Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

NghiemHai - CON ĐƯỜNG ĐÃ MẤT

08 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 133893)
NghiemHai - CON ĐƯỜNG ĐÃ MẤT


  CON ĐƯỜNG ĐÃ MẤT

cay-sao-large

 

 Ai cũng thế cả! Cái gì thuộc về mình thì luôn luôn đẹp nhất dù nhiều khi, nếu so sánh thật sự thì chưa chắc! Nhưng, Tôi có thể nói chắc như đinh đóng cột là: chỉ có con đường của cái xóm Bắc dốc Tòa của chúng tôi là đẹp nhất Tỉnh Biên hòa ngày đó mà thôi! Nó sống mãi trong tâm hồn ấu thơ, thời kỳ 1959-1965 và lụi tàn dần vì chặt bỏ do sợ bão lớn gây đổ chết người hay do qui hoạch của từng cơ quan chính quyền, tọa lạc đối diện bên đường của xóm chúng tôi. Đó là hai hàng cây Sao cổ thụ dọc hai bên đường, đã sống từ rất lâu đời, khi chúng tôi di cư vào Nam và chúng đã hiện hữu! Cứ cách khoảng nhau từ 10m đến 15m lại có một cây, xanh mát quanh năm và là nơi tuổi thơ của xóm đã gắn liền vào gốc rễ!

 

 Những ngày mưa to,khi mưa vừa dứt hột là có thể thấy ngay trên đường, những trái Sao khô cứng mà khi rớt từ trên cao xuống, đã bể tan tành thành những múi vỏ như múi măng cụt. Gia đình nào có tánh tiết kiệm thì có thể mang rổ ra lượm mang về, đem phơi khô và có món củi nho nhỏ, đốt cháy cho nhiều mục đích. Tôi thì chỉ thích nghe tiếng ''bộp... bộp...'' khô khốc khi trái rớt xuống mặt đường và thích nhất là vào ngày đang chơi ngoài xóm, chợt gió lớn nổi lên trong ngày trời tạnh ráo, tôi thường sợ hãi và luôn chạy thật nhanh về nhà vì sợ trái rớt trúng đầu nhưng cũng không quên ngước nhìn lên trời, những cánh hoa Sao bay lòa xòa xuống, quay tít như món đồ chơi con nít, từ từ đáp xuống mặt đường mà nếu ai nhanh tay, lẹ mắt, có thể bắt được khi cánh hoa có cục ''gù'' nặng phần đuôi, chuẩn bị hạ cánh xuống đất. Tôi còn nhớ, những ngày ấy, tôi không quên chạy ngang nhà anh P. và la lên: “ Chị Ph. ơi! Ra lượm vỏ Sao đi! Rớt nhiều lắm!”, vì duy nhất trong xóm, tôi chỉ thấy chị là người hiền lành và thường hay ra ngoài đường lượm vỏ Sao nhất!

 

 Ngoài hoa Sao của cây, tôi lại thích thêm món đi tìm ổ kiến lửa dưới gốc cây. Phát hiện ra rồi thì lấy cây gậy chọc vào tận hang ổ cho kiến thợ chiến đấu ùa lên mặt đất tấn công. Nhiều khi bị đốt, tức mình và do cố tình vì đã chuẩn bị trước! Vội lấy nhiều bao nylon quấn chặt vào đầu cây, đốt cho cháy thật to rồi nhiễu hàng loạt hột lửa. rải khắp hang ổ kiến, kiến trúng ''bom'' nghe xèo xèo và mùi bốc lên khét lẹt! Nhưng thích nhất là khi tích trữ được miếng ''mốp'' trắng, do khi cháy thì nhỏ giọt lửa được lâu, và có thể sử dụng cho nhiều ổ ở nhiều gốc cây khác. Kiến vàng to đầu nằm chết la liệt càng kích thích tôi, có cảm giác giống như tận diệt giòng giống ''kẻ thù nguy hiểm''? Chỉ khi lớn lên, thường đi chùa với Cậu Mợ, tôi mới bỏ hẳn trò chơi đó! Do nghe lời người lớn nói về chuyện sát sinh mà trong đạo Phật, là một trong những điều cấm kỵ. Cảm giác ác bớt dần trong tôi từ ấy! Và mỗi khi thuận tay giết môt con gián hay kiến nào, tôi có cảm giác hơi giật mình sau đó?

 

 Khi lớn hơn chút nữa. Biết cách thức đánh và chia bài. Mỗi khi có dịp ra ngoài, chúng tôi thường lén lút nấp sau gốc cây xa nhà, có nhiều cây có bộ gốc khoảng 8 người như bọn tôi, giang tay ôm mà cũng không hết! Nhiều lúc gia đình nghi ngờ ra kiếm, chúng tôi khôn khéo trốn quanh gốc cây. Ấy vậy mà nhiều khi lại thoát hiểm trong gang tấc! Hoặc thú vui ''năm mười mười lăm hai mươi'' trốn tìm! Những gốc cây là lý tưởng nhất, khó bị phát hiện nhất và dễ thành công nhất khi bị phát hiện và thoắt ù chạy, đập tay vào cột đèn đường là điểm đã giao trước, trong khi có đứa còn đang dòm tìm dáo dác! Gốc cây cũng còn là nơi thoát hiểm khi bị Ba Mẹ của tụi tôi đánh đòn răn đe và cũng là nơi che nắng gắt hay che mình dưới những hạt mưa nhẹ rơi! Ngồi dưới gốc, nhìn lên những hạt lất phất bay, nhiều khi quang hợp ánh nắng, tỏa sắc cầu vồng trông thật đẹp!

 

 Tuổi lớn hơn chút nữa, chúng tôi phát triển thêm món ''rình''! Do con đường rợp bóng cây, vốn ít người qua lại từ xưa đến nay. Nhiều cặp tình nhân đã mượn những gốc cây to làm nơi khuất mắt. Tôi nhớ mãi cái ngày cùng chúng bạn, theo dõi từ xa anh Đ…, là cầu thủ bóng đá nổi tiếng của tỉnh nhà. Thường hay qua lại xóm tôi với một phụ nữ tên H... Vốn bản tánh rắn mắc và tinh nhậy của bọn tôi. Chúng tôi đã áp sát bên này gốc cây, đã nghe hết những lời tâm tình và những đoạn gay cấn như khúc phim chiếu chậm của anh chị vào lúc trời đã nhá nhem tối. Chỉ vì tiếng động mà bọn trẻ phát ra do quá tò mò hay quá khẩn trương. Anh vụt đứng lên làm cả bọn ù té chạy! Có đứa vấp phải rễ cây to ngã chổng ngã chiêng, cười nói la lối om xòm: “ A! Anh Đ…, chị H.. ha..!”. Tiếng chọc ghẹo cứ kéo dài và vang mãi khắp xóm. Anh Đ… dù thật giận nhưng do bản tánh anh hiền và môt phần sợ người lớn ra nhìn nên nhiều phần là anh chị đứng lên bỏ đi hoặc có khi nếu chỉ có tôi và ít người bạn, anh gọi lại năn nỉ và dúi cho một ít kẹo ngọt, mong bọn tôi ''câm'' cái miệng toang toác lại! Về sau nghĩ lại, tội nghiệp cho anh chị nên bọn tôi mới để yên! Sau này anh chị cũng thành vợ thành chồng. Chỉ gần đây, tôi mới biết và có đến thăm. Anh Đ…thì bị tai biến, đi đứng không vững! Chị H. thì đã mất mà trước khi đó hai người đã chia tay một thời gian đã lâu. Cái kết thật buồn và ảm đạm!

 

 Những cây Sao cổ thụ trên con đường Lê văn Duyệt ngày xưa mà nay là Hoàng minh Châu, đã đem đến cho tôi biết bao niềm vui tuổi thơ mà mỗi lần, khi bị người ta đốn ngã là mỗi lần tôi như mất đi một người bạn. Có những người đốn cây đã ngã từ trên cao xuống mà tôi đã nhìn tận mắt khi rơi và chết sau đó trên Bệnh viện Chợ Rẫy. Do vậy, cây còn mang dấu ấn nỗi buồn khi nghĩ đến! Làm sao tôi có thể quên hai hàng cây Sao đó mà đến nay không còn vết tích, không còn cả cái gốc cây nổi cộm, mà ngày xưa chúng tôi thường ngồi hóng mát và trò chuyện rôm rả.

 

Ôi! Những tàng cây Sao đã ôm ấp tuổi thơ của tôi. Những hốc, rễ cây sần sùi như con rắn nằm ngủ của tôi nay đã đâu mất rồi!?

 

 NghiemHai

 

 

 

19 Tháng Tư 2013(Xem: 82020)
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm , tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
19 Tháng Tư 2013(Xem: 91119)
Trong tầm mắt của tôi thì Tây Nguyên là một Amazon của Việt Nam thu nhỏ lại về mọi mặt. Về mặt lịch sử, nó là di sản của con người Tây Nguyên từ bao đời nay...
19 Tháng Tư 2013(Xem: 77858)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
19 Tháng Tư 2013(Xem: 74651)
Trái tim má như hoa sen ấm áp, hương sen tỏa ra thơm ngát, dịu dàng. Người mẹ nhà quê xấu xí nghèo nàn của con là một bến bờ yên bình cho những con tim thiếu thốn tình thương trú ngụ.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 77365)
Đến với các “cụ” học trò Bê Bốn lần này có cô Đinh Thị Hòa, cô Khương Thị Bàn và các Thầy: Lâm Tấn Văn, Đinh Hữu Quyến, Nguyễn Văn Có.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 86478)
Tựa Đề: DƯỚI BÓNG ĐIÊU LINH Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông. Hòa Âm : Tuấn Ngọc. Ca Sĩ : Hương Giang
06 Tháng Tư 2013(Xem: 70689)
Đọc xong tập sách mỏng, gấp sách lại, tôi cảm thấy một cái gì nhẹ nhõm len vào tâm hồn. qua những dòng tâm bút của một cô gái trẻ..
06 Tháng Tư 2013(Xem: 72083)
Quãng đường đó có lẽ là con đường đạo nhiệm mầu mà chúng tôi đang lần đi giữa đêm hoang vu không bờ bến của kiếp nhân sinh.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 73705)
Như Hát bình Phương đã nói với tôi, diễm phúc thay cho những ai đã tuổi hoàng hôn mà còn mẹ để chăm sóc và phụng dưỡng.
05 Tháng Tư 2013(Xem: 70944)
Cô Minh Nguyệt và chị Sĩ Cư ân cần tiển chân chúng tôi tận nơi đậu xe. Tình thương mến thương luôn tràn đầy, làm sao chúng tôi hững hờ được, để không đến với nhau.
30 Tháng Ba 2013(Xem: 84789)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MÂY XƯA- Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Quỳnh Dao
29 Tháng Ba 2013(Xem: 96451)
Chắc chắn và không thể chối cãi được sự có mặt trong Hoàng Cung của Bà đã thay đổi bộ mặt Hoàng Cung. Nhưng điều quan trọng hơn cả, Bà trở thành biểu tượng, mẫu hình lý tưởng ...
28 Tháng Ba 2013(Xem: 72025)
Tôi giơ tay hứng lấy chiếc lá vàng nhỏ bé, chao đảo lượn lờ rớt vào lòng bàn tay tôi, ôi mong manh, ôi tội nghiệp, ôi tàn tạ như cuộc đời mẹ yêu dấu của tôi.
28 Tháng Ba 2013(Xem: 66036)
Một vinh dự nhớ đời cho ba đứa chúng tôi và cho cả lớp năm đó. Đó cũng là kỷ niệm vinh dự riêng tư nhất trong suốt 6 năm theo học ngôi trường thân thương Ngô Quyền.
23 Tháng Ba 2013(Xem: 82590)
Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Minh Trí ( Việt Khang) - Ngày đó em đi vào đời ngất ngây cho tháng ngày là những tha thiết êm đềm cơn say
22 Tháng Ba 2013(Xem: 103576)
Phạm Duy là một con người, như mọi người. Ông đã sống tận cùng đời sống của ông, ông đã hiến tận cùng những gì ông có trong trái tim ông và thân xác ông.
22 Tháng Ba 2013(Xem: 109915)
Hẹn gặp ngày họp mặt truyền thống Ngô Quyền ngày 4/7/2013, nhất là các bạn trẻ các khóa đàn em cùng về tham dự, cùng góp bàn tay để nhận ra mình không hờ hững với trường xưa.
21 Tháng Ba 2013(Xem: 101153)
Cầm chắc lá thư trong tay tui đứng đợi mà sao hai cái chưn có cảm giác run lên từng chập. Chỉ còn độ mươi gốc cây nữa là em sẽ ngang qua. Tui dựa vô gốc cây đứng thở dốc mà chờ.
18 Tháng Ba 2013(Xem: 148440)
Tác phẩm Ngô Quyền Một Thời Để Thương Để Nhớ, không chỉ là một bộ sưu tập của những kỷ niệm đã theo chân những lữ khách Ngô Quyền khắp chân trời góc bể...
17 Tháng Ba 2013(Xem: 99592)
Dù rằng bây giờ con dốc Kỷ niệm trên đường đến trường Ngô Quyền hoặc dốc Cây Chàm đã bị bào mòn, không còn cao như xưa, nhưng trong từng ngăn ký ức đời mình thì “những kỷ niệm một thời học sinh Ngô Quyền” đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc nhất