Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Tưởng Dung - CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

09 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 132101)
Tưởng Dung - CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

niem_rieng



Rồi tôi sẽ phải sống cho quen dần với những ngày, những tháng đầy nỗi ngậm ngùi, trống vắng như thế này cho đến bao giờ? Buổi sáng thức dậy, không còn những háo hức, rộn ràng chờ tiếng phone reo, hay dò dẫm đọc từng lời nhắn trong thư, những lời thương yêu mật ngọt… Mới hơn một tháng, mà tưởng chừng như đã xa lắc, từ muôn kiếp nào. Bước xuống giường, cố hít một hơi thật sâu vào lồng ngực để ngăn giữ lại tiếng thở dài đang sắp sửa tuôn tràn, rồi nhắm nghiền đôi mắt, từ từ thở ra thật nhẹ nhàng… Mọi cảm xúc bỗng dưng lắng xuống, lạnh tê dần. Mấy hôm nay, tôi đã làm như thế mỗi khi cảm thấy đôi mắt mình bắt đầu cay ấm, vì nếu không, nó cứ như mạch nước, động đến là dâng đầy, ứa tràn không cầm được. Thời tiết đã vào cuối tháng m
ười hai, buổi sáng trời se sắt lạnh. Bước vội vào phòng tắm, theo thói quen, tôi bật đèn soi mặt mình trong gương, vuốt tóc, úp cả hai bàn tay lên mặt xoa nhẹ từ giữa trán dần xuống má, cằm và thấy một gương mặt thẩn thờ, xa lạ như của ai khác chứ không phải là mình, một khuôn mặt rõ từng nét muộn phiền, ngơ ngác. Tôi đó ư? Sao lại trông thảm thương đến vậy? Tường Vi ạ, phải tỉnh táo lại đi chứ, con chim sáo nhỏ trong mi đã biến đâu rồi? Trước giờ, mi vẫn luôn cười đùa, ca hót líu lo sao giờ rũ rượi, tang thương đến thế! Tôi vỗ nhẹ hai bên má, nhướng mắt lên, cố nhoẽn một nụ cười nhưng thấy mặt mình lại càng thiểu não hơn. Thôi thì đi tắm để xem có gột rửa được phần nào cơn buồn chán đã gặm nhấm từ mấy tuần nay chăng? Tôi vẫn thích tắm vào buổi sáng với ý nghĩ là sẽ mang được cái cảm giác nhẹ tênh, thanh khiết của da thịt mình để làm tỏa hương cho một ngày mới bắt đầu.

Vừa vói tay định vặn nước để tắm shower, tôi chợt rụt lại và mở nước cho vào bồn tắm. Không phải là Nam vẫn thường bảo: “Những lúc mệt mõi, căng thẳng em hãy vặn nước ấm, ngâm mình trong bồn tắm một lúc, em sẽ cảm thấy thư dãn, dễ chịu vô cùng.” hay sao? Tôi lại nhớ đến anh ngay từ lúc đầu ngày dù rằng mấy hôm nay đã cố tình quên đi những gì đã có giữa hai chúng tôi bấy lâu nay. Em phải làm gì để có thể xua đuổi được những kỷ niệm, những dịu dàng, mật ngọt của chúng ta, hở anh? Nhắm mắt, không thèm nghĩ ngợi gì cả và ngâm mình trong nước gần nửa giờ, thế mà dường như nước vẫn không tẩy xóa, cuốn trôi được chút nào nỗi đau đã thấm tận hồn phách của tôi. Nước mắt vẫn cứ chực rơi xuống khi tôi chải tóc, trang điểm trước khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa. Dạo này, tôi mau nước mắt đến không ngờ.

Buổi chiều, lúc chuẩn bị đi dự buổi họp mặt cuối năm với bạn bè, Tuyết Minh, cô em láng giềng, sát cạnh nhà dạo còn ở Việt Nam, gọi phone đến thăm, từ ngày liên lạc được với tôi, cô bé mừng vô tả, hết phone, đến email liên tục và tuyên bố: “em mê chị Vi quá chừng, từ lúc đọc bài chị viết trên báo, chị Vi lại còn giống cô ca sĩ mà em thích nữa.” Cô bé tiếp tục với giọng thật dòn dã: “Chị Vi ơi, đọc email của chị em thích lắm, vui sao là vui vậy đó, mà em hỏi thiệt chị Vi cái này nha, có bao giờ chị Vi biết buồn không?” Tôi giật thót người suýt đánh rơi cái phone: “Tại sao em hỏi vậy?” Giọng cô bé càng trở nên nghiêm trang hơn: “Em thấy gương mặt chị, ở người chị cái gì cũng tươi tắn hết, mà chị lúc nào cũng cười nữa, em nghĩ chắc chị không bao giờ buồn khổ đâu!” Cái cảm giác như có vật gì đang chận ngang cổ, làm tim co thắt lại và mi mắt nóng dần lên, tôi nói và nghe giọng mình thật thấp, thật xa: “Em ơi, em có từng nghe câu: “cười là tiếng khóc khô không lệ” bao giờ chưa?”. Tuyết Minh vẫn liếng thoắng: “Thiệt đó chị, mỗi lần nói chuyện với chị là em thích lắm.” Tôi không biết phải trả lời sao về cái “ấn tượng” mà cô bé đã dành cho tôi. Em làm sao có thể trãi lòng ra để cho cô bé thấy rằng nó đang tan nát đây này, hỡi anh!

Buổi tối hôm đó, trong tiệc họp mặt, gặp lại bạn bè cũ lẫn mới, có cả những người quen biết Nam, lại nhắc đến anh.Tôi buồn đến héo người, nhưng cũng gắng gượng tươi cười. Trên sân khấu, để giúp vui, một chị bạn đang cất giọng vút cao, từng lời ca như từng vết dao xoáy buốt vào trái tim tôi, làm bật máu:

“Có những niềm riêng làm sao nói hết,*

Như mây như mưa như cát biển khơi.

Có những niềm riêng làm sao ai biết

Như trăng trên cao cách xa vời vợi

Có những niềm riêng lệ vương khóe mắt

Như cây sau mưa long lanh giọt sầu

Có những niềm riêng làm tim thổn thức

Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười…

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ,

Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ,

Có những niềm riêng gần như hơi thở,

Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi

Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời

Ôi nỗi sầu đong chất ngất

Như một ngày như mọi ngày

Như vạn ngày không thấy đổi thay.”…

Tôi như lịm người đi trong tiếng hát, bóng Nam dường như đó đâu nhạt nhòa trước mắt… Cố gắng xua đuổi cái ảo tưởng có Nam bên cạnh, tôi khẻ lắc nhẹ đầu, nhìn lên sân khấu, nhếch miệng cười vu vơ. Một chị bạn khác đi ngang qua bàn, nắm tay tôi, cúi xuống nói khẽ: “Em có cái miệng cười thật là đẹp”. Tay tôi bỗng dưng lạnh ngắt. Tôi vờ nhìn đi phía góc phòng, nơi bày những máy đèn, nhạc cụ cố giữ lại những giọt nước mắt sắp rơi, chẳng biết vì sao!

Sáng nay, Nam gọi đến, sau một tuần trở lại nhà, tôi nhấc phone lên mà như nhấc một tảng đá, nửa muốn nghe anh nói, nửa lại không. Cất tiếng “hello” mà lòng nghe tê tái. Em sẽ phải bắt đầu thế nào đây “anh à, đang làm gì đó? có nhớ em không? có ngủ ngon không?” như đã hơn bao năm nay. Không thể…vì không còn nữa rồi! Hay là hờn dỗi “Còn nhớ đến em à? thật không?” Tôi nói mà như hết hơi, tôi cố thu hết can đảm để hỏi anh về những điều mà tôi hằng trốn tránh, nhưng có lúc lại rất mong mỏi được biết. Anh trả lời từng câu, lúc ngập ngừng, lúc cả quyết, nhưng thấp thoáng đâu đó tôi cảm nhận được những điều mình nghe và suy đoán là không nhầm lẫn chút nào. Tôi gắng giữ cho giọng mình bình thản và đau đớn khi nghĩ rằng lời nói hoặc cảm xúc của mình bây giờ có còn ý nghĩa gì nữa đâu! Dù anh đã lập đi lập lại: “đối với em, anh vẫn thế không có gì thay đổi… chuyện em và anh là một cảnh giới riêng có một không hai, mà anh rất trân trọng, hoàn toàn khác hẳn với quyết định sắp tới của anh, đừng vì điều này mà làm mất đi cái tình cảm thật trân quí đó, nhớ nhé”. Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy có một sự rạn vỡ làm nhói đau trái tim nhỏ bé, khốn khổ của mình. Anh nói: “…thật khó mà giữ được mối quan hệ hai chiều giữa công việc và những quan hệ khác nữa, em hiểu cho…”. Đây có phải là một cách giải thích để cho Nam bắt đầu một lối rẽ?

“Vì tình yêu mạnh hơn sự chết, lòng ghen độc hơn nấm mồ…”. Có phải lòng ghen hay sự thương tổn đang giết dần những cảm xúc trong tôi chăng? Anh có tham lam quá không? Em không tin là anh vẫn còn trân quí, giữ gìn nguyên vẹn những kỷ niệm, quá khứ (ừ thì bây giờ đã trở thành quá khứ mất rồi!) mà chúng ta đã có với nhau sau khi anh đã tự mình rẽ sang lối khác, lối rẽ mà trước đó anh đã từng nhắc nhở em: “tuyệt đối đừng bao giờ nhắc đến điều đó, không đúng đâu…” Anh có rất nhiều lý do để giải thích cho sự lựa chọn này, nhưng làm sao để em đừng đau lòng, buốt tim khi nghĩ đến những gì mà em cho là trân trọng, thiêng liêng giữa hai chúng ta, giờ đối với anh đã trở thành những quan hệ tầm thường, vô nghĩa, điều mà em cảm nhận được trong những lần gặp nhau sau này, anh vô tâm đến lạ lùng, anh đã là một người khác. Có lẽ em đã đặt quá nhiều ảo tưởng, cao vời về mối quan hệ của chúng mình. Em tin rằng nó mãnh liệt và bền vững đủ để có thể cùng anh chia sẻ mọi thứ cho đến cuối đời, không gì có thể làm đổi thay hoặc chia cách. Em thật là ngây thơ, đáng tội nghiệp, phải không anh? Nhưng giá chúng ta đừng có những kỷ niệm, anh đừng hứa hẹn và chúng ta đừng gặp nhau…

Tại sao tôi không thể mở lòng hơn một chút để chấp nhận sự thật đã xảy ra, tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến trái tim yếu mềm của tôi nhiều hơn là sự thông cảm cho anh. Khi về đây Nam nói là để gặp tôi, vì em…vì em mà, vì em anh sẽ tìm một công việc nào đó để ở lại với em, nhớ không? thế thì bây giờ vì đâu và vì sao? Giữa hai chúng ta, dù đã có một cõi riêng thật êm đềm, lãng mạn trong một khoảng thời gian và không gian đầy những tiếng cười hân hoan, hạnh phúc, nhưng tự nó cũng đã có sẵn một ranh giới, khuôn khổ đã định rồi. Chúng ta không thể nào vượt qua, phá vỡ. Em và anh, chúng ta nếu có được gắn bó mãi mãi bên nhau thì cũng chỉ ở trong cái giới hạn đó mà thôi, chúng ta không thể đòi hỏi hoặc ước ao hơn được.

Nơi anh sắp đến, cái thế giới mà anh sắp bước vào là cả một chiến trường với những tranh chấp, lừa lọc, dối gian, nơi đó hoàn toàn xa lạ, đáng sợ và sẽ không có em. Anh sẽ đánh đổi bằng nhiều thứ: gia đình, dư luận, sự bình yên, tự do của riêng anh và… cả em nữa để có được. Liệu anh sẽ tìm thấy sự bình an, vui thỏa hay sẽ nát tan giữa những lằn tên, mũi đạn hoặc búa rìu dư luận. Anh sẽ không còn là anh nữa!

Anh hỏi: Em còn buồn không? Hơn cả buồn nữa anh ạ! vì nó đã trở thành những cơn đau, những cơn đau chưa tìm ra thuốc chữa. Buồn thì có lúc sẽ hết, nhưng đau mà không có thuốc chữa nó sẽ cứ trở đi trở lại mà vật vã, hành hạ em không biết đến bao giờ!

Có lẽ cuộc đời em từ trước đến giờ, thường nhận được phần ưu ái, tốt đẹp nhiều hơn sự thảm bại, đắng cay. Cho nên, lần đớn đau này chỉ mới hơn một tháng mà em đã cảm thấy như mình bị ốm nặng, không dậy nỗi. Em không muốn trốn chạy nữa, những điều em tưởng là của mình, là có thật, giờ chỉ là mộng ảo, là tưởng tượng mà thôi. Hãy cho em tỉnh mộng bây giờ là đúng lúc, là công bằng cho nhau, anh ạ!

Vậy thì ngay lúc này, xin cho em được dừng lại hoặc hơn thế, bước lui về với vị trí ban đầu của em lúc mình chưa hò hẹn gì với nhau anh nhé! Rồi một lúc nào đó, những sợi dây vô hình đã ràng buộc chúng ta vào nhau tự nó sẽ lơi dần, rời ra… để chúng ta an vui, bình thản hơn khi nhớ đến nhau, chúng ta sẽ sung sướng mà cho rằng đây là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất còn lại trên cuộc đời này.

Hãy cho em trở về với cuộc sống cũ của em, những ngày tháng bình yên, vô tư, phẳng lặng, trước khi gặp lại anh. Nơi đó mới đúng là chỗ của em, em không muốn đánh mất chính mình, hoặc tìm kiếm, chờ đợi những gì xa vời ngoài tầm tay, những gì không còn thuộc về em nữa. Em tin ở định mệnh, có định mệnh đã sắp xếp cho chúng ta gặp lại, yêu mến nhau gắn bó thì cũng sẽ có định mệnh an bài cho chúng ta xa rời nhau êm ái, nhẹ nhàng.

Cám ơn anh đã dắt tay em đi tìm lại quãng đời tuổi trẻ đã xa, đã khuất trong thời gian qua. Khoảng thời gian ấy, với em, là cả một thiên đường rất tuyệt vời! Anh đã khiến cho em cảm thấy mình có giá trị, ý nghĩa hơn trong cuộc đời này vì đã được cùng anh chia sẻ những ngọt bùi, nồng ấm với nhau. Em sẽ xem những kỷ niệm đẹp đẽ, hạnh phúc đó như là món quà vô cùng quí báu mà anh đã tặng cho em trong quãng đời còn lại. Giờ thì đến lúc chúng ta phải buông tay nhau mà đi anh ạ! Hãy để cho em được bước ra và biến mất khỏi cuộc đời anh. Em biết anh đã có sẵn thật đầy đủ những hành trang để đi trọn quãng đường sắp tới với những bước thật dài thật vững, dù sẽ không còn có em đồng hành bên cạnh.

Sau mỗi lần nói chuyện với anh, tôi thấy mình càng lụn đi mất cái can đảm nghèo nàn còn sót lại. Tôi sợ cái sức mạnh của sự quyến rũ, chinh phục trong từng lời anh nói “Vi ạ, chỉ cần một mình em tin tưởng, hãnh diện về anh là đủ rồi”. Lại cũng… vì em nữa đấy ư? Anh thật lòng hay anh đang lừa dối? Làm sao để tôi đừng phải phân vân? Trái tim tôi đang đau đớn, rã rời giờ lại càng mềm nhũn, tả tơi hơn. Tôi thực sự cảm thấy mình bỗng trở nên nhỏ nhoi và gần như kiệt sức!

Anh thân yêu! Hãy quên nhau đi, từ bây giờ, để anh không còn phải phân vân, ngần ngại “vì em” trong những lựa chọn, quyết định sắp tới. Để em có thể bình an ngủ những giấc thật êm đềm không mộng mị và đến khi tỉnh dậy sẽ quên hết mọi phiền muộn, xót xa, để thản nhiên với mọi khuấy động của cuộc đời, để những nỗi niềm riêng sẽ được khép lại và cất giữ mãi trong ngăn tim tội nghiệp của riêng một mình em...

“Có những niềm riêng một đời dấu kín,

Như rêu như rong đắm trong biển khơi

Có những niềm riêng một đời câm nín,

Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi.”

Em chúc anh bình an, chúc anh luôn hạnh phúc, toại nguyện. Xin anh hãy quên em cũng như xin cho em được chóng quên anh vậy!



Tưởng Dung

(Viết cho những ngày cuối năm, cuối một cuộc tình... )




* Bài hát “Có những niềm riêng” của Lê Tín Hương.





*Xin bấm vào link bên dưới để thưởng thức phần audio:

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG - Tùy Bút của Tưởng Dung– Thục Đoan và Huy Tâm diễn đọc trên đài Radio VN Hải Ngoại (Washington DC)



04 Tháng Giêng 2021(Xem: 11877)
... chợt ngưng vẽ môi điểm nụ cười mắt long lanh. sáng dường như V đang có điều bí mật thì ra “điều bí mật” luôn ẩn nấp trong tim đợi tiếng. thầm thì...
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13786)
Lời tôi chỉ gió thoảng hư không Nghĩ đến tương lai cũng chạnh lòng Đàn con cháu Việt trên đất Mỹ Có còn hạnh phúc như ước mong?
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12536)
Hân hoan chào đón năm mới sang Pháo mừng Xuân đến nổ rền vang 2021 nhiều hy vọng. An Bình, Hạnh Phúc tiếng cười vang.
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10777)
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13927)
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11019)
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12510)
Những bông tuyết trắng nhẹ buông Là lòng của mẹ yêu thương gửi về Chúc con người lính xa quê Sống vui khỏe mạnh ngày về bình an.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11886)
Em như loài hoa dại Mọc trên đá khô cằn Vẫn vươn mình lớn dậy Thơm ngát cùng gian nan.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12430)
Thương người, nhớ nước nhớ non. Nay nơi đất mới, tuyết còn đang rơi... Đông,Tây xa cách đôi nơi Đôi dòng gửi Bạn người ơi thấu tình?
13 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10688)
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
12 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11485)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều Xin em đừng ngừng đập. Để tôi hoài được yêu.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12451)
Xin cúi đầu tri ân Tiên Tổ Những Anh Hùng Liệt Nữ Việt Nam Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan Xương máu thành phù sa bồi đắp.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11707)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
27 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13755)
Mưa rơi trên lá vàng thu Tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào Giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào Tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10437)
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13017)
Nguyện cầu Trời, Phật, ơn trên...? Làm cho thế giới trở nên An Lành.. Cản ngăn kẻ ác tung hoành. Giúp người yêu nước hoàn thành ước mơ.
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13969)
Một nén hương lòng tiễn đưa nhau Tử sinh tái hợp có gì đâu Cánh hoa phiền muộn giờ khép lại Phiến lá sầu chìm giữa mưa ngâu.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11189)
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12792)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm hàng cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10939)
Lá bàng ở sân xoay vòng rồi rơi xuống. Đời mụ cũng như chiếc lá vàng còn nằm ở trên cây sẽ rụng bất cứ khi nào. Tại sao mụ phải sợ.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12974)
Từ ấy đông Biên Hòa trở lạnh Trăm năm sông vẫn mịt mờ sương Lối quen sao đường về lạc hướng Người ơi người quanh quất buồn tênh.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13233)
Năm nay bầu bán thật là buồn Virus giờ này chẳng chịu buông Xã hội hô hào binh với chống Gia đình tranh chấp ghét và thương
08 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10490)
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch. Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
07 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11434)
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này. Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11245)
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11765)
Hóa mã... cô cười vui tợn nhỉ? Thành ngưu... cậu nhảy thích ghê mà! Bù cho thuở nọ... ta còn bé Chỉ chộ hình ma đã khóc òa!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13395)
Đêm Halloween đốt hương em thủ thỉ Ma năm nay không xin kẹo "Trick or Treat Ba ngày tới bầu Tổng Thống định kỳ Mà kết quả sao lần này đáng sợ.
24 Tháng Mười 2020(Xem: 10628)
Tên thanh niên không thèm ngoái đầu nhìn lại, nó ôm con gà ngồi ở yên sau. Chiếc xe rồ máy lao ra khỏi cổng. Chị Mận đứng yên như trời trồng miệng lẩm bẩm: - Không biết sáng giờ nó ăn uống gì chưa?