giờ ra chơi, thỉnh thoảng tôi hay ngồi lại một mình, bên khung cửa sổ lớp học, để có thể thả hồn mình bay bổng theo áng mây, tìm chút thơ thẩn, mộng mơ, lãng mạn, hình dung một ánh mắt, nụ cười…nào đó có thể làm cho tim tôi rung động chăng? Hoặc bước ra hành lang, nghe tiếng nói cười râm ran ở lớp bên cạnh, tiếng ồn ào dưới sân, tiếng bước chân rộn ràng nơi cầu thang…mong sẽ thấy lòng mình vui hơn! Những ngày tháng mượt màng này rồi sẽ quay lưng không ngần ngại, bậc thềm dưới chân cột cờ rồi sẽ trơ lạnh, trống vắng thế nào, sau khi mình đã bỏ trường mà đi? Cảm giác hoảng hốt gần như bất lực trước tương lai, đã khiến tôi bật khóc. Tôi yếu đuối như vậy đó, chỉ cần một chút tiếc nuối, một chút ngậm ngùi…cũng đủ làm cho mắt tôi cay lệ.

 

 Tháng năm của đời người còn dài, sẽ dài. Nhưng tháng năm của đời học sinh thì rất ngắn , sẽ chóng qua. Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng. Kỷ niệm tuổi học trò chỉ còn lại chút khoảnh khắc ngắn ngủi, chút hoài niệm nhỏ nhoi, vì sẽ chẳng còn ai gắn bó với ai khi mai đây chúng ta bước xuống cuộc đời. Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và xin mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.

 

  Tuyết Mai 

 

24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 153293)
Tôi lần lượt đọc lại từng lá thư theo thứ tự thời gian Đông đã gửi dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần và lại đắm chìm trong những suy nghĩ miên man
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 127202)
Đêm phủ trùm, thơm ngát mùi quê nhà trong trí tưởng, tôi muốn nương hồn mình theo về, để bắt gặp lại những mùi hương…
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 152228)
Để ra khỏi vòng trầm luân khổ ải, có lẽ chúng ta phải nên đồng hoá Cho và Nhận để không có sự phân biệt,
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133413)
Thuở nhỏ, tôi được gia đình ưu tiên cho làm ''sư cọ" vào những tháng hè. Cậu Mợ tôi lấy lý do cạo sạch tóc để chống ''chí''
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 219818)
“Có lẽ chỉ dân Hướng Đạo như em, mới làm được những việc như thế!...” Đó là “phần thưởng” quí báu nhất tôi trân trọng nhận được từ cô Phạm Kiều Tiên, trong hành trình thăm lại thầy cô giáo xưa ...
09 Tháng Mười Một 2012(Xem: 146507)
Nên hay không nên... Trở về thăm Biên Hòa và đối diện với kỷ niệm, đối diện với tình yêu, tình bạn?
08 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133713)
Ôi! Những tàng cây Sao đã ôm ấp tuổi thơ của tôi. Những hốc, rễ cây sần sùi như con rắn nằm ngủ của tôi nay đã đâu mất rồi!?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 155282)
Trong tiết trời se se lạnh của đêm đầu đông, tôi suy nghĩ về cuộc đời, bè bạn. Những khó khăn gian khổ qua rồi.
01 Tháng Mười Một 2012(Xem: 124433)
Trời đã về chiều và lòng hắn thì như chưa muốn dừng. Nhiều chuyện hắn muốn kể nữa, về cái tuổi thơ êm đềm của hắn nhưng đầu óc hắn như đã thấm mệt.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 149166)
Kể từ đó, miền Bắc không có văn học nữa. Đảng qua Tố Hữu, Trường Chinh đã chôn sống các nhà văn như chôn sống địa chủ.
30 Tháng Mười 2012(Xem: 186650)
Không thể nào ngờ, sau một thời gian dài đổ bệnh và chìm sâu trong vô thức, Thầy Thân Trọng Hưng bất ngờ hồi phục như thể… có phép nhiệm mầu.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 158287)
Biển vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt và tôi biết sẽ có một ngày, biển sẽ không thể làm nước bắn văng vào mắt khép của tôi nữa.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 160875)
Nhạc: Anh Vũ - Phổ từ bài thơ "Giữ Dùm Em" của Hạnh Phạm - Ca sĩ: Bích Thủy - Thực hiện Youtube: Hạnh Phạm
18 Tháng Mười 2012(Xem: 166612)
Nhạc Mongolia - lời Việt: Lê Tự Minh - Thùy Chi hát
15 Tháng Mười 2012(Xem: 146504)
Mẹ sẽ luôn luôn đứng phía sau con, để những khi chân con trợt ngã, Mẹ sẽ lại nâng con lên cho con tiếp tục bước tới.
12 Tháng Mười 2012(Xem: 166569)
Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Cao Ngọc Dung Ca Sĩ : Quốc An
12 Tháng Mười 2012(Xem: 127406)
Mỗi lần nhìn em gái đứng tần ngần nhìn theo mấy đứa bạn đội nón hồng xanh đi ngang nhà thằng anh hai buồn hiu hắt.
11 Tháng Mười 2012(Xem: 148385)
Những năm gần đây, các bạn CHS lớp thất 4 Anh văn của K.8 trung học NQ thường tổ chức họp lớp 2 lần trong năm
11 Tháng Mười 2012(Xem: 133257)
Tôi chìm vào giấc mơ đẹp nhất đời mình. Giấc mơ có bảng đen phấn trắng và những kỷ niệm đẹp như mầu hồng thời con gái.
08 Tháng Mười 2012(Xem: 164295)
Âm nhạc đưa tôi đến thế giới huyền hoặc của tình yêu ngày tôi mới lớn, đưa tôi bay bổng, vượt qua ngàn trùng dương trở về quê hương nơi có thành phố Biên Hòa tôi yêu dấu.