Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Ngọc - CÔ GIÁO KÍNH YÊU

02 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 54044)
Nguyễn Thị Ngọc - CÔ GIÁO KÍNH YÊU

CÔ GIÁO KÍNH YÊU

 

 (Viết cho những cô giáo kính yêu ở ngôi trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa)


co_le_hoa-large-content


Tôi thật bất ngờ khi được tin cô Phan Thị Lệ Hoa qua đời. Cách đây không lâu tôi được nhìn thấy hình cô trong cuộc họp mặt của Hội Ái Hữu Biên Hòa. Tôi cũng được đọc bài của Diệu Hương đăng trên đặc san Hội Ái Hữu Biên Hoà có nói đến cô. Nhìn hình cô không khác xưa là mấy, vẫn nét đẹp dịu dàng trên khuôn mặt thanh tao, với làn da trắng, nụ cười tươi. Mới có mấy tháng trước đây thôi mà bây giờ cô đã mãi mãi xa rời chúng ta.

Tôi không phải là học trò của cô mà sao vẫn thấy buồn... Bởi vì tôi nghĩ cô Lệ Hoa là một hình ảnh, một nhân cách tiêu biểu cho một thế hệ cô giáo rất đáng kính của chúng ta, một thế hệ cô giáo mẫu mực, nề nếp sư phạm và tuyệt vời. Một thế hệ cô giáo đã từng dạy dỗ lớp trẻ thơ Biên Hòa thành những người có học lại có hạnh. Tôi chắc rằng lứa học trò cách đây hơn 50 năm vẫn giữ hình ảnh thanh cao của những cô giáo ở trường Nữ Tiểu Học Biên Hoà trong trái tim mình.

Tôi học lớp Nhất C với cô Trần Ngọc Anh, Cô và cô Lệ Hoa là đôi bạn thân thiết. Tôi đau buồn vì cô Lệ Hoa đã ra đi mãi mãi và tôi lại nhớ thương cô Ngọc Anh, cô Đoàn Trung Dung là hai cô giáo của tôi và nhớ về những cô giáo ở trường Nữ Tiểu Học ngày xưa .Dẫu thời gian có phôi pha, dẫu còn mất vốn là qui luật của cuộc sống, ta vẫn thấy ngậm ngùi.

Năm nay đào lại nở
Chẳng thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ ?

Vũ đình Liên


Mấy tháng trước đọc tin phân ưu cô Trần Xuân Nghiện, cựu giáo viên trường Đồ Chiểu qua đời, tôi rất buồn vì đó là cô giáo lớp ba của tôi. Dù không viết lời phân ưu tôi vẫn nhớ đến cô. Nay nghe tin cô Lệ Hoa mất tôi muốn viết đôi lời để chia sẻ nỗi buồn cùng các cô giáo và các bạn học sinh của trường Nữ Tiểu Học và cùng ôn lại một vài kỷ niệm thời thơ bé. Đó là ngôi trường nhỏ xinh với hai dãy lớp học đối mặt nhau qua một khoảng sân rộng. Học trò con gái thuở ấy ngoan hiền nên giờ học, giờ chơi cũng rất trật tự, nề nếp. Nói học trò ngoan cũng đúng nhưng đúng hơn là nhờ các cô giáo giỏi đã tập rèn cho học trò phải biết Tiên học lễ, hậu học Văn. Hồi đó nhiều cô giáo của trường chưa lập gia đình nên dồn hết tâm huyết vào việc dạy dỗ học trò. Tôi nhớ cô Đoàn Trung Dung là cô giáo dạy lớp Nhì C của tôi nổi tiếng dạy giỏi mà cũng nổi tiếng nghiêm khắc. Học trò rất thương cô, tôi nhớ cô đi dạy chỉ mặc áo dài trắng thôi chứ không mặc màu gì khác. Sau này có hai cô cùng tên Xuyến, một cô chỉ mặc áo dài màu trắng nên gọi là cô Xuyến trắng, một cô chỉ mặc màu tím nên gọi là cô Xuyến tím. Có một nét chung ở các cô là cô nào cũng dạy giỏi và cũng nghiêm khắc. Đã học với cô giáo nào thì đều thấy hãnh diện vì được học với cô giáo giỏi.

Tôi nhớ những buổi tập hát ngoài sân, học sinh rất đông vậy mà khi cô Minh Nguyệt đưa tay đánh nhịp thì tất cả đều hướng về phía cô mà hát theo:

"Trưng Nữ Vương lau phấn son mưu thù nhà. Mài gươm vang khúc toàn thắng hùng ca. Thu về Giang Sơn cho lừng danh nước Nam...". Hoặc là "Đây Bạch Đằng Giang sông hùng Dũng của nòi giống Tiên Rồng... " thật là hào hùng.

Mỗi cuối năm học trường thường tổ chức phát thưởng cho học sinh tại rạp hát Biên Hùng. Hồi đó được vô rạp hát Biên Hùng rồi được lên sân khấu được ôm phần thưởng gói giấy bóng màu đỏ chói cao ngất ra về thật là vinh dự vô cùng. Năm đó tôi được cô Ngọc Anh chọn vào nhóm múa để trình diễn trong ngày phát phần thưởng. Đó là niềm vui không thể tả được của tôi. Tôi đã háo hức nhận lời của cô kêu ba tôi làm mấy Thanh gỗ dài, tròn, hai đầu co gắn mấy đồng xu để khi múa vang lên tiếng kêu lắc rắc.
Trí óc non nớt của đứa bé thời Tiểu học nhút nhát như tôi cũng chẳng nhớ được gì nhiều nhưng hình ảnh ngôi trường Nữ Tiểu Học và những cô giáo đáng kính của tôi đã làm đậm đà thêm tình cảm yêu mến nhố thương quê Hương Biên Hoà yêu dấu.
Và có một điều vẫn làm tôi thấy ân hận mãi mà hôm nay xin được tỏ bày mong rằng nếu cô Ngọc Anh có đọc những dòng chữ này thì xin cô hãy thứ lỗi cho em. Hôm đó vào khoảng năm 1980, khi tôi đang đi trên đường Trần Hưng Đạo, Saigon bất chợt nhìn qua bên kia đường thấy cô Ngọc Anh đi ngược chiều với mình. Dáng cô gầy, nét mặt đăm chiêu ...tôi muốn chạy đến với cô nhưng nhìn lại mình thấy tủi thẹn vì mình xơ xác quá! Thế rồi tôi đã không băng qua đường và từ đó dòng đời xuôi ngược tôi không gặp lại cô một lần nào nữa cho đến bây giờ nhưng điều sai lầm đó tôi vẫn còn ray rức mãi.

Hôm trước đọc bài viết của Diệu Hương biết cô giờ đã là ni cô, hôm qua đọc bài viết của Diệp Hoàng Mai thấy hình cô mặc áo người tu, lòng tôi không khỏi bồi hồi. Dù đã khoác áo tu hành chắc cô cũng không khỏi ngậm ngùi trước tin cô Lệ Hoa đã đi vào cõi Vĩnh hằng. Cô và em và những ai yêu mến cô Lệ Hoa hãy cầu nguyện cho cô được về miền tịnh cảnh .

 Em viết mấy dòng này những mong cô Trần Ngọc Anh và cô Đoàn Trung Dung và những cô giáo của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa hiểu rằng chúng em, những học trò bé nhỏ của trường Nữ Tiểu Học ngày nào vẫn nhớ đến các cô và vẫn một lòng kính yêu các cô. Mong sao các cô vẫn được sống vui, sống khỏe .
Những cô giáo trường Nữ Tiểu học ngày xưa đã từng là niềm hãnh diện tự hào của người xứ Bưởi Biên Hoà .

 Nguyễn Thị Ngọc

01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 49035)
* Xin đính chính đây không phải là bài viết của Giáo sư, Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ mà là của một tác giả khác cùng tên. Xin thành thật cáo lỗi cùng tác giả và Thầy Nguyễn Xuân Hoàng. (Ban Điều Hành WebNQ)
30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53572)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình...
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 46674)
Con gái Ba đây chỉ muốn nói với Ba lòng biết ơn Ba đã nuôi dạy con khôn lớn, đã yêu con bằng tình yêu không điều kiện, đã để lại cho con một di sản tinh thần vô cùng quí báu.
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 38919)
Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt, những người đi làm xa nhà đều trông đợi vào ngày này để cùng về nhà xum họp, quây quần bên bữa cơm gia đình.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41313)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50852)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41885)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 54316)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 56092)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40129)
Riêng Nguyễn Thế Hùng, đây là lần gặp lại sau 43 năm, khi bè bạn rời ghế học của trường trung học Ngô Quyền, để bước chân vào giảng đường đại học.
09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 42198)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 44090)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52876)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 67019)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49509)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 36529)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 56332)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55454)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 43567)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 52214)
VÌ EM LÀ NỖI NHỚ - Nhạc và Lời: Ngô Càn Chiếu - Hòa âm: Ngô Càn Chiếu - Ca sĩ trình bày: Ngô Càn Chiếu Vì em là nỗi nhớ Là Sài gòn nắng ấm bình minh Bên phố phường rôn rã thanh âm Là ngựa xe trong ngày đang đến