Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng TNP - ANH CỦA TÔI

20 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 67136)
Hoàng TNP - ANH CỦA TÔI

  Anh Của Tôi

 

tinhxa-large-content


Mùa Hạ từ từ ra đi ở nơi này. Trời cũng bắt đầu gay gay lạnh vào những sáng sớm như hôm nay, và rồi trong vườn nhà tôi sẽ tràn ngập những chiếc lá vàng giăng mắc lối đi, đẹp lắm và nên thơ lắm. Tôi sẽ đếm bao nhiêu lần nữa mùa Thu đi qua, và sẽ bao nhiêu lần nữa chia sẻ với anh biết bao nhiêu xúc cảm tâm tư ? Có những mong chờ dường như bất tận, có những đợi trông cả đời không thực hiện được. Nỗi mong chờ của tôi kéo dài đến hơn ba mươi năm.


Suốt khoảng thời gian đó không hẹn mà tận trong một góc lòng tôi, tôi không hề quên anh. Kỳ lạ là những điều tôi biết đến anh rất mơ hồ, qua những lần anh tôi nhỏ nhẹ nhắc đến người bạn thân thiết nhất của mình với ánh mắt xa xôi. Điều đó không giải thích được ý muốn gặp anh trong tôi vẫn là một thôi thúc không chấm dứt nhiều năm. Tôi ngồi thu mình trong chiếc ghế da rộng lớn, trời chớm Thu vẫn còn mờ mịt ngoài cửa sổ, nhưng lòng tôi ấm áp nghĩ đến anh, giờ này chắc mới vừa ăn cơm trưa xong mà thôi. Tôi với tay mở lap top và bắt đầu viết cho anh "Pha cho em một ly coffee chớ anh ?" Bên kia vòng trái đất anh viết lại "Một ly BỰ cho em đó." Cứ như thế, một ngày như mọi ngày, anh em chúng tôi đến với nhau trong rộn ràng tiếng cười, hay những xúc động mỗi lần anh băn khoăn trải lòng mình ra trong những vần thơ vô cùng lãng mạn, ray rứt, và những sầu khổ dịu dàng cho một người con gái anh đã yêu, làm cho tôi bồi hồi cảm động cho mối tình lẩn khuất rất nhiều hạnh phúc pha trộn chút gì buồn bã nhẹ nhàng. Và rồi trong mối tình ấy, chôn kín một giấc mơ mãi mãi không biết bao giờ thành sự thật. Ôi ! Sao nơi nào cũng có những nỗi mong chờ dường như bất tận. Những khát khao bật lên thành âm thanh chan chứa trong những câu thơ anh viết cho chị làm tôi cũng ao ước một ngày tôi có thể chứng kiến một cuộc gặp gỡ khiến người ta phải chảy nước mắt, khiến cho tôi phải mỉm cười sung sướng cho đôi nhân tình đã chờ đợi ngày này bốn mưoi năm nay.

Không biết từ lúc nào, đứng trước những nan đề hàng ngày, tôi chợt muốn chạy đến anh. Bằng lời nói, cử chỉ ân cần từ tốn, như bàn tay người anh lớn vỗ về, anh cho tôi tìm được sự yên tĩnh cần thiết cho trái tim tôi ngỗ nghịch, trái tim nhỏ nhưng lúc nào cũng sẵn sàng muốn nổi loạn với chính lý trí mình. Lúc nhẹ nhàng, lúc cứng rắn, anh khiến tôi ngoan ngoãn ngồi dưới chân anh lắng nghe. Sự kiên nhẫn đáng sợ nơi người đàn ông này làm tôi thán phục, sự bình tĩnh gỡ rối từng khúc mắc tơi bời trong tôi ở giai đoạn khủng hoảng vì bịnh tật lẫn sự tranh chiến nội tâm... Phải, tôi không phải là con bé dễ dậy bảo, đã quen được nuông chiều trong thế giới nhung lụa thời còn bé. Chắc chắn hơn ai hết, anh đã kinh nghiệm được điều đó. Anh ve vuốt tâm hồn tôi bằng thế giới huyền hoặc của thơ văn, anh gợi lại trong tim tôi ánh sáng nhiệm màu của lời hay ý đẹp văn chương Việt Nam. Và tôi đã cầm bút trở lại sau mấy chục năm bỏ quên một khả năng mình vốn yêu thích thuở ấu thơ. Tôi bay nhảy trong thế giới kỳ diệu đó, tìm trở về quá khứ tươi đẹp và kỷ niệm êm đềm của nơi chôn nhau cắt rốn, của mối tình đầu thơ ngây, như một lần đối diện với dĩ vãng. Và nhẹ nhàng đóng lại một trang sách đời mình, mà vươn mình về phía tương lai.

Tôi yêu quí quá khứ mà anh đã từng trốn chạy, mặc cho sự lên án của xã hội, mặc cho sự suy nghĩ của thế giới loài người chung quanh về những lỗi lầm anh đã vương vấn trong thời trẻ dại. Đối với tôi, từng mảnh chai xốc đâm chảy máu đó đã làm nên con người hoàn hảo anh tôi bây giờ. Anh vượt lên mọi bão táp cuộc đời, đứng sừng sững như cây Tùng vươn cao, lẳng lặng đối đầu với nghịch cảnh giữa cánh rừng già trùng trùng điệp điệp xã hội này. Những vết sẹo hằn sâu đã khiến anh như cánh bướm sặc sỡ chui ra từ con bọ kén xấu xí ngày xưa.

Tôi đã nhiều lần đối diện với phẩm chất con người anh khi tôi tìm kiếm sự bình an cho chính mình, bao nhiêu đó cũng đủ cho tôi rồi, bao nhiêu đó cũng đủ cho những người thân yêu anh đang chăm sóc trong gia đình, và cũng đủ đem lại sự ấm áp cho mối tình vĩnh viễn cuối đời anh và người con gái anh yêu mến. 

Sợ mưa ướt mái tóc huyền.
Sợ mây giăng lối ưu phiền đời hoa.
Nắm tay thành khẩn thật thà.
Bước chân chim sẻ la đà vấn vương.
.............................................................
.............................................................
Nhớ anh như mới hôm nào.
Nhớ thương yêu đó ngọt ngào làm sao.
.............................................................
.............................................................
Mơ ai đến mở tim mình.
Mơ vòng tay giữ bóng hình lung linh...

Bài thơ chủ đề "Sợ.Nhớ.Mưa", bài thơ đầu tay chúng ta làm với nhau, như một khai phá mới trong góc tim tôi với thế giới của thơ văn, cũng đã là một kỷ niệm với nhau rồi đó. Mỗi lần đọc đến lại khiến tôi mỉm cười, hiện tại sẽ là một kỷ niệm đẹp ngày mai. Cho nên, anh ơi, ta sẽ tiếp tục đến với nhau mỗi ngày có phải không ? Cũng cần thiết như hơi thở, để mỗi sáng bừng con mắt dậy để thấy đời còn vui, để có ai đó mà nhớ đến và nếm trải những ngọt ngào trong tấm chân tình mình dành cho nhau.

Sự săn sóc của anh lúc nào cũng nhẹ nhàng, mơ hồ đến. Sự yêu thương của anh lúc nào cũng lãng đãng, tế nhị vây quanh. Sự bao bọc của anh lúc nào cũng hiện diện, tha thiết, sẵn sàng. Sự cảm thông của anh lúc nào cũng chan hòa, êm ái cho đời.

Người đàn ông này đi trước tôi rất im lặng, nhưng sẽ không ngừng sử dụng bàn tay san bằng những chướng ngại, ập đến trên lối đi chập chững tôi bước ngại ngùng. Người đàn ông này đi bên cạnh tôi để tôi mượn bờ vai rộng, tựa đầu yên nghỉ lúc tôi chao đảo mỏi mệt. Người đàn ông này đi sau lưng tôi, như cánh dù vươn ra bảo vệ tôi chút nào áp lực của bão táp, gió mưa đời sống. Người đàn ông này có phải là anh ? Ông anh lớn cuối dời tôi. Phải đó, tôi vung vẫy trong thế giới an bình anh tạo ra cho tôi. Nhớ đến anh, tôi nhắm mắt lại và thấy mình lang thang trong một khung cảnh tuyệt vời của mùa Thu, êm đềm phẳng lặng một mặt hồ xuất hiện giữa cánh rừng già, chỉ khiến người ta muốn dừng chân, ngồi cạnh mặt hồ đó, thưởng thức cảnh đẹp hùng vĩ nhưng không kém phần thanh thản và nghe lòng khoan khoái chơi vơi.

Tôi ghì xiết phần đời còn lại của mình trong hai bàn tay yếu ớt, trong đó có anh và tấm lòng gói trọn trái tim anh tuôn chảy dòng suối tươi mát trong veo, trào dâng những áng văn xúc tác, những bài thơ trữ tình tuyệt vời anh viết tặng người anh yêu và cuộc đời chung quanh... Cứ như thế, anh là người đàn ông tuyệt vời nhất cho cô gái anh hứa chung thủy đến trọn đời, và anh cũng đã là người anh lớn tuyệt vời nhất cho tôi mãi mãi.

Hoàng TNP

31 Tháng Ba 2010(Xem: 94458)
Đêm qua thức giấc một mình, nhìn trăng sáng tôi chợt nhớ đến ánh trăng ở VN, nhất là trăng miền biển, trông rất hiền hòa và trong sáng, nơi tôi đã sống 2 năm với nghề “gõ đầu trẻ” sau năm 1975, khi tôi vừa tốt nghiệp trường Sư phạm Sài Gòn, thời gian này đã để lại trong tôi một dấu ấn khó quên.
30 Tháng Ba 2010(Xem: 84370)
Thế rồi hoàn cảnh đẩy đưa, vận người đưa đẩy, tôi xa luôn quê nhà, xa luôn cái bàn học con con cạnh cửa sổ đêm đêm được dỗ dành bởi một loài hoa quen thuộc, không vương giả, không quê muà, chỉ đủ làm xao xuyến lòng tôi khi nhớ đến.
29 Tháng Ba 2010(Xem: 41652)
Tiêu đề: Dù muốn dù không Artist: Ngô Càn Chiếu Composer: Ngô Càn Chiếu Harmonist: Ngô Càn Chiếu Lyricist: Ngô Càn Chiếu Length: 4:52 minutes (4.46 MB)
16 Tháng Ba 2010(Xem: 71801)
Cái thời nghe Lòng Mẹ của Y Vân Chị với em khóc chung nỗi niềm không ai dỗ Đời học trò nghèo muôn vàn khốn khó Chị nhường em tập vở mới, bút chì màu
13 Tháng Ba 2010(Xem: 59078)
Sẽ hát tặng cho trăng Một bài ca của biển Giữa trời đêm thinh lặng Tiếng sóng vỗ thật hiền
07 Tháng Ba 2010(Xem: 56494)
Mỗi lần Xuân đến hoa khoe sắc Ray rức lòng con nỗi nhớ quê Nhớ dáng Mẹ hiền lần gậy trúc Ngóng đợi con về tận cuối đê...
07 Tháng Ba 2010(Xem: 55548)
Em đâu biết cũng vì hương trên tóc Cuốn hồn tôi bay mất tự bao giờ Tôi ngắm hoài cho hương tóc lạc vào thơ Và thầm đếm vu vơ từng sợi rối
07 Tháng Ba 2010(Xem: 56917)
MISSOURI sóng bạc đầu Nhưng ĐỒNG NAI vẫn xanh màu trong tôi Chiều buồn đứng ngắm sông người Ngỡ mình đang đứng giữa trời Quê Hương!
07 Tháng Ba 2010(Xem: 57026)
Bên ngoài khung cửa sổ Là gió thổi lay lay Cùng lá cây thổ lộ Về những vầng mây bay.
06 Tháng Ba 2010(Xem: 43303)
Viết bài này, người viết bày tỏ ở đây một sự nuối tiếc là: Bài viết của nhà thơ Du Tử Lê về Nguyễn Tất Nhiên đã không nói lên được tính chất phối hợp đến kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc. Đó là điều quan trọng nhất cần được nói tới.
06 Tháng Ba 2010(Xem: 27426)
Ðiều bịa đặt làm tôi khó chịu nhất là anh bảo là anh Phạm Duy nhờ tôi làm áp lực với anh để anh Phạm Duy không phải trả đúng giá cho những bài thơ của anh Nguyễn Tất Nhiên mà anh Phạm Duy phổ nhạc.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 77695)
Tháng ba gi ó về đong đưa nỗi nhớ Giàn hoa vàng có kịp nở chiều nay? Để con về thấy vườn nhà rực rỡ Nhờ mẹ yêu thương chăm tưới mỗi ngày.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 78475)
Có bao giờ anh mơ? Một ngày tràn nắng ấm Gom lại tình đã vơi Chất chở đầy tim nóng Nồng nàn bước chân qua?…
02 Tháng Ba 2010(Xem: 77227)
Tuyết trắng đùa vui suốt đêm qua Phủ lên cây cỏ, phủ mái nhà Rung rinh, lóng lánh như hạt ngọc Như ánh mắt buồn, giọt lệ sa
27 Tháng Hai 2010(Xem: 32545)
Chưa có “cơ duyên hạnh ngộ” với Thầy Lê Quý Thể ở quê người, nhưng các CHS NQ luôn nhớ đến ông Thầy trẻ vừa có nhiệt tâm của một nhà giáo, vừa có tinh thần quyết thắng của một người mê thể thao...
26 Tháng Hai 2010(Xem: 76585)
Gặp lại tình cờ tiếng nói đã quen Trong khốn khó quê người còn lời gọi Con sông quê cho tôi vay tiếng nói Bên nầy bán cầu tôi nợ đến kiếp sau .
26 Tháng Hai 2010(Xem: 74074)
Quanh hiu nỗi nhớ, phương trời nhớ Em tiếc làm sao một mối tình Đẹp quá anh ơi! Trời diễm lệ… Tình mình đẹp mãi phải không anh?
25 Tháng Hai 2010(Xem: 63383)
Ừ nhỉ! Thì thôi mình chia tay. Dẫu biết không anh, chân bước lạc loài. Nước mắt tràn mi lấp đầy khoảng tối Nhưng - khi còn anh, tôi cũng vậy thôi!...
24 Tháng Hai 2010(Xem: 88706)
Một buổi họp mặt tân niên Canh Dần của tuổi Cọp đã được tổ chức vào chiều chủ nhựt 21/2/2010 tại nhà chị Nguyễn thị Mỹ thuộc thành phố Westminter.
24 Tháng Hai 2010(Xem: 50151)
Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi Giọt nắng bâng khuâng Giọt nắng rơi rơi bên thềm
23 Tháng Hai 2010(Xem: 55284)
Cả trời sao tưng bừng Mừng lễ hội tháng Giêng Trăng tỏ nỗi niềm riêng Trào tuôn dòng sáng bạc
18 Tháng Hai 2010(Xem: 58004)
Xuân về lại nhớ Xuân xưa, Những chiều tan học đón đưa Em về. Tóc cài Hoa " Bưởi " đê mê, Không ngờ xa cách sơn khê mịt mùng.
18 Tháng Hai 2010(Xem: 87365)
Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ.
16 Tháng Hai 2010(Xem: 79932)
Trước hết, bước qua năm mới, Thủy xin kính chúc mọi người được một năm an khang, hạnh phúc và thịnh vượng. Nhân đây, với tư cách là mẹ của hai đứa con của anh Nguyễn Tất Nhiên, Thủy xin trân trọng gửi đến quý Thầy, quý Bạn lời tri ơn chân thành sâu đậm nhất.
13 Tháng Hai 2010(Xem: 52068)
Nhìn Mai chợt nhớ xuân về, Đồng Nai xứ Bưởi, tóc thề, trường xưa. Những chiều ta đứng NÚP mưa, Tình xuân chớm nở, đón đưa mặn nồng.
12 Tháng Hai 2010(Xem: 52967)
Bao chàng cây si trẻ Như cánh bướm vờn quanh Chị tôi cười e ấp Hẳn như còn phân vân
12 Tháng Hai 2010(Xem: 94768)
Trang WEB Nhà Ngô Quyền, trong niềm hân hoan đón mừng Năm mới Canh Dần 2010, xin trân trọng giới thiệu những vần thơ Xuân của những cây bút thân quen của Trang Nhà qua những đề tài không xa lạ có liên quan mật thiết đến mọi người. Rất mong, trong những lời thơ, câu thơ hay cả bài thơ, những người viết mang đến cho Thầy Cô và Anh Chị Em quý mến những đóa hoa Xuân đầy hương sắc. Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức: