Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hà Thu Thủy- CÔ GIÁO CỦA TÔI.

18 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 93882)
Hà Thu Thủy- CÔ GIÁO CỦA TÔI.

633941057378125000_300x202


CÔ GIÁO CA TÔI

          Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi. Ở mái trường đó có cô Nhã Ý- Cô giáo dạy môn Quốc Văn năm tôi học lớp 8 .Cô là chị dâu của Giang Hạ. Anh Toàn của Giang Hạ là bác sĩ có tiếng thời đó. Phòng mạch của cô thầy cách nhà tôi một dãy phố lúc nào cũng đông đúc bệnh nhân. Cô Nhã Ý mới ra trường về dạy Văn lớp tôi.Chao ơi! giọng Hà Nội của cô mới ngọt ngào quyến rũ làm sao. Tôi yêu thơ bà Huyện Thanh Quan từ đó. “Bước tới đèo Ngang bóng xế tà. Cỏ cây chen đá lá chen hoa.”. Những quả tim bé nhỏ của bọn học trò tỉnh lẽ chúng tôi rung lên theo giọng giảng bài quá đổi tuyệt vời của cô. Nhìn cô đẹp lộng lẫy trong tà áo lụa Hà Đông đi dưới hàng cây lao xao gió, tôi quyết tâm lớn lên sẽ làm cô giáo. Vì cô, tâm hồn tôi trở nên phong phú và tràn đầy những hình ảnh hay, những ý tưởng đẹp.Tôi thích viết văn và làm thơ từ đó… Có một lần tôi và Giang Hạ tập đạp máy may, chỉ bị kẹt nên tôi đưa ngón trỏ vào khều sợi chỉ lên. Giang Hạ loay hoay thế nào làm cây kim đâm thẳng vào ngón tay tôi. Hốt hoảng, tôi giật mạnh ngón tay ra khiến cây kim bị gãy và một khúc kim nằm lại trong ngón tay. Giang Hạ vừa dìu vừa lôi tôi tới phòng mạch của cô. Đang giờ nghỉ trưa mà Hạ bấm chuông inh ỏi lại còn la hét như cháy nhà vì thấy tôi đau đến xanh lét cả mặt mày. Cô ôm tôi vỗ về để thầy Toàn lấy mẫu kim ra. Đau muốn ngất xỉu nhưng trong vòng tay êm ái của cô tôi lại mong thầy Toàn làm lâu lâu hơn nữa để giây phút trong vòng tay cô được kéo dài them. Đậu xong tú tài hai hạng ưu Giang Hạ được học bổng du học nước ngoài. Tôi thi vào Sư phạm. Bóng đen khốn khổ úp xuống gia đình tôi khi ba tôi chết vì tai nạn xe cộ. Trụ cột gia đình gãy, nhà tôi sụp xuống một cách thảm thê. Má tôi từ một nội trợ chỉ biết lo cho chồng con cơm ngon canh ngọt bấy giờ phải lao ra buôn bán để nuôi năm đứa con chỉ biết ăn và học. Cô giúp vốn cho má tôi mở quán bán cơm. Cuộc sống khá dần lên nhờ tài nấu nướng tuyệt vời của má tôi… Cho đến một ngày má tôi bị bể hụi. Tôi chẳng biết tí gì về “hụi” nên ôm lấy hai đứa em dúi vào một góc nhà sợ hãi nhìn người ta xông vào lấy đồ đạc mang đi. Nhà tôi bỗng dưng hoang tàn, trống trải đến thảm hại. Thụy Phương -em gái tôi đi học Anh văn về, nó chỉ kịp dựng chiếc xe PC lên thềm nhà, thấy má tôi ngồi như chết rồi ở một góc nhà, nó chạy vào òa lên khóc. Tiếng khóc của Thụy Phương lôi tôi về thực tại phủ phàng. Tôi đứng lên định đẩy chiếc PC -tài sản duy nhất còn  lại- vào nhà, thì lại xuất hiện thêm một chủ nợ. Bà ta cầm lấy ghi đông xe và nói như rít lên –“Chỉ còn cái này thôi ư, tao lấy, một tuần sau chị em mầy không đem tiền tới chuộc, tao bán”. Tôi ôm ghì lấy chiếc xe kêu lên tuyệt vọng: “Không không…” Đấy là món quà Giang Hạ tặng lại tôi ngày đi du học. Tặng vật đầy tình thân như thế mà lại đem đi gán nợ được sao. Đúng lúc đó cô Nhã Ý xuất hiện. Cô ôn tồn nhỏ nhẹ nói gì đó với bà chủ nợ. Tỉnh hồn lại tôi mới biết cô đã trả tiền cho bà ta đầy đủ cả vốn lẫn lời. Tôi lê chân vào nhà, tự dưng tôi muốn chết vô cùng. Từng giọt nước mắt thấm ướt vai áo cô giáo nhân ái còn hơn ông bụt trong cổ tích… Cô đưa tôi vào trường Sư phạm, bắt tôi hứa học hành tử tế. Cô nói: “Thụy phải ráng học nốt để ra trường lo cho má và các em chứ, đời người ai cũng có lúc gian nan, mình phải có nghị lực để vượt qua Thụy a”. Cô tìm chỗ trọ, giới thiệu một số chỗ cho tôi dạy kèm và phụ trách trang thiếu nhi ở một tuần báo. Thụy Phương dạy kèm Anh văn cho hai bé của cô. Nó dạy chẳng ra gì mà tiền cô trả thật hậu hĩnh. Hai số tiền gộp lại cũng tạm đủ để nuôi ba đứa em nhỏ và má tôi suốt ngày ngơ ngẩn, miệng nói lầm thầm gì đó với hư không. Tôi ra trường đi dạy, với vài tài vặt, tôi đi hát, đi dạy kèm nên cuộc sống cũng dần dần khá lên. Lòng dặn lòng sẽ tìm cách trả bớt phần nào công ơn của cô Nhã Ý. Chưa đền đáp được gì thì gia đình cô đã đi đoàn tụ ở nước ngoài. Thỉnh thoảng tôi nhận được thư cô, những tờ thư dài, đầy những lời thương yêu. Cô nói: Có xa quê hương rồi mới biết yêu quí và nhung nhớ. Có những đêm cô thức hoài không ngủ được vì thèm được đứng trên bục giảng để giảng thơ Kiều.        

          Tôi nhớ cô và muốn hát bài “Hạ trắng” mà cô rất thích. “Áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau”. Cô ơi, cô giáo của tôi ơi! 

                                                                             HÀ THU TH

                                                                           (Biên Hòa-Đồng Nai) 

633941057653593750_75x100

07 Tháng Giêng 2010(Xem: 74935)
Vạn dặm đường xa, vạn dặm xa Khói chiều vương vấn bóng quê nhà Lòng nặng lòng nghe hoàng hôn xuống Một khối tình em, một mẹ già
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 71365)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75970)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74143)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75170)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 32570)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76866)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74432)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 59799)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74245)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 77245)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83407)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 84498)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82726)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 86382)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 92265)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 88584)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82578)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82607)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63170)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63749)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81084)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82380)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83618)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 84711)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100198)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63611)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79807)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi