Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hạ Vũ - MÓN QUÀ GIÁNG SINH NĂM XƯA

15 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 123345)
Hạ Vũ - MÓN QUÀ GIÁNG SINH NĂM XƯA


Món Quà Giáng Sinh Năm Xưa


Hạ Vũ


mon_qua_giang_sinh-content

Bà Hân Viên dẫn hai đứa cháu: một gái, một trai vào một trung tâm thương mại lớn để mua quà Giáng Sinh. Đứa cháu gái đang tới tuổi dậy thì, cho nên bắt đầu biết chưng diện, cứ năn nỉ bà dẫn đến những cửa hàng nữ trang. Đã đến cửa hàng thứ năm rồi mà cháu chưa chọn được món nào vừa ưng ý mà lại phải vừa túi tiền của bà. Chợt bà nghe cháu gái reo:

-Bà, cái "necklace" này "so pretty"! Cháu "like it".

Lối nói "nửa nạc nửa mỡ" này đã được bà nhắc nhở nhiều lần, mà cháu bà không thay đổi, có lẽ vì cháu tìm từ tiếng Việt để diễn đạt ý tưởng của mình khó khăn, nên dùng tiếng Mỹ cho nhanh. Bà nói:

-Necklace là cái gì, bà không hiểu, cháu phải nói tiếng Việt Nam bà mới biết.

-Thì... là... cái sợi dây mình "mặc" ở cổ.

-Cháu phải nói cho đúng là: sợi dây chuyền đeo nơi cổ.

Con bé lập lại, rồi nắm tay bà dẫn tới quầy trưng bày, chỉ một sợi dây chuyền. Nhìn sợi dây này, tim bà chợt đập loạn nhịp. Sợi dây này sao giống sợi dây chuyền quà Giáng Sinh ngày xửa ngày xưa của bà, chỉ khác một chút là sợi dây này làm bằng vàng trắng, còn sợi của bà bằng vàng 14K. Sợi dây chuyền kỷ niệm đó đã đem đến niềm vui nỗi buồn cho bà. Bà đã gắn bó với nó một thời gian dài và đã chôn nó sau vườn vào một ngày pháo đỏ rộn sân nhà...

 ***

Một quá khứ vừa buồn vừa đẹp ngủ yên mấy chục năm, bừng sống dậy. Ngày xưa ấy, lúc đất trời cũng sắp bước vào mùa Giáng Sinh như bây giờ, cô sinh viên Đại Học Huế đến Bưu Điện thành phố mang về một gói quà nhỏ được gởi từ Mỹ. Nàng chưa mở ra vội vì đang hưởng hạnh phúc là người duy nhất được quà Giáng Sinh từ nước ngoài gởi về trong nhóm "Tam Cô Nương" trọ học bên dòng Bến Ngự. Cẩm Tú, người được phong "chức Chị Hai" trong nhóm lên tiếng trước:

-Hân Viên, mở ra đi, sợ bọn tao xem, rồi bị mất màu hay sao?

Ngọc Hà xen vào:

- "Em" còn đang thưởng thức hương vị tình yêu đang quẩn quanh quấn quýt bên mình. Anh chàng này có cái tên nghe sao như có mùa Xuân với màu vàng rực rỡ của hoa mai lẫn màu vàng thơ mộng của lá mùa Thu đang len lén vào hồn "ai" dzậy.

Rồi cả hai đồng thanh hát ghẹo:

-"Mắc cỡ gì mà chẳng chịu lẹ giùm..."

Nàng đành mở hộp quà trước sự nôn nóng và tò mò của hai bạn mà cũng chính của nàng nữa. Một sợi dây chuyền vàng nhỏ rức với mặt hình phụ nữ bán thân màu trắng ngà nổi bật trong hộp trang sức bọc nhung đỏ. Sợi dây chuyền này nằm trên chiếc cổ nỏn nà của nàng thì... chao ôi... tuyệt! Nàng xúc động nói thầm: "Cám ơn anh, sao anh khéo chọn món quà thế." Nàng thích thú có được sợi dây chuyền vừa xinh đẹp, vừa lạ mắt, mà chưa chắc đám con gái trong lớp và ngay cả đám con gái trong xóm có được một sợi giống như vậy, vì nó được mua từ Mỹ mà dạo đó rất hiếm người được xuất ngoại. Đang sung sướng ngắm nghía món trang sức, Ngọc Hà tò mò hỏi:

- Anh chàng Không Quân này là người yêu của mày phải không? Bí mật dữ nghe! Bao lâu rồi mà tao ăn chung ngủ chung với mày mà không biết?

Nàng e lệ đáp nhỏ:

-Không phải là người yêu đâu. Bạn thân của ông anh Không Quân của tao đấy. Anh ấy chỉ coi tao như em thôi mà.

-Chao ôi! Anh mày cũng khéo kiếm người để... làm anh của mày dữ hén. Mày không chịu chàng thì đưa qua tao đi.

Chị Hai xen vào:

-Này, xạo vừa vừa thôi nhé. Coi như em mà tặng món quà như thế này. Vậy chứ ông anh mày tặng quà gì cho mày nào? Hay cũng tặng quà cho "người dưng khác họ"... coi như em gái, kẹt một chút là... lỡ "đem lòng nhớ thương"? Kể cho bọn tao nghe "duyên kỳ ngộ" của mày đi.

 Nghe hỏi, nàng nhớ lại vào đầu mùa hè vừa rồi, nàng cùng với một người bạn đáp xe đò từ Huế về Saigon với gia đình. Xe đò dạo ấy không chạy đêm. Hai người nghỉ lại đêm ở Nha Trang tại nhà một người bạn cùng học Văn Khoa Huế gốc Nha Trang. Lúc đó anh nàng đang thụ huấn quân sự tại đây. Nhằm ngày cuối tuần, nàng đến quân trường tìm thăm anh. Ông anh này đã dẫn theo hai người bạn thân trong đó có "anh ấy" cùng nhau dạo phố Nha Trang, hóng mát ở Hòn Chồng, thăm viếng Hải Học Viện v.v... Từ đó nàng và "anh ấy" thư từ qua lại. Tiếp theo các anh đi Mỹ để thụ huấn phần chuyên môn: lái phi cơ trực thăng, còn nàng vào trường tiếp tục năm cuối sư phạm. Thư qua thư lại bấy lâu nhưng ngay một lời nói xa gần yêu thương anh cũng chưa hé lộ. Nhận được quà Giáng Sinh, lòng nàng vô cùng xúc động, lại thêm mấy lời chọc ghẹo của hai người bạn thân làm nàng càng thêm bối rối và ngẩn ngơ.

-Này, làm gì mà ngẩn tò te vậy? (Chị Cẩm Tú hạch hỏi.) Mấy anh chàng Không Quân như những con bướm chỉ lượn vành mà chơi. Cẩn thận nghe "em". 

Ngọc Hà cầm sợi dây chuyền đeo vào cổ nàng, dí dỏm nói:

-Chàng khéo chọn thật, vừa vặn cổ của nàng. Từ giờ trở đi nàng mang theo chàng bên người. Hai ta trở thành "chim liền cánh cây liền cành". Ha ha... tình tứ quá!

Chị Cẩm Tú xen vào:

-Đừng làm nó đỏ mặt chứ.

Nàng năn nỉ:

- Tội cho tao quá mà, Ngọc Hà. Thật sự là anh ấy đâu đã mở lời hay nói xa gần về tình yêu đâu mà bồ với bịch. Tình cảm giữa anh ấy và tao chỉ giới hạn ở mức bạn bè thôi. Xin đừng làm um sùm, tao "ốt dột" (mắc cỡ) lắm. Tao hứa chừng nào có thư tỏ tình sẽ báo cho mày biết và nhờ mày làm cố vấn viết thư trả lời.

-Nếu không phải người yêu, có ngon thì mày gởi trả sợi dây chuyền "định tình" này đi.

Chị Cẩm Tú phản đối:

-Ông bà mình nói: "Bắc thang lên hỏi Ông Trời, "tặng quà" cho gái có đòi được không?" Ngu sao mà trả? Đừng trả nghe, Hân Viên. 

 Nàng đã đeo sợi dây chuyền này hằng ngày và hãnh diện được những cặp mắt tò mò của bạn cùng lớp len lén nhìn, bên cạnh cũng không thiếu ánh mắt lém lĩnh của hai người bạn thân.

Hai người vẫn tiếp tục thư từ qua lại cho tới khi nàng ra trường nhận sự vụ lệnh bổ nhiệm dạy học tại Kontum, một tỉnh lỵ giáp ranh ba biên giới: Việt Nam, Ai Lao, Cao Miên. Nàng vội thông báo địa chỉ mới của nàng, nhưng muộn rồi. Lá thư đó được hoàn trả, vì anh mãn khóa học đã về nước. Anh nhận nhiệm sở và ra đơn vị hành quân. Hai người chưa kịp trao đổi địa chỉ mới cho nhau thì tiếp theo nghỉ Tết và "biến cố" lớn trong đời nàng xảy ra. Nhân dịp nghỉ Tết, nàng về Sài Gòn. Anh cũng từ đơn vị lấy phép về Sài Gòn để thăm nàng. Lần đó anh mang tặng nàng một lọ nước hoa Chanel 5 mang về từ Mỹ làm nàng cảm động vô cùng. Anh thật sành tâm lý của con gái! Ngày anh đến nhà, nàng đang đi bát phố với bạn bè. Anh đã ngồi đếm tiếng tíc-tắc của đồng hồ nhà nàng cả giờ. Nàng đang vui mua sắm với bạn, không biết có anh đang sốt ruột đợi chờ. Thương Xá Tax, Chợ Bến Thành đã hại nàng! Thế là hụt gặp mặt và hụt một dịp dung dăng dung dẻ với nhau sau bao nhiêu năm tháng gắn bó qua thư từ. Điều này làm nàng ân hận mãi. Có phải vì không duyên không nợ nên xui khiến "bất tương phùng"? Nếu khoa học kỹ thuật phát triển sớm một chút, để nàng có thể sử dụng "email" và "cell phone" thì đâu có chuyện bẽ bàng đáng tiếc này! 

Hôm sau anh bay trở về đơn vị. Nàng đã bỏ nhiều thời giờ nắn nót viết một lá thư cám ơn và xin lỗi, chờ có địa chỉ KBC của anh là nàng gởi đi. Nàng nuôi hi vọng anh sẽ gởi một bức thư trách móc tới địa chỉ nhà cha mẹ nàng ở Sài Gòn thì lá thư này sẽ là con chim xanh tung cánh nối lại nhịp cầu. Nhưng anh bặt thư từ. Nàng thắc mắc, và tự vấn nhiều lần: Có thể lần này anh sẽ có một mở lời, một ngỏ ý, vì điều kiện cho phép: cả hai không còn là sinh viên nữa? Anh đang hụt hẫng, buồn giận vì nghĩ rằng nàng đi bát phố với người yêu, và anh chậm một bước? Hay... anh cũng chỉ là "con bướm lượn vành mà chơi" như lời cô bạn Cẩm Tú cảnh cáo ngày nào? Không! Không! Nàng có niềm tin mãnh liệt là mình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh. Và, anh cũng chiếm một chỗ đứng không khiêm tốn chút nào trong trái tim nàng. Nàng cũng hiểu rằng anh đã bỏ nhiều tâm tư vào hai món quà này vì nàng. Chỉ có tình cảm mới khiến người ta làm được như vậy. Anh chỉ hờn giận nàng mà thôi. Nàng hi vọng chỉ một hai tháng sau nguôi giận, anh sẽ viết thư cho nàng. 

 Anh không tìm nàng thì nàng tìm anh. Nàng đã nhờ người anh của nàng tìm địa chỉ KBC của chàng để gởi lá thư mà nàng đã bỏ nhiều tâm tư và thời gian viết đi viết lại nhiều lần mới xong. Người anh của nàng một phần vì bận việc quân, một phần vì bận việc tình cảm với "người dưng khác họ" nên nửa năm sau... nàng chết lặng khi nghe anh nàng báo tin chàng đã hi sinh trong một phi vụ tiếp tế, để lại cho nàng một bức thư viết còn dang dở. Tai nàng lùng bùng với lời xin lỗi của anh mình: "Anh... đã vô tâm, vô ý... đã hẹn lần hẹn lữa, không tích cực tìm hỏi địa chỉ KBC của nó cho em. Anh đã đánh mất thời gian quý báu ngắn ngủi của hai người. Anh chỉ biết có anh mà quên mất nó cũng như anh: tính mạng mong manh treo đầu ngọn súng. Anh thật tệ! Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." 

 Nàng ân hận tự trách, rồi trách Trời trách Đất. Không biết bao nhiêu đêm nàng thì thầm với anh: "Xin lỗi anh, em đã không biết anh đến tìm gặp em ngày đó. Nếu biết, em đã bỏ mặc đám bạn bè rồi. Sao anh đi luôn? Sao anh gấp gáp bỏ em, bỏ tuổi thanh xuân, bỏ cuộc đời, để em không có được một cơ hội nói lên lời xin lỗi và cám ơn anh? Có phải anh để em mắc nợ anh, một món nợ ân tình không thể nào trả được ở kiếp này, vì anh muốn em phải trả cho anh ở kiếp sau?" Khi anh ngủ yên trong lòng đất mẹ, nàng mới biết đơn vị của anh là vùng II Chiến Thuật, phi đoàn của anh đóng ở Pleiku. Kontum - Pleiku gần nhau gang tấc nhưng hai người lại xa cách muôn trùng! Nàng quay ra trách Ông Trời: Đã không duyên không nợ thì cho anh và nàng gặp gỡ làm chi, để mỗi lần nghe tiếng trực thăng bay trên bầu trời là nàng đưa mắt dõi theo, bất kể lúc đó nàng đang thao thao trước mấy chục học trò hay nàng đang nằm ru giấc ngủ. Nàng trách Ông bất công với những người trai nước Việt cùng thế hệ với nàng. Ông đã nhẫn tâm xuống tay, sớm cắt đi mạng sống của những thanh niên tuấn tú nước Việt trong đó có anh, khiến nàng trải qua rất nhiều đêm rơi nước mắt cho mối tình đầu đời vừa chớm nở, đã vội vã ra đi. 

 

Và... nàng đã nâng niu gìn giữ sợi dây chuyền đó, tất cả thư từ của anh gồm bức thư viết dang dở, và lá thư chưa kịp gởi của nàng cho đến ngày vu quy. Thư nàng đốt. Dây chuyền nàng chôn cùng với nước mắt ở cạnh gốc cây mai của gia đình. Bây giờ thì nàng đang tiếc nuối: Sao lại chôn?! Sao không giữ nó cho đến cuối cuộc đời?!

 ***

 

Đang thả hồn về quá khứ, cháu bé lay tay bà nói:

-Bà! Con thích "cái" dây chuyền này. 

-Được rồi. Yên chí, cháu sẽ có một sợi.

Bà bảo cô bán hàng gói hai sợi. Đứa bé ngạc nhiên hỏi:

-Sao lại hai sợi, bà mua cho "my Mom" nữa hả?

-Không. Bà mua cho bà, cháu à.

 

 Hạ Vũ

11 Tháng Giêng 2021(Xem: 12954)
Những chiều buồn lưa thưa Lời ngọt ngào chưa ngỏ Thành cổ tích ngày xưa… Ngày xưa…ngày xưa……
04 Tháng Giêng 2021(Xem: 12042)
... chợt ngưng vẽ môi điểm nụ cười mắt long lanh. sáng dường như V đang có điều bí mật thì ra “điều bí mật” luôn ẩn nấp trong tim đợi tiếng. thầm thì...
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 14468)
Lời tôi chỉ gió thoảng hư không Nghĩ đến tương lai cũng chạnh lòng Đàn con cháu Việt trên đất Mỹ Có còn hạnh phúc như ước mong?
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12900)
Hân hoan chào đón năm mới sang Pháo mừng Xuân đến nổ rền vang 2021 nhiều hy vọng. An Bình, Hạnh Phúc tiếng cười vang.
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11235)
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 14074)
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11165)
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12913)
Những bông tuyết trắng nhẹ buông Là lòng của mẹ yêu thương gửi về Chúc con người lính xa quê Sống vui khỏe mạnh ngày về bình an.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12278)
Em như loài hoa dại Mọc trên đá khô cằn Vẫn vươn mình lớn dậy Thơm ngát cùng gian nan.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12566)
Thương người, nhớ nước nhớ non. Nay nơi đất mới, tuyết còn đang rơi... Đông,Tây xa cách đôi nơi Đôi dòng gửi Bạn người ơi thấu tình?
13 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10785)
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
12 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11624)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều Xin em đừng ngừng đập. Để tôi hoài được yêu.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12550)
Xin cúi đầu tri ân Tiên Tổ Những Anh Hùng Liệt Nữ Việt Nam Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan Xương máu thành phù sa bồi đắp.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11994)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
27 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13906)
Mưa rơi trên lá vàng thu Tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào Giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào Tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10581)
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13163)
Nguyện cầu Trời, Phật, ơn trên...? Làm cho thế giới trở nên An Lành.. Cản ngăn kẻ ác tung hoành. Giúp người yêu nước hoàn thành ước mơ.
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 14097)
Một nén hương lòng tiễn đưa nhau Tử sinh tái hợp có gì đâu Cánh hoa phiền muộn giờ khép lại Phiến lá sầu chìm giữa mưa ngâu.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11337)
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12951)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm hàng cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11084)
Lá bàng ở sân xoay vòng rồi rơi xuống. Đời mụ cũng như chiếc lá vàng còn nằm ở trên cây sẽ rụng bất cứ khi nào. Tại sao mụ phải sợ.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13147)
Từ ấy đông Biên Hòa trở lạnh Trăm năm sông vẫn mịt mờ sương Lối quen sao đường về lạc hướng Người ơi người quanh quất buồn tênh.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13408)
Năm nay bầu bán thật là buồn Virus giờ này chẳng chịu buông Xã hội hô hào binh với chống Gia đình tranh chấp ghét và thương
08 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10648)
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch. Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
07 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11596)
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này. Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11510)
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11939)
Hóa mã... cô cười vui tợn nhỉ? Thành ngưu... cậu nhảy thích ghê mà! Bù cho thuở nọ... ta còn bé Chỉ chộ hình ma đã khóc òa!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13691)
Đêm Halloween đốt hương em thủ thỉ Ma năm nay không xin kẹo "Trick or Treat Ba ngày tới bầu Tổng Thống định kỳ Mà kết quả sao lần này đáng sợ.