Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi Thị Lợi - GỌI LỬA

18 Tháng Chín 20153:04 SA(Xem: 24143)
Bùi Thị Lợi - GỌI LỬA

G Ọ I   L Ử A

chi Lơi

 

Mấy tháng trước, nhỏ Bích Liên – chim non ngày xưa của tôi bây giờ đã là bà Nội, Ngoại – gọi hỏi thăm: “Chị ơi, sao lâu rồi em không nghe chị Hoàng Mai nhắn về Biên Hòa họp mặt Hướng Đạo hở chị?” Ừ nhỉ! Quả thật lâu rồi, tôi cũng chưa có dịp gặp lại nhóm cựu Hướng Đạo BH. Tôi hứa với Bích Liên sẽ gọi nhắc Hoàng Mai, thế rồi lại quên… Cuộc sống hiện tại của tôi chẳng có gì bận rộn, nhưng tuổi tác không làm chủ được trí nhớ, khổ vậy đó.

   

Cho đến một hôm, tình cờ tôi nhận được email về Hướng Đạo của Hoàng Mai gởi một người bạn và FW cho tôi, mới hay tin Hoàng Mai vừa bị tai nạn giao thông. Tôi vội gọi ngay để hỏi thăm tình hình sức khỏe cô cựu Thiếu trưởng Thiếu đoàn Trưng Trắc hồi xưa. Nghe giọng Hoàng Mai bên kia đầu dây cười dòn tan: “Tai qua nạn khỏi rồi chị ơi, em nằm bệnh viện một tuần rồi bác sĩ cũng đuổi về. Tay chân lành lặn chỉ có cái đầu hơi nặng, thỉnh thoảng choáng váng chút xíu thôi...” Đúng là giọng điệu líu lo yêu đời của chim Sáo. Bị xe hơi tông bất tỉnh phải đi cấp cứu nhập viện, vậy mà cứ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi dặn dò Hoàng Mai đừng có chủ quan, phải cẩn thận theo dõi tình trạng sức khỏe và hứa sẽ thu xếp về thăm.

   

Lần nầy thì tôi nhớ thực hiện lời hứa. Nhân có cô bạn học cùng lớp Đệ Tứ 3 Ngô Quyền ở xa về mở tiệc chiêu đãi bạn bè, sáng Chủ Nhật tôi chạy xe Honda về Biên Hòa sớm, định ghé thăm Hoàng Mai trước. Tôi gọi điện thoại báo cho Hoàng Mai biết là tôi sắp đến, vì tôi nghĩ Hoàng Mai bị “bệnh” như vậy thì chắc là đang ở nhà. Nhưng tôi bất ngờ khi nghe Hoàng Mai trả lời: “Em đang ở quán café Cây Bàng chị ơi. Chị ghé nha, có mấy anh em Hướng Đạo nữa nè…” Vậy thì vui quá, tôi hẹn 15 phút nữa sẽ có mặt.

 

Quán Cây Bàng thì tôi không lạ. Đã có lần tôi ngồi đây, nhâm nhi ly sữa tươi pha chút xíu café, để nghe Hoàng Mai “lý luận” chuyện vui buồn. Đó là hồi con sông Đồng Nai chưa bị lấn lấp. Cũng khá lâu rồi chị em chưa có dịp ngồi lại với nhau, có lẽ từ lúc Hoàng Mai được lên chức bà Mẹ Chồng, rồi thêm bận rộn với cháu Nội. Cũng có thể là do tôi đoán mò, chứ Hoàng Mai thì có lúc nào kêu rỗi rảnh. Mừng cho em mình còn năng nổ hoạt động, chứ nghỉ hưu như tôi thì thời gian nhiều quá cũng chẳng biết làm gì!

 

Vừa gởi xe, tôi dáo dác tìm xem vị trí phe ta ngồi ở đâu. Một bãi đất đá ngổn ngang chắn ngay tầm nhìn ra phía bờ sông. Tôi chợt nhớ bài viết Câu Chuyện Dòng Sông của mình. Một thoáng chạnh lòng, tôi bước vội về phía những cánh tay vẫy gọi… Hai cái bàn tròn nhỏ kê sát vào nhau, ngồi quây quần chung quanh được gần chục người. Tôi chào hỏi những người quen thân trước như Hoàng Mai, Ngọc Dung, anh Lâm Xuân Dương, anh Đặng Ngọc Tới, Trần Ngọc Ánh, Lý Quốc Bửu. Những người còn lại phải nhờ Hoàng Mai nhắc tôi mới nhớ tên như Nguyễn Mạnh Dũng, Lê Viết Chung, Huỳnh Hoài Sơn, Đỗ Thiện An, Trần Ngọc Sơn. Đặc biệt khi bắt tay trái tôi, Trần Ngọc Sơn còn tự giới thiệu mình là em kết nghĩa của cô bạn Quí Cận cùng lớp Tứ 3 với tôi. Sơn còn nói biết tôi là trưởng lớp của chị mình, vậy mà tôi không nhớ Sơn, nghĩ mình tệ thật.

 

Anh Tới bấm máy gọi anh Nguyễn Háo Thoại uống café. Anh Thoại nói tiếc quá, đang bận việc nên không đến được. Chỉ có ngần ấy anh em, ngồi nhắc nhớ những kỷ niệm, nhắc những người không có mặt. Tôi thầm phục Hoàng Mai biết rất nhiều người và cũng nhớ rất nhiều người. Tôi hỏi thăm lâu nay có tin gì về anh Hươu Lưng Lửng Phạm Thanh Quan?...

 

Anh em cũng nhắc chuyện làm Kỷ yếu Hướng Đạo BH. Công việc bề bộn, Hoàng Mai lo không xuể, mà không dễ dàng chia sẻ gánh nặng cùng ai? Tôi ước gì mình tháo vát một chút để có thể phụ giúp, vì công trình cần nhiều bàn tay góp sức. Chúc cho Kỷ Yếu Hướng Đạo Biên Hòa được hình thành, sớm ra mắt để lưu dấu một thời đáng nhớ của tất cả cựu hướng đạo sinh, đã từng sinh hoạt tại Biên Hòa…

 

Câu chuyện tiếp tục xoay quanh sinh hoạt hướng đạo ngày xưa, nhắc nhớ những kỳ trại trong ký ức… Anh Tới cất cao giọng hát bài ca Gọi Lửa rồi Nhảy Lửa, anh chị em vỗ tay phụ họa. Anh Ánh cũng nối tiếp bài hát Bạch Đằng Giang. Niềm vui vang dội cả một góc quán, rộn ràng tiếng hát và tiếng vỗ tay... Phải công nhận anh Ánh nhiều tuổi rồi, mà giọng hát vẫn hùng hồn. Tôi cũng không ngờ, mình còn thuộc lời bài hát Bạch Đằng Giang. Tôi thoáng thấy những ánh mắt hiếu kỳ của những người khách bên cạnh, chắc họ đang thắc mắc không hiểu nhóm khách bạc đầu nầy làm gì mà hát hò vui vẻ quá! Mặc cho thiên hạ nghĩ gì, anh em chúng tôi vẫn cứ hát: “Rừng núi dang tay nối lại biển xa…”

 

Trước khi chia tay, tôi nhắc Hoàng Mai việc tổ chức họp mặt anh em Hướng Đạo Biên Hòa. Giá như có thể thực hiện được một đêm lửa trại, mà thôi chỉ cần một buổi sáng Chủ Nhật đông đủ anh em là thú vị lắm rồi. Và lúc đó không cần củi lửa gì, anh Trưởng lão Đặng Ngọc Tới vẫn có thể cất cao giọng hát: “Anh em ta mau cố chất cây khô vào đây đốt chung…”

 

        Thiên Nga Siêng Năng – Bùi Thị Lợi

                  Tháng 9 năm 2015

 

 

03 Tháng Hai 2009(Xem: 80785)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74251)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65814)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78676)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68880)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76292)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76879)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73919)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 74024)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72752)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72109)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75618)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74316)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80568)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74156)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75928)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69274)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73865)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69444)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66627)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .