Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng TNP - LUÔN LUÔN... MÃI MÃI!

15 Tháng Sáu 201312:00 SA(Xem: 50585)
Hoàng TNP - LUÔN LUÔN... MÃI MÃI!

Luôn Luôn… Mãi Mãi!


tinh-muon_2_-large-content 


 Chiếc trực thăng đảo một vòng quan sát, rồi hạ thấp dần cao độ bay là đà sát xuống mặt đất, toán anh em chúng tôi phóng nhanh xuống và lặng lẽ biến mất vào cánh rừng già chiến khu D. Mặt trời chiều vẫn còn le lói phía xa xa, nhưng giữa lòng rừng núi dường như đã dầy đặc trong bóng tối âm u.

Tôi như cậu bé bơ vơ được trở về nhà, nghe lòng lắng động bình yên trong khung cảnh núi rừng trùng điệp. Tôi ngửa mặt quan sát khung cảnh tuyệt vời vây quanh. Tôi rất thích những đêm rừng như thế nầy, đêm không có hoạt động của địch gần nơi chúng tôi. Cả núi rừng trở nên sống động huyễn hoặc, kỳ ảo... nhất là những đêm trăng, núi rừng như thuộc về chúng tôi. Tôi nghe được tiếng thì thầm của muôn thú. Tiếng trở mình của cây cỏ... tiếng động rất nhẹ của côn trùng di chuyển rất khẽ dưới chân. Ngồi dựa vào gốc cây Cầy, tôi nghe hơi lạnh len lỏi vào từng sớ thịt, chúng tôi chia nhau từng hớp rượu mạnh. Tôi yêu rừng rậm và sự huyền bí hùng dũng của nó vì chỉ nơi đây tôi tìm được chính tôi. Tôi mơ màng thả tâm tư bay bổng về em và buổi chiều sân ga SG-BH 197... trong một dịp về phép hiếm hoi sau 3 tuần lễ huấn luyện nhảy dù gian khổ để trở thành người lính Biệt cách dù sau này. Tôi và người bạn trong bộ treillis của trường Võ bị, mũ beret tím than, khăn quàng cổ xanh, ve áo alpha đỏ đã khiến các cô nữ sinh có chút ngẩn ngơ trong ánh nhìn tò mò lạ lẫm. Trong toa xe lửa, tôi lướt nhanh mắt qua đám người mua gánh bán bưng chen chúc nhau ồn ào náo nhiệt. Và tôi nhìn thấy em, cô bé nữ sinh trong chiếc áo dài trắng thướt tha, hai tay ghì sát cặp xách to trước ngực như tìm một che chở, đôi mắt em to sâu ngơ ngác trên khuôn mặt tròn trịa xinh xắn, nhưng sao cô bé này có chút gì lạc lõng giữa đám đông khiến tôi chạnh lòng. Em vội vã cúi mặt lẩn tránh ánh nhìn xoi mói của tôi, mái tóc bum bê óng mượt lả lơi trên bờ vai thon gầy, cánh tay nhỏ che hờ hững ngang môi với nụ cười ẩn hiện, một bên má lúm duyên dáng, làm lòng tôi chùng xuống.

Bất ngờ một toán lính trong cơn say sưa nhảy lên toa xe lửa của chúng tôi, và ngay lập tức họ vây lấy em và các bạn nữ sinh, rồi sỗ sàng cười nói quậy phá. Vành môi em run run chực khóc. Tôi mím môi nhanh nhẹn bước đến bên em để cúi xuống em vấn an, rồi tôi và người bạn can thiệp quyết liệt cho đến khi toán lính say sưa phải rời khỏi toa xe lửa. Chỉ thế thôi, không một lời hò hẹn nào cả, cũng không một nắm tay bâng khuâng vội vã, chỉ có ánh mắt em nhìn tôi tha thiết và nụ cười mỉm chi ấm áp dễ thương mà thôi, đã để lại một dấu ấn kỷ niệm sâu đậm trong lòng tôi, một đứa con trai chỉ mới 22 tuổi. Đến nỗi giờ này đây, mấy mươi năm sau, hình ảnh em vẫn đậm nét trong lòng tôi.

Em, người con gái đến từ hôm qua, em bước ra từ một thế giới thần thoại hoang đường trong cổ tích, rồi len lén dẫm gót chân son vào đời tôi như một cánh bướm non sặc sỡ muôn màu. Em mong manh dễ thương pha vào lòng tôi mùi hương yêu thương ngào ngạt. Cho dù 40 năm sau đi nữa, thời gian dường như bất động, và không gian đã dừng lại mãi mãi ở thời khắc mà trái tim non cậu trai trẻ đã choáng ngợp hình bóng cô gái 17 tuổi năm nào. Tôi bừng tỉnh giấc ngủ trong tiếng mưa rơi, đến ào ạt nơi đây vào cuối Thu, đập vào cửa kiếng phòng tôi những âm thanh rộn rã, cơn mưa lớn hiếm hoi nơi này gợi tôi nhớ đến những cơn mưa ở Biên Hòa thời thơ ấu, tôi choàng tỉnh và bỗng cơn nhớ nhung của kỷ niệm năm xưa ào ạt trở về làm giông bão lòng tôi. Ở lứa tuổi này đây, vầng tóc đen quăn vờn óng mượt ngày xưa nay đã đổi màu và thưa thớt, vậy mà em ơi, tôi vẫn mơ một giấc mơ ngày xưa có em. Tâm hồn tôi không có tuổi, tình yêu tôi không có tuổi phải không em? Cửa sổ phòng tôi bừng sáng khi ánh mặt trời rọi những tia sáng đầu ngày, tưng bừng, tươi tắn. Công viên trước nhà tôi bỗng dưng đẹp lạ lùng, tôi bưng tách cafe bốc khói, thưởng thức những búp cây non còn óng ánh sương mai, những chú sóc nhỏ dạn dĩ rượt đuổi nhau uốn cong chiếc đuôi xinh đẹp chập chờn giữa các bụi hoa lung lay huyền ảo. 

Tôi hớp từng ngụm cafe thơm lừng để nghe lòng ấm áp theo từng đợt sóng nhớ nhung chan hòa rơi xuống lòng tôi, và tôi mơ...

Một phép lạ nhiệm màu nào đó sẽ cho tôi có một buổi chiều tà, dạo chơi với em trên bãi biển đầy cát trắng, tôi mân mê chỉ ngón tay út nhỏ xíu của em trong tay, như sợ em sẽ tan vỡ, tôi nâng niu em trong vòng tay, tôi ôm ấp em nhẹ nhàng. Tôi đó, người đàn ông hơn 50 tuổi đời vẫn còn lẩn khuất mối tình đầu mơ hồ, si mê trong tâm tưởng. Em nhỏ bé mà không bao giờ nhỏ trong tôi, bước chân em với những ngón chân hồng tròn trĩnh đã đâm vào lòng tôi những vết tích say đắm trong trái tim già nua của tôi, vốn đã đầy dãy những mảnh vụn và đau thương của thời gian tàn phá. Đã có khoảng thời gian hơn 10 năm đau khổ nhất mà tôi đã rơi vào hố sâu thẳm nhất của cuộc đời, những lúc nỗi đau đớn như nhận chìm tôi vào tận cùng của đời sống ngặt nghèo, tôi đã chụp bắt lấy những phút giây hạnh phúc nào tôi có thể... để mạnh mẽ vươn lên một lần nữa... thì em ơi, em có biết hình ảnh em đã hiện diện nơi đó, em đã là một phần đời hạnh phúc mơ hồ, hư ảo mà tôi không biết vì lý do gì, đã nhớ nhung một cách mãnh liệt. Tôi mãi hoài ngụp lặn trong ánh mắt nai sâu hút với ánh nhìn êm ái như tơ lụa đó, và tôi tìm được điểm dựa cho lòng mình chao đảo long đong.

Nỗi khao khát sâu lắng trong tôi đã làm mềm lòng định mệnh, tiếng thổn thức trong tận cùng tâm khảm tôi đã khiến định mệnh giũ tay thương xót. Chúng tôi đã hội ngộ nhau như một ban thưởng cuối cùng. Tôi vẫn còn bỡ ngỡ với sự hiện diện của em trong đời tôi thật quá đỗi tình cờ. Dù muộn màng nhưng nóng cháy, tôi hạnh phúc nắm tay em một lần nữa, cũng chỉ là ngón út nhỏ xíu đó thôi. Giữa làn khói lãng đãng lung linh trong quán cafe quen thuộc, chúng tôi gặp gỡ nhau trong một thời khắc đặc biệt cho chúng tôi mà thôi. Tôi hạnh phúc nhìn em nói cười líu lo, em vẫn mắt nhung sâu thẵm, môi hồng như cánh hoa đượm sương sớm, má lúm đồng tiền ẩn hiện theo từng tiếng cười nói rộn ràng. Tôi len lén tìm bàn tay em đặt hờ hững trên bàn, áp bàn tay to lớn lên tay em, áp tình yêu tôi nồng nàn lên đời em, áp ngọn lửa tình si tôi vào đời em mãi mãi. Vuốt ve những ngón tay em gầy mà nghe thương yêu run rẩy như tay em cũng đang run rẩy. Chúng tôi yêu nhau muộn màng lắm, để có chút gì đau khổ xen lẫn hạnh phúc ở mỗi giây phút bên nhau ngắn ngủi đó. Tôi say đắm. Tôi nồng nàn trao cho em tất cả quãng đời còn lại của một gã si tình. Cho dù thời gian có hằn bao nhiêu vết nhăn chìm quanh đuôi mắt em, cho dù thời gian đã phủ lên mái tóc em một màu mây ánh bạc. Em mãi mãi là cô gái 17 tuổi trong tim tôi, trái tim tình si mỗi năm lại chật hẹp hơn với tình em tròn trịa... Tôi ôm lấy khuôn mặt em bằng hai bàn tay trân trọng, nhìn sâu vào đáy mắt em để chỉ thấy hình ảnh tôi trong đó. Tôi bế em ghì sát vào lòng mỗi lần chúng tôi chia tay, và chỉ đến với nhau như thế này thôi. Tha thiết nhưng nhẹ nhàng mà nồng nàn đam mê, không thể tách rời nhau, cũng không thể gần gũi nhau hơn lằn ranh cố định. Em thích tựa đầu vào vai tôi, mỗi khi nói tiếng chia tay buồn bã, em cố dấu dòng nước mắt lặng lẽ rơi, tôi se sẽ vuốt má em, vuốt trôi đi muộn phiền của mối tình ẩn dấu.

Chúng ta tan biến vào nhau trong tình yêu cuối đời muộn màng mà thơm lừng thi vị, như hai ly rượu ngon mình đưa lên môi nhau sóng sánh ái ân, nồng đượm hương vị tình yêu và ngọt ngào trong từng phút giây ta ân cần đến với nhau dồn dập miệt mài. Em ơi, ta sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa đâu, ta ghì xiết em, giấc mơ đầu tiên và cuối cùng đời ta. Mãi mãi yêu nhau, luôn luôn thuộc về nhau trọn đời em nhé. 

 

Hoàng TNP

 

 

07 Tháng Giêng 2010(Xem: 75320)
Vạn dặm đường xa, vạn dặm xa Khói chiều vương vấn bóng quê nhà Lòng nặng lòng nghe hoàng hôn xuống Một khối tình em, một mẹ già
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 71571)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76056)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74227)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75415)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 32736)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 77051)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74619)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 59945)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74396)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 77442)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83486)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 84577)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82902)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 86429)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 92340)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 88662)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82646)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82651)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63221)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63807)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81137)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82437)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83682)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 84758)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100291)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93927)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63664)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......