Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Hội An - MUÔN ĐỜI VẪN THẾ

20 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 62070)
Nguyễn Thị Hội An - MUÔN ĐỜI VẪN THẾ

Muôn Đời Vẫn Thế


lang_le-large-content

 

Tuấn à,

Sáng nay em lại pha cho mình một ly cà phê nữa. Vẫn là ly cà phê “Cái Nồi Ngồi Trên Cái Cốc”. Ngoài kia, bầu trời mùa đông u ám, ủ rũ , lất phất mưa bay. Mấy lần nhắm mắt lại, dùng cái “bùa Just Dreaming” như trước đây, vẫn không thấy gì cả. Chỉ thấy một chân trời xám ngắt, nhoè nhoẹt. Âm thanh của những giọt cà phê nhỏ xuống tí tách càng làm tăng thêm nỗi cô đơn. Một nỗi buồn trống vắng, lạ lùng chưa bao giờ đã trải qua. Em ngồi đây co ro, như một con mèo ngồi liếm láp vết thương. Thời gian rồi sẽ hàn gắn! Thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm nhất! Thời gian sẽ phôi pha! Em nhủ đi nhủ lại những câu trên như niệm những câu thần chú. Hết linh rồi ư? Sao vẫn chưa hiệu nghiệm ?

Từ khi sang đây đến giờ, em rất sợ mùa đông. Lạnh lẽo, mây mù và ẩm ướt. Có năm nào mà em không bị ít nhất vài cơn cảm cúm dai dẳng hành hạ. Thế nên mỗi năm, cứ độ cuối Thu là em bắt đầu lo sợ rồi. Sợ cái mùa Đông giá rét đang lù lù đi đến. Sợ cái mùa đông ngày ngắn đêm dài mờ mịt không có trăng sao. Mùa đông năm nay! Có lẽ mùa đông này sẽ là mùa đông em sợ hãi nhất trong đời. Đầy dẫy những sự chia tay. Ngập tràn với nước mắt. Ôi, những vết thương chưa kịp lành, còn âm ỉ đã lại tiếp tục dấy máu. Một mùa đông, bao lần vĩnh biệt. Chới với, chơi vơi.

Chung quanh em bây giờ chỉ là kỷ niệm. Có những khoảnh khắc trong đó kỷ niệm trở về, thật gần và sống động, đến nỗi như là hiện thực, nhảy múa trêu ghẹo. Nhưng cũng có khi, kỷ niệm chỉ là những hình ảnh nhạt nhoà, không còn trong tầm mắt. Tất cả đã qua đi. Như một giấc mơ thần thoại, hoang đường.

Đã nhiều khi trong cơn mơ huyền thoại, em chỉ muốn vùng tỉnh dậy, dụi mắt đối diện với thực tế. Sợ có ngày sẽ tan tành như những ngôi sao xẹt, yểu mệnh, loé lên rồi vụt tắt. Anh làm sao biết được điều này phải không Tuấn? Chính vì thế mà em đã không thể nói lên được những điều anh hằng ao ước. Những biên giới vô hình giới hạn đã biến em, một con nguời ướt át, đầy cảm xúc thành một người sâu lắng, bí ẩn. Chỉ mong dần dà rồi anh sẽ hiểu….. Còn nhớ không Tuấn, anh đã chấp nhận những biên giới này từ đầu rồi cơ mà. Nhắc thế thôi chứ đây không phải là lời trách đâu nhé. Cái đoạn cuối của câu chuyện thần thoại phải đến và đã đến. Không thể nào tránh được vì không còn một con đường nào khác. Tiếc rằng những lý do vu vơ, không thực, không hiểu do vô tình hay cố ý đã làm đoạn cuối một câu chuyện thần tiên kết trong một bố cục khá tầm thường. Nên nhớ là em sẵng sàng chấp nhận đoạn kết. Chỉ muốn một đoạn kết thật tuyệt vời và ý nghĩa. Hay là tại em quá mơ mộng nên đã trở thành hão huyền rồi Tuấn nhỉ.

Đêm bây giờ dài vô tận, anh bảo thế. Đêm mùa đông ở đây còn dài nhiều hơn nữa. Khi nào trống trải hãy cố nhớ đến lời em nói. Đêm có lẽ sẽ không còn dài. Vì đó là sự thật. Một sự thật mà MUÔN ĐỜI VẪN THẾ.

NGUYỄN THỊ HỘI AN


28 Tháng Chín 2013(Xem: 49688)
Thì ra tôi đã già rồi. Già thật rồi nên cứ loay hoay nhìn về quá khứ. Hãy cho tôi một nụ cười. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ
21 Tháng Chín 2013(Xem: 59492)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62993)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53716)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57576)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 54958)
(Viết hôm các bạn của nhật Báo Người-Viêt và Diễn Đàn Thế Kỷ đi thăm Nguyễn Xuân Hoàng) Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
13 Tháng Chín 2013(Xem: 47006)
Mùa Thu sắp về đây. Thu về với lá vàng, với gió heo may và cây trái bắt đầu chín. Mùa Thu cũng là mùa thu hoạch. Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi
06 Tháng Chín 2013(Xem: 78301)
Cái sung sướng lúc tốt nghiệp không phải là được đi dạy, làm giáo sư cho bằng thoát khỏi sách vở mà chúng như những kinh kệ vô nghĩa nhàm chán..
05 Tháng Chín 2013(Xem: 60297)
Việc bán thơ của Suskin xem ra phù hợp với văn hóa sống nhanh, sống vội, muốn gì được nấy, nhanh như người ta bấm máy truyền hình hoặc vào mạng internet.
05 Tháng Chín 2013(Xem: 45121)
Có cơ hội thì bạn bè gặp nhau vì quỹ thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Xin cám ơn những người bạn trên net của tôi, đã cho tôi niềm vui trong cuộc sống.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 68644)
Đã thành thông lệ, sau lần họp mặt với bạn bè phương xa, bạn bè quê nhà sẽ cùng nhau đóng góp tổ chức tiệc chiêu đãi chia tay để người đi nhớ mãi ân tình nơi cố hương.
31 Tháng Tám 2013(Xem: 73435)
Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này…
30 Tháng Tám 2013(Xem: 52736)
Lúc bà mất, cậu Út ôm bà khóc như mưa, nghe cậu nhắn nhủ: "bà ngoại, ông ngoại, ba con ơi! nhớ về thăm cây mít nha!" cả nhà không ai cầm được nước mắt.
30 Tháng Tám 2013(Xem: 83516)
Xin bấm vào tựa các bài muốn đọc
23 Tháng Tám 2013(Xem: 77595)
Phần tôi, kể từ khi bắt đầu va chạm cuộc sống, tôi khám phá ra rằng con người ta không thể nào sống mà thiếu người khác được.
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89691)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.
20 Tháng Tám 2013(Xem: 50985)
Vì mẹ là ai con nào có thể biết, mẹ là ai hay có thể là bất cứ bà mẹ nào? Mẹ sẽ như nào nhỉ? Mẹ có giống người mẹ đã sinh ra con không? Giống, con cam đoan là giống.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 60689)
Thầy ốm, ốm theo cả hai nghĩa. Thầy đang bị bệnh, cơn bệnh kéo dài hơn hai tháng. Thầy nhạt miệng không ăn uống được nhưng nên trọng lượng xuống như vật rơi tự do bị lực hút của trái đất hút xuống.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 51612)
Chỉ một ngày vắng mẹ căn nhà đã quạnh quẽ buồn. Bàn tay mẹ là đôi đũa diệu kỳ biến ra cơm ngon canh ngọt, là ngọn gió mát lành ru giấc ngủ cho con… Vậy mà… Vũ Hạ mới ngần ấy tuổi đầu đã mất mẹ.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 35845)
Trong gian nhà chúng chùa núi quá trưa, có mâm cơm chay dành cho bọn trẻ. Tôi nhẩm đếm, có hơn một chục thiếu niên. Đứa nào cũng đèo đẹt đen đúa, làn da khô héo quắt queo,…