Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Vũ Ngọc Giao - BỨC TƯỜNG NGHIÊNG

10 Tháng Hai 202312:03 SA(Xem: 6400)
Vũ Ngọc Giao - BỨC TƯỜNG NGHIÊNG


 BỨC TƯỜNG NGHIÊNG

TUONGNGHIENG

Tiếng cối xay bột quay ù ù, Nàng thức giấc. Bà nội đang xay bột làm bánh đậu xanh. Mới tờ mờ sáng, mấy con bò trong chuồng đã sốt ruột gõ sừng cốc cốc vào thanh gỗ chắn đòi ra đồng. Lần dò từng bước nàng xuống bếp, bà nội húng hắng ho trong mớ muội than mù mịt, quay qua mắng yêu:

- Cha mày, lạnh mà dậy gì cho sớm!
- Con dậy từ sớm nghe nội xay bột - Nàng đến sau lưng, áp má vào tấm lưng xương xẩu của bà, hít hà mùi trầu âm ấm.

Tiếng nổ tí tách từ cành củi khô nghe vui tai, bà nội vần nồi cơm vừa chín tới vào tro. Hơ hai bàn tay bên bếp lửa, nàng áp lên má nghe âm ấm, có cả mùi khen khét của thanh củi chưa khô. Con mèo Mun ở đâu lại gần dụi dụi cái đầu vào chân, nàng bế nó lên, hôn vào cái mũi ươn ướt, nó “meo” một tiếng rồi chạy vụt ra sân. Men theo bức vách, nàng mò mẫm  ra vườn.

- Đừng ra ngoài đó lạnh, con! Không chừng lại ngã như bữa hổm! - Bà nội lo lắng nhìn theo, nén tiếng thở dài.

Nàng mù từ nhỏ. Cha chạy chữa khắp nơi đều vô ích. Đêm đêm nàng nghe tiếng thở dài thườn thượt của bà nội, tiếng thở kín đáo nén lại của cha mỗi khi nàng lại gần. Nàng không hiểu sao người lớn lại khổ sở khi thấy nàng như vậy, còn nàng vẫn vui, vẫn ôm con mèo Mun ngủ hết đêm này sang đêm khác. Từ nhỏ, quanh nàng luôn là bóng đêm, nên nàng quen, thói quen của một người biết chấp nhận.

Mỗi ngày nàng “nhìn” mọi thứ diễn ra xung quanh bình thường như bao người khác, chẳng cần ai gọi tên. Tiếng nổ tí tách dưới bếp, nàng biết trời sắp sáng, bà nội đang nhóm lửa nấu cơm. Mùi khói thuốc thoảng trong đêm, nàng biết cha đang thức khuya làm việc. Xung quanh tịch mịch, lành lạnh nàng biết đêm xuống. Tiếng gà gáy lao xao, nàng biết mọi người trở dậy tất bật cho một ngày mới.

Nàng ra sau hè, vườn sau ông nội trồng bụi chuối, quanh năm ra trái. Nàng ngắt lá chuối vấn thành chiếc kèn lá, chiếc nhẫn đeo tay… Nàng chỉ biết làm những món đồ chơi quen thuộc. Chiếc kèn bé tí, chiếc nhẫn đeo tay được nàng tỉ mẩn từng chút cho đến khi mồ hôi thành dòng trên trán, mặt trời đã đứng trưa.

Mỗi ngày, mọi người đã tất bật ra khỏi nhà, nàng lại ra vườn sau. Trong vườn, ngoài bụi chuối còn có luống bắp, vạt cải xanh, bà nội suốt ngày loanh quanh vun xới. Giữa vườn có một bức tường sừng sững, nàng không biết nó có từ bao giờ, chỉ biết mỗi khi nàng chạm tay vào nó mát lạnh vì bám đầy rêu. Bức tường đứng chơ vơ, bí ẩn như chẳng liên quan gì đến căn nhà vách đất của ông bà nội. Tường rêu - Đó là chỗ của nàng, chỗ bà nội phơi củi khô cho mùa sau, cũng là chỗ ẩn nấp của con mèo Mun mỗi khi giận dỗi nàng.

Bức tường không biết có từ bao giờ, chỉ biết ngày chập chững tập đi, tay nàng đã vịn vào bức tường rêu. Cho đến giờ nàng vẫn gọi nó là thế giới riêng của nàng - Thế giới bóng đêm. Cũng có khi nàng tựa vào tường miên man nghe tiếng con chim cu cườm gáy gừ gừ rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay, cho đến khi con mèo Mun đi tìm, nó cào vào bàn tay đánh thức nàng dậy, nàng giật mình ngẩn ngơ. Đôi khi chỉ thiếp một chút nàng đã mơ, trong mơ nàng thấy con chim cu cườm đẹp lắm, y chang lời kể của tụi trẻ con trong làng. Con chim mặc một chiếc áo màu xám tro, cổ đeo dây chuyền màu xanh ngọc bích. Ôi chao! Nàng ước được một lần nhìn thấy nó, thấy bầu trời xanh, nàng ước được một lần nhìn thấy cha, thấy ông bà nội, ước được một lần nhìn thấy dung nhan của mình trong gương…

Tiếng tụi trẻ con inh ỏi ngoài ngõ, tụi nó tụ tập múa hát và kể chuyện, chúng chẳng buồn gọi nàng. Mà thật ra có khi nào tụi nó gọi nàng đâu? Nàng thích được hát, mỗi khi nàng cất tiếng hát, cha vẫn khen nàng hát hay. Nàng cũng thích được kể chuyện, nàng có cả một kho chuyện cổ tích ở trong đầu, những câu chuyện cổ ông nội kể, cho đến giờ nàng vẫn nhớ.

Men theo hàng chè tàu, nàng ra ngõ tựa vào cánh cổng, nghe tiếng tụi trẻ con gần hơn chút nữa. Tụi nó không hay biết nàng đứng đó. Tiếng hát, tiếng chí chóe, tiếng cười đùa sao mà vui! Chao ôi! Nàng thèm được một lần như thế biết bao!

- Ê! Con mù kìa! - Một đứa nhìn thấy nàng nó la lớn.
- Mù ra đây chi vậy hông biết! - Đứa khác phụ họa.
- Đi đi! Đi chỗ khác chơi, đứng chỗ này tụi tao chọi banh đất, lỡ trúng bà nội mày bắt đền -
Nhiều đứa hét lên.

- Kệ nó đi, để nó đứng chơi, ảnh hưởng gì tụi mày đâu! - Một giọng con trai lên tiếng.

Nàng lủi thủi quay trở vào. Từ lâu nàng đã quen với sự xa lánh của tụi trẻ trong làng. Nàng biết, đứa lên tiếng sau cùng là thằng Nâu ở xóm trên. Lần nào bị tụi trẻ trong xóm xua đuổi, chọc ghẹo Nâu cũng bênh vực nàng. Một lần trên đường làng, bất chợt mưa ập xuống, nàng luống cuống chưa biết nấp vào đâu, Nâu vội chạy lại nắm tay nàng kéo vào mái hiên bên đường trú mưa. Cơn mưa giông bất ngờ mà dai dẳng, nàng co ro vì lạnh, Nâu lo lắng:

- Ráng chút đi, đứng yên đây chờ tui đi kiếm áo mưa.

Chưa nói hết câu Nâu đã vụt chạy đi, một lúc quay lại :

- Về thôi, để tui che cho khỏi ướt.

Đưa nàng về đến ngõ, Nâu không quên dặn dò:

- Lần sau đừng đi xa, chơi loanh quanh trong vườn được rồi. Mai mốt tui bẫy cho con chim dồng dộc làm bạn, nghen!

Nàng lí nhí  “cảm ơn”  nước mắt chực trào ra. Chỉ có Nâu mới làm bạn với nàng, mới bênh vực nàng trước tụi trẻ trong làng. Chỉ có Nâu mới hiểu nỗi cô độc của nàng.

Cha dạo này đi nhiều, ông nội bảo:

- Nghề cha nó là phải đi!

Nàng nghe mùi trầu phảng phất từ hiên vào, bà thở dài đánh sượt:

- Nghề gì lạ, hết đi rồi về thức đêm, đốt hết dầu lửa viết cũng chẳng ra tiền.

Tiếng lạo xạo xúc lúa ở bồ, bà nội xúc lúa đi bán.

- Bà nhẹ tay thôi, nó chưa ngủ đâu - Ông khẽ nhắc.

- Nó thức cũng có thấy được gì đâu! - Bà cay đắng.

Con mèo Mun bỏ đi không về, đêm đến nàng co ro một mình. Từ lâu nàng chỉ có nó làm bạn. Hai ngày trời nàng lang thang tìm nó, mọi xó xỉnh, góc vườn nàng đều sờ soạng, gọi Mun khản cả tiếng.

Ông nội trong nhà nhìn ra rưng rưng:

- Chắc nó ham chơi đâu đó, vài hôm lại mò về thôi, con!

Bà nội lầm bầm:

- Nó chạy qua đường, xe cán chết hai ngày trước, ông quên rồi sao?

Giọng ông khẽ khàng:

- Suỵt, nhỏ thôi bà!

Đêm, từng cơn ác mộng kéo về. Nàng thấy mèo Mun mù hai mắt, quờ quạng chạy qua đường, chiếc xe trâu chạy vụt qua... Trong giấc ngủ mệt nhọc, nàng nghe tiếng ông bảo bà:

- Ngày mai tui cho đập bức tường phía sau hè, xây lại… Cũng lâu rồi, mục hết, sập khi nào không hay. Nó cứ ngồi ở đó, hôm qua tui thấy nó tựa vào đó ngủ. Tui sợ…

Tiếng bà nội lại thở đài đánh sượt:

- Tội nghiệp cháu tui, phải chi hồi đó…

Nàng thức giấc nhưng vờ nằm yên như đang ngủ. Vậy là ngày mai bức tường rêu mỗi ngày nàng  tựa vào sẽ bị phá đi. Bức tường rêu ươn ướt, man mát. Bức tường rêu của nàng. Thế giới bóng đêm của nàng. Bức tường nghiêng vì đã mục hay nghiêng theo vệt nắng đổ? Nàng làm sao biết? Chỉ biết ngày mai ông nội cho người phá nó đi.

Đêm lạnh, nàng mò mẫm ra hiên. Trong nhà, tiếng bà khe khẽ:

- Sắp đến rằm rồi, nhanh quá! Mới đó đã sáu mươi con trăng rồi ông ơi, mẹ nó giờ này…

- Nhanh thiệt, nó mới đỏ hỏn tui bồng trên tay, giờ đã mười sáu rồi. Cái con giống mẹ, càng lớn càng xinh.

- Xinh gì, gầy trơ xương gió thổi cũng bay! - Bà nội lại thở dài thườn thượt.

Nàng nhủ thầm, lại một mùa trăng? Nàng ngước nhìn trời, vẫn là đêm, đêm đặc quánh, tiếng côn trùng rỉ rả ở vườn sau. Nàng nghe tiếng nó than van, nó khóc, nó nỉ non, có khi nó cất tiếng hát du dương làm rung cả mảnh vườn sau. Nàng yêu tiếng côn trùng kỳ lạ, vì nó thật, duy nhất nàng “cảm” được, nó thật…

Trong nhà, tiếng ông lại thầm thì với bà:

- Tôi quyết định rồi, phải bán mảnh vườn sau, lấy tiền chạy chữa cho nó đến khi nào sáng mắt thì thôi!

- Ừ, thì tùy ông, thương con mình thương luôn cháu, còn mảnh vườn trước đủ tui trồng luống bắp cũng vui - Tiếng bà nội ngậm ngùi.

Nàng nghe như tiếng sấm nổ, “bán mảnh vườn sau”. Vậy ông nội bán tiếng côn trùng, bán tiếng than van, bán luôn cả tiếng nỉ non đã dành riêng cho nàng trong những đêm sâu… chỉ vì mong nàng nhìn thấy cuộc đời này?

Nàng chạy ra ngõ, dưới chân là bóng đêm, trên cao mảnh trăng gầy xanh xao. Nhưng bóng đêm hay bóng trăng với nàng có nghĩa gì? Nàng chỉ là cô gái mù. Nàng đã thuộc về bóng đêm từ bé, nàng lớn lên trong thế giới đó. Nàng nhìn cuộc đời bằng cách riêng của mình, nàng bằng lòng, không cưỡng lại, nàng ước ao nhưng nàng chấp nhận.

Nàng vẫn lang thang trên đường làng, chốc chốc mảnh trăng gầy vén mây rọi xuống chút ánh sáng nhạt nhòa. Nàng đi đâu? Nàng cũng không không biết nữa! Đi ngắt lá vấn kèn? Hay ra ngõ nhặt trăng?

Đêm khuya. Đôi chân nàng lại dò dẫm trở về. Trên lối mòn quen thuộc, nàng ngửi thấy mùi hương nồng của đất mà lâu nay nàng tưởng đã quên. Tay nàng quờ quạng vào bóng đêm, chạm vào thế giới của nàng  - Bức tường rêu. Nàng chợt nhận ra… Ồ! bức tường nghiêng! Sao đêm nay nàng mới nhận ra bức tường của nàng đã nghiêng?! Nhiều năm rồi nàng tựa vào tường nghiêng. Nghiêng theo thời gian? Nghiêng theo vệt nắng đổ? Hay nghiêng theo bóng tối trong mắt từ lúc nàng có mặt trên cõi đời này?...

Tiếng côn trùng rỉ rả đâu đây. Trên cao, trăng hạ tuần khuyết một vành không đủ soi đôi mắt nàng chỉ chứa được bóng đêm. Chỉ một góc trăng thôi, nhợt nhạt soi mái tóc nàng đổ dài xuống lưng, tràn trên đôi cánh tay gầy guộc, hư hao...

Vũ Ngọc Giao

04 Tháng Tám 2020(Xem: 11220)
Nhà báo Hà Tường Cát, cựu tổng thư ký nhật báo Người Việt, qua đời lúc 7 giờ 30 phút sáng Thứ Hai, 3 Tháng Tám, tại bệnh viện Fountain Valley, California, thọ 80 tuổi, vì bệnh già.
02 Tháng Tám 2020(Xem: 13210)
Cũng như hết mùa hè mùa Thu sẽ đến. Cháu tôi không được đến trường nhưng vẫn được học online. Những đóa hoa của vườn hồng Portland cũng sẽ héo tàn, nhưng những nụ hoa mới sẽ mọc lên, thay thế và rực rỡ vào mùa Xuân tới.
02 Tháng Tám 2020(Xem: 12255)
Anh ghé lại chiều thu vàng vọt Nho cuối mùa, anh lỡ cuộc tình Chẳng thể nào hò hẹn ba sinh Thôi cứ thế, em mãi là 18.
27 Tháng Bảy 2020(Xem: 8840)
Mục đích là hướng dẫn về tai biến mạch máu não, cung cấp những tin tức về nghiên cứu và điều trị,và những chương trình sẽ làm trong cộng đồng.
27 Tháng Bảy 2020(Xem: 12844)
Ngày sinh nhật này có ý nghĩa lớn lao đối với em. Em sẽ dành cho chồng em những gì lãng mạn nhất để chuộc lỗi lầm..Đương nhiên em sẽ giấu kín như bưng chuyện ngày hôm qua, một ngày vô vị nhất trong cuộc đời em. Tất cả điều tồi tệ xảy ra vì em đã quá GHEN.
25 Tháng Bảy 2020(Xem: 14709)
Sáng nay nhìn bạn mừng sum họp Tôi bỗng thấy đời như giấc mơ Những gương mặt ấy thời con gái. Rưng rưng xúc động thuở dại khờ.
25 Tháng Bảy 2020(Xem: 14464)
Tình Ta chân chất đậm đà Dù cho xa cách lòng già nhớ thương. Mặc dù Đại dịch nhiễu nhương. Ngày xưa thân ái như đương trở về.
18 Tháng Bảy 2020(Xem: 13241)
Lucy đã từ giã chúng tôi để trở về nơi nó bắt đầu. Mạng sống của sanh linh đều đến rồi đi. Tôi rồi cũng sẽ ra đi như nó.Tôi không biết nó từ đâu đến, nhưng nó đã chấm dứt cuộc đời ở tại nơi này, trong tình thương của đại gia đình chúng tôi.
17 Tháng Sáu 2020(Xem: 15766)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: LỜI TÂM SỰ CÙNG CHA – Thơ Ngọc Quý- Phổ nhạc: Đăng Phương Hòa âm: Quang Đạt - Kim Ngân trình bày
07 Tháng Sáu 2020(Xem: 14569)
Con sẽ bay theo gió Và rơi xuống gốc cây Ủ mục theo ngày tháng Thêm đất màu nơi này Một mầm non lại nhú Những chiếc lá tái sinh Cây cội nguồn Đất Mẹ Bao thế hệ giữ gìn.
07 Tháng Sáu 2020(Xem: 13261)
Xin đừng đập phá. Xin đừng mang theo gạch đá, búa và gậy gộc để đập phá cửa kiếng. Khi một tiếng bụp vang lên. Những tấm kiếng rả ra và gục xuống rệu rạo. Có khác gì một thây người bị thương quỵ xuống.
30 Tháng Năm 2020(Xem: 15199)
Chúc mừng cháu hôm nay thành tựu Tốt nghiệp học sinh giỏi của trường Hết hè này cháu phải lên đường Sống tự lập đời sinh viên Đại học.
30 Tháng Năm 2020(Xem: 13732)
Ngày Memorial Day, tôi treo lá cờ Hoa Kỳ trước nhà để tưởng niệm và tri ân. Trong nhà, tôi mua hoa và trái cây đặt lên bàn thờ ba tôi. Tôi đốt hương khấn nguyện cho hai người cha, hai người lính.
23 Tháng Năm 2020(Xem: 13118)
Khi không thể bắt tay nhau vì sợ lây nhiễm, hãy cúi đầu trước nhau hay những ngón tay khép lại xá nhau trước khi bước vào cuộc họp. Sự khiêm cung cũng giảm đi những căng thẳng và ý nghĩ đen tối hại nhau.
22 Tháng Năm 2020(Xem: 14851)
Nếu một ngày điều này có thật Thì con ơi! chuyện đó cũng thường Hãy tin đi ở cõi vô thường. Mẹ an lạc bình yên, siêu thoát.
15 Tháng Năm 2020(Xem: 15414)
Để Mẹ ra đi lòng thanh thản. Vui cùng cây cỏ với trăng sao. Tự hào phủi sạch bao nghiệp chướng. Nhẹ nhàng hồn phách bay lên cao.
10 Tháng Năm 2020(Xem: 9349)
Chúng ta đã bước vào tháng Năm. Tháng của an vui và hạnh phúc. Hãy chúc lành cho nhau và mong rằng nắng ấm tháng năm sẽ đem đến nhiều tin tốt hơn về dịch bệnh, kinh tế và chính trị. Chào mừng tháng Năm, tháng của những hy vọng.
09 Tháng Năm 2020(Xem: 15185)
Năm nay Phật Đản chẳng đi chùa Dịch cúm hoành hành phải chịu thua Trong bếp rộn ràng nồi cháo nấm Ngoài sân tíu tít cháu chơi đùa
03 Tháng Năm 2020(Xem: 13416)
Hôm nay thứ năm ngày 30/4/2020. Tôi thức dậy sau một đêm không ngon giấc. Tối qua trên iphone một mình cô độc, tôi nằm xem những bài viết, những video nói về ngày 30/4 mà thao thức.
02 Tháng Năm 2020(Xem: 15578)
Tháng tư đói rạc nơi nơi Bo bo cho ngựa, nay người phải ăn Từ nay xuống kiếp lầm than Đọa đày dân Việt hàm oan tội gì?
02 Tháng Năm 2020(Xem: 15346)
Thư bất tận ngôn! Xin chúc bạn: Ráng mà gầy dựng chút tương lai Phần ta, còn quãng đời hiu hắt Như khói hoàng hôn muộn cuối ngày.
02 Tháng Năm 2020(Xem: 18114)
Nguyện Mẹ siêu sanh cõi vĩnh hằng Hương linh của mẹ được vinh thăng Theo chân Phật Tổ về Tịnh Độ Thoát vòng sinh tử dứt nghiệp căn.
26 Tháng Tư 2020(Xem: 13345)
Nguyện Đức Phật A Di Đà tiếp dẫn hương linh Phật Tử Lê Văn Tới Pháp danh Nhật Minh tạ thế vào 20/4/2020 nhằm ngày 28/3 năm Canh Tý tại San Jose về cõi niết bàn.
24 Tháng Tư 2020(Xem: 14276)
Thoát xa cõi tạm xô bồ Sát na hơi thở bên bờ tử sinh Con đường riêng chỉ một mình Giữa mùa dịch bệnh hành trình lẻ loi
18 Tháng Tư 2020(Xem: 15365)
Không ai muốn mình có một vết sẹo trên người cũng không ai muốn mình sống với những nỗi đau. Những ai gây ác nghiệp chắc chắn sẽ nhận hậu quả, mọi sự việc trên đời vẫn còn đang tiếp diễn. Chúng ta hãy chờ xem mọi việc sẽ phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.
17 Tháng Tư 2020(Xem: 16348)
Đám tang chị tôi đầy nước mắt Vỏn vẹn 10 người. Chồng, con, cháu chỉ được 8 người Nhà quàn hai người Đúng như luật lệ. Tôi đứng xa xa như người viếng mộ Tham dự chui tang lễ chị mình.
14 Tháng Tư 2020(Xem: 12448)
Có lẽ hai ông Tổng thống và Thống đốc chỉ huy chiến tuyến chống dịch, trước những con số kinh khủng cũng đã tìm thấy mối đồng cảm trong cõi đời phù du này chăng?
13 Tháng Tư 2020(Xem: 9460)
Có nhiều nơi ở miền Nam mình đã đi qua, đã ở đó, đã nghe nói tới hoặc đã đọc được ở đâu đó... riết rồi những địa danh đó trở thành quen thuộc; nhưng chắc ít khi mình có dịp tìm hiểu tại sao nó có tên như vậy?