Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Trương Đức Hoàng - NGỌT NGÀO HƯƠNG TRÁI THỊ

01 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 112601)
Trương Đức Hoàng - NGỌT NGÀO HƯƠNG TRÁI THỊ

Ngọt Ngào Hương Trái Thị


huong_dao_vn-content

 

Khi mới đậu vào trường Ngô Quyền, tôi đã chọn sinh ngữ chính là Pháp văn, vì không muốn lên lớp cao hơn mình sẽ... đụng đầu chị Hai. Bạn biết tại sao không? Vì tôi sợ khi bị kêu lên khảo bài mà mình "dốt" quá thì... dị lắm! (ngày xưa, chị Hai học Đại Học Sư phạm rồi về dạy Anh văn ở trường NQ). Coi vậy chứ cũng đâu có yên, chị ấy cứ nhắn quý Thầy Cô khác để ý em út, thành ra hồi đó, hầu như ngày nào "thằng em" cũng bị nắm chóp lên bảng.

Ngoài chuyện đi học, tôi ít được chơi các bộ môn khác, và tôi chỉ tham gia sinh hoạt Hướng đạo năm học lớp 12, sau khi gia đình chị Hai dọn đi. Khi đọc lá thư tôi viết về chuyện ở trong Ký túc xá, chắc bạn nghĩ là tôi "lẩm cẩm" rồi, lâu lâu cứ nhớ và kể hết chuyện nọ xọ qua chuyện kia! Tôi thấy hình như người... lớn tuổi nào cũng vậy, giống như Má của tôi, lâu lâu Má nhớ những chuyện hồi "nẫm" nào đâu rồi kể cho tôi nghe. Mình cũng rán nghe vậy chứ đâu có biết bà Tư hay bà Bảy là ai! Trong Hướng đạo gồm có 4 ngành: Ấu (từ 6 đến 9 tuổi), Thiếu (10-14), Kha (15-17) và Tráng từ 18 tuổi trở lên. Bây giờ, tôi kể chuyện Kha, đoàn của tôi cắm trại trên chùa Hội Sơn Tự cho bạn nghe chơi.


Năm 1972, anh Trần Bá Khanh, một huynh trưởng trong Liên đoàn Hướng đạo đã liên hệ với quí Sư Thầy (và Cô), cho Kha đoàn của tôi lên cắm trại trên chùa Hội Sơn Tự khoảng một tuần, với mục đích cạo rửa và quét vôi những ngôi tháp ở đây. Ngôi chùa này thuộc địa phận Thủ Đức và rất dễ tìm. Nếu đi từ Biên Hòa, mình sẽ ra tới Ngã Ba Tân Vạn rồi quẹo phải đi về hướng Sài Gòn. Sau 4,5 cây số thì qụẹo trái vô một con đường đất khá rộng, đi vòng vèo thêm hơn 1 cây số thì tới chùa. Chùa được cất trên một ngọn đồi khá đẹp, xung quanh có những ngôi tháp với nhiều bóng cây râm mát, phong cảnh hữu tình.
 

tre_truc-content

Trên đường lên chùa, người ta trồng nhiều khóm tre. Người trong chùa đã cất vài nhà vệ sinh ở đây, vì mấy khóm tre này cách chùa khá xa (khoảng 3,4 trăm thước). Bên hông chùa có một cây thị trái thơm ngào ngạt, ngày đầu tiên tới đây tôi đã “khoái" cây này. Trước cửa chùa, phía bên trái có một con đường dốc trải sạn đỏ, với nhiều nấc thang dẫn xuống bờ sông. Đến gần bờ sông, phía bên trái có một cái miếu và ngôi tháp nhỏ, hình như ở đây có trồng vài cây bông sứ. Trước kia, mấy anh em Hướng đạo đã đến đây cắm trại nhiều lần. Đối với tôi, khung cảnh ở bờ sông là kỷ niệm nhớ đời của mình vì đó là nơi mà tôi đã làm lễ Tuyên hứa.

Khi lên 
chùa, tụi tôi đem theo gạo rồi đưa cho cô Ba nấu, còn đồ ăn thì mình ăn "ké" trong chùa. Cô Ba là một sư nữ đã lớn tuổi (khoảng gần 60), rất hoạt bát. Bạn biết không, ở đây mình chỉ ăn rau đậu thôi như: măng, đậu đủa, rau muống xào hay luộc... mà sao thấy ngon lạ lùng, có lẽ nhờ sau khi làm việc mệt nhọc (cô Ba từng nói, máu của mấy người ăn chay có màu lợt hơn của người ăn mặn, tôi không biết có đúng hay không?). Thêm một điểm nữa là ai cũng hăng hái, chắc một phần vì làm việc cho chùa, một phần với không khí vui vẻ. Chứ ở nhà thì chưa chắc, có khi còn lười... chảy thây, giống như câu "Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng".

Lúc đó, em nào cũng gọi tôi là Trung tá "H" hết (vì tôi đã đóng vai với cấp bực này trong một vở kịch), rồi đứa này ghẹo đứa kia, đứa kia chọc đứa nọ. Chỉ có tôi là phải làm mặt nghiêm, vì mình hơi lớn hơn các em một chút. Trong thời gian ở đây, tụi tôi khoái nhứt là buổi tối leo lên bộ ván nghe cô Ba kể chuyện ma. Có một đêm, cô kể về chuyện một cô gái trẻ chết trôi và tấp vào bụi tre ở dưới bờ sông. Theo cô nói, có lẽ cô này đi học (vì mặc áo dài), đã theo bạn bè đi chơi trên ghe rồi bị chết chìm. Người ta đã vớt cô lên và chôn trong đất của chùa. Cô Ba lại kể đến chuyện ban đêm cô đi cầu, vừa ngồi xuống thì có bàn tay lạnh ngắt rờ lên ót của cô. Tuy sợ nhưng cô phải làm gan niệm Phật rồi đi lẹ lẹ về chùa. Khi cô kể đến đây, đứa nào cũng lết lại gần cô Ba, mặt thì day ra ngoài trong khi vẫn "dỏng" lỗ tai lên để nghe!


Qua ngày hôm sau, mấy em mới thách thức nhau, buổi chiều khi đi tắm một em sẽ để lại một cái quần gần bờ sông. Tối hôm đó, nếu có em nào dám xuống dưới lấy, mấy đứa kia phải đãi một chầu khi về Biên Hòa. Tôi không có can dự gì trong vụ thách thức, nhưng tôi nghĩ khó có em nào dám làm chuyện này, vì nhiều lý do: thứ nhứt đứa nào cũng nghe cô Ba kể câu chuyện ma, thứ hai là con đường dốc từ chùa xuống bờ sông khá xa (gần 300 thước) thêm ban đêm trời tối thui, phải đi chầm chậm chứ không thể chạy vì sợ vấp té trên các bậc thang. Vậy mà rốt cuộc có người dám đi, đó là em Tiêu Phi Long (trong mấy anh em hay nói chơi và gọi em là "con rồng bay mất tiêu").


Khoảng gần 9 giờ tối, Long đã đi xuống bờ sông để lấy cái quần. Ở trên này mấy em đóng cửa và nhảy hết lên ván ngồi chờ. Đợi khoảng gần 15 phút, cả đám không nghe thấy gì hết. Sau đó lại có tiếng rên nho nhỏ ở trước cửa, lúc đó có mấy anh chàng "dzọt" vô chính giữa ngồi. Tụi tôi ở trong này đang thắc mắc không biết ai ở b
ên ngoài, thì có vài em đề nghị Trung tá "H" ra mở cửa. Tuy không gan gì hơn mấy "trự" còn lại, nhưng mình là anh lớn mà, "rót" quá coi sao được, nên tôi mới bước lại cánh cửa. Khi tôi cất giọng hỏi thì tiếng rên ngoài cửa càng lớn hơn. Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi "Có phải Long hôn?" và mở cửa ra.

Bạn biết không, nhờ tiếng rên lớn hơn tôi mới nhận ra đó là giọng của em Long. Dưới ánh đèn, Long đã lấy cái quần trùm lên đầu và đứng trước mặt tôi cười hì hì. Khi anh em hỏi, Long mới kể là em đã xuống bờ sông lấy cái quần khá lâu, khi trở lên chùa em mới nghĩ tới chuyện nhát ma, nhứt là để chọc "Trung úy" Hai chơi (hồi đó mấy em gọi Hai, một em Kha sinh là Trung úy). Sau khi sơn phết các ngôi tháp và tường chùa, tụi tôi đã bùi ngùi chào cô Ba để ra về. Sau kỳ cắm trại này, tôi có đi thăm cô 1,2 lần nữa.


Năm 2002, vợ chồng tôi có dẫn các con lên thăm anh chị bà con ở Thủ Đức. Họ đã chở gia đình tôi lên viếng chùa, tôi rất cảm động khi nhìn lại cảnh xưa. Nhưng bây giờ chùa không còn đẹp như trước đây nữa. Người ta đã cất thêm và tạo ra những cảnh rất là kỳ dị, như nhà thờ của Quan Công... Dưới bờ sông thì họ che ra làm nhà nghỉ mát, với những chiếc xuồng cho khách du lịch mướn để đi qua bờ bên kia, hay đi chơi dọc theo dòng sông. Tôi rất buồn khi thấy cảnh chùa không còn trang nghiêm, u nhã như ngày xưa!


Tôi hỏi thăm và người ta cho biết, cô Ba mất đã lâu và được chôn cất trong sân chùa. Họ dẫn tôi đến mộ của cô, tôi đã xin vài cây nhang để thắp cho cô và khấn vái: "Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng". (Lúc cắm trại ở trên chùa, vì biết tôi thích, cô Ba hay để dành cho tôi vài trái thị. Tôi không có ăn, chỉ để trong túi cho thơm thôi. Tôi thích trái này vì nhớ sự tích "trái thị rớt bị bà già" trong truyện Tấm Cám).

 

Trương Đức Hoàng

31 Tháng Bảy 2014(Xem: 18069)
Hoàng ngồi trên xe lăn, tóc bạc trắng, áo pull đen, gầy yếu, thăm thẳm, tôi nghe thấy hơi ấm mỏng len qua những ngón tay của hai đứa tôi xiết nhẹ.
27 Tháng Bảy 2014(Xem: 17445)
Ngồi trong tòa soạn báo Việt Tribune, chúng tôi vẫn hồn nhiên “mày tao”. Như những ngày Văn Học năm xưa. Có chi thay đổi đâu! Tôi muốn mượn câu thơ của Phạm Nhuận để tặng Nguyễn Xuân Hoàng.
27 Tháng Bảy 2014(Xem: 15380)
Hai người phụ nữ ôm chầm lấy nhau. “Cô có khỏe không? Em bé tên gì vậy cô? Em dễ thương quá!” Tám ẵm bé lên, áp má mình vào má bé.
23 Tháng Bảy 2014(Xem: 18441)
Với nữ lực của Vy, chắc chắn tác giả Người Đi Trên Mây sẽ luôn bước trên những đám mây mịn màng, bồng bềnh, thư thái nhất giữa nụ cười e lệ ...
23 Tháng Bảy 2014(Xem: 22770)
Quỳnh nhắc lại chuyện tối qua, khi cả xóm bị khích động bởi tiếng kêu la giữa khuya của căn nhà đâu lưng bên kia hẻm.
22 Tháng Bảy 2014(Xem: 23323)
Nguyễn Xuân Hoàng là người nghệ sĩ đích thực, nhưng tư chất nhà giáo đặt ra những giới hạn không thể vượt qua cả trong cuộc đời lẫn trong nghệ thuật. Hình như A. Camus bảo nghề giáo là chỗ sa lầy ...
19 Tháng Bảy 2014(Xem: 20546)
Ông lại nghĩ đến người nghèo ở VN và những ngôi nhà bạc tỉ, dát vàng lộng lẫy. Ông nghĩ đến dàn khoan đang chễm chệ ngoài khơi và lời nói trịnh thượng của đại diện Trung Cộng.
18 Tháng Bảy 2014(Xem: 23447)
Xin được một lời cám ơn Thầy, cám ơn Cô. Cám ơn quý anh chị và các bạn đã thực lòng với trường xưa, cùng góp bàn tay mang bao nụ cười, niềm vui nhiều kỷ niệm trên hai chuyến đi về.
17 Tháng Bảy 2014(Xem: 30298)
Mừng anh thêm một tuổi, anh thương yêu, bây giờ tháng bảy, Hồn em, quà mừng sinh nhật, tay anh giữ đã từ lâu.
12 Tháng Bảy 2014(Xem: 26225)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: THỨC GIẤC - Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông - Tác giả trình tấu
07 Tháng Bảy 2014(Xem: 15788)
Chép lại bài thơ để bày tỏ lòng qúi mến đối với tác giả, một người anh, người bạn đã nhiều dịp chia sẻ với tôi buồn vui dạy học, làm báo và văn học trước khi chuyến xe luân hồi ghé bến để anh lên đường.
05 Tháng Bảy 2014(Xem: 37100)
Đọc sách báo ngày nay viết về cái chết của Hai Bà Trưng tôi hay bị "tẩu hỏa nhập ma" và phân vân tự hỏi: Hai Bà Trưng chết kiểu nào?
28 Tháng Sáu 2014(Xem: 31098)
• Việt Nam trong thế kỷ 20 vừa qua có ba điều bất hạnh xảy ra trùng hợp:... Trong ba cái bất hạnh ấy, cái thứ ba là nguy hiểm và tồi tệ nhất.
21 Tháng Sáu 2014(Xem: 30153)
Giữa văn chương và dạy học Hoàng thấy thế nào. Nguyễn Xuân Hoàng cho biết Văn là ý nghĩa chính của cuộc đời. Đi dậy chỉ là phụ. Cô Vy nói thêm. Nhưng cái phụ nuôi cái chính.
21 Tháng Sáu 2014(Xem: 19246)
Mùa trôi. Mùa vẫn trôi. Chớp mắt đã vụt qua, ta giơ tay nhanh mấy cũng không níu kịp. Ký ức xưa sao ta thấy ngày như càng dầy lên theo tuổi tác, cho thương nhớ vin theo mùa mà tìm về, ta biết làm sao từ chối?
20 Tháng Sáu 2014(Xem: 29686)
Hoàng thì đã và đang sống một cuộc sống tràn đầy, nên tôi cũng hiểu rằng bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, bạn tôi cũng đã sẵn sàng chuẩn bị cho dặm cuối của một chặng đường cheo leo trên con dốc tử sinh.
18 Tháng Sáu 2014(Xem: 18939)
Không, tôi ước gì năm nào cũng có bóng đá World Cup thì vợ chồng mình sẽ thôi khắc khẩu, sẽ hạnh phúc triền miên… Chị Bông cũng mỉm cười nhìn chồng. Anh nói đúng như trong lòng chị đang nghĩ.
14 Tháng Sáu 2014(Xem: 18351)
Một ngày bạn bè gặp gỡ trong tình thân. Bạn bè thân mến tôi ơi, còn cơ hội, còn sức khỏe, thì hãy đến với nhau. Một ngày vui rồi cũng qua mau....
13 Tháng Sáu 2014(Xem: 30012)
Ở Mỹ, ngày “Từ Phụ” “Father’s Day” thường tổ chức vào ngày Chủ Nhật của tuần Lễ thứ ba trong tháng Sáu. ...Mục đích của ngày lễ là để con cái tỏ lòng biết ơn và vinh danh cha mình.
13 Tháng Sáu 2014(Xem: 24209)
Mỗi khi nghĩ đến cha thì hình ảnh hiện ra trong đầu tôi là một người cha đạo mạo và nghiêm khắc. Tôi không muốn như vậy. Tôi muốn ông cười, nụ cười thật từ ái và hiền lành.